"Dương em làm sao thế này. Thân hình gầy gò ốm yếu, mặt mũi nhợt nhạt. Mới đây thôi mà giờ anh đã không còn nhận ra em nữa rồi"
"Nhanh gọi taxi tới đây, nhanh lên" Thịnh tức giận la hét
"Em gọi ngay đây, anh ơi có taxi kìa" Tuấn Việt đáp
Thịnh bế Duong lên đưa ra xe(sao người em nhẹ thế, em bị bệnh sao. Mái tóc giả của Dương rớt ra
Cả hai đưa Dương lên tắc xi,
"Cậu ta bị ung thư hả anh" TUấn Việt hỏi vu vơ
"Em bớt nói bậy đi" Thịnh la Tuân Việt
"Dạ," Anh ấy la mình, trong khi chỉ vừa mới hẹn hò 4h trước. Không lẽ cậu ta là Dương mối tình đầu của anh sao?
Lúc nay Linh Mai gọi điện cho Dương để xem cậu về bệnh viện chưa? Cuộc thứ 3 Thịnh mới nghe máy.
"Alo Dương cậu về nhà chưa?"
"Em ấy bị ngất xỉu, tôi đang đưa em ấy đi"
"Anh là ai, sao nghe điện thoại của bạn tôi" Linh Mai tức giận
"Anh tên Thịnh bạn của Dương".
"Là anh sao, em có nghe Dương kể rồi. Vậy anh chở cậu ấy vào bệnh viện lớn ở New York đi. Cậu ấy nằm ở viện đó quen rôi, có bác sĩ riêng nữa"
"Taxi tới bệnh viện lớn nhất thành phố"
Sau khi nghe Linh Mai nói. Thịnh bàng hoàng, hai tay run rẩy.
Em bị ung thư máu sao. Lâu nay em bị bệnh mà sao lại giấu mọi người. Mẹ đã biết chưa. Hai tay Thịnh nắm chặt tay Dương. Ngày đó em bỏ cậu ta là vì chuyện này sao. Sao không có ai chăn sóc em thế. Em sợ cậu ta tổn thương sao. Em sợ nếu lỡ em chết, cậu ta sẽ đau khổ sao? Cuối cũng cũng là vì yêu cậu ta.
Từ lúc gặp lại Dương anh chưa hề nhìn Tuấn Việt một cái.
"Miu à, Dương bị ngất đưa đi cấp cứu rồi. Mình phải tới đó."
"Chúng ta cùng đi được không?
Cả hai tức tốc tới bệnh viện. Dương được đưa vào cho bác sĩ Mike.
" Bác sĩ ơi bạn cháu sao rồi"
"Không sao ổn rồi, kiệt sức quá xỉu thôu. Mấy tháng nay cậu ta có ăn được gì đâu. Sức khỏe yếu, suy nhược cơ thể, thiếu máu rồi hằng ngà tiêm thuốc độc vào cơ thể nữa. Ai mà chịu nổi chứ, cũng mah thằng bé kiên cường không bỏ cuộc.. Mà các cậu ai là Nam Cody" Bác sĩ Mike hỏi về Nam
"Có chuyện gì hả bác sĩ." Thịnh nhanh miệng hỏi lai
"Cậu ta lần nào hôn mê cũng gọi tên Nam Cody. Có thể là người rất quan trọng với nó." Bác sĩ Mike
"Tới bây giờ em vẫn còn nhớ nhung cậu ta như thế sao. Trong khi em nằm đây, cậu ta đâu hay biết?" Thịnh tức giận, nắm chặt tay
Y ta ra nói bệnh nhân tỉnh rồi. Mọi người có thể vào..
Thịnh chạy thẳng vào, không hề nhìn tới Tuấn Kiết đứng ngây người ở đó..
" Em có phải người yêu của anh không? TUẤN VIỆT
Thịnh chạy vào thấy Dương đã ngồi dậy. Anh chạy nhanh tới ôm trầm lấy Dương.
"Cái thằng ngoíc này bệnh nặng thế mà giấu cả anh. Sao để bản thân ra nông nỗi này hả em. Em co biết tối giờ anh lo cho em lắm không?" Thịnh lo lắng cho Dương nên nói vậy. Anh không biết rằng có người từ nãy đến giờ vẫn đứng ngoài cửa nhìn anh.
Linh Mai thấy Tuấn Việt đứng ở của khóc cậu ra hỏi. Cậu là ai, sao không vào trong.
" Tôi là bạn anh Thịnh, cậu chuyển lời tới họ tôi về đây" Tuấn Kiệt thất vọng lắm.
