Chủ tịch với người của mình tới nhà hoang. Ngay lập tức đưa con trai lớn và con rể lên xe cứu thương. Ông vội chạy tới đỡ đứa con trai nhỏ của mình. Dương đi được mấy bước thì ngã lăn xuống đất ngất xỉu. cả ba được đưa tới bệnh viện trong tình trạng rất nghiêm trọng. Otis chết lúc trên đường tới bệnh viện, Nam thì bị thương rất nặng, bị thương phần đầu phần gáy và các xương sống. Hoàng Dương toàn là vết thương ngoài da không đáng ngại, nhưng vì gặp phải cú sốc quá lớn, quá đau đớn nên cậu hôn mê bất tỉnh. Mãi tới hai ngày sau cậu mới tỉnh lại.
lúc cậu vừa tỉnh lại là Mẹ nuôi của cậu ngồi bên cậu. (Vì ba mẹ để bận lo tang lễ anh trai)
" mẹ con đang ở đâu đây"
" Con ở bệnh viện"
" vậy anh trai của con và anh Nam nữa hai người ấy có sao không Con muốn tới gặp họ"
" Hai người họ bị thương không nặng lắm nghỉ ngơi vài hôm là sẽ khỏe thôi. Con đừng lo đợi con khỏe lại đi thăm cũng chưa muộn. " Mẹ Dương vì sợ Dương bị sốc nên không dám nói anh trai của cậu đã mất.
" Mẹ nói dối con đúng không? Hai người họ bị thương rất nặng đúng không? Mẹ mau đưa con tới gặp họ đi. " Dương bắt đầu có cảm giác bất an
mẹ của Dương đưa dương về nhà ba mẹ Dương
" Sao mẹ đưa con về đây, con muốn đến gặp hai anh ấy mà" Cảm giác bất an trong lòng Dương càng lúc càng lớn
" Con vào đi, anh trai con ở trong đó"
Dương chết lặng, trước mắt mình là di ảnh của anh trai được đặt nghiêm chỉnh trên bàn thờ. Kế bên là những bó hoa trắng toát. Và những vòng hoa trắng của người tới viếng. Cậu không thể tin vào mắt mình. Chỉ mới cách đây 2 ngày mà bây giờ đã không còn có thể gặp lại anh một lần nào nữa. Dương òa khóc trong vô vọng
"Anh hai ơi, anh hai em đã nói anh đừng bỏ rơi em mà. Sao bây giờ anh bỏ lại em mà đi như thế. Anh không thương em nữa à,anh mau dậy nói chuyện với em đi. Đây không phải sự thật Anh chỉ đang ngủ thôi đúng không? Ngày mai anh sẽ tỉnh dậy thôi đúng không? Mọi người đang lừa dối con đúng không? " Dương tức giận đập phá và vứt hết những vòng hoa đó..
" Con bình tĩnh lại, nén chút đau thương. Đây là tang lễ của anh con. Con ngoan, đừng phá.. Đợi sau tang lễ ba sẽ xử hết tất cả những ai đụng đến 3 đứa con"Chu tịch ôm cậu con trai nhỏ của mình vào long mà khóc,ba mẹ chỉ còn mình con. Con phải kiên cường, phải mạnh mẽ, đừng khiến ba mẹ đau lòng hơn nữa nhé..
Dương chợt nhơ ra còn anh Nam nữa anh ấy liệu có....
" Ba, mẹ ơi còn anh Nam anh ấy sao rồi... Anh ấy đâu" Dương Lại Càng lo lắng hơn khi thấy ba Im lặng một lúc lâu không trả lời
" Thằng bé đang ở bệnh viện, để ba bảo thư ký Song đưa con tới gặp nó"
"Thư ký Song đưa cậu chủ tới bệnh viện. Nhớ bảo vệ cậu chủ cẩn thận,nếu còn đê cậu chủ mất 1 cọng lông nào thì cậu cũng chuẩn bị cuốn gói khỏi đây đi đấy."
"Dạ chủ tịch"
Tới bệnh viện, bước tới phòng chăm sóc đặc biệt của chồng cậu. ANH nằm trên giường bệnh, xung quanh anh toàn là máy móc, máy thở oxi, máy đo nhịp tim..
Bác sĩ cho cháu hỏi chồng cháu sao rồi.
