Em Có Thể Giúp Anh Chữa Lành Vết Thương Được Không?

Chương 47: Anh sẽ chờ em, chờ ngày em quay về. quà đính ước






Dương ngồi xuống bàn ăn chờ Nam về.

* ở quán cà phê cả bọn cùng chúc mừng Nam vì đã đạt được thủ khoa trong kỳ thi tuyển vào nhạc viện âm nhạc thành phố Hồ Chí Minh.

Chúc mừng mày nha tụi này cũng không ngờ mày thủ khoa luôn đấy. Ghê thật, mày có bí quyết gì không,chỉ tụi tao biết với.

- Nam: Không có gì,chỉ vì tao có lá bùa hộ mệnh vào lúc quan trọng thôi

- Tùng Maru: bùa gì mày chỉ tao mua với.

-Nam : Tụi mày tào lao quá, bùa này tụi mày có tiền cũng không mua được đâu.


- K. O: Tụi mày hôm nay đi tăng hai không? Nhậu chúc mừng Nam chứ.

-Nam: Thôi tao không đi đâu, đô tao yếu lắm,tao về trước

- Lục Huy: tiệc chúc mừng mày mà mày không đi thì tụi tao đi làm gì

- Tùng: Mà nghe nói bé Dương về quê rồi, mày về nhà cũng đâu có gì làm đâu, về lam gì. Sao không đi với tụi tao

-Nam: hai tháng nay tao mất liên lạc với em ấy. Hôm nay tao liên lạc được với em ấy rồi. Tranh thủ về nhà nói chuyện điện thoại với em ấy chứ lỡ mất liên lạc nữa thì sao mày. Tụi mày đi chơi vui vẻ.

" về tới nhà Nam bước vào nhà

Cửa chưa mở khóa, sao lại đẩy vào được.

-Nam: không lẽ em về rồi sao, chỉ có em ấy mới có chìa khóa nhà mình.

* Nam đẩy cửa chạy thật nhanh vào nhà

- Nam: Là em thật sao?

(Vì mới đi xe tới lúc chiều thì đã, đi siêu thị mua đồ, về lo bữa tối thịnh soạn cho tôi nên người đã thấm mệt và ngủ thiếp đi)

Nam: Em về lúc nào sao về không gọi cho anh đến đón. Sao không gọi điện cho anh, anh về phụ em nấu ăn. Em làm tất cả chuẩn bị cho anh sao?

"Nam Tiến lại gần sát bên nhìn Dương ngủ mà hạnh phúc ngập tràn"


- Nam: Em dạo này gầy quá" da xanh xao. Chắc do ở dưới đó vừa lo tang lễ cho ngọai, vừa phải chăm sóc mẹ nên em kiệt sức rồi đúng không? Vậy mà còn vì anh mà làm một bữa cơm chúc mừng này nữa chắc là em cũng đuối quá rồi. Chà nhiều món thế sau này lấy em về là anh có phước rồi. Em rất đảm đang, lại chăm chỉ, ngoan ngoãn

Nam đưa tay vuốt mái tóc của Dương, khiến Dương giật mình tỉnh dậy.

-Dương: Anh về rồi à

- Nam: chắc em đợi anh lâu lắm phải không?

- Dương: không có đâu, không lâu, em hơi mệt nên ngủ quên.

*Dương đứng lên để em đi hâm nóng lại đồ ăn*

"Nam kéo tay Dương lại ôm cậu vào lòng. Để anh ôm em một lúc nữa. Em có biết không những ngày không có em ở đây anh thật sự rất buồn, rất chán nản. Như dần chìm vào bóng tối vậy. Hôm nay em về ngôi nhà này như mùa xuân rực rỡ vậy. Em bây giờ rất quan trọng với anh. Nếu sau này không có em không biết cuộc sống của anh sẽ như thế nào. Đỗ Hoàng Dương anh nhớ em, yêu em nhiều lắm?

-Dương: Em cũng nhớ anh, rất yêu anh. (Em sẽ cố gắng vì mẹ vì anh em sẽ kiên cường em sẽ chữa khỏi bệnh, dù phải chịu đau đớn bao nhiêu,em cũng cố gắng vượt qua. Vì anh vì hạnh phúc của chúng ta.)

- Dương: thôi mà để em đi hâm nóng đồ ăn rồi mình ăn tối nha.

- Dương: Em quên em có cái này tặng anh.

- Nam: cái gì vậy?

-Dương:Anh mở ra đi,


- Nam: Nhẫn đôi sao?

"Dương đưa tay ra, anh đeo cho em đi. Em cũng đeo cho anh nè"

- Nam: Anh cũng có cái này tặng em, anh muốn rặng lâu rồi, mà chưa có dịp. em em mở ra đi.

- Dương: Là nhẫn con gái sao? Kiểu này rất cũ, lại bằng vàng nữa, em không nhận đâu.

..." Nam quỳ xuống Đỗ Hoàng Dương em có đồng ý làm vợ anh không? Sau này dù nghèo hay giàu, dù bệnh tật hay ốm đau cũng không bao giờ rời bỏ nhau. Dù là bây giờ hay tương lai, anh hứa cũng sẽ chỉ yêu mình em... ...

...Em có thể bào đồng ý ở bên anh từ giờ cho đến suốt đời không? ...

...Anh muốn lấy chiếc nhẫn này làm quà đính ước, anh dành cho em. Em đồng ý không?" ...

- Dương: Em.. Em đồng ý(đưa tay ra cho Nam đeo nhẫn vào )

- Nam: Chiếc nhẫn này là của mẹ ruột anh, coi như là mẹ cũng chấp nhận em rồi đó...