Em Có Nghe Thấy

Chương 39: Tây Bình Lạc (1)




Mặc dù biết người nào đó đưa ra yêu cầu này, một phần lớn đương nhiên là để tiện cho việc mỗi đêm áp dụng cái mục đích bất lương nào đó, nhưng cô cũng biết, nếu cô sống chung với anh, quả thực anh sẽ nhận được sự chăm sóc tốt hơn.

EQ của Tạ Tu Dực cao như vậy, biết cô hoàn toàn không nhẫn tâm với anh được, cho nên đang đánh một trận trường kỳ kháng chiến mà trước sau gì cũng thắng.

Mà cô không nghĩ tới, cuối cùng người đánh giúp Tạ Tu Dực, lại là Tăng Thiến.

Tối hôm đó Tăng Thiến gọi điện cho cô, một câu đi thẳng vào vấn đề, "Rau Chân Vịt bé nhỏ, xin cậu đấy, cậu đến nhà Tạ Tu Dực ở đi!"

Kha Giảo vốn đang uống nước, suýt chút nữa thì ngụm nước trong miệng phun ra ngoài, "Tăng Thiến cậu điên rồi à?"

"Hiện tại cái tên này mỗi ngày đều kinh khủng hơn bình thường, nhà sản xuất cũng sắp bị anh ấy hành chết rồi, ông trời cũng không trị được anh ấy, mình sợ anh ấy vẫn chưa thu âm xong cái album này thì đã phát điên mà nổ tung vì cậu không sống chung với anh ấy rồi..."

"Nhưng mà công ty các cậu sẽ cho phép anh ấy sống chung với bạn gái sao?"

"Cậu là tác giả, vốn không ra khỏi cửa, với lại chỉ cần các cậu không cùng ra ngoài là được rồi mà."

"Cậu chắc không?" Paparazi thông minh như thế mà lại không phát hiện?"

Tăng Thiến hít một hơi thật sâu, "Cả cái showbiz bây giờ căn bản không tìm ra được người nào khiêm tốn hơn Tạ Tu Dực, cậu xem sau khi anh ấy nổi tiếng bởi 《Mặt Nạ Trắng Đen》 thì có mấy cái tin tức? Không scandal, không sao tác, không bất lương, ngay cả Weibo cũng không đăng ký, một lòng chỉ vì âm nhạc, paparazi cũng không nắm thóp được anh ấy, lão đại bọn mình cũng nói rồi, nếu anh ấy khăng khăng muốn công khai bạn gái thật, công ty cũng không định trách cứ anh ấy, dù sao thì qua lại thoải mái với một người ngoài giới, cũng không phải tội lớn gì, cả giới đều biết anh ấy là người thế nào, ai có thể kiểm soát anh ấy?"

"Với lại, Jim cũng nói với mình, vốn dĩ ông ấy còn hơi lo lắng mối quan hệ của các cậu bị lộ sẽ tạo thành ảnh hưởng xấu tới Tạ Tu Dực, bây giờ nhìn thấy Tạ Tu Dực cả ngày mất hồn mất vía vì cậu, ông ấy nói còn không bằng dứt khoát công khai tin sống chung sớm một chút đi kìa."

Bị Tăng Thiến nổ cho một tràng liên tiếp không ngừng xong, Kha Giảo hoàn toàn không còn lời nào để chống đỡ nữa.

Nếu ngay cả Tăng Thiến, người đại diện của anh cũng đã nói như vậy rồi, thì có phải cô cũng không có lý do gì để từ chối lời đề nghị của anh nữa rồi không?

"... Được thôi, để mình suy nghĩ cái đã." Cô thở dài, nằm trên ghế sô pha, "Bây giờ mình mới nhớ ra mình vẫn chưa nói chuyện của Tạ Tu Dực cho bố mẹ biết..."

Cúp điện thoại của Tăng Thiến, cô xoay người, ngây người với cái điện thoại một lúc, nhắn tin Wechat cho Tạ Tu Dực.

"Em định tối nay nói với bố mẹ em... chuyện sống chung với anh."

Một lát sau, Tạ Tu Dực nhắn lại một chữ rất đơn giản: "Được."