"Chúng tôi đã cố gắng hết sức. Vì vết thương ở sau gáy rất nghiêm trọng. Dù vết thương đã xử lý tốt rồi. Nhưng bệnh nhân đã rơi vào trạng thái hôn mê, sống thực vật. Còn tỉnh lại được hay không thì phải dựa vào kỳ tích. 1 tuần, 2 tuần. Có thể là vài tháng, 1 năm.... "
Đây chắc không phải sự thật đâu. Anh từng nói sẽ mãi ở bên em mà... Dương bước vào ngồi xuống bên cạnh anh, nắm tay anh" anh ơi anh mệt rồi phải không? Em biết anh mệt mỏi rồi, anh nghỉ ngơi đi. Nhưng đừng ngủ lâu quá nha, anh còn phải dậy cầu hôn em nữa chứ.
"Cậu chủ, cậu phải kiên cường lên. Cậu phải chắm sóc cậu chủ Nam, chắm sóc chủ tịch và phu nhân. Nếu cậu gục ngã thì ai sẽ lo cho họ đây."
Chủ tịch báo án cho cảnh sát, dùng một chút quyền lực của mình thúc ép cảnh sát. Khiến cả hai chị em Hoàng Yến bị bắt hết. Chị Hoàng Yến thừa nhận mọi tội lỗi. Bị xử chung thân vì tội cố ý giết người, bắt giữ và đánh người trái phép, Hoàng Yến bị giam 10 năm vì tội đồng lỏa....
Sáng ngày mai Dương đã chỉnh chu lại. Khuôn mặt lạnh như băng tới công ty. Vào phòng của nghệ sĩ, tìm những tấm hình còn sót lại của Hoàng Yến xé nát hết.
"Gọi tất cả nghệ sĩ, trưởng phòng, giấm đốc âm nhạc vào họp"
Trong cuộc họp những lời phát ra từ miệng Dương lạnh lùng khó tả. Mọi người đều thông cảm hết vì ai có thêd vượt qua nổi đau lớn như vậy chứ.
"Thư ký song, từ giờ sáng tôi sẽ tới công ty giải quyết tất cả những việc quan trọng. Từ trưa tới tối cậu giải quyết hết các việc còn lại cho tôi. Trưa tôi phải về nhà chăm soc chồng tôi nữa."
.. Ở bệnh viện
"Xã yêu của em, anh hôm nay khỏe chưa? Em hôm nay nấu bún bò huế nè, món này anh bảo là em nấu ngon đấy. Anh mau dậy ăn cùng em đi, Dương ngồi bên giường của Nam ăn bún mà nước mắt rơi trong vô thức. Anh có nhớ em không? Em hôm nay nhớ anh rồi, nhớ nhiều rồi đấy. Em chỉ cho phép anh ngủ vài ngày thôi nhé, đừng ngủ lâu quá... "
Ở thiên đường chỗ Otis
" Anh Nam sao anh lại ở đây? "
Nam vẫn đang dằn vặt bản thân vì cái chết của Otis. Nên khi nghe giọng nói quen thuộc đó, anh quay đầu lại chạy ngay tới ôm Otis." Anh xin lỗi, em vì anh mà... Anh ước rằng em và anh chưa từng quen biết.....
" Sao anh không trở về, ở đây không phải chỗ anh nên đến"
"Anh thấy bản thân anh giống như tội đồ vậy. Mina, Vợ anh, Em... Tất cả đều vì anh mà tổn thương tới tính mạng cũng không còn. Thà rằng anh không trở về, em ấy cũng sẽ không phải gặp nguy hiểm gì nữa."
"Nếu anh không về, ai chăm sóc em ấy, ai bảo vệ em ấy. Anh biết nó yêu anh nhiều như thế nào mà, anh không sợ nó sẽ nghĩ quẩn mà đi theo anh sao. Ba mẹ anh ai sẽ báo hiếu cho họ"
Otis khuyên Nam quay về.
