-Nam: Em đã sẵn sàng mất cái còn nguyên chưa?
- Dương: Em.. Em.. . Anh không sợ em kiện anh, tội hiếp dâm trẻ chưa đủ 18 tuổi sao.
- -Nam : Anh khônh sợ, vì anh biết bé yêu anh rất nhiều.
Nam cứ thế hôn môi cậu, cúi thấp người, Nam đưa lưỡi vào trong miệng cậu, khuấy đảo bên trong.
- -Dương hoảng hốt đứng bặt dậy. Em em nghĩ bây giờ làm chuyện này còn quá sớm. Em chưa sẵn sàng. Cậu ngồi bệt xuống đất, hai tay ôm đầu, hiện rõ nỗi sợ hãi.(cậu yêu anh nhiều lắm, cậu cứ nghĩ rằng chuyện này rất bình thường. Vì cậu cũng chỉ muốn trao cho anh mà thôi. Nhưng tới lúc anh muốn làm với cậu thật, thì cậu lại sợ hãi) em xin lỗi... "Cậu bật khóc"
-Nam vội bước xuông ôm Dương vào lòng. Anh xin lỗi, lỗi do anh. Anh đã quá vội vàng. Anh sẽ chờ, chờ tới lúc nào em sẵn sàng. Anh sai rồi, anh không nên làm thế với em. Yên tâm nha, từ nay anh không làm vậy nữa đâu. Nín, nín đi em đừng khóc. Nào lên giường ngủ đi khuya rồi.
Nam bế Dương lên giường ngủ. Anh vẫn ôm cậu trong vòng tay đó. Anh nghe được tiếng nấc của em ấy.
Nam nhẹ nhàng đặt lên trán cậu một nụ hôn. Ngủ ngon pé yêu của anh...
..
-Dương: Có phải anh ấy buồn mình lắm không?
"Dương xoay người lại hôn lên môi anh một nụ hôn ngọt ngaò.Vi xấu hổ nên, hôn xong cậu quay mặt đi ngay, anh cũng ngủ ngon"
Cả đêm đó hai người ôm nhau ngủ. Nam đêm nay không gặp ác mộng nữa. Vì có Dương.
- Nam: Dương em ngủ chưa?
-Dương: Dạ chưa?
-Nam: Em yêu anh từ lúc nào?
-Dương: Em yêu anh ngay từ đầu tiên anh cứu em.
-Nam: Vì sao em biết anh không tốt với em, luôn làm em tổn thương. Vậy mà vẫn yêu anh sao. Sao em ngốc thế.
-Dương luồn tay vào người anh, ôm anh thật chặt. Vì em yêu anh, yêu mù quáng
-Nam: Có bao giờ em muốn từ bỏ anh chưa?
-Dương: Rất nhiều lần em muốn từ bỏ, không yêu một người vô tâm như anh nữa. Nhưng mỗi lần thấy anh phát bệnh, tức giận, gặo ác mộng. Không có ai bên canh, không thể nói cùng ai. Em lại không chịu nổi mà lao về phía anh, dù mình có tổn thương. Vì anh là cả thế giới của em.
-Nam pé ngốc, anh không xứng đáng đâu. Đừng toít với anh nhiều như thế nữa. Vì sao em biết anh bị bệnh
-Dương: Em không thể nói cho anh biết được.
-Dương: Em muốn hỏi anh câu này được không?
-Nam em hỏi đi
-Dương: Ngày đó em thấy LM hôn anh. Hai người yêu nhau sao.
-Nam hôn anh sao, lần nào.
-Dương: Em thấy hết rồi, ở trên sân thượng.
-Nam không lẽ vì hôm đó em thấy Lm hiin anh nên em mới bỏ đi rồi bị té sao.
-Dương: Phải,
-Nam: Ngốc.
... Thoii ngủ đi, khuya rồi.
- Trời sáng Duong dậy rất sớm nấu cho anh
1 lúc sau Nam dậy, xuống bếp thấy Dương đang nấu ăn. Nam đưa tay ôm Eo Dương từ phía sau.
-Dương: Anh ra đi, em nấu ăn mà
- Nam em cứ làm đi. Đứng yên đó cho anh ôm em.
Dương quay người lại hôn len môi anh, rồi quay đi không nói gì hết.
-Nam Này chủ động hôn anh thì phải có trách nhiệm với anh đấy.
-Dương: em đâu có làm gì đâu, em vô tội.
-Nam Vô tội à. Xoay Dương lai, đè cậu xuống bàn hôn mãnh miệt. Hôn trán, xuống má, qua tai, xuống cổ. Quay lại miệng,..
Làn này Dương cũng chỉ động đáp trả anh: cậu xoay anh lại đè anh xuống hôn môi anh, đưa lưỡi củ cậu vào miệng anh. Vì tối aua mới học của anh nên kàm chưa giỏi..Cứ thế họ hôn nhau hai phút, cả hai mới dừng lại. Đưa lưỡi liếm đi dư vị ngọt ngào còn đọng lại bên khoé môi, ...