Editor: Ê Đê Ban Mê
Reup: Mèo Tai Cụp
Dụ Dao ngồi trêи mặt đất lạnh buốt, lật qua lật lại một phong thư xem nhiều lần.
Chữ viết xa lạ này, mỗi một nét ngang dọc phẩy chấm đều lộ ra hết sự sắc bén, đàng hoàng đến mức sắp từ trong trang giấy nhả ra ngoài, phác họa ra một người mà dường như cô chưa từng chạm đến.
Gần nhất mà cũng xa nhất.
Đã gần gũi da thịt nhưng lại hoàn toàn chưa từng chính thức nhận biết.
Trong quá trình đó Dụ Dao cúi người mấy lần, ôm chân, gác mặt lên đầu gối, để cho nước mắt mà cô nhịn từ hội sở trở về đều tùy ý cháy ra, Xoài ở bên cạnh cô sốt ruột đến mức chạy quanh, phát ra tiếng kêu áu áu, cô nghe giọng điệu này, nhớ tới câu nói đầu tiên Nặc Nặc nói với cô chính là hai chữ này.
Điện thoại còn đang vang lên không ngừng, cô nhận từng cuộc gọi một, chỉ là giọng nói nghẹn ngào, từ đầu đến cuối không nói ra lời.
Giọng nói của Tống Lam mang theo sự vội vàng xao động hiếm thấy: “Dụ Dao em nghe chị nói, tụi chị tuyệt đối không phải đang giám sát em, trong tối hôm nay chị cũng chỉ vừa mới biết Nặc Nặc bên cạnh em chính là Dung Dã, anh ta sắp xếp tụi chị ở đó là vì bảo vệ an toàn cho em, đưa em về nhà, hai trợ lý cũng là người anh ta đã chọn sẵn, sau này thay thế anh ta chăm sóc em…”
“Chị thừa nhận có vài tài nguyên là do anh ta kín đáo chuẩn bị, nhưng mỗi một cái đều lấy dựa vào năng lực của em, em đừng vì chuyện này mà thấy mâu thuẫn, công việc phía sau vẫn phải tiếp tục…”
Lục Ngạn Thời bị cô bỏ qua suốt cả đường đi còn đang kiên nhẫn khuyên nhủ cô.
“Dụ Dao, cũng may là em đủ lý trí, nói những lời đó trước mặt Dung Dã là anh yên tâm rồi, mặc kệ em có chấp nhận anh hay không thì em cũng không thể bị anh ta ức hϊế͙p͙ nữa.”
Anh ta nghĩ lại phát sợ mà thấp giọng thì thào.
“Lúc em đối đầu ngay trước mặt anh ta, ánh mắt của anh ta thực sự quá kinh khủng, anh hoàn toàn không thể ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh ta, anh đều lo lắng anh ta ăn tươi nuốt sống em luôn.”
Ngay cả Trình Hoài Sâm cũng xuất hiện, có lẽ là nghe được ẩn ý của Lục Ngạn Thời, sau khi ông cụ ở trong ống nghe im lặng hồi lâu thì nói với cô rất ngắn gọn.
“Lúc cháu học đại học, Dung Dã đã từng âm thầm đi thăm cháu, là ông tận mắt nhìn thấy, nó có tình cảm gì với cháu thì cháu tự phán đoán, đừng chỉ nghe một bên.”
“Mặt khác, vũng nước của nhà họ Dung quá sâu, không phải là thứ mà ông và cháu có thể tưởng tượng được, lần này nó trở về có thể toàn thân đi ra hay không thì không ai biết được, cháu phải đối đãi với nó như nào thì trong lòng cân nhắc rõ ràng, thật sự muốn chọn một người khác… cũng không phải là không được.”
Mãi đến rạng sáng, điện thoại của Dụ Dao mới hoàn toàn yên tĩnh, cô vẫn duy trì tư thế đó, cuộn thành một khối.
