Em Có Thể Giúp Anh Chữa Lành Vết Thương Được Không?

Chương 43: anh sẽ chờ em, chờ ngày em quay về. 2. căn bệnh quái ác






Mẹ Linh Mai: Bác sẽ tới liền.

.. Bệnh viện.

- Mẹ Linh Mai: Dương có vuệc gì khiong cháu, sao gọi bác tới gấp vậy.

- Dương: Dạ cháu có chút vấn đề về sức khỏe. Nhưng bác sĩ nói cháu phải có người giám hộ thì mới báo tình hình bệnh cho cháu biết được.

- Mẹ Linh Mai: Sao cháu không nói mẹ?

- Mẹ cháu đang lo bà ngoại bệnh ở quê, vừa mới lên đây. Cháu không muốn mẹ lo..


- Cháu đúng là đứa con ngoan.

- Bác sĩ: Ai là người giám hộ cỉa Đỗ Hoàng Dương?

- Dạ đây, tôi là người giám hộ của nó. Tôi là gì của nó.

- Mời chị vào trong nói chuyện.

- Chị chuẩn bị tinh thần chưa?

- Bác sĩ cứ nói

- Cậu bé bị bệnh "ưng thư máu"

- Tình hình bệnh tình của cháu chỉ mới là giai đoạn đầu thôi. Việc chữa trị cũng không quá khó. Người nhà nên suy nghĩ cho cbaus nhập viện các sớm các tốt. Chỉ cần tìm được tủy phù hợp thì sẽ, khả năng khỏi rất cao. (tủy phù hợp chỉ có thể của người thân, anh chị em ruột).

- Mẹ Linh Mai: Vậy nếu không tìm được tùy phù hợp thì nó còn sốnh được bao lâu nữa bác sĩ.

- Bác sĩ: Vài Năm, 2,3 năm(vấn đề về y học chị không rõ, nên chỉ viết theo ý chị nha. Không biết là mấy năm )

- Mẹ Linh Mai: Theo mình biết thì nó không có anh chị em nào. Rồi nó phải làm sao?

- Dương : Bác sao rồi ạ? Có phải cháu bị bệnh nặng không ạ? Không sao cháu manhn mẽ lắm, bác cứ nói đi. Cháu chấp nhận được.

- Mẹ Linh mai: Cháu... Cháu bị ung thư máu.. Tại sao ông trời sống ác với con thế. Đứa trẻ 16 tuổi lại mặc bệnh quái ác này... (bà ôm Dương mà khóc)


- Dương: Mình sẽ chết sao. Mình còn chưa báo hiếu cho mẹ. Còn anh Nam của mình phải làm sao?.. Chúng mình chỉ mới hạnh phúc chưa được bao lâu mà. "không lẽ mình không xứng đáng được sống hạnh phúc sao?."

- Mẹ Linh Mai: cháu đừng lo, bác sẽ tìm cách chữa bệnh cho cháu.

- Dương: Dạ vâng. Cháu mong bác giữ kín chuyện này cho cháu.

.....

Duong về nhà dọn đồ về với mẹ.

- Nam:Em về thật đấy à.

- Dương: Em phải về chứ, mẹ ở nhà một mình, em ohair chăm sóc mẹ chứ(Đúng vậy nếu mình ra đi thật, ai sẽ chăm sóc mẹ. Dương vừa nghĩ, nước mắt lại rơi) (Nếu mình đi thât rồi, bệnh tình anh âyd có tệ hơn không, phải làm sao mới tốt đây. Chuyện này vượt quá sức chịu đựng của đưa nhóc 16 tuổi rồi)

"Hôm đó tôi đã không hề biết gì về căn bệnh của em. Về nỗi lo sợ khi em sẽ rời xa mẹ và tôi. Tôi đã vô tâm tới mức hàng ngày em ở bên tôi, mà em ho ra máu, chảy máu mũi mà tôi không hề biết. Mãi sau này lúc tôi biết thì"

- Nam: Thôi thôi, không có gì phải khóc. Em chỉ về nhà thôi mà, đâu có đi luôn đâu. Mình còn gặp ở trường rồi đi chơi riêng nữa mà..

...Nam đưa Dương về nhà. Nhưng Dương kêu Nam về trước...

Dương chạy vào nhà là ôm mẹ liền. Vì cậu lo lặng cậu sẽ không còn được bên mẹ nhiều như thế nữa.

- Mẹ Dương: con sao thế, hôm nay mít ướt quá.


- Dương: Tại mẹ đi lâu quá, con nhớ mẹ.

- Mẹ Dương : 1 tuần mà lâu gì đâu, chứ không phải là mẹ đi. Con thoải mái đi chơi à. Tiền mẹ để cho con ăn vặt xài hết trong 1 tuần.

- Dương: Con có biệc cần thôi mà. Mà không nói chuyện này nữa. Tối nay con nhủ với mẹ nha.

- Mẹ Dương: con trai lớn rồi còn ngủ với mẹ.

-Dương: Con mặc kệ, con thích vậy đó.

Nhà Linh Mai... Mẹ của Linh Mai hỏi thăm liên hệ các bệnh viện có tiếng ở Mỹ. Người ta nói chữa bệnh này không khó, bây giờ là giai đoạn đầu. Cần trị ngay, để lâu bệnh càng nặng. Mà y học ở Mỹ cũng phát triển hơn ở Việt Nam....

.. Mẹ Linh Mai nhắn tin cho Dương " bác đã tìm hiểu rồi, ở Mỹ y học phát triển. Bệnh này chữa không hề khó, chỉ cần tìm tủy phù hợp. Bác sẽ cố gắng nhờ người tìm tủy sống cho cháu. Cháu hãy suy nghĩ kỹ chuyện đi Mỹ"

Dương trả lời ngay không chút do dự "Tất nhiên cháu rất muốn chữa bệnh. Nhưng giờ chưa phải lúc thích hợp. Bác cho cháu thời gian 1 năm. Năm sau cháu sẽ đi với bác. Cháu sẽ học xong lớp 11 ở đây trước. Cháu phải chắm sóc mẹ nhiều hơn trong thời gian này. Còn một biệc rất quan trong cháu phải làm trong năm nay nữa. Mong bác giúp cháu. "

" Nếu được con cầu xin ông trời. Cho con thêm thời gian để con chăm soc mẹ. Ở bên người con thương thêm ít thời gian nữa. Vì con sợ, sợ rằng không tìm được tủy phù hợp. Sợ rằng có tủy rồi mà ca phẫu thuật cũng không ng thành công"