Hôm đó Dương Chi nhận được một cuộc điện thoại, đối phương là một người phụ nữ, tự xưng người đại diện của công ty truyền thông Bắc Ngu, cô ấy xem được video biểu diễn của Dương Chi ở trang chủ trang web, cảm thấy có triển vọng, hy vọng có thể gặp mặt nói chuyện với cô.
Ban đầu Dương Chi tưởng là lừa đảo, cũng không để ý, cúp điện thoại vài lần. Lần cuối cùng, đối phương nói nếu cô có hứng thú, có thể tới công ty tham quan, công ty Bắc Ngu nằm trong toà nhà thương mại cao nhất trung tâm CBD (1).
Đối phương gửi địa chỉ cho cô, bảo cô nếu có thời gian, nhất định phải đến đây.
Trước ngày thi cuối kỳ, Dương Chi vô cùng bận rộn, nhưng cuộc điện thoại kia giống như dấu ấn khắc sâu trong lòng cô. Tựa như đột nhiên có một cánh cửa dẫn đường đến ước mơ khẽ hé mở với cô, trong khe hở đó thấp thoáng ánh sáng rực rỡ.
Sao có thể không rung động?
Dương Chi tìm kiếm thông tin về truyền thông Bắc Ngu trên internet, đây là một công ty giải trí truyền thông chuyên nghiệp, trong tay nắm giữ các nhóm nghệ sĩ hàng đầu của ngành, phạm vi hoạt động bao gồm phát hành album ca nhạc, lập kế hoạch hoạt động giải trí, lập kế hoạch biểu diễn, quản lý nghệ sĩ và các lĩnh vực khác.
Dương Chi xem ảnh các nghệ sĩ nằm trong tay họ, rất nhiều ca sĩ và diễn viên kỳ cựu có tên tuổi, cũng có không ít nghệ sĩ mới đang nổi tiếng.
Tóm lại, rất nhiều gương mặt quen thuộc, Dương Chi có thể nói được hết tên bọn họ.
Cô quyết định tìm một buổi chiều cuối tuần, bắt xe buýt đến truyền thông Bắc Ngu ở trung tâm CBD, đập vào mắt là một toà nhà kính vô cùng hiện đại, bên trong có rất nhiều đàn ông phụ nữ mặc đồ công sở chuyên nghiệp.
Đây là một thế hoàn toàn xa lạ mà cô chưa từng tiếp xúc.
Cô đứng trước toà nhà kính cao ngất ngưởng, ngẩng đầu nhìn lên, cảm thấy bản thân nhỏ bé như một con kiến.
Nhiều năm sau, mỗi khi cô nhớ lại buổi chiều buồn tẻ hôm đó, bình thường như vậy, ai có thể nghĩ rằng, đó chính là giây phút thay đổi số phận cuộc đời cô.
Dương Chi mang theo tâm trạng thấp thỏm, đi vào toà nhà kính, nhân viên quầy lễ tân gọi cô lại.
“Tiểu thư, xin hỏi cô tìm ai?”
“Tôi tìm Lục tiểu thư.” Dương Chi lễ phép nói: “Tiểu thư Lục Diệc.”
Nhân viên lễ tân cau mày đánh giá cô, thấy cô ăn mặc mộc mạc, hỏi: “Xin hỏi cô có hẹn trước với quản lý Lục không?”
Dương Chi lắc đầu.
Trong lòng nhân viên lễ tân khinh thường, cho rằng cô giống mấy cô gái trẻ muốn nổi tiếng đến phát điên như trước đây, mặt dày trực tiếp chạy tới tìm người đại diện Lục Diệc. Đùa gì vậy, Lục Diệc chính là người đại diện vàng mà trong giới ai cũng phải gọi một tiếng “Chị Lục”, cô ấy là người mà mấy cô gái nhỏ như cô muốn gặp thì có thể gặp sao?
“À, cô nhìn những người kia xem, đều tới công ty phỏng vấn, cô điền thông tin vào giấy trước, sau đó ra đằng kia chờ, lát nữa sẽ có người dẫn các cô đi.”