Những việc trải qua lúc nhỏ, ấn tượng trong quá khứ, danh tiếng, lời đồn trong trí nhớ cùng với đủ loại thanh âm từ bốn phương tám hướng đều đang thay cô định nghĩa và miêu tả Dung Dã.
Quái đản, ngang ngược, bạc tình bạc nghĩa, nguy hiểm, ý chí sắt đá, thủ đoạn tàn nhẫn, thiếu thốn tình cảm của người bình thường.
Mặc cho thứ mà tối nay cô tận mắt nhìn thấy cùng với thật sự nghe thấy rõ ràng, cũng đều là sự ác nghiệt của Dung Dã.
Nhưng cô…
Bị ma quỷ ám ảnh, cho dù là tới tận bây giờ, cô chất vấn mọi thứ trêи người Dung Dã nhưng lại không có một kỳ một giây phút nào cô chất vấn tình cảm của anh đối với cô.
Cô đang đánh cược.
Vào lúc tất cả mọi người, bao gồm cả bản thân Dung Dã cũng hờ hững phủ định mọi thứ thì cô vẫn dựa vào trực giác và cô dũng* để đánh cược, cược vào trái tim anh.
*Cô dũng: miêu tả việc chiến đấu một mình nhưng vô cùng ngoan cường.
Dụ Dao một lần nữa vuốt thẳng lá thư.
Thật ra nội dung trong thư rất ngắn, anh nói xin lỗi cô, nói cho cô biết anh chính là Dung Dã, xin cô đợi anh, nhưng những chân tướng cô nên biết được, những hiểu lầm nên giải thích kia, anh đều không nhắc đến một chữ. Nếu như không phải phát sinh chuyện ngoài ý muốn vào buổi tối, bị cô vạch trần ngay trước mặt thì xem ra anh dự định im lặng đến cùng, không có ý định giải thích với cô về một việc nào cả, muốn khiến mãi chẳng hay biết gì.
Nhưng trong đó có hai câu nói có thể trả lời nghi vấn quan trọng nhất của cô.
Dụ Dao thẳng người dậy, ngửa dựa vào cửa, trêи mặt đều là vệt nước mắt đã khô, khóe môi lại không khống chế được mà giương lên.
Cô chỉ có một thẻ đánh bạc duy nhất.
Nhưng cô cược thắng rồi, mặc kệ phía trước có con đường bao xa đang chờ cô, cô đều sẽ bách chiến bách thắng.
--- “Anh rốt cuộc là ai?”
Ở trong thư, anh viết chữ như muốn xuyên thẳng qua trang giấy.
--- “Anh là Nặc Nặc, là Dung Dã.”
--- “Bất kể sống chết, anh đều là tín đồ trung thành nhất trong cả đời này của em.”
Dụ Dao không quay về phòng ngủ, hồi ức trêи chiếc giường đó còn quá rõ ràng, cô vẫn không có cách nào đối mặt, cô ở trêи chiếc giường nhỏ trải drap giường hình cún con ở cửa ra vào miễn cưỡng ngủ mấy tiếng, lúc tỉnh lại vào hừng đông, cô theo thói quen với sang bên cạnh, chạm vào khoảng không.
Không có anh, cún con của cô biến mất rồi.
Dụ Dao thức dậy dùng nước lạnh rửa mặt, nhìn bản thân mình tiều tụy trong gương, cô nghiêm túc trang điểm tinh xảo, che đi tất cả sự yếu ớt.
Cô không có nhiều thời gian để suy sụp tinh thần như vậy.
Phần diễn vẫn còn lâu mới kết thúc, biểu hiện tối hôm qua của cô chỉ là mở màn mà thôi, màn lớn vừa được kéo ra, không biết đạo diễn Dung Thiệu Lương đã nhắm bao nhiêu camera vô hình vào cô, quan sát chặt chẽ mỗi một bước đi tiếp theo của cô.
Mà cô phải toàn lực phối hợp với người kia…
Dụ Dao chống bồn rửa tay, dùng mu bàn tay che mắt đi, hít một hơi thật sâu.