Một giây sau, lại là một cái tin: "Cuối tuần là có thể đón em tới đây."

Cô cắn răng: "Nhanh thế?"

Người nào đó cũng trả lời rất là nhanh: "Anh rất đói."

... Cậu ác ma nhỏ này xin hỏi anh đói chỗ nào...

... Kha Giảo đỏ mặt tắt Wechat đi, đi gọi vào điện thoại của mẹ Kha, "Mẹ, tối nay con về nhà môt chuyến, con có chuyện muốn nói với mẹ và bố."

...

Buổi tối lúc về nhà, trên bàn đang để một bàn thức ăn nóng hổi, thoạt nhìn thì là đến từ tay mẹ Kha.

"Bố, mẹ!" Cô cởi giày, đi vào nhà, "Con về rồi đây!"

Tuy là sau khi tốt nghiệp đại học thì cô sống độc lập một mình ở bên ngoài, nhưng tình cảm của cô với bố Kha mẹ Kha vẫn thân thiết như trước, nếu rảnh vẫn sẽ thường xuyên về nhà cùng ăn cơm với bố mẹ, bình thường cũng sẽ gọi điện thoại.

"Giảo Giảo về rồi à." Nghe thấy tiếng cô, bố Kha nhanh chóng đi ra chào đón cô, vỗ vỗ vai cô, "Nào, mau ăn cơm thôi."

Một nhà ba người vui vẻ hòa thuận ngồi xuống bên bàn ăn, mẹ Kha gắp cho cô mấy miếng thức ăn, "Ăn nhiều chút, cũng lâu lắm con chưa về nhà rồi."

"Vâng vâng." Cô gật đầu, ngoan ngoãn ăn cơm, thầm tính xem rốt cuộc nên nói hết chuyện của Tạ Tu Dực ra vào thời điểm nào.

Nói thật thì, kể từ sau khi trở thành bạn trai bạn gái với Tạ Tu Dực, thì cô bị anh làm cho xoay quanh, cứ luôn quên nhắc tới chuyện qua lại với anh với bố mẹ, bây giờ đợi đến khi Tạ Tu Dực đã muốn đưa ra loại yêu cầu như sống chung này rồi, cô thật sự rất sợ bố mẹ đột nhiên được biết người bạn trai xuất hiện giữa chừng này sẽ bị shock.

"Hôm nay Giảo Giảo về nhà, tâm trạng tốt, mẹ đi bật cái nhạc lên nghe."

Lúc này mẹ Kha cười tươi như hoa từ bên bàn ăn đứng dậy, "Giảo Giảo này, con biết không? Gần đây mẹ con thích một ca sĩ, tuổi hình như xấp xỉ con, mới debut, hát hay lắm đấy!"

Bố Kha ở một bên vuốt vướt trán, rất là không biết làm sao, "Cũng một đống tuổi rồi, còn đu idol, thật không chịu nổi bà ý... Có điều, bài hát của cậu trai này quả thực là hát không tệ, rất có thực lực."

Nghe thấy họ nói như vậy, Kha Giảo ngừng một chút, trong đầu bỗng lóe lên một tia sáng.

... Không phải chứ?

Mẹ Kha vừa mở loa, vừa dùng điện thoại chọn bài hát, "Năm nay cậu ấy hát ca khúc chủ đề của phim điện ảnh 《Mặt Nạ Trắng Đen》, tên là gì ý nhỉ..."

"À, tìm được rồi, Tạ Tu Dực." Mẹ Kha cười híp mắt nhìn anh, "Giảo Giảo, con biết cậu ấy không?"

...

Đôi đũa trong tay Kha Giảo rơi xuống.

"Ầy, con nhìn con đi, đã lớn như vậy rồi mà còn vụng về như thế đấy."

Lúc này bố Kha nhặt đôi đũa lên hộ cô, còn trêu chọc cô, "Sao thế? Nghe thấy tên thần tượng của mẹ con xúc động vậy? Con cũng là fan của cậu ấy?"

... Kha Giảo, nói đi.

Lúc này Kha Giảo lặng lẽ nhéo lòng bàn tay mình một cái, nếu... đã có bước ngoặt như này, không bằng... chết sớm đầu thai sớm đi.

