Em Có Nghe Thấy

Chương 37: Hồng Song Thính (1)




Đợi đến khi Kha Giảo ra khỏi phòng nghỉ, mấy người Jim đang ở phòng sản xuất nghỉ ngơi tán gẫu đều vô cùng kinh ngạc nhìn cô.

"Cháu phải đi rồi?" Jim, người vốn tưởng đôi trẻ phải nói chuyện rất lâu bỏ thuốc xuống, "Cháu với Tạ Tu Dực đã nói chuyện xong rồi?"

Cô cụp mắt, miễn cưỡng cười với họ, "Ừm, không làm phiền mọi người tiếp tục thu album nữa, Jim, cảm ơn chú cho cháu đến studio."

Đợi đến khi ra khỏi tòa nhà, sắc trời đã tối hẳn rồi, Kha Giảo vô định đi không có mục đi về phía trước một lúc, mới nhận ra hình như mình lạc đường rồi.

Dừng bước, cô cảm thấy mắt mình hơi cay, mũi cũng hơi xót.

Vừa rồi... vậy mà cô lại nói nặng lời với Tạ Tu Dực như vậy.

Cô không biết bản thân làm sao nữa, bản thân lúc bình thường tuyệt đối không phải người sắc sảo như thế, hơn thế nữa, cô thích anh như vậy, sao lại có thể chủ động khơi mào cuộc chiến giữa họ chứ?

Nhưng sự thật là, cô đã làm như vậy rồi.

Mặc dù ngoài miệng cô nói không có ý kiến gì khác về quyết định của anh, nhưng cô biết, chính vì anh đột nhiên công khai quan hệ của họ mà bản thân cảm thấy chút sợ hãi với chùn bước. Mặc dù cô biết bởi vì cô không trả lời tin nhắn mà anh lo lắng không yên, nhưng cô cứ vì lời nói dối của anh mà không khống chế được tức giận.

Kha Giảo, từ lúc nào mà mày bắt đầu biến thành một đứa con gái không hiểu chuyện như vậy rồi?

Chẳng phải mày hiểu rất rõ tính cách của người mà mày thích sao? Chẳng phải mày có thể bao dung tất cả mọi sự tùy hứng, ngang ngược của anh sao? Sao mày có thể trút hết mọi cảm xúc của mình lên đầu anh ấy chứ?

Nhất định là anh sẽ thấy đau lòng, thấy buồn đúng không? Đang lúc anh bận rộn như thế, cô lại còn cáu kỉnh với anh.

Không biết đã đứng ngây người một chỗ bao lâu, cô cảm thấy chân mình cũng đã tê hết rồi.

Đưa tay lên lau nhẹ mắt, cô hít mũi một cái, chuẩn bị về nhà.

Nhưng cô vừa xoay người, bản thân đã bị ôm vào trong một lồng ngực ấm áp.

Là Tạ Tu Dực.

Vậy mà anh lại đuổi theo ra đây.

Kha Giảo ngơ ngác bị anh ôm ở trong ngực, cảm nhận được khắp người anh lúc này vẫn mang theo nhiệt độ cùng sự ấm áp của phòng nghỉ.

Có phải cô đang nằm mơ không? Vì sao cô nói những lời như vậy rồi, anh vẫn sẵn lòng đến tìm cô vậy?

Mà đôi cánh tay ôm cô này, lại mạnh mẽ hệt như trước, không buông lỏng một chút nào.

"Có lạnh không?" Anh nói khẽ trên đỉnh đầu cô.

Chỉ ba chữ thôi, nước mắt trong hốc mắt mà vừa rồi cô thật vất vả mới nhịn xuống được ngay lập tức lại không nghe lời.

Làm sao bây giờ?

Đối với cái người này, cô thật sự không có chút biện pháp nào cả, có giận nữa, buồn nữa, chỉ cần anh ôm lấy cô, là cô cảm thấy có chuyện lớn bằng trời gì đi nữa cũng không sao cả.

Cho đến tận lúc này, cô mới nhận ra, cái sự thích mà ngày đêm tích lũy kia, hình như... đã dần dần biến thành yêu rồi.