Ngoại trừ không nghi ngờ tình yêu của anh thì mỗi một chuyện khác cô đều không thể tùy tiện tha thứ cho anh.
Biết rõ cô có nhiều hiểu lầm về Dung Dã như vậy nhưng không nói, che giấu nhiều bí mật như vậy cũng không chịu lộ ra nửa chữ với cô, khôi phục lại rồi mà còn ở trước mặt cô giả vờ ngoan ngoãn lừa gạt người ta, dùng thân phận của Nặc Nặc để thân mật với cô, tự tiện đưa ra quyết định thay cô, dựa vào cái gì chứ.
Anh không tín nhiệm cô hay là hoàn toàn không xem cô là người yêu có thể trao gửi được?!
Cho dù anh có nhiều lý do hơn nữa thì đối với cô mà nói đều không củng cố được.
Dụ Dao biết, hôm qua cô nhìn thấu được là Dung Dã đang nói láo nhưng Dung Dã thì không thấy được, với tính tình của anh thì vô cùng có khả năng anh xem tất cả những lời nói tàn nhẫn mà cô mặt đối mặt nói với anh đều là sự thật.
Anh thật sự cho rằng, người cô yêu chỉ là Nặc Nặc, mà anh thì chẳng đáng là gì, trong mắt cô là người bỉ ổi âm u, không đáng một đồng.
Dụ Dao mím môi, chịu đựng sự đau lòng theo bản năng kia, thầm mắng anh đáng đời.
Để anh một mình chịu khổ đi thôi! Tự chuốc lấy chứ ai!
Huống chi lúc này mới tới mức nào chứ, chuyện sau đó có anh chịu.
Dụ Dao phục hồi tinh thần, liên lạc với Tống Lam, yêu cầu quay về đoàn làm phim, Tống Lam nghe thấy quyết định của cô mà vui mừng liên tục than thở: “Em nghĩ thông suốt là tốt, phim thì vẫn phải tiếp tục quay, sự bố trí sắp đặt của phim này quả thật cực kỳ cao, em diễn tốt thì có thể lấy được giải, Dung nhị thiếu anh ta ---”
“Đừng nhắc đến anh ấy.” Dụ Dao vừa xuống lầu vừa nói vào điện thoại: “Chị Lam, sau này đừng nhắc cái tên này với em nữa. Còn nữa, hiện tại em độc thân, không có bạn trai, bên cạnh chị mà có người đàn ông nào thích hợp thì nhớ lưu ý giúp em, nếu có ngôi sao nam đủ nổi tiếng muốn tạo chủ đề thì em cũng có thể cân nhắc.”
“... Dụ Dao?! Em nói thật sao?”
Dụ Dao chắc chắn: “Đương nhiên là thật, chúc em chia tay vui vẻ, sớm ngày tìm được cún con mới.”
Sau khi cúp máy, cô thở hổn hển mấy cái rồi mới đi ra khỏi hành lang.
Cô không thể không đề phòng mỗi một người xung quanh cô, cho dù Tống Lam là người của Dung Dã thì ai có thể xác định được cuộc gọi trong điện thoại cô ấy tuyệt đối sẽ không bị giám sát, ai có thể cam đoan được cô sẽ không tiết lộ ra cái gì đó trong lúc vô tình, mang đến phiền phức cho Dung Dã.
Biện pháp tốt nhất chính là đóng phim thì đóng đủ bộ.
Chờ tất cả mọi người tin rồi thì Dung Thiệu Lương đương nhiên cũng sẽ tin chắc không nghi ngờ, mãi đến khi bỏ qua tầm quan trọng và sức ảnh hưởng của cô đối với Dung Dã.
Điều bây giờ cô có thể làm giúp Dung Dã cũng chỉ có việc này, với loại sức lực như con kiến của cô thì mọi hành vi lỗ mãng, ngây thơ khác đều thuộc vào diện tặng đầu miễn phí cho người ta, còn có thể làm xáo trộn kế hoạch của anh.