“Tôi đến đây không phải để phỏng vấn…”
Dương Chi còn chưa dứt lời, nhân viên lễ tân đã tiếp điện thoại, bắt đầu công việc bận rộn, Dương Chi không nói được, dứt khoát ra phòng tiếp khách phía trước, ngồi cùng với nhóm người chuẩn bị phỏng vấn, chờ cô ta xong việc rồi lại qua nói.
Các cô gái xung quanh vừa trẻ trung vừa xinh đẹp, từ cuộc trò chuyện của họ, Dương Chi biết được các cô ấy đều là hotgirl mạng nổi tiếng, đến đây tham gia phỏng vấn, nếu được gia nhập, họ có thể hợp tác với những ngôi sao nổi tiếng.
Họ cầm tay nhau, trò chuyện vô cùng thân thiết.
“Cô là ca sĩ mạng, Cửu Điềm Điềm sao.”
“Ôi tôi không nổi tiếng được bằng cô đâu. Tôi vô cùng thích cô.”
“Gì cơ, cô là Khúc Tiểu Châu á, tôi từng xem video make up của cô, kỹ thuật make up của cô thật là thần kỳ, wow, hôm nay cô make up tôi hoàn toàn không nhìn ra luôn.”
“Ha ha.”
“Cái túi Hermes này của cô là phiên bản giới hạn đúng không.”
“Đúng vậy, fans tặng đấy.”
“Thật là hâm mộ.”
……
Dương Chi lẳng lặng nhìn các cô gái xung quanh nịnh hót tâng bốc lẫn nhau, cô có thể nhìn ra được bọn họ thật ra đều đang nghĩ một đằng nói một nẻo, không phải lời thật lòng.
Mặc dù diện mạo và dáng vẻ rất khác, nhưng giọng điệu và nụ cười giả dối kia, chẳng khác nào mấy bà hàng xóm đứng ở đầu đường cuối ngõ đang tranh nhau khoe khoang chồng con mình.
Dương Chi từng gặp quá nhiều.
Cô yên lặng ngồi trên ghế, mặc một bộ quần áo thoải mái sạch sẽ, đi giày trắng, không trang điểm, có lẽ mấy cô gái xung quanh đã bắt đầu chán tâng bốc lẫn nhau, bắt đầu đánh giá Dương Chi, chụm đầu ghé tai thì thầm.
“Thế mà cũng tới phỏng vấn hả?”
“Có thể tiến vào mới lạ.”
“Chỉ có tôi cảm thấy trông cô ta rất quen thôi ư?”
“Đúng là trông rất quen, nhưng không trang điểm, ai biết cô ta là ai.”
……
Dương Chi nhìn đồng hồ, đã qua hơn nửa giờ, nhân viên lễ tân vẫn đang bận rộn. Băn khoăn một lát, cuối cùng cô đành gọi vào số mà Lục tiểu thư đã từng liên lạc với cô.
“Lục tiểu thư, em là Dương Chi, hôm trước chị gọi điện bảo em tới…”
“Bây giờ em đang ở dưới tầng, không sao, nếu chị bận…”
“À, vâng, em chờ chị.”
Hai phút sau, một người phụ nữ mặc vest đen và một người phụ nữ mặc váy từ trong thang máy đi ra.
Cô ấy đi giày cao gót Prada, mang khí khái của một người phụ nữ quyền lực, trang điểm tinh tế, khiến người khác không nhìn ra tuổi tác, nhưng chắc chắn không còn trẻ, song vẫn rất xinh đẹp.
Dương Chi nghĩ thầm, đây chính là sức quyến rũ của người phụ nữ thông mình, trưởng thành. Cô vội vàng đứng dậy chào: “Lục tiểu thư chào chị, em là Dương Chi.”
“Để em đợi lâu.” Lục Diệc bắt tay với Dương Chi, xoay người cất cao giọng, nghiêm mặt nói với nhân viên lễ tân: “Vì sao không gọi cho tôi biết?”
Nhân viên lễ tân hoảng sợ: “Chị Lục, xin, xin lỗi, em cứ tưởng cô ấy đến đây phỏng vấn…”
Lục Diệc lạnh mặt trầm giọng nói: “Cô ấy là khách tôi mới đến.”
“Rất xin lỗi chị Lục, rất xin lỗi Dương tiểu thư!” Mặt nhân viên lễ tân tái mét, liên tục cúi người xin lỗi: “Do em làm việc sơ xuất.”