Tạ Tu Dực cảm nhận được nước mắt của cô, biểu cảm lạnh lùng cứng rắn trước sau như một ở trên mặt đã mềm mại hơn một chút, nhẹ nhàng buông cô ra, anh vậy mà lại cúi đầu xuống, dùng đôi môi mút lấy nước mắt của cô, thì thầm, "Là anh không tốt."

Kha Giảo vì động tác của anh mà ngẩn người, cảm thấy khắp người đều dần dần nóng lên.

"Anh công khai với bên ngoài, chỉ là cảm thấy lúc này có thể nói cho mọi người biết em là người của anh rồi, tình cảm vốn là chuyện của hai người, ý kiến của những người khác hoàn toàn không thể chi phối chúng ta, anh cảm thấy chỉ cần thông báo, đã là tôn trọng mọi người rồi, nhưng anh chưa bàn với em trước đã làm như vậy rồi, anh xin lỗi. Quả thực anh là một người không biết suy nghĩ đến cảm nhận của người khác, có thể anh cảm thấy làm như vậy là đúng, thì anh làm như vậy, với cả, lấy chuyện đau dạ dày ra lừa em đến đây, anh xin lỗi."

Anh đã nói liên tục hai lần xin lỗi.

Kha Giảo nghe mà nội tâm chấn động, nước mắt rơi càng nhiều, cô quá rõ anh là người kiêu ngạo thế nào, có lẽ anh sống đến bây giờ cả đời cũng chưa từng nhận sai với người khác.

Nhưng anh lại bằng lòng vì cô, không nói hai lời đã buông sự kiêu ngạo của mình xuống.

Miễn cưỡng khống chế được nước mắt, cô từ trước ngực anh ngẩng đầu lên, "Tạ Tu Dực, em không thích bản thân mình như vậy, lúc trước khi chưa làm bạn gái anh, em sẽ không tham lam không có điểm dừng, yêu cầu anh không ngừng nhượng bộ em, còn muốn anh buông sự kiêu ngạo của anh xuống như thế này."

Từ trước đến giờ cô đều chưa từng nghĩ tới, vậy mà lại có một ngày tình yêu sẽ khiến cho cô lộ ra mặt xấu của nội tâm, sẽ khiến cô hoảng hốt lo lắng, nổi trận lôi đình, mất đi lý trí, oán giận trách móc với người mình yêu.

Bị thay đổi, lại đâu chỉ một mình anh? Cô cũng bị thay đổi thành không giống mình vốn dĩ chút nào rồi.

Càng huống hồ, anh đã từng chính là thần trong mắt cô, cô từng không biết bao lần cảm thấy sợ hãi về việc có được anh, nhưng bây giờ, cô lại có thể đối xử với anh như vậy, nhưng cũng không hề sợ hãi rằng anh sẽ rời đi.

Có thể là bởi vì anh quá tốt với cô, mới có thể khiến cho cô càng ngày càng không lo ngại gì.

"Kha Giảo." Tạ Tu Dực rủ mắt xuống, dùng giọng nói cô thích nhất, nói từng câu từng chữ, "Không có cái buông hay không buông sự kiêu ngạo xuống, cứ mãi tham lam không điểm dừng với anh như vậy đi, anh cầu còn không được."

Chuyện tình yêu, vốn là phải tôi luyện, không có ai từ khi bắt đầu sinh ra đã là vợ hoặc chồng do trời đất tạo thành của bạn, chỉ có tiếp xúc lẫn nhau, dần dần mới có thể trở thành nửa kia phù hợp nhất nhất của nhau.

Chỉ có người yêu bạn nhất, mới có thể hiểu rõ tất cả sự yếu đuối của bạn, mới có thể bằng lòng bao dung rất cả sự yếu đuối của bạn.

Thật may, cô hiểu anh, cũng thật may, anh sẵn lòng bao dung cô.

"Tạ Tu Dực." Cô nhìn anh, cuối cùng mặt hơi giãn ra, nhịn không được dùng ngón tay khẽ chọc chọc ngự anh, "Em phát hiện anh ở trong mắt em đã không còn giống cái người thoát tục không nhiễm bụi trần, nam thần mũi vểnh lên trời kia nữa rồi."

