Em Có Thể Giúp Anh Chữa Lành Vết Thương Được Không?

Chương 129: Bạo Lực Học Đường






Đám học sinh đó tò mò về quan hệ của của Dương và Thái tử.

Vì xưa giờ anh đi học chưa từng cho ai ngồi chung xe.

Thậm chí là thành viên trong F4 cũng chưa từng.
Cậu là người đầu tiên có vinh hạnh đó.
Vừa vào tới cửa lớp, cậu đã bị đổ một thùng nước lên đầu.

Ướt hết từ đầu đến chân.

Một đám học sinh nữ và nam.

Bắt cậu lên sân thượng tra hỏi.
"Mấy cậu là ai, sao bắt tôi"
"Mày có quan hệ gì với Thái tử?"
"Không có quan hệ gì cả"
"Cĩng đúng một đứa xấu xí như mày thì có quan hệ gì được chứ.

Xách dép cho F4 không biết đã xứng chưa nữa."
Cả bọn cười phá lên chế nhạo cậu.


Thật xui cho chúng chỗ sân thượng cũng là nơi lý tưởng.

Thái tử xũng hay lén lên đây vì yên tĩnh.

Không có đám fan nam nữ đi theo.
" Ồn ào quá" tiếng hét của anh khiến mọi người giật mình quay lại.
" Thái..

Thái..

Tử"
Anh tiến lại khá gần bọn họ.

Vì quá gần khiến cả đám xỉu lên, xỉu xuổng, xỉu ngang, xỉu dọc, xỉu...
"Làm gì mà tra hỏi người ta ghê thế.

Bộ đi chung xe với tôi không được à"
Anh vừa nói vừa tiến lại gần khoác vai cậu.
"Nhưng..

Cậu..

Cậu ta mặt mũi kinh dị thế kia.

Anh đi chung sẽ ảnh hướng tới hình tượng của anh đấy"
"Hình tượng của tôi chỉ dựa vào cậu ta mà ảnh hưởng được à?"
"Nhưng mà..."
Anh ra hiệu "phẩy tay một cái, để bảo họ đi"
"Đi đi, không nói nhiều nữa"
Lần này cũng là anh, anh lại giúp em.

Anh thật tốt với em.
Anh või vai cậu nhóc đang đứng ngây người.
"Này cậu kia, có sao không?"
"Da...!Dạ...!Em không sao"
Anh dòm cậu từ trên xuống dưới, dưới lên trên..
"Ướt hết rồi còn bảo không sao?
" Ướt xíu khô thôi, cảm ơn anh ạ, em đi nha" Cậu quay mặt đi xuống.
Anh nắm cổ áo cậu kéo lại.
"Đứng im đó"
Anh lấy điện thoại gọi cho thành viên F4 Thanh Tùng
"Mày đem cho tao một bộ đồng phục size.." Anh nhìn kỹ võng eo của cậu..
"Size s, đem lên sân thượng nha."
5 phút sau Tùng đưa đồ lên.


Anh ném bộ đồng phục cho cậu.
"Đi thay đồ đi"
Cậu chỉ biết cúi đất cảm ơn anh không ngớt thôi.
"Cảm ơn anh nữa chứ" Thanh Tùng hóng hớt
"Đi chỗ khác, xong việc của mày rồi" Anh đá đít Tùng đi.
"Mày được lắm, lúc cần mày gọi tao, không cần mày đá tao đi à?" Lủi thủi bước đi.
"Bớt lải nhải đi"
Anh không hiểu chính mình, anh cũng chẳng biết tại sao anh lại muốn quan tâm cậu ta.

Người vừa ngốc,lại rất xấu xí.

Không có gì được hết, nhưng điều gù đã thôi thúc anh phải quan tâm giúp đỡ cậu ta.

Từ những làn đầu tiên.
Chính vì anh quá tốt với cậu nên khiến cậu lầm tưởng....!Có thể vì lời hứa kiếp trước của họ, nên sau thẳm trong tim họ vẫn còn một chút ký ức.
..
Đám fan của anh đã biết chuyện, chúng tức sôi máu lên.

Chúng nó chỉ muốn bóp chết cậu.
Ngay lúc cậu đi nhà vệ sinh để thay đồ.

Một đám nam và nywx nữa vào nhà về sinh khó trái cửa đánh cậu.

Tát vào mặt, đá vào chân.

Dùng giày giẫm lên tay cậu.
"Tụi tao cảnh cảo mày, tránh xa Thái tử ra, nếu không đừng trách tụi này ác"
"Tôi đâu làm gì các cậu đâu, sao các cậu đánh tôi"
"Tụi tao thích thì tụi tao đánh thô"
..
Cứ như thế ngày qua ngày, ngày nào cậu cũng bị đám đó ăn hiếp.
Hôm nay lớp học tiết hóa trong phòng thì nghiệm.

Hết tiết cả lớp ra trước, cậu bị sai ở lại dọn dẹo lại lớp học.

Bọn chúng ra hết khóa trái cửa bên ngoài, tắt đèn.

Căn phòng kín mít, khiến cậu sợ hãi và nghẹt thở...
(Cậu bị mắc hội chứng sợ không gian kín)
Lúc cậu dọn dẹo xong đi ra, thì không mở được cửa.

Cậu đập cử liên tục, có ai không, cứu tôi với.


Có ai không, ngội gục đầu xuống đất,...!Tiếng kêu la thảm thiết của cậu không ai nghe thấy.

Vì phòng thí nghiệm xa các phòng học khác....
Cậu bắt đầu rơi vào trạn thái nữa tỉnh, nữa mê......
"Võ Đình Nam cứu em," Cậu mơ hồ về cảnh tượng của một người nào đó rất giống cậu và Thái tử đang làm lễ cưới.
"Võ Đình Nam"
"Võ Đình Nam cứu em"
Cậu lầm tưởng giấc mơ và hiện tại.
Anh đang học thể dục, thì nghe thấy tiếng ai đó gọi mình.

Anh vội vã chạy đi tìm.

Giống như có thần giao cách cảm vậy.

Anh chạy tới trước cửa phòng thí nghiệm.

Thấy khóa cửa ngoài, anh nhìn vào trong thấy cậu nằm dưới đất.

Anh vội đạp ở khóa đưa cậu ra ngoài.
Lúc này cậu đã rơi vào trạng thái hiin mê rồi.

Lúc anh bế cậu lên, cậu ôm chặt lấy cổ anh không buông.
Anh gỡ tay ra rồi đặt cậu nằm lên bàn.

Gọi mãi không thấy cậu trả lời.
Anh đành phải dùng hạ sách.

Hô hấp nhân tạo.

Năm sau đôi mwts từ từ mở ra.

Anh mừng quá không kịp suy nghĩ gì mà ôm trầm lấy cậu.
Đám người kia chứng kiến tấy cả rồi.

Nhưng không dám hành động gì, vì có anh ở đó..