"Em không sao đừng lo cho em, Em muốn nhờ mọi người giúp em một chuyện.Đawtj vé máy bay cho em bây giờ. Em muốn về Việt Nam.
Mọi người đều ngăn cẳn không chi Dương về. Nhưng ý cạu đã quyết.
" Cậu gọi đặt vé nhưng hết vé rồi. Còn vé sáng sớm mai thôu".
"Cũng được anh"
Ở Việt Nam..
Sau hôm đó, các bạn học ai cũng thích Nam hết. Cậu cái gì cũng giỏi. Chỉ là lúc trước mọi người không biết nên mới ghét...
Nam một mình đi dạo, tới uống cà fê quán anh được tỏ tình.
" Đỗ Hoàng Dương em nhớ không? Nơi đây là nơi chúng ta đã tỏ tình với nhau. Cũng chính nơi đây anh hiểu lầm em với Anh Thịnh. Anh ngốc lắm phải không? Em biết hôm nay ngày gì không? Noel đấy, năm trước vào ngày này chúng ta giận dỗi nhau. Nên chưa có được 1 ngày lễ nào trọn vẹn bên nhau cả. Anh muốn gặp em,nhớ em.."
Nam về nhà nằm lên chiếc giường đầy áp kỷ niệm. Nhớ về người anh yêu.
Nam nằm đó, ôm bộ đồ ngủ của Dương. Rồi ngủ quên lúc nào không hay.
Sáng mai ba Nam gọi về nhà chơii.
Mãi tới chiều cậu mới về
" Con còn liên lạc với thắng bé kia không?
Con mất liên lạc rồi. "
" Ba đã từng gọi cậu ta tới nhà, bắt nó chia tay con. Nó đã nõi là: Nó rất yêu con, nó sẽ cùng con vượt qua mọi định kiện của xã hội. Nhưng ba vẫn ép nó chia tay con. Không biết có phải vì thế mà nó chia tay con không? "
" tại sao ba lại nói thê với em ấy, tại sao ba làm tổn thương em ấy" Nam trách mắng ba mình
"Ba xin lỗi con, ba muíin tốt cho con thôi"
Nam bỏ ra khỏi nhà
Cậu lang thang trên đường, em bị tổn thương vì ba anh. Mà anh lại không hay biết gì. Anh tệ lắm phải không. Càng nghĩ anh càng buồn. Anh xin lỗi em, anh muốn gặp em.
Nam đã ghé siêu thị và mua rất nhiều rất nhiều bia. Anh về nhà lúc 4h chiều.
Bước vào nhà bao nhiêu sự mạnh mẽ, lạnh lùng ở trường ở công ty đều không còn. Chỉ còn kại người đàn ông nhút nhát. Thất tình, ngồi khóc vì nhớ em thôi. Đỗ Hoàng Dương em nhẫn tâm lắm. Tôi ngày nào cũng vùi đầu vào học tập, làm việc. Không ngừng nghĩ để không nhớ em. Nhưng đêm về tôi lại nhớ em da diết. Em biết không? Bộ đồ ngủ, đồ đôi của chúng ta. Tối nào tôi cũng ôm nó ngủ. Vì có mùi hương của em.
Anh bắt đầu lôi bia ra uống, uống rất nhiều.....
Ở mỹ
Thịnh nhận được tin nhắn của Tuấn Việt
"Em đi đây, chúng ta chia tay di. Em yêu anh, nhưng em cảm thấy bây giờ anh vẫn chưa sãn sàng chào đón tình yêu mới. Em sẽ chờ đợi anh, chừng nào anh sẵn sàng hãy tìm em. Còn bây giò thì đừng tìm em nữa. Em không muốn làm người thay thế. Lúc không có ng ta anh tốt với em, lúc anh gặp lại ng ta. Nhìn anh cũng chẳng nhìn em 1 cái. Tạm biệt anh, em yêu anh. "
" Tụi em về Việt Nam với Dương đi anh có việc bận rồi. 2 em giúp anh chăm sóc Dương nha"
"Anh yên tâm, nó là bạn tụi em mà"
.. Dương cùng Linh Mai, Linh Miu về Việt Nam. Sau 17h đồng hồ.. 22h đêm tới Việt Nam.
... Nhà Nam, Nam nhậu 1 mình từ tối tới đêm
"Anh làm gì đó, ăn gì chưa? Em đem đồ ăn khuya cho anh nha" Otis nhắn tin cho Nam
"ukm, cảm ơn em" Nam đáp
Dương cũng sắp tới nhà Nam rồi.
"Chúng ta sắp gặp nhau rồi"