Em Có Nhiều Chiêu Dỗ Anh

Chương 75: Respect




Trước khi lên xe, Khấu Hưởng nhắn tin cho Khấu Sâm, nói với ông quyết định của mình.

Tĩnh dưỡng một khoảng thời gian dài, hiện tại Khấu Sâm gần như đã khôi phục được năng lực tư duy và hành động, nếu Khấu Hưởng đã quyết định gánh vác công việc ở công ty, tiếp nhận gánh nặng trên vai ông, đương nhiên ông rất vui vẻ, hôm nào tâm trạng cũng rất thoải mái, kiên trì làm trị liệu, tính tình cũng không còn nóng nảy mà tốt lên rất nhiều.

Cách hai ngày Khấu Hưởng sẽ đến đây, hai bố con bình thản trò chuyện tâm sự, cùng nhau tản bộ.

Khấu Sâm kinh ngạc trước sự thay đổi của Khấu Hưởng vào mấy năm nay, trong trí nhớ của ông, tên nhóc này luôn có bộ dáng phản nghịch ngang ngạnh, không chịu nghe lời, luôn đối nghịch, gây phiền phức, thậm chí còn không thèm nói một câu với ông.

Nhưng hiện tại, chàng trai trầm tĩnh mà chững chạc trước mặt, trên người toát ra khí chất thành thục làm Khấu Sâm nhất thời không kịp thích ứng kia, anh thật sự là Khấu Hưởng con ông ư?

Giống như trưởng thành trong một đêm.

Khấu Sâm không biết mấy năm nay anh đã trải qua những gì, tóm lại trong lòng ông rất áy náy, càng cảm thấy trước đây mình đối xử với anh quá tệ. Dù sao trên con đường trưởng thành, ông quan tâm anh quá ít, đến khi muốn bù đắp lại xảy ra tai nạn bất ngờ, làm hai bố con vòng đi vòng lại bỏ lỡ nhiều năm như vậy.

Đợi đến khi thời gian làm mọi thứ lắng đọng xuống, rốt cuộc hai bố con có thể thẳng thắn hòa bình đối mặt với nhau.

Bọn họ nói về những chuyện đã xảy ra trong mấy năm nay, nói về suy nghĩ trong lòng của mỗi người, trò chuyện về việc công ty, Khấu Sâm nói lại cho anh tất cả những kinh nghiệm bản thân đã đúc kết được sau vài thập niên hô mưa gọi gió.

Bố con lâu năm thành anh em.

Cuối cùng hai người cũng giảng hòa.

Buổi chiều hôm đó, lần đầu tiên họ nói về ước mơ của mình. Khấu Sâm cầm một cái hộp gỗ màu đen, đặt trước mặt Khấu Hưởng, ý bảo anh mở nó ra.

Hộp gỗ trông có vẻ rất cũ kỹ, Khấu Hưởng tò mò mở ra, phát hiện bên trong hộp tràn ngập băng đĩa, chính là băng đĩa có từ thập niên 90, bây giờ đã không còn thấy…….

Mặt chữ trên vỏ đĩa đã không thể nhìn rõ, nhưng có thể nhìn ra từ bản vẽ gia công, đây là Rock and Roll.

Ngoại trừ băng đĩa, còn có rất nhiều notebook cũ, giấy note đã ố vàng, có trang bị quăn, thậm chí còn có những trang bị rụng ra.

Trên mỗi một tờ notebook đều có nốt nhạc và giai điệu được ghi chép bằng bút máy, còn có ca từ……

Khấu Hưởng nhớ trong một lần Nguyên Diễn Chi uống say, vỗ bờ vai của anh, nói cho anh biết năm xưa bố anh chính là ca sĩ Rock and Roll nổi tiếng, từng sáng tác nhạc, từng được rất nhiều fans ủng hộ.

Khi ấy Khấu Hưởng cho rằng đó chỉ là những lời lúc say của Nguyên Diễn Chi, làm sao có thể, anh là con của ông, sao có thể không biết bố mình là một ca sĩ Rock and Roll chứ, quả thật khó thể tin!

Lão già cố chấp xấu xa kia, lão già chỉ cần vừa nghe thấy anh rap là nhíu mày kia, cái người chỉ biết kiếm tiền ấy, căn bản không thể hiểu được âm nhạc, không thể hiểu ước muốn tiền bạc của thương nhân……

Thời còn trẻ, ông thật sự… Là ca sĩ Rock and Roll ư?

Hộp băng đĩa trước mặt, lúc nào cũng có thể mang theo bên người, còn có một xấp notebook thật dày… Những ca từ trên notebook rõ ràng là chữ của bố.

Bấy giờ Khấu Hưởng mới giật mình nhận ra, anh cứ cho rằng mình đã rất hiểu Khấu Sâm, thực chất bố anh còn có rất nhiều thứ mà anh căn bản không hiểu.