"Thế sao?" Anh nắm chặt lấy tay cô, hạ thấp giọng xuống hết mức, "Chẳng phải rất tốt à? Là chồng rồi?"

...

Kha Giảo nghe thế mặt đỏ lên, vội vàng vùi đầu vào trong ngực anh lần nữa.

"Sau này xảy ra chuyện gì, anh sẽ nghe ý kiến của em trước rồi mới quyết định."

Sau sự yên lặng ngắn ngủi, anh khẽ nói với cô, "Với cả, giả bệnh gọi em tới đây là bởi vì..."

Nói đến cuối, giọng của anh đột nhiên thấp đến nỗi không nghe rõ nữa, Kha Giảo chỉ cảm thấy hình như anh nói một câu gì đó với tốc độ cực nhanh, sau đó thì bản thân bị anh buông ra rồi.

"Gọi xe về nhà cho em."

Anh xoay người, mặt hướng về phía đường.

Kha Giảo nhìn bóng lưng anh hai giây, bỗng vòng một vòng đến trước mặt anh, trong đêm tối kiễng chân lên, nhìn thật kỹ mặt anh.

"Tạ Tu Dực." Cô mượn ánh đèn đường gắng sức nhìn anh, "Có phải anh... xấu hổ không thế?"

Mặc dù trời tối rồi, nhưng vẫn có chút ánh sáng nhàn nhạt, cộng thêm ánh đèn đường, cô cứ cảm thấy trên làn da trắng nõn của anh lúc này hiện lên chút màu đỏ vô cùng vô cùng nhạt.

Chân mày Tạ Tu Dực hơi cau lại, sau đó quay mặt qua chỗ khác, "...Không."

"Vừa rồi có phải anh đã nói câu... I miss you không?" Kha Giảo cố ý mở to mắt, rồi nháy nháy mắt nhìn anh, "Hay là em nghe nhầm rồi? Mặt anh đỏ quá đi..."

Đoán chừng người nào đó là lần đầu tiên trong cuộc đời bị người khác bức đến mức này, nhưng lại bởi vì là bạn gái nhà mình nên không thể ra tay, chỉ có thể cố nhịn mà tiếp tục khuôn mặt cao ngạo lạnh lùng.

"Thật là moe chết đi...." Hôm nay Kha Giảo phản công, dựa theo tình thế này, gan đã lớn hơn không chỉ một vòng, còn vươn tay, sờ sờ hai má anh, "Quỷ làm nũng khổng lồ, sao anh lại moe thế chứ hahaha..."

Còn chưa đợi cô cười xong, người vẫn luôn im lặng cuối cùng cũng kéo cô một phát tới trước mặt, cúi đầu xuống hôn vào môi cô một cái tàn bạo mang tính trả thù.

Kha Giảo tránh không kịp, mặt đỏ tía tai, trợn tròn đôi mắt nhìn anh, ngay cả lời cũng không nói ra miệng được.

"Anh thu âm xong sẽ tới nhà em."

Trước khi bỏ cô lên taxi, Tạ Tu Dực nắm cổ tay cô, trầm thấp lạnh lùng nói thật nhanh bên tai cô, "Đợi anh, nhất định anh sẽ tới."

Kha Giảo ngồi trong xe, đưa mắt nhìn theo dáng người anh rời đi, phát hiện từ lỗ tai đến tận cổ mình, tất cả đều đỏ đến mức sắp bốc cháy rồi...

...

Đại khái lúc hơn một giờ sáng, Kha Giảo đã tắm rửa xong đóng máy tính lại, đi đến phòng bếp rót nước uống.

Ánh mắt ngơ ngẩn rót xong nước, cô cầm cốc lên, trong lòng lặng lẽ nghĩ anh thu âm bài hát xong chắc sẽ đói, có cần làm chút kiểu bữa khuya gì đó cho anh không.

Nấu mì? Hay là cơm rang? Giờ này chắc là anh xong việc rồi, bắt đầu chạy tới nhà cô rồi nhỉ....

Còn chưa đợi cô nghĩ nhiều hơn, thì đã nghe thấy một tiếng gõ cửa trong trẻo.

"Đến đây." Cô căng thẳng, bỏ cốc xuống rồi đi ra cửa.