Một tuần sau, cả internet đều biết Dụ Dao và đồ ngốc nghếch chia tay, trong siêu thoại của CP Bạch Ngọc là một mảng kêu rêи, xếp hạng CP bay thẳng đến vị trí đầu, đủ loại khóc trời đập đất chân tâm thật lòng, mà chuyện xấu của Dụ Dao thì bắt đầu liên tục xuất hiện.
“Minh Hôn” hot mạnh, “Ngọn Núi Mộng Mơ” rất được chờ mong chuẩn bị lên sóng, lại có phim mới chế tác lớn, chất lượng tốt đang quay, Dụ Dao hoàn toàn trở mình nổi tiếng, bản thân cô mang hình tượng nữ thần lạnh lùng trong trẻo, bình thường hạn chế biểu cảm ăn nói có ý tứ, cộng thêm tính tình sắc bén của cô, trong giới có rất ít người dám tiếp xúc.
Nhưng một khi cô thu lại tấm chắn, để lộ ra một mặt mắt sáng liếc nhìn thì cảm giác CP với đủ loại nam minh tinh đều từ từ dâng lên.
Không đến mười ngày, Dụ Dao cùng đạo diễn Tân Nhuệ đi ăn cơm riêng, ảnh đế trẻ tuổi mời đóng phim mới, các diễn viên nam lưu lượng lượng trẻ tuổi mới lên cấp, đúng lúc còn mang hình tượng cún con mê hoặc liên tục ngọt ngào gọi chị trong các chương trình, vây quanh cô chạy trước chạy sau, Tiểu Lục tổng trước kia bị bỏ rơi cũng tái xuất giang hồ, mỗi ngày chạy đến phim trường xum xoe.
Tin tức về chuyện xấu liên quan đến Dụ Dao phủ treo trêи top tìm kiếm, người hâm mộ của các nhà tức hổn hển mắng to, người hâm mộ của CP Bạch Ngọc chảy nước mắt thành sông.
“Sao có thể tuyệt tình như vậy, hóa ra Dụ Dao có thể trong vòng một đêm lập tức không yêu một người nữa à.”
“Dù sao cũng là đồ ngốc, tôi đã sớm đoán được sẽ có ngày này.”
“Trời ạ, tôi hoàn toàn không dám nghĩ tới, chàng ngốc bị vứt bỏ hiện tại sẽ có dáng vẻ gì.”
Gần như là cùng một khoảng thời gian, một tin tức được chú ý khác nhảy thẳng lên, mặc dù cũng không liên quan đến ngành giải trí nhưng vẫn hấp dẫn vô số ánh mắt, hung hăng chiếm đoạt trang bìa giải trí, đủ loại tài khoản lớn nhỏ đều đang kϊƈɦ động gào thét lướt màn hình.
Nhị thiếu Dung Dã của nhà họ Dung vẫn luôn sống trong lời đồn lần đầu tiên công khai có mặt cắt băng cho tập đoàn, chính thức đi về phía trước sân khấu, trêи mạng không có nhiều ảnh, ảnh chụp lén thì có hai tấm, nhưng dáng vẻ của người kia trong hình dù chỉ là đường nét mơ hồ thì cũng đủ để gợi lên gợn sóng.
Dần dần có người móc nối hai chuyện này lại với nhau.
“Tôi nói này, không phải là Dung nhị thiếu xuất hiện, lại để mắt tới Dụ Dao nên Dụ Dao mới chia tay với chàng ngốc chứ?”
“Thôi đừng chém gió nữa, Dung Dã muốn người thế nào mà không có, đã lâu như vậy rồi mà còn có thể nhớ kỹ một diễn viên nhỏ? Hơn nữa, Dụ Dao từng yêu đương với tên ngốc, đối với Dung Dã mà nói chính là vết nhơ ấy.”
“Chờ một chút, tôi muốn cả gan phát biểu -- chẳng lẽ không ai phát hiện ra Dung Dã có chút giống chàng ngốc sao?”