“Không sao, Lục tiểu thư, do em ban đầu không nói rõ ràng, không trách người khác.” Dương Chi vội vàng ra mặt giải vây.
Lục Diệc nể tình Dương Chi, dạy dỗ nhân viên lễ tân vài câu, sau đó không truy cứu chuyện này nữa.
Nhân viên lễ tân như trút được gánh nặng, biết ơn nhìn Dương Chi.
“Dương tiểu thư, em đến văn phòng của tôi, chúng ta tâm sự được không?”
“Vâng.”
Dương Chi đi theo Lục Diệc vào thang máy, bên ngoài phòng tiếp khách các cô gái đều sợ ngây người, khó mà tin chuyện vừa xảy ra, người đó thật sự chính là người đại diện vàng Lục Diệc của truyền thông Bắc Ngu? Nghe nói cô ấy vô cùng kiêu ngạo lạnh lùng, trong giới rất nhiều ngôi sao đều phải gọi cô ấy một tiếng chị Lục.
Cho nên cô gái nhìn trông có vẻ bình thường kia, rốt cuộc có địa vị, có thể khiến Lục Diệc tự mình xuống tầng tới đón?!
Sau khi các cô rời đi, nhân viên lễ tân thở phào nhẹ nhõm một hơi, đồng nghiệp im lặng từ nãy đến giờ chợt đi tới, nói với cô ta: “Vừa rồi cô… Nguy hiểm thật, may mà vị Dương tiểu thư kia là người tốt, không chấp nhặt.”
Nhân viên lễ tân nhíu mày nói: “Tôi thấy cô ấy lạ mặt, không phải nghệ sĩ công ty chúng ta, tôi cứ tưởng tới phỏng vấn, mỗi ngày chúng ta đều phải tiếp đón không biết bao nhiêu người muốn nổi tiếng, muốn gặp chị Lục, làm sao tôi có thể gọi điện báo cho từng người được.”
Đồng nghiệp lắc đầu: “Thế nên ấy, làm nhân viên lễ tân, nhất định phải nghe ngóng bốn phương tám hướng, tôi nghe người ta nói, mấy ngày nay chị Lục vừa ý một người mới trên trang web video âm nhạc, nói cô ấy nhất định sẽ nổi tiếng, hơn nữa sẽ vô cùng nổi tiếng.”
Nhân viên lễ tân mở to hai mắt nhìn: “Cô nói… Không phải là cô ấy chứ!”
“Cô vào Bắc Ngu, bình thường phải chịu khó đọc tin tức giải trí, đừng mù tịt như vậy.” Đồng nghiệp nói một cách chắc chắn: “Ánh mắt của chị Lục rất độc, là chị đại trong giới, có thể khiến chị ấy nói ra những lời như thế, nhất định vô cùng tài năng, không phải người bình thường.”
Nhân viên lễ tân nghiền ngẫm gật đầu.
*****
Trong văn phòng sáng sủa sạch sẽ, Dương Chi ngồi trên sô pha, trong tay ôm một cốc trà nóng, nhìn quanh bốn phía.
“Lục tiểu thư.”
“Gọi tôi là chị Lục đi, tất cả mọi người đều gọi như vậy.” Lục Diệc ngồi đối diện Dương Chi, để một hộp chocolate nhiều màu sắc xuống trước mặt cpp.
“Chị Lục, hôm trước những lời chị nói trong điện thoại em còn chưa hiểu lắm.”
Thế nên cô đã từ chối theo bản năng những triển vọng mà Lục Diệc đã vẽ ra với cô sau khi ký hợp đồng nghệ sĩ, cảm thấy không chân thực, không đáng tin.
Lục Diệc là người hoạt động nhiều năm trong giới giải trí, liếc mắt một cái đã nhìn thấu suy nghĩ của Dương Chi: “Nếu Dương tiểu thư đến đây, chắc hẳn không phải không có hứng thú với chuyện này.”
Dương Chi chần chừ nói: “Em muốn đến đây tìm hiểu một chút.”
“Đúng là nên cẩn thận tìm hiểu, chúng ta có thể tâm sự.”
Lục Diệc giống như một người chị ấm áp, 40 phút nói chuyện thoải mái, cô ấy cũng đã nắm được đại khái hoàn cảnh gia đình và tính cách của Dương Chi.