Đương nhiên, Khấu Sâm cũng có cảm giác tương tự. Cho nên, ông thở dài một tiếng nói: “Trước đây bố chưa làm tròn trách nhiệm của một người bố, chờ đến khi tuổi càng lớn, mới phát hiện đã bỏ lỡ rất nhiều điều, bỏ lỡ thời gian trưởng thành quý giá nhất của con.”

Khấu Hưởng không quá quen với cách nói chuyện này của Khấu Sâm, dời mắt, mất tự nhiên nói: “Thật buồn nôn.”

Khấu Sâm cười cười: “Coi như bố con già rồi, nhưng bố thật sự cảm ơn con, mấy năm nay, con đã bằng lòng gánh vác giúp bố rất nhiều thứ mà đáng ra con không phải gánh vác.”

Khấu Hưởng bình tĩnh lắc đầu: “Đây là lựa chọn của con.”

“Trước đây bố luôn cảm thấy con là một đứa trẻ hư, sao bố lại có thể sinh ra một người như con, nhưng hiện tại bộ thật sự cảm thấy hổ thẹn với suy nghĩ ấy, là bố không làm tròn trách nhiệm, con mới là đứa con ngoan nhất thế giới.”

Khấu Hưởng nhíu mày nói: “Bố mà còn nói những lời sến sẩm đó là con về công ty đấy nhé.”

Khấu Sâm lắc đầu, rốt cuộc nói: “Con trai, đi làm chuyện con muốn làm đi.”

Khấu Hưởng giật mình.

Khấu Sâm đóng chiếc hộp gỗ màu đen lại.

“Điều tiếc nuối nhất trong đời của bố chính là không thể tiếp tục theo đuổi lý tưởng của mình. Nhưng, hôm nay bố muốn trả lại lý tưởng cho con.”

*****

Trong trường quay cuộc thi hip-hop, có không ít rapper nổi tiếng đến, bè phái của họ khác nhau, cũng có phe cánh của riêng mình, rất nhiều người đều là nhân vật có tiếng trong giới, túm năm tụm ba trò chuyện với nhau.

Độ tuổi của họ được phân bố khá lớn, có thiếu niên thiếu nữ mười mấy tuổi, cũng có đàn ông phụ nữ 30 tuổi, phong cách ăn mặc cũng tương đối đa dạng, nhưng tựu chung thì vẫn thiên hướng nhẹ nhàng đơn giản, đương nhiên cũng có người lòe loẹt kì quặc.

Cùng một loại văn hóa nhưng bộc lộ ra như thế nào, định nghĩa nó như thế nào, Dương Chi cảm thấy nên nhìn nhận cởi mở, ví dụ như ai bảo ca sĩ hát nhạc thịnh hành thì không thể hip-hop, ai bảo cô gái nhỏ mặc váy dài ngây thơ thì không thể chơi một đoạn freestyle, người mới học hoặc người yêu thích luôn bị những người cũ khinh thường, thậm chí la ó khiến bọn họ ai về nhà nấy ai tìm mẹ người ấy, nơi này không phải chỗ cô cậu nên tới……

Chính bọn họ làm bản thân chỉ dừng lại ở giai đoạn underground. Thí dụ như hiện tại, Dương Chi lấy thân phận ca sĩ thịnh hành xuất hiện trong cuộc thi, có không ít người nhìn cô chằm chằm, ánh mắt khác nhau, có tò mò, có nghi ngờ, cũng có khinh thường……

Trong số bọn họ có rất nhiều người biết đến Cae, thậm chí đã từng giao đấu với cô, là bại tướng dưới tay cô, nhưng không có ai biết Dương Chi, dù sao mỗi lần cô đến quán bar ngầm đều đeo khẩu trang kính râm mũ lưỡi trai, bọc chính mình đến kín mít, hơn nữa dưới ánh đèn lờ mờ trong bar, càng khó thể nhận ra cô.

“Hôm trước tôi đã nghe thấy lời của cô trên radio.”

Sau khi cuộc thi bắt đầu, có một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đi đến trước mặt Dương Chi, kiêu ngạo nói với cô: “Tôi không đồng tình với lời cô nói, ví dụ như mấy người giống cô, tôi không biết các cô vào giới này với mục đích gì, nhưng tôi muốn nói cho cô biết, cái giới này không chào đón cô, đừng nói vì muốn khiến thêm nhiều người hiểu biết hip-hop, hip-hop không cần người khác hiểu, ít ỏi không có gì không tốt, người hiểu càng ít, chứng tỏ nó rất ưu tú. Cô muốn dùng hip-hop để lăng xê bản thân, tôi sẽ là người đầu tiên quật ngã cô.”

Anh ta ném ra những lời tàn nhẫn, dựng thẳng một cái ngón giữa ngang ngạnh kiêu ngạo về phía Dương Chi, rất nhiều người xung quanh huýt sáo, vỗ tay khen ngợi anh ta, bầu không khí bị anh ta kích đến giương cung bạt kiếm.