Tin Weibo này bị đông đảo tài khoản marketing xách riêng ra trào phúng, lời bàn cả internet đều đồng đều: “Người hâm mộ của Dụ Dao điên rồi đúng không, đừng có mẹ nó thấy sang bắt quàng làm họ.”
Buổi tối cùng ngày Dung Dã tham dự cắt băng, Dụ Dao đồng ý lời hẹn ăn cơm của một nhà đầu tư trẻ tuổi, người này tuổi trẻ tài cao, nhân phẩm trong sạch đứng đắn, dáng dấp cao lớn anh tuấn, từng lấy lòng cô rất nhiều lần rồi.
Dụ Dao biết có chó săn theo dõi cô, cô hào phóng cho chụp thỏa thích nhưng cô không nghĩ tới, lúc kết thúc tạm biệt, nhà đầu tư bỗng nhiên nắm tay cô, trong lòng cô kéo căng, vẫn luôn chú ý tỉ mỉ nên kịp thời tránh đi nhưng cũng bị đối phương bắt được cổ tay trong một lúc ngắn ngủi.
Một màn này bị chụp lại rõ ràng, lập tức leo lên đầu top tìm kiếm.
Trong tấm hình, mái tóc dài của cô khẽ rũ xuống, cổ tay trắng nõn nhỏ nhắn đến mức không đủ một nắm bị người ta nắm lấy, góc độ thân mật kiều diễm, mà trong khoảnh khắc đó, ý cười tiêu chuẩn nơi khóe miệng cô vẫn chưa kịp thu lại.
Cho dù là ai nhìn thì cũng thấy là anh tình tôi nguyện, hai bên có tình cảm.
Chuyện xấu của cô có nhiều hơn nữa thì đây là lần đầu tiên bị chụp chân thực.
Trêи đường về nhà, Dụ Dao dựa vào thành ghế ở hàng sau xe, day mi tâm đến đỏ lên, trái tim giống như bị cái gì đó cào mạnh, một hồi đau đớn, một hồi mong ngóng, cô nắm chặt điện thoại, lại không biết rốt cuộc đang chờ đợi cái gì.
Lúc sắp đến cửa nhà, điện thoại của cô đột nhiên vang lên, hiện ra một dãy số xa lạ.
Trong khoảnh khắc này, thân thể Dụ Dao gần như khom xuống, cô nhẫn nhịn cảm xúc, lập tức bắt máy, bản thân cũng không phát hiện ra ngón tay cô đang lạnh buốt run rẩy.
Rõ ràng là một số điện thoại lạ lẫm, có thể là bất cứ kẻ nào nhưng cô chính là hồi hộp đến mức ngay cả thở cũng khó khăn.
Mỗi một giây bị phóng đại kéo dài đến vô hạn, Dụ Dao dán điện thoại vào sát bên tai, bên trong đó không có ai nói chuyện, chỉ có tiếng hít thở không liên tục, run rẩy, vỡ vụn đè nén.
Dụ Dao chỉ nghe một cái, đột nhiên nước mắt liền như suối trào.
Cô đưa tay lau đi, cắn ngón tay, cũng không rêи một tiếng, mỗi một tiếng thở trầm thấp nặng nề của bên kia, bàn tay của cô cũng theo đó mà run lên.
Một lát sau, điện thoại cúp máy, Dung Dã ăn mặc mỏng manh đứng trêи sân thượng, một tay đè nặng trêи vật trang trí bằng kim loại, không để lại dấu vết gì mà bấm một dãy số khác, uể oải bàn giao công việc.
Anh trông như lơ đãng mà quay người lại, nhìn thấy Dung Thiệu Lương, anh hờ hững ngước mắt: “Ông nội, có việc ạ?”
Dung Thiệu Lương nhíu mày, không nhìn ra được một chút khác thường nào trêи mặt anh, mãi mãi là vẻ lạnh lùng bạc tình, phách lối bễ nghễ, ông ta lắc đầu rồi chống gậy rời đi.