“Là thế này, bây giờ em còn đang đi học, tôi hiểu, con đường phía trước chưa quyết định, còn phải trao đổi với người nhà, không cần lập tức đưa ra quyết định.”
Dương Chi gật đầu: “Em phải thi đỗ đại học trước…”
“Thi đại học là việc nhất định phải làm, nhưng không thể so sánh hiện tại với trước đây, người nào cũng có thể debut, hiện tại bằng cấp của nghệ sĩ là điều không thể thiếu.” Lục Diệc nói: “Cho nên em không phải áp lực, tôi cũng sẽ không bắt em nghỉ học hay thế nào.”
Dương Chi cúi đầu nhấp một ngụm trà, là trà hoa nhài, hương thơm dịu nhẹ thoang thoảng.
“Dương Chi, em có biết thế giới này thiếu kiểu người nào nhất không?”
Dương Chi nghĩ nghĩ, trả lời: “Là người cần cù thật thà cố gắng ạ?”
Lục Diệc cười: “Người cần cù thật thà cố gắng, em đi ra khỏi văn phòng, gặp được mười người, phải có chín người còn cố gắng hơn em, mục tiêu còn rõ ràng hơn em, nhưng mà, họ không có cơ hội, bởi vì cơ hội tôi trao không bao giờ lãng phí.”
Dương Chi giật mình hiểu ra, lại có chỗ không hiểu.
Lục Diệc yên lặng nhìn cô: “Dương Chi, trên thế giới này, người thiếu nhất không phải cố gắng, mà là thiên phú.”
Dương Chi ngẩn người, từ nhỏ đến lớn, bất kể là mẹ hay thầy giáo, luôn nói với cô rằng, 99% cố gắng cộng thêm 1% thiên phú sẽ thành công, nhưng chưa từng có người nói, thiên phú còn quan trọng cố gắng.
Lục Diệc là người đầu tiên.
“Chúng ta giống nhau.” Lục Diệc ung dung mỉm cười, cô ấy nhìn thấy sự không cam lòng làm người bình thường và khát vọng tương lai trong cô.
Thế nên cô ấy mới hứa hẹn với Dương Chi, có thể nâng đỡ cô, cho cô một con đường tương lai rực rỡ, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không thể để cô ấy chờ quá lâu, trong vòng ba tháng, tốt nhất phải trả lời được có ký hợp đồng hay không.
Đồng thời cô ấy còn hứa hẹn với Dương Chi, nếu trở thành nghệ sĩ của cô ấy, cô ấy sẽ suy xét đến vấn đề cô còn nhỏ, phải đi học, đặc biệt lại là thời điểm lớp 12 vô cùng quan trọng, cô ấy sẽ cho cô thời gian, để cô có thể thi đỗ một trường đại học tốt, nhưng sau khi thi đại học, cô phải ở lại thủ đô, nhận sự huấn luyện và sắp xếp của công ty, chính thức trở thành nghệ sĩ của công ty.
Thế còn trong nhà có gì khó khăn, cô đều có thể nói với cô ấy, mọi chuyện đều có thể bàn bạc.
Chiều hôm đó, Dương Chi ngồi trong văn phòng Lục Diệc hai giờ, đến khi đi ra đầu óc mơ màng, còn hơi lưỡng lự.
Không thể nghi ngờ, Lục Diệc cho cô cơ hội đã đả động đến cô, không chỉ cho cô một khoản thù lao lớn, mà còn vẽ ra giúp cô con đường tương lai lộng lẫy, đó là ước mơ từ nhỏ đến lớn của Dương Chi.
Nhưng bây giờ chưa phải lúc cô suy nghĩ đến vấn đề này, trước mắt phải thuận lợi vượt qua kỳ thi cuối kỳ mới là chuyện quan trọng, Lục Diệc cho cô ba tháng, cũng đủ để cô suy nghĩ kỹ càng.
Khi Dương Chi về đến nhà, bầu trời đã tràn đầy ánh sao.
Cửa phòng cuối hành lang hé mở, qua khe cửa thấp thoáng ánh đèn ấm áp, Khấu Hưởng dựa vào bàn viết gì đó, Dương Chi đoán chắc anh lại đang biên soạn nhạc.