Từ nhỏ đến lớn bố mẹ đều áp dụng hình thức nuôi thả đối với cô, tấm lòng độ lượng, trong chuyện này chắc cũng có thể châm chước cho cô nhỉ? Chắc sẽ không trách mắng cô đâu?

"Ờm... bố mẹ, con có chuyện muốn nói với mọi người."

Cô hít thở một cái thật là sâu, ra sức bảo mình bình tĩnh lại.

"Sao thế?" Mẹ Kha bắt đầu phát nhạc, từ từ đi tới bàn ăn ngồi xuống lần nữa.

"Là thế này ạ." Cô ho khan một tiếng, hai mắt nhắm lại, "Con có bạn trai rồi."

Bố Kha mẹ Kha liếc nhau một cái, "Bố mẹ biết rồi."

"Ả?" Cô sợ phát ngốc, "Sao bố mẹ biết? Con lại chưa từng nói với mọi người."

Bố Kha uống ngụm canh, cười híp mắt nói, "Con là con của bố mẹ, sao bố mẹ lại không biết tình hình của con? Gần đây con gọi điện ít đi rồi, cũng không về nhà, vừa khác thường cái, là bố mẹ đoán được chắc là con có sự rồi, nên đợi con tự về nói với bố mẹ thôi."

"Đúng vậy." Mẹ Kha cũng cười tủm tỉm, "Giảo Giảo, con lớn thế này rồi cũng chưa từng có bạn trai, bởi vì viết sách, còn là "trạch nữ" trong truyền thuyết, mẹ vẫn luôn hơi lo lắng cho con đây, mau nói cho bố mẹ, Mr. Right của con rốt cuộc là người như thế nào? Có đẹp trai không? Có tốt với con không?"

... Có một đôi bố mẹ thời thượng rốt cuộc là chuyện tốt hay là chuyện xấu đây?

Kha Giảo vỗ vỗ đầu mình, vừa vui mừng bố mẹ quả thực là khả năng quan sát quá mạnh, quá là hiểu cô, vừa nghĩ không biết sau khi bố mẹ biết Tạ Tu Dực là bạn trai cô sẽ nghĩ như thế nào.

"Ờm, thực ra bạn trai con..."

Cô nuốt một ngụm nước miếng, giơ tay lên chỉ chỉ vào cái loa đang phát ca khúc Tạ Tu Dực hát, "Chính là... thần tượng... của mẹ."

Cả phòng khách lặng ngắt như tờ, hoàn toàn yên tĩnh.

Bố Kha mẹ Kha kinh ngạc nhìn cô, qua một lúc lâu, mẹ Kha lo lắng sờ đầu cô, "Giảo Giảo, không phải con viết sách đến nỗi sinh ra chứng ảo tưởng rồi đấy chứ?"

"Giảo Giảo, con cũng đừng mù quáng theo đuổi thần tượng rồi xuất hiện ảo giác nhé, con nói bạn trai con là Tạ Tu Dực? Người ta thế nhưng là siêu sao, là ca sĩ đó..." Bố Kha cũng mặt đầy lo âu nhìn cô, "Tuy bố biết con gái nhà chúng ta rất đáng yêu, nhưng cũng chưa đến mức có thể tìm được bạn trai là ngôi sao đâu nhỉ?"

Kha Giảo nhìn biểu cảm trên mặt bố Kha mẹ Kha, lệ rơi đầy mặt.

Ông trời ơi, cô thật không nghĩ tới, vấn đề vậy mà lại nằm ở khâu bố mẹ không tin Tạ Tu Dực là bạn trai của cô...

Bố mẹ, có phải trọng điểm của hai người sai rồi không...

Ngay lúc phòng khách rơi vào cục diện bế tắc, chuông điện thoại của Kha Giảo đột nhiên vang lên.

Lấy điện thoại ra vừa nhìn hiển thị cuộc gọi đến, chân mày cô cau lại, vội vàng nhận máy, "A lô?"

"Mở cửa." Lúc này ở đầu bên kia điện thoại truyền tới hai chữ hết sức bình tĩnh của Tạ Tu Dực.