Dung Dã chậm rãi dời tay, trêи chỗ gồ ghề của vật trang trí bằng kim loại là một mảng màu đỏ chói mắt, giọt máu thuận theo đầu ngón tay tái nhợt của anh liên tục lăn xuống mặt đất.
Nơi rìa sân thượng không có ai biết, mọi ánh đèn có thể chiếu tới đều bị tắt đi, chỉ có ảnh chụp trêи màn hình điện thoại có thể chiếu sáng khuôn mặt Dung Dã, thân thể anh cong lại, áo sơ mi hơi mỏng dán vào lưng, trong mắt là sự điên cuồng bị đốt thành tro tàn, gần như thoát khỏi sự khống chế.
Ba ngày sau, Tống Lam liên lạc với Dụ Dao: “Tối mai có một bữa tiệc rượu tiêu chuẩn rất cao, phạm vi không lớn, người tham dự đều là các ông lớn trong giới tư bản bình thường khó gặp, đạo diễn phim chiến tranh tình báo của em có quan hệ riêng, được mời tham gia, em có thể làm bạn đi cùng với ông ấy.”
Từ khi nhận được cuộc gọi đi, trái tim Dụ Dao giống như bị quấn lấy khó mà dịu đi, cô xoa thái dương, mở miệng muốn từ chối.
Tống Lam nhấn mạnh với ý tứ sâu xa: “Chị nói lại lần nữa, ông lớn trong giới tư bản, bình thường không gặp được.”
Tinh thần Dụ Dao đột nhiên chấn động, nhịp tim trong nháy mắt đập nhanh như bão tố: “... Em đồng ý.”
Tống Lam thở phào nhẹ nhõm: “Em chọn lễ phục đi, vẫn là kiểu bảo thủ nhất ---”
“Không phải.” Dụ Dao híp mắt, có chút nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Chọn kiều lộ nhiều, càng gợi cảm càng tốt.”
Đạo diễn của phim chiến tranh tình báo đã qua tuổi năm mươi, là đạo diễn lớn cấp trưởng bối có lý lịch vững vàng trong giới, lấy được vô số giải thưởng, từ lúc quay đến nay chung sống hòa hợp, tính cách điềm đạm lại chính trực, Dụ Dao làm bạn với ông ấy đi tham dự không có chút áp lực nào.
Tống Lam không phụ sự kỳ vọng, buổi chiều hôm sau liền đưa váy và trang sức tới, Dụ Dao trông thấy liền vỗ tay, cô vào nghề mấy năm vẫn chưa từng mặc lễ phục nóng bỏng như thế.
Váy dài quá mặt giày, đai lưng mảnh, vạt áo trước ngực làm từ lụa mỏng, phía trước còn bình thường, phía sau lưng thì có chuyện để nói, đến vị trí gần eo, hơn một nửa tấm lưng gần như chỉ có mấy sợi dây nhỏ đính hạt châu nửa chắn nửa hở mà che đậy làn da trắng như tuyết.
Trong lòng Dụ Dao kiên quyết: “Chính là nó.”
Trang điểm hơn hai tiếng đồng hồ, lúc Dụ Dao thay lễ phục rồi ra cửa đã làm cho đạo diễn kinh ngạc đến mức hít hơi lạnh: “Đi liên hoan phim cũng không thấy cô chăm chút ăn mặc như thế!”
Dụ Dao dịu dàng cười cười.
Liên hoan phim là cái gì chứ?!
Gặp bạn trai cũ mới bà nội nó kϊƈɦ thích.
Tiệc rượu được tổ chức trong trang viên Hà Tân, trong khoảnh khắc Dụ Dao đi theo đạo diễn đến mái hiên, cửa xe mở ra, cô mới ý thức được mình lạnh đến mức giống như khối băng, lại có chút không thể đi được.
Đạo diễn hiểu rõ mà an ủi: “Tối nay Dung nhị thiếu cũng tham dự, có phải cô sợ cậu ta không? Tôi nghe nói cậu ta từng gây khó dễ cho cô.”