Đêm nay sau khi cãi nhau lại làm lành, tim hai người dường như bị trói lại chặt hơn rồi, cô vốn đang tâm trạng khó yên, lúc này vừa nghĩ tới mở cửa ra lại có thể gặp anh lần nữa, cô bỗng cảm thấy cổ họng cũng đã bị nóng đến phát đau.

"Anh đến..."

Mở cửa ra, cô vừa định cho anh một khuôn mặt tươi cười thật to, nhưng ngay cả lời cũng chưa nói xong, đã bị anh dùng sức ôm vào trong ngực.

Anh dùng phần lưng đẩy cửa, cúi đầu hôn lên mắt cô, gọi tên của cô, "Kha Giảo."

Trong đêm khuya, ở khoảng cách gần như vậy nghe thấy giọng anh, ý thức của cô trong nháy mắt đã dừng việc suy nghĩ lại rồi.

Đáng sợ quá đi, cũng không phải chưa từng sống một mình, tại sao hôm nay cô lại căng thẳng như vậy, lại cảm thấy nhiệt huyết sôi trào như vậy?

Trên người người đàn ông này giống như mang theo ma lực vậy, chỉ cần tay anh vừa động vào cô, là cô không trốn đi đâu được.

"Lúc anh không ở bên cạnh em, em đang nhớ ai?"

Ánh mắt Tạ Tu Dực càng ngày càng tối, con ngươi đen nhánh phản chiếu gương mặt ửng đỏ bối rối của cô, tay anh đã nhẹ nhàng vén vạt áo ngủ của cô lên, quả quyết giữ lấy bên hông trần của cô.

Sao mà cô mở miệng nói được? Môi đã bị anh ngậm lấy lâu rồi, ngay cả phản kháng cũng không thể.

"Đừng giận anh nữa."

Anh ôm cô, từng bước từng bước ép cô lùi lại.

Nguy hiểm.

Thật sự, cô đã gặp được một người đàn ông rất nguy hiểm, anh mạnh mẽ cứng rắn như thế, nhưng khắp người từ trên xuống dưới lại tràn đầy sự mê hoặc.

"Tạ Tu Dực... anh có đói không?" Cô bị anh hôn đến nỗi gần như ngạt thở, lúc này bị anh nửa đè ở trên lưng tựa ghế sô pha tạo thành một cái tư thế cần nên cứ lấy, trong giọng nói gần như cũng đã mang theo sự nghẹn ngào.

Hỏi xong, cô mới cảm thấy mình thật đúng là đã hỏi một câu hỏi hết sức ngu ngốc.

Hôm nay Tạ Tu Dực, người vừa vào nhà thì cả người hoàn toàn khác với sự lạnh nhạt của bình thường, người đã vứt tất cả chờ đợi cùng kiên nhẫn đi, trong đôi mắt lúc này đã không chút e dè mà lộ ra tín hiệu mạnh nhất.

Kha Giảo nhìn mà cả người run lên, hận không thể cắn đứt lưỡi mình.

Cho dù cô chưa từng có trải nghiệm về tình dục, thì cô cũng hiểu cái tín hiệu này thể hiện ý gì.

"Đói."

Anh nhếch miệng, hai tay nâng ôm cả người cô lên, gần như là vác ở trên vai.

"Phòng bên trái là phòng ngủ?"

Kha Giảo bị anh vác ở trên người, ngay là ý muốn chết cũng có rồi, chỉ có thể che mặt gật gật đầu.

Tạ Tu Dực vác cô đến phòng ngủ, cũng không bật đèn, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, sau đó chính anh cũng xoay người đè lên.

.... Anh trai, chúng mình có điều gì thì từ từ nói được không? Đổi sang chỗ khác nói...

Kha Giảo cắn môi, trong đêm tối, ánh mắt run rẩy nhìn anh.

"Hôm nay có được không?" Anh cúi đầu, tựa ở bên tai cô hỏi.

Cô ngơ một lúc, mới hiểu ý của anh, đỏ bừng mặt gật gật đầu.

"Được." Anh thuận theo tai cô, tinh tế hôn xương quai xanh của cô.