"Em nói đúng, có lẽ anh suy nghĩ chưa chín chắn rồi..." Nam quay đầu bước chân đi xuống
"Trước khi về, anh có thể giúp em 1 nguyện vọng cuối đời được không? Otis cầu xin
" Em nói đi"
"Điều nuối tiếc nhất của em là làm đám cưới với người em yêu. Người đó là anh, bây giờ hay tương lai cũng vậy. Em chỉ cần 2 ngày thôi"
(1 ngày trên trời bằng 1 năm dưới đất. Nam sẽ ở đây với Otis 2 ngày)
Hai thiên sứ đã nhìn và nghe thấy câu chuyện 2 người họ nói chuyện. Thiên sứ khóc huhu, cảm động quá..
"Hai người muốn có 1 đám cưới sao. Chúng ta sẽ giúp. Nhanh chóng ngay sau đó là một lễ đường toàn màu trắng. Bộ lễ phục của cả 2 cũng màu trắng. Không thể làm rầm rộ, nhưng có 2 thiện sứ đưancar hai bước vào lễ đường. Một đám cưới đầy nước mắt của 4 người.
Ở trần gian.
Sau ngày làm việc mệt mỏi, Dương lại vào viện với Nam.
"Xã yêu của em, anh ngủ lâu quá rồi đó, em đã nói cho anh ngủ vài tuần thôi mà. Giờ đã một năm rồi, anh vẫn ngủ say như thế. Em nhớ anh, nhớ cái ôm ấm áp của anh. Anh biết không các fan của anh, họ nhớ anh lắm đấy, em ngày nào cũng giúo anh trả lời thư của họ. Họ muốn anh mau tỉnh lại làm đám cưới với em đấy. ."Dương vừa nói vừa khóc. Nằm gục đầu vào ngực Nam.
Gia đình Linh Mai và Linh Miu sau khi biết chuyện cũng đã tới thăm Nam...
Ba mẹ Nam khuyên bảo Dương hãy rút ổng thở ra. Để cho Nam yên nghĩ, vì họ biết rằng Nam sẽ không bao giờ tỉnh lại.... Nhưng Dương vẫn một mực tin rằng anh ấy sẽ tỉnh lại... Dù cho tất cả mọi người khuyên ngăn cậu thế nào cũng không được.
Ở thiên đường
Bây giờ em không còn gì hối tiếc nữa. Nếu có kiếp sau vẫn mong có thể gặp lại anh.
"Gặp lại anh làm gì, gặp anh em sẽ tổn thương nữa đó."
Ngày thứ 2. Hai người ngồi dựa vào vai nhau nói chuyện cả ngày. Nói về ước mơ, nói về tương lai, nói về Dương, nói về ba mẹ...
Cuối cùng cũng hết hai ngày. 2 ngày này em đã hạnh phúc lắm rồi, cảm ơn anh.
Hai vị thiên sự con muốn đưa anh ấy trở về. Có được hay không ạ?
"Cậu ta không có thể trở về được nưa, vì chính cậu ta đã lựa chon không quay về. Người bình thường sẽ không có sức mạnh để vượt qua cái chết đâu.. Nếu cậu dùng sinh mệnh thiên sứ của mình ban cho cậu ta. Cậu ta sẽ quay về được, nhưng cậu sẽ phải uống chén canh của Mạnh bà và quên hết ký ức, bị đày xuống địa phủ
(Vì Otis là bác sĩ lương thiện hay làm việc tốt. Lại là người biết hy sinh vì người khác. Nên lúc chết được ban cho chức vị thiên sứ)
"Đã 2 năn rồi anb biết không? Nếu anh vẫn không tỉnh lại thì em sẽ để anh an nghỉ"
Dương ngồi đó nhìn anh, tay nắm chặt tay anh, cậu có cảm giác ngín tay của anh cử đông. Cậu nhìn kỹ thì thấy các ngín tay còn lại cũng bắt đầu cử động.
Cậu vội chạy đi gọi bác sỉ. Bác sỉ nói đây quả thật là kỳ tích, người rơi vào trạng thái sống thực vật 2 năm mà vân tỉnh lại được... Chắc vì sự chân thành của cậu cảm động trời xanh đấy. Chứ khoa học không thể giải thích được lý do.
Nam từ từ mở mắt tỉnh dậy.
"Anh, anh à. Dương ôm Nam thâtn chặt. Em biết là anh sẽ tỉnh mà, em biết anh sẽ không hỏ em đi mà. Em biết anh cần em mà."
Nam nhìn ra cửa thấy Otis nở nụ cười, cúi cháo anh, rồi từ tùe biến mất. "Cảm ơn em Otis"