Dụ Dao trúc trắc nuốt nước bọt một cái, ánh nước trong mắt lấp lóe: “Đúng vậy, người tôi sợ chính là anh ta.”
Đại sảnh với diện tích lớn của trang viên Hà Tân được làm thành phong cách lâu đài cổ thời trung cổ, khắp nơi là đồ trang trí xa hoa mỹ lệ, Dụ Dao tự nhiên mà đi theo đạo diễn, tùy ý bưng một ly nước trái cây rồi đi xuyên qua những nhà tư bản mà cô không nhận ra, trái tim không nghe sai khiến mà nhảy hỗn loạn.
Tám giờ tối, thời gian chính thức bắt đầu trêи thư mời, đồng hồ cổ trêи trường vừa vang leng keng đủ số lần, người nhân của bữa tiệc lần này đi lên phía trước, lại giống như chờ ai đó mà không mở miệng.
Dụ Dao đứng trong đám người đông đúc, đột nhiên nghe thấy tiếng cửa lớn đằng sau bị đẩy ra, có người kính cẩn thông báo cái gì đó, cô không nghe thấy rõ, tai đều bị tiếng ồn ào bao trùm.
Cái tên giống như sự cấm kỵ kia tựa cây kim đâm vào thần kinh của cô.
Dung Dã.
Dung Dã.
Đạo diễn rất chu đáo mà vỗ vỗ Dụ Dao, muốn đưa cô đi đến rìa, chỉ sợ Dung nhị thiếu phát hiện ra cô thì không có kết quả tốt gì cho cô.
Nhưng đám người bạo động, rất nhiều cái bóng chen chúc đi về phía bên đó, Dụ Dao bị kéo theo, thân thể không khỏi nghiêng một cái, đúng lúc xoay về phía đường đi nơi cửa.
Người đã lâu không thấy kia mặc một bộ đen như mực, thân thể như ngọc trong đám người, giẫm lên quang ảnh dưới đất đi đến, tóc mái luôn mềm mại của trước kia được tùy ý vuốt ra sau, để lộ ra một khuôn mặt hoàn chỉnh.
Đại sảnh hỗn loạn nhất thời lặng ngắt như tờ.
Dụ Dao giống như bị niệm chú mà đứng cố định tại chỗ, ngón tay nắm chặt đến phát đau.
Trêи mặt cô không lộ vẻ gì, che đậy một lớp băng, Dung Dã đi ngang qua trước mặt cô, cô mang giày cao gót cũng chỉ cao đến mép tai của anh, nơi mà cô từng vô số lần hôn hít trêu chọc giờ phút này lạnh giống như ngọc thạch, không mang theo nhiệt độ của người, giống như một bức tượng thần hờ hững không ɖu͙ƈ vọng, lạnh như băng mà sượt qua người cô.
Một ánh mắt cũng không có.
Dụ Dao cũng làm như chưa từng quen biết anh, sắc mặt vẫn như thường mà nghiêng đầu, nói chuyện với đạo diễn, cô lơ đãng vén mái tóc dài, hấp dẫn ánh mắt ở hiện trường.
Chỉ có bản thân cô biết được.
Các giác quan như mất đi linh hồn.
Bắt đầu từ giờ phút giao thoa đó, cô đã định là không thể bình tĩnh nổi.
Bóng dáng của Dung Dã nhanh chóng được vây quanh nhưng vì khϊế͙p͙ sợ sự ít nói và cảm giác áp bách của anh nên bọn họ cũng không dám áp sát quá gần, thân hình anh đứng như hạc, Dụ Dao thỉnh thoảng có thể liếc nhìn thấy đường cong bên mặt của anh, nước trái cây trong tay cô có chút lay động, sắp vẩy ra ngoài từ miệng ly.
Dụ Dao bấm ngón tay mình.
Ổn định đi.