Trong giọng của anh có tiếng thở gấp rất thấp rất thấp, nghe vào trong tai cô, quả thực hấp dẫn đến mức sắp phun máu mũi, ký ức về đêm đó anh hát 《Kim Dạ Hiểu Hiểu》 lại hiện lên lần nữa, nhưng khác biệt là, anh của bây giờ, đang ở ngay bên cạnh cô.

Loại cảm giác xa lạ ấy đến rất nhanh, gần như cuốn lấy cô, cô chỉ có thể liều mạng cắn môi đè nén bản thân phát ra âm thanh xấu hổ.

"Đừng cắn môi." Nụ hôn của anh đã trượt về nơi cổ áo rộng mở của cô, "Môi sẽ bị rách."

Cô biết, đêm nay chỉ sợ là dù có thế nào cũng không chạy thoát được, mà trước khi anh đến, trong lòng cô cũng đã chuẩn bị tâm lý xong hết rồi.

Bây giờ, cô bằng lòng giao bản thân cho anh.

Cho dù ôm anh, tựa như ôm một ngôi sao chói mắt, cô cũng bằng lòng bị hòa tan trong ngực anh.

Cô bằng lòng giao bản thân cho người cô yêu nhất đời này, cũng không sợ hãi chút nào nữa.

Anh vừa hôn cô, vừa cởi từng cúc từng cúc áo cô ra.

"Anh vẫn luôn muốn làm như vậy."

Tất cả nhiệt độ đều đã tăng cao, cho dù cô chạm vào da thịt trơn nhẵn lạnh như băng của anh, cũng không cách nào hạ nhiệt cho cô.

Cảm giác... cái gì cũng không cần nữa rồi, cô sắp bị đốt cháy rồi.

"Cái đó..."

Cuối cùng thì, khi mà người cô không còn cái gì, và anh đang cởi quần áo trên người anh, hai mắt cô ngấn lệ, xấu hổ muốn chết, nói cực kỳ cực kỳ nhỏ, "Anh... đeo chưa?"

Tạ Tu Dực dừng động tác lại.

Hai giây sau, anh cúi người xuống lần nữa, cắn môi cô, nhè nhẹ vuốt ve, từ trong lỗ mũi phát ra giọng nói trầm thấp đầy cưng chiều, "Mua ở cửa hàng tiện lợi dưới nhà em rồi, cho nên, anh có thể dùng bữa được chưa?"

~ Hết chương 37 ~

_________________________________

Lời tác giả:

Bài hát đề cử hôm nay, 《Hoàn Khố》 của Giả Tướng Khinh Bạc và Hạ Tịch, nói đến chất giọng mê hoặc, phỏng chừng phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người chính là Tướng gia đúng chứ!

1/ Thủ đoạn của Công Tử đại nhân, quả thực... Người ta ngay cả bàn giặt cũng không phải quỳ! Người ta cứ ôm Rau Chân Vịt bé nhỏ xin lỗi là Rau Chân Vịt bé nhỏ bị thu phục rồi được chưa!!!! Tối đến còn có thể ăn Rau Chân Vịt!!! Hừ!!!

2/ Ừm, Rau Chân Vịt bé nhỏ, trẻ to xác cực kỳ đói, thật đấy, anh ấy đói sắp chết rồi!!

3/ Rau Chân Vịt bé nhỏ, người đàn ông của cô cả ngày trong đùa chỉ nghĩ đến đè ngã cô, sao có thể không chuẩn bị cái đó!

4/ Trẻ to xác, "mẹ cả" của vợ anh không ở đây!!!

Đến đi, các bạn cho rằng Công Tử đại nhân có thể dùng bữa được chưa!!!

Lời Editor:

SoundCloud: Hoàn Khố [纨绔] | Giả Tướng Khinh Bạc ft. Hạ Tịch: https://soundcloud.com/dilyschen/hoan-kho-ost-khinh-bac-ha-tich?in=dilyschen/sets/q5qq80xmlzwh

YouTube: Hoàn Khố [纨绔] | Giả Tướng Khinh Bạc ft. Hạ Tịch: https://youtu.be/ImmyvWJhN6U

5Sing: Hoàn Khố [纨绔] | Giả Tướng Khinh Bạc ft. Hạ Tịch: http://5sing.kugou.com/fc/14203737.html