Khi cô nhẹ tay nhẹ chân chuẩn bị rời đi, nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng trầm khàn từ tính của Khấu Hưởng: “Trở về rồi à.”
Bước chân Dương Chi dừng lại.
“Ừm.”
“Vào đây, giảng giúp tôi đề này.”
Dương Chi chột dạ đi vào, sợ Khấu Hưởng hỏi cô đi đâu, cô không dám che dấu, càng không dám nói dối.
Chuyện này còn chưa quyết định, cô không muốn để suy nghĩ của người khác làm ảnh hưởng đến quyết định của mình.
Song cũng may, Khấu Hưởng không hỏi nhiều, đầu ngón tay chỉ chỉ vào một bài trong sách, “Bài này, tôi không biết làm.”
Người trước nay luôn lạnh lùng, ngay cả khi nhờ người khác hướng dẫn, cũng có thể hỏi với khí thế kiêu ngạo như vậy.
Dương Chi không thèm để ý, lật sang vài trang trước, phát hiện những trang trống phía trước cũng đã được anh giải quyết.
Người này, không ngờ lại chủ động học như vậy, chuyện hiếm đấy nha!
Dương Chi ngẩng đầu nhìn anh, anh đeo một cái kính gọng vàng, trông có vẻ nhã nhặn.
Dương Chi tháo kính của anh ra nhìn, nhận ra đó là kính phẳng.
“Anh đâu bị cận, đeo kính vào làm gì.”
Khấu Hưởng thờ ơ trả lời: “Giả vờ tôi đang nghiêm túc học tập.”
Dương Chi hừ một tiếng, học thì học đi, còn phải giả vờ, công nhận khó khăn như vậy hả.
Cô cầm giấy bút, giảng bài cho anh.
“Đã hiểu chưa?”
“Đã hiểu.”
Vậy anh giải lại theo hướng dẫn của tôi đi, không được chép lại.
Cô rất sợ anh chép lại, rõ ràng còn chưa hiểu, lại có thể chép nguyên đáp án ra.
Có đôi khi trí nhớ quá tốt cũng không phải chuyện hay.
Khấu Hưởng nhận bút, viết đáp án của bài vừa rồi, Dương Chi vội vàng đẩy tay anh ra.
“Tôi đã nói là bước làm, anh không thể trực tiếp viết đáp án.”
“Rốt cuộc em muốn như thế nào.”
“Anh phải viết từng bước ra.”
“Không phải giải được bài là xong rồi sao?”
“Anh phải làm theo yêu cầu của tôi…”
“Không ai có thể bắt tôi, tôi phải làm như thế nào hoặc không nên làm như thế nào.”
Tranh cãi một lúc, sắc mặt Khấu Hưởng đột nhiên trầm xuống.
Dương Chi khựng lại, rùng mình một cái.
Anh lại tức giận.
Trong lúc cô đang nhanh chóng tự hỏi nên đối phó như thế nào, Khấu Hưởng nhướng mày nhìn cô, dịu dàng nói: “Đương nhiên, em là ngoại lệ.”
Thấy nét cười trên khóe miệng anh càng ngày càng nhiều, Dương Chi mới biết mình bị anh trêu, cô tức giận đẩy anh: “Anh thật nhàm chán! Làm tôi sợ gần chết.”
“Sợ tôi thế à?”
Dương Chi tức giận nói: “Đúng vậy, anh là Diêm La Vương chuyển thế đầu thai, tôi sợ anh lắm.”
Cô còn chưa dứt lời, Khấu Hưởng bỗng nhiên ghé lại gần, nhẹ nhàng đặt tay lên bả vai mạnh khảnh của cô, môi cách má cô chỉ vài centimet, khẽ run lên như muốn hôn.
Cô đột nhiên mở to hai mắt, tim bắt đầu đập thình thịnh, thình thịch thình thịch…
Anh dịch đến bên tai cô, khàn giọng nói —
“Em nói gì tôi đều nghe, tôi muốn em vui vẻ.”
Dịu dàng đến mức không còn là chính anh.
Hết chương 42
(1): Trung tâm CBD (Central Business District) là trung tâm kinh doanh và thương mại của một thành phố. Ở các thành phố lớn hơn, nó thường đồng nghĩa với “quận tài chính” của thành phố.