Cô nghiêng đầu, lộ ra nụ cười ngọt ngào kinh doanh tiêu chuẩn, đi theo đạo diễn gặp gỡ bạn bè, chiếc váy của cô lướt nhẹ, đi trong một đám người ăn mặc xinh đẹp, trong chốc lát ngắn ngủi, cô có thể cảm nhận được có ánh mắt có thể cắt da khoét thịt dừng lại trêи người cô.
Và trêи lưng cô.
Dụ Dao được như ý mà vểnh môi lên, lơ đãng làm nghiêng đổ cái ly, tay bị dính nước trái cây dinh dính, cô lên tiếng chào hỏi rồi không nhanh không chậm vòng qua trước sảnh, đi về phía nhà vệ sinh phía sau.
Có ba nhà vệ sinh.
Trong hai cái phía trước đều có tiếng người, cái cuối cùng ở hơi xa, phải rẽ trái lượn phải, người khác đều không thích đi nhưng thắng ở chỗ yên tĩnh.
Dụ Dao thả chậm bước chân, dùng sức nắm lấy túi xách, từng bước một giẫm giày cao gót đi qua chỗ rẽ cuối cùng.
Phía trước là đến rồi, đã không còn cơ hội gì nữa.
Dụ Dao rũ mắt, bờ vai kéo căng không khỏi mất mát mà thả lỏng, lúc cô cắn môi đi ngang qua một pho tượng thiên sứ cao lớn, ở trong bóng tối đằng sau mà tia sáng chiếu không tới bỗng nhiên có một bàn tay với khớp xương rõ ràng duỗi ra, nắm chặt lấy cánh tay cô, không nói lời nào mà kéo về phía trước.
Hơi thở lạnh lẽo che trời lấp đất hòa với mùi gỗ trầm lắng quen thuộc nhất điên cuồng tiến vào thân thể Dụ Dao.
Cô nhắm mắt lại, lông mi dài có chút ẩm ướt, môi vểnh lên một cái cực kỳ ngắn ngủi, cô lập tức ra lệnh cho mình hạ xuống, nhíu mày kháng cự, làm liền một mạch, muốn đẩy anh ra.
Bàn tay vừa mới chạm vào ngực anh, cô đã bị người ta đến gần ôm lấy một cách thô bạo, bàn tay ẩm ướt lạnh lẽo giữ lấy gáy cô, năm ngón tay vươn vào trong mái tóc dài, làm cho cô ngẩng đầu.
Đôi mắt người đàn ông xếch lên, màu lưu ly đều bị tơ máu quấn quýt thay thế, hút Dụ Dao hãm sâu vào trong, trong mấy giây đồng hồ đối mặt nhau, cô liền muốn rơi vào đó.
Dụ Dao nhàn nhạt nhìn anh: “Tôi biết anh sao?”
Bên tai cô là giọng nói khàn khàn đè nén: “Em mặc cái gì vậy?!”
Dụ Dao cười một cái, giữa sự chuyển động của đôi mắt đều là vẻ phong tình, cô tới gần anh, môi gần như cọ qua hàm dưới sắc sảo của anh: “Dung Dã, tôi chỉ là một công cụ khiến anh nhớ tới liền chán mà thôi, tôi mặc cái gì, ở đâu, với ai, liên quan gì đến anh sao?”
Dung Dã nhìn cô chằm chằm, bàn tay trượt xuống, mở cúc áo duy nhất của âu phục rồi cởi ra một cách gọn gàng dứt khoát.
Dụ Dao ngẩn người, vừa muốn nói gì đó thì anh đã dùng một tay khoác âu phục bọc đầu nhiệt độ cơ thể lên người cô, một tay kéo cô vào trong ngực, năm ngón tay kéo lấy mấy sợi dây ngọc nhỏ sau lưng cô, trực tiếp kéo đứt.
Trong tiếng vang leng keng đầy đất, Dung Dã đè cô vào góc tường, mỗi một tấc màu máu trêи đôi môi đều lộ ra sự điên cuồng mất khống chế.
“Vậy thì thử xem, rốt cuộc em có liên quan gì tới anh hay không.”