Dương tự lái xe, đưa cả đồ ăn cậu nấu qua cho Nam.
Dương tới trước cửa nhà, lần này cậu bấm chuông,chứ không hề đẩy cửa vào.
Nam ra mở cửa, vừa thấy Nam bé nhảy thót lên người Nam luôn.Hai tay ôm cổ Nam chặt cứng. Nam cũng ôm vì sợ bé té "Em làm gì trước cửa mà, mau xuống cho anh" Nam sợ mọi người nhìn thấy không hay.
"Không, em không xuống. Anh bế em vào đi..." Ánh mắt nũng nịu của bé khiến anh không thể la mắng thêm một câu. Vẫn tuân theo mà bế bé vào nhà. (Nóc nhà cao quá mà - Lời Tác giả)
Dương nhay xuống khỏi người Nam, "Đây là những món anh thích ăn, em nấu cho anh đấy"
Nam cứ đứng đơ ra như trời trồng vậy. "Đỗ Hoàng Dương anh đã đồng ý kết hôn với Otis rồi, anh muốn chịu trách nhiệm với em ấy. Vì anh mà em ấy bị người ta làm nhục.... Nhưng nếu em cứ tiếp tục thế này, thì anh sẽ không kiềm chế được cmr xúc của mình mất" Nam nghĩ
"Anh sao thế, ngồi xuống đi, em nấu cho anh mà. Từ sáng tới giờ em thấy anh không vui khi nhìn thấy em. Người ta nói anh còn yêu em mà. Không lẽ là không phải sao, anh không thích nhìn thấy em à, em chủ động với anh, anh không thích à. Em chủ động với người em yêu không được sao. Anh có biết những ngày ở bên đó, em nhớ anh em luốn lén bay về nhìn anh. Xem tất cả các show của anh. Đứng ở 1 chỗ xa nhìn anh, anh biết em nhớ anh như thế nào không? Em thậm chí còn ghen tỵ với anh của em, có thể ngày ngày đưa cơm cho anh. Ăn trưa cùng anh,ăn tối cùng anh... Anh có biết kênh tik tik CODU không? Là em, thời gian bị bệnh. Em nhớ anh nhưng không thể tâm sự với ai. Em đã trải lòng mình lên đó. Anh hiểu CODU nghĩa là gì không? CO(CODY) DU(Dương).. Anh có biết việc đưa ra thử thách khiến em đau khổ thế nào không. Vì em không muốn tình yêu của mình dựa trên đau khổ của người khác, vi em mắc nợ anh trai cua em, anh ấy luôn tốt với em. Lại cứu mạng sống cho em, em phải làm cái gì đó trả ơn. 5 năm với anh ấy không nhiều. Nhưmg đối với em nó dài lắm anh biết không. Nhìn người mình yêu ngày ngày ở bên người khác.. Nhưng em vẫn có lòng tin, vì người em yêu sẽ mãi không thay đổi.... Em đã đặt may cả đồ cưới cho chúng ta, để ý từng đường kim mũi chỉ. Chỉnh sửa sao cho hoàn mỹ nhất. Em cũng đặt cả nhẫn cưới khắc tên hai chúng ta.... Em đã cố kìm nén biết bao cảm xúc. Vì nghĩ cho người này, lo lắng cho người kia.
Chỉ hôm nay ngày em gặp anh lần đầu tiên, em muốn đối xử tốt với bản thân mình một chút. Chủ động dành lấy tình yêu của mình, thì lại bị anh coi thường. Em chủ động hôn anh, anh lại sợ người khác nhìn thấy, em ôm anh anh sợ mọi người thấy không hay. Còn em, em muốn cho cả thế giới biết anh là người em yêu kìa.
Dù cho em là toỉng gián đốc, con trai chủ tịch công ty lớn. Nhưng em không hề sợ mất giá, em chỉ muốn thể hiện tình yêu vơid người em yệ mà thôi. Nhưng với anh có ohanr tác dụng rồi, anh xem thường em. Vậy được rồi, em đã hiểu em sẽ đi không phiền anh nữa.
"Anh muốn kết hôn với anh Otis phải không? "
"Phải"(Vì Nam đã đồng ý với chủ tịch kết hôn rồi. Nên câun nói vậy, nhưng cậu không biết rằng kế hoạch kết hôn là của Dương)
"Vậy em sẽ ra đi đề anh kết hôn với người mà anh lựa chọn... Em đi đây
.. Đây là giấy đăng ký kết hôn. Em muốn đến khoe vởi anh, nhưng hình như anh không hề mong người đó là em. . À em có cái này muốn cho anh xem. Duong cởi áo ra cho Nam xem trên ngực mình là "Võ Đình Nam ️" nhưng thôi, chỉ là xăm thôi mà, đau rồi cũng hết. Chỉ có tim đau là không hết được thôi.
Dương gạt hết nước mắt quay mặt bước đi nhưng bị một bàn tay khác nắm lấy kéo lại và ôm thật chặt..
"Anh xin lỗi, xin lỗi bé của anh. Anh không hề biết những gì em phải trải qua. Anh đã khoing hề biết chỉ vì muốn kết hôn với anh thôi. Mà em đã phải hao tâm tốn sức đến thế. Anh đã nhiws em, rất rất nhiều. Ngay gặp lại em, anh vui lắm nhưnh nhìn vẻ mặt lạnh lùng đó của em. Anh tưởng rằng em hết yêu anh rồi. Rồi nghĩ tới Oti vì anh mới bị như vậy, chỉ tịch lại kêu anh kết hôn. Amh tưởng người kết hôn với anh la Otis.Anh ngốc lắm phải không? Hai tay Duong khoing ngừng đấm vào ngực của Nam "Nam xấu xa, sao lúc nào anh cũng bắt nạt em thế. Em ghét anh, ghét anh" . Vừa khóc vừa vòng tay qua eo ôm anh. Cái ôm này cả hai đã chờ đợi bao nhiêu năm rồi.
"Cái vỗ về của anh, cái tay lau những giọt nước mắt của em. Cái nụ hôn nóng ấm mà anh dành cho.. Thật tốt, chúng ta sẽ hạnh phúc phải không anh?" phải, chúng ta nhất định sẽ bạnh phúc...
"Anh muốn ăn lẩu dê được không?" Dương cười và gật đầu. Cả hai bắt đầu hôn "
" Làm trong phòng tắm nhé" Tiếp tục quấn quýt nhau hôn, vừa hôn vưa đi, xoay người về hướng nhà tắm.
Tôi hôn em hút lấy không ngừng, đầu lưỡi quấn quýt cùng nhau, hết vặn lại xoắn như hận không thể dính vào làm một. Tôi vói đầu lưỡi vào miệng em, em lại bắt chước động tác khẩu giao không ngừng **** *** nó, một chút lại một chút, quanh quẩn bên tai ta là âm thanh dâm mị của nước bọt hòa quyện với nhau, rồi lại theo khóe miệng chảy xuống, tôi cũng không ngại ngần liếm đi hết..