"... Em, em không ở nhà." Cô lắp bắp trả lời, hôm nay anh làm sao vậy? Sao lại đột nhiên rảnh tới nhà cô rồi?

"Không phải cửa nhà em." Anh thấp giọng ho khan một tiếng, "Cửa nhà bố mẹ em."

Kha Giảo bỏ điện thoại xuống, ngây người một lúc, vội vàng từ trên ghế đứng lên, bối rối xông về phía cửa nhà.

"Giảo Giảo, sao vậy?" Bố Kha mẹ Kha ở phía sau cô thấy kỳ lạ mà nhìn cô.

Xông tới cửa, cô hít thở sâu một hơi, mở cửa chính ra.

Quả nhiên, Tạ Tu Dực đeo kính đội mũ đang đứng ở ngoài cửa.

"Ai thế?" Lúc này bố Kha mẹ Kha ở trong phòng khách hỏi.

Kha Giảo đỏ bừng mặt để Tạ Tu Dực vào nhà, vừa lấy dép giúp anh, vừa thấp giọng hỏi, "Sao đột nhiên anh chạy tới đây vậy?"

Lẽ nào là Tăng Thiến cho anh địa chỉ?

Tạ Tu Dực không lên tiếng trả lời, sau khi đi dép, mặt không biểu cảm kéo tay cô, không nói hai lời đã lôi cô vào phòng khách rồi.

Bố Kha mẹ Kha nhìn thấy một người đàn ông lạ đột nhiên lôi con gái nhà mình xuất hiện, sợ hết hồn, tất cả đều đứng dậy khỏi bàn ăn.

"Cháu chào bác trai bác gái."

Kha Giảo kinh hồn bạt vía nhìn Tạ Tu Dực đi đến trước mặt bố mẹ cô, bỏ mũ tháo kính ra, hơi cúi đầu với họ, "Cháu là Tạ Tu Dực."

Cô tận mắt thấy biểu cảm trên mặt bố mẹ cô đồng loạt biến thành thế này: (⊙o⊙)...

"Cậu chính là... Tạ Tu Dực hát 《Mặt Nạ Trắng Đen》 đó?" Ngay cả giọng của mẹ Kha cũng thay đổi rồi.

"Vâng." Người nào đó vô cùng bình tĩnh.

"Cậu là ca sĩ? Ngôi sao? Không phải cùng tên cùng họ?" Bố Kha xoa xoa huyệt thái dương của mình.

"Vâng."

"... Tôi, tôi cực kỳ thích bài hát cháu hát!" Vẻ mặt của mẹ Kha từ kinh ngạc ngờ vực đã thay đổi thành kích động rồi, quả thực thay đổi còn nhanh hơn hát hí khúc.

Kha Giảo thấy mẹ đã bắt đầu phóng ra sóng điện từ của fan hâm mộ, bất lực đỡ trán, mà bố Kha thì bất đắc dĩ lấy khuỷu tay chọc chọc vợ mình, ý bảo bà ấy đừng quá thất thố.

"Cảm ơn bác gái." Dường như Tạ Tu Dực không ngờ được bố mẹ vợ tương lai lại là fan của mình, chân mày giật giật, dường như có chút nhịn cười.

"Cho nên..." Bố Kha cũng từ trong kinh ngạc khôi phục lại, "Cậu là bạn trai của Giảo Giảo thật?"

"Vâng."

Sau đó Kha Giảo, người vẫn đang cố hạ thấp cảm giác tồn tại xuống cảm nhận được bố mẹ phóng về phía cô hai luồng ánh sáng mạnh một cách rất rõ ràng.

Bố mẹ, con xin lỗi, không phải con cố ý giấu hai người lâu vậy đâu... Cô với vẻ mặt cầu xin, ở sau lưng Tạ Tu Dực giơ hai tay lên với bố Kha mẹ Kha.

...

Tóm lại, sau khi Tạ Tu Dực đột nhiên nhảy dù xuống nhà họ, thì không có việc gì cho Kha Giảo nữa.

Lấy thêm một bộ bát đũa cho Tạ Tu Dực, số người ăn cơm từ ba người đã biến thành bốn người.