Nhưng đúng lúc anh ta đang dào dạt đắc ý, cảm thấy hành vi khiêu khích của mình rất tốt, Dương Chi đột nhiên mở miệng: “Tom Joy, không biết anh còn nhớ hay không, nửa tháng trước ở bar TZT, cô gái chỉ mất mười lăm phút đã đánh bại anh, tên cô ấy là gì?”

Sắc mặt Tom Joy bỗng nhiên trở nên tối tăm, anh ta cũng coi như là một rapper khá nổi tiếng, mấy năm nay đã thi đấu mọi cuộc thi trên cả nước, rất ít khi gặp được kỳ phùng địch thủ, bây giờ tham gia cuộc  thi này cũng đã thề thốt sẽ giành giải quán quân.

Nhưng trong khoảng thời gian trước ở bar TZT bỗng gặp trận Waterloo (1), bị một cô gái đeo khẩu trang kính râm tên là Cae đánh bại, Tom Joy coi đấy là một nỗi hổ then, không muốn đề cập nhiều đến chuyện này, nhưng không ngờ lúc này lại bị một cô gái nói ra trước công chúng, anh ta thật sự phẫn nộ.

Anh ta chỉ vào Dương Chi, khóe mắt run rẩy, buông lời hung ác: “Ông đây nể cô là phụ nữ, không muốn so đo với cô, cô cẩn thận một chút, mẹ nó bớt nói chuyện kiểu đấy với ông đây đi.”

“Tôi phải cẩn thận như thế nào.” Dương Chi cười lạnh một tiếng: “Cẩn thận để không cẩn thận đánh bại anh một lần nữa sao?”

“Cô muốn chết à!” Tom Joy định xông lên lại bị anh em giữ chặt: “Đừng đánh phụ nữ.”

Lúc này, Dương Chi bình thản đội mũ lưỡi trai, lại không nhanh không chậm lấy một cái khẩu trang màu đen trong túi ra đeo.

Trong khoảng khắc đó, Tom Joy ngây ngẩn cả người. Sau khi cô ngụy trang cho mình, không ngờ lại giống Cae như đúc!

“Rốt cuộc cô muốn làm gì, đừng tưởng rằng cô đóng giả thành cô ta thì sẽ trâu bò được……”

“Tom Joy, anh quên giọng tôi nhanh như vậy ư?”

Sắc mặt Tom Joy đột nhiên xanh mét: “Cô… Cô là…”

Không chỉ Tom Joy, tất cả lực chú ý của rapper ở đây đều bị hai người họ hấp dẫn, nhìn Dương Chi đeo khẩu trang đội mũ lưỡi trai, bỗng cảm thấy người này thật quen thuộc.

Cho dù là chiều cao, hay khí chất… Đều tương tự với Cae làm mưa làm gió trong quán bar ngầm.

Không thể nào!

Không thể nào!

Tom Joy vẫn có phần khó tin, nếu ca sĩ thịnh hành này chính là Cae, tại sao lại chưa từng nghe thấy tin đòn, điều này không hề hợp với lẽ thường.

Mãi đến khi Dương Chi tháo chiếc vòng to bản trên cổ tay ra, để mọi người thấy hình xăm Cae trên cổ tay, cuối cùng mới thật sự tin rằng hóa ra cô ca sĩ April tưởng chừng như ngoài giới này thật sự là…Cae.

Rapper Cae dùng battle hạ gục hơn nửa rapper trong thủ đô.

Ánh mắt mọi người nhìn cô dần dần thay đổi, mọi khinh thường rẻ rúng trước đó, sau khi cô để lộ thân phận thật sự đều đã trở thành hư không.

“Respect!”

Trong hội trường bỗng có người hét lên “Respect”, ngay sau đó đa số rapper cũng show với Dương Chi “Respect” của mình.

Nghe tiếng hét ồn ào của mọi người, tâm trạng Dương Chi thoáng kích động, khó thể bình phục. Thật ra giới này rất đơn giản, cũng rất trực tiếp, dùng năng lực để che kín miệng người khác, cũng chỉ có năng lực mới có thể nhận được sự tôn trọng phát ra từ nội tâm.

Cuộc thi bắt đầu, Dương Chi là thí sinh xếp sau, cô đợi trong hậu trường gần 40 phút, cuối cùng cũng đợi đến lượt mình lên sân khấu.

Nhóm rapper ngồi xung quanh cầu thang huýt sáo, hét: “Cae, cố lên!”

Dương Chi cũng ra dấu chiến thắng với bọn họ, sau đó đi thẳng lên sân khấu.

Hết chương 75

(1): Trận Waterloo diễn ra vào ngày chủ nhật 18 tháng 6 năm 1815 tại một địa điểm gần Waterloo, thuộc Bỉ ngày nay. Đây là một trong những trận đánh nổi tiểng nhất và cũng là dấu chấm hết cho cuộc chiến tranh Napoléon. Trong truyện có thể hiểu ý tác giả muốn nói rằng Dương Chi đã chấm dứt chuỗi bất bại của Tom Joy.