Kha Giảo cứ lặng lẽ và cơm ở bên cạnh Tạ Tu Dực, vừa nghe anh nói chuyện với bố mẹ, tuy anh vẫn kiệm lời ít nói như cũ, nhưng với mỗi một câu hỏi của bố mẹ cô, anh đều nghiêm túc trả lời, với lại, anh không chỉ giải thích anh và cô quen nhau thế nào, cũng rất thẳng thắn nói về công việc hiện tại anh đang làm.

"Làm minh tinh sẽ rất vất vả phải không?" Mẹ Kha nghe đến là hứng thú, "Có phải sẽ có rất nhiều các cái loại thông cáo không?

"Không nhiều." Tạ Tu Dực bình tĩnh như thường, "Cháu sẽ từ chối."

"Cháu có cân nhắc phát triển sang hướng khác như điện ảnh truyền hình các thứ không?" Lúc này bố Kha nhìn anh hỏi.

"Không ạ." Anh quyết đoán nhanh chóng đáp lại, "Cháu chỉ làm về âm nhạc."

"Lúc nghỉ ngơi cháu thường làm gì?" Mẹ Kha lại hỏi.

Tạ Tu Dực dừng một chút, nhìn Kha Giảo ở bên cạnh một cái, "Ở cùng với cô ấy."

Kha Giảo đỏ mặt, lại thấy bố Kha mẹ Kha nhanh chóng trao đổi một ánh mắt hài lòng.

Mặc dù lúc mới đầu, họ có chút lo lắng giao con gái cho một người bạn trai là ngôi sao liệu có tạo thành ảnh hưởng gì không tốt cho cô hay không, nhưng sau khi tiếp xúc với Tạ Tu Dực rồi, họ đều biết chàng trai này hoàn toàn là một người khác với những người khác.

Anh là một chàng trai không bị danh lợi khống chế, không tầm thường một chút nào.

"Đúng là một người đàn ông tốt mà..." Mẹ Kha mượn cớ rửa bát kéo Kha Giảo vào phòng bếp, "Tướng mạo vừa đẹp hát lại còn hay, có phải nó nói nó còn biết chứng khoán không ấy nhỉ? Lại còn biết kiếm tiền... ôi chao Giảo Giảo, con là cái số gì vậy, sao con có thể tìm được người đàn ông tốt như vậy nhỉ..."

Kha Giảo vừa lặng lẽ rửa bát, vừa quay đầu liếc nhìn Tạ Tu Dực ở phòng khách nói chuyện với bố Kha.

Mẹ à, cái mẹ nhìn thấy đều là mặt tốt đẹp của người này, mẹ từng nhìn thấy lúc anh ấy tính tình quái gở chưa? Mẹ từng thấy anh ấy vì ăn mì gói mà đau dạ dày ngất ở trong nhà chưa? Mẹ từng thấy hành vi kén ăn đến mức làm người khác giận điên lên của anh ấy chưa? Mẹ từng thấy anh ấy kiêu ngạo chơi trò mất tích chưa? Mẹ từng thấy lúc anh ấy đè con gái mẹ ở trên giường hành hạ đến chết đi sống lại cũng không nể nang chưa!!!

~ Hết chương 39 ~

______________________________

Lời tác giả:

Bài hát đề cửa của chương, 《Nhan Phi》, thể hiện: Hoành Nhan Quân

1/ Bố mẹ Rau Chân Vịt, hai người bán con gái hai người cho trẻ to xác nhanh như thế thật sự tốt sao? Mẹ Rau Chân Vịt, thần tượng của bác thật sự rất xấu đó, anh ấy không phải người đâu!!!

2/ Sống chung = làm chuyện không có giới hạn ở bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu.

Lời Editor:

SoundCloud: Nhan Phi [颜非] | Hoành Nhan Quân: https://soundcloud.com/dilyschen/nhan-phi-hoanh-nhan-quan

YouTube: Nhan Phi [颜非] | Hoành Nhan Quân: https://youtu.be/Uli6Pffzws4

5Sing: Nhan Phi [颜非] | Hoành Nhan Quân: http://5sing.kugou.com/yc/2788661.html