Em Có Đau Lòng Không?

Chương 9: Duyên phận




Bà ngoại Mạc San Du tín Phật, mỗi tháng đều lên chùa cúng bái, mỗi năm đến ngày lễ Phật Đản cũng sẽ không ngại đông đúc mà tham gia, trước đó đều là mẹ Mạc đi cùng, sau khi Mạc San Du mười bốn tuổi, nên năm nay đổi thành cô đi cùng.

Người hành hương đến chùa rất đông, cô cùng bà ngoại theo những sư trong chùa tiến hành từng nghi thức, đầu tiên là cung nghinh tượng Phật từ kinh lầu đến trong đại điện, vị chủ trì làm lễ, tiếp theo là an toà tắm Phật, trong đại điện chuông trống vang lên, sư trụ trì thỉnh tượng Phật vào trong kim bồn, thượng hương xong mới hướng về tượng Phật lạy chín lạy.*

*Lễ Phật Đản được tiến hành hàng năm, mỗi nơi sẽ có ngày khác nhau. Ở Trung Quốc là vào mồng tám tháng tư âm lịch mỗi năm. Nhưng thời hiện đại theo xã hội chủ nghĩa, người dân chỉ còn biết đến Phật giáo như một tôn giáo lo ma chay, cúng kiếng... lễ Phật đản chỉ có thể tổ được tổ chức trong khuôn viên tự viện và ít được xã hội quan tâm.

Tiến hành nghi thức là cả một quá trình dài, sau đó lại còn phải nghe xướng tụng kệ Phật. Mạc San Du kiềm lòng không nổi, thật sự rất buồn chán, cơn buồn ngủ như đánh trận, ùng ùng kéo đến khiến mí mắt cô sắp híp lại thành một đường thẳng, trong cơn mơ màng bỗng nhiên bị một cái vỗ đau điếng người ở vai, cô giật bắn mình, ngẩng đầu lên chạm phải ánh mắt cảnh cáo của bà ngoại, khóc không ra nước mắt.

Đợi một lúc, quan sát thấy bà đang chuyên tâm đọc tụng, cô rón rén lùi ra sau, cố gắng lách người bò ra khỏi điện, sau khi hít thở không khí bên ngoài mới cảm thấy bản thân được sống lại.

Khi ấy là một ngày hè của tháng 5 năm 2004, nắng oi ả, cũng là lần đầu tiên cô gặp anh.

Sương khói từ trong chùa bay là là khắp nơi, Mạc San Du men theo đường mòn đi về phía khu rừng xanh ngát, cơn gió thoảng nhẹ trong rừng sâu yên tĩnh, cô giẫm lên đám lá khô phát ra tiếng rộp roạp.

Phía trước có bóng người cao gầy.

Tiếng chim không ngớt hót vang, vọng mãi giữa trời cao xanh thăm thẳm.

Gió nhẹ thổi làm đám lá xanh xào xạc đung đưa như theo một giai điệu xưa cũ, hương hoa mát dịu giăng kín khắp rừng, trong ánh nắng toả ra nhiều màu sắc lan tràn, xuyên qua vòm lá tinh tế điểm xuyến trên những đoá hoa đủ màu sắc rung rinh.

Dưới tán cây, chàng trai ấy dừng bước, xoay người lại.

Khi đó Mạc San Du dường như đã quên đi cái nóng bức của ngày hè, quên luôn cơn buồn ngủ đang len lỏi chỉ muốn tìm một chỗ tựa người.

Trời xanh mây trắng, gió nhẹ thổi vờn, nắng dường như ấm áp.

Anh xuất hiện, xung quanh được bao phủ hàng ngàn ánh hào quang.

Khắc sâu vào lòng cô là gương mặt đẹp đẽ như tranh, từng đường nét như được khắc hoạ vô cùng tinh tế, thu hút lòng người nhất là đôi mắt đen láy sâu thẳm, khắp người anh đang được ánh nắng chiếu rọi lấp lánh, và đằng sau ánh sáng đó dường như là cả một toà lâu đài cổ đầy uy nga tráng lệ.

Sau khi lên lớp 10, khai giảng được hai tháng, Mạc San Du mới biết người con trai giống như bạch mã hoàng tử bước ra từ trong giấc mộng đó học cùng trường với cô.

Hơn nữa vừa vào học đã vô cùng nổi tiếng.

Không biết có bao nhiêu nữ sinh giống cô, say mê anh như điếu đổ, điều này cũng không quá ngạc nhiên.

Mà Mạc San Du lần đầu thích một người, cách theo đuổi cũng rất dốt nát, cũ rích như những cuốn phim xưa. Trực tiếp chặn đường người ta lại, sau đó...

"Hi, tớ là Mạc San Du, có thể làm quen với cậu được không?"

Khởi đầu hết sức tệ hại, mỗi ngày Lục Tư Hoằng nhận được không ít lá thư làm quen, trong hộc bàn lúc nào cũng đầy ấp, anh cảm thấy vô cùng phiền phức, vẻ mặt khi ấy đương nhiên chẳng thể nào tốt đẹp, lạnh nhạt bơ cô, vậy mà cô vẫn kiên trì chạy theo anh.

Suốt hơn nửa năm, thật đúng là như Trình Gia Khải nói.

Không có mặt mũi.

***

Mặt trời chiều ngã về tây, hai hàng cây long não sắc xanh dạt dào được tịch dương rọi vào ánh lên một màu rực rỡ, đồng thời cũng mạ lên một lớp đỏ trên gương mặt còn vương nét ngây ngô của Mạc San Du vừa từ nhà bơi trở về.

Mạc San Du từ nhỏ đã rất đam mê bơi lội, ước mơ có thể trở thành một vận động viên quốc tế xuất sắc, mà nhà cô chỉ cách nhà bơi chừng mười phút đi xe đạp, càng thuận lợi cho cô thường xuyên lui tới, cứ hễ có thời gian rãnh cùng hai ngày nghỉ cuối tuần đều đi đến đó để rèn luyện.

Dựng xe đạp, Mạc San Du nhìn chiếc ô tô lạ lẫm mà sang trọng đang đỗ ở trước nhà, cô đưa tay lau trán, đi vào.

Mẹ Mạc đang bê dĩa trái cây đã được cắt gọn từ trong bếp ra.

Cô hỏi: "Nhà có khách hở mẹ?"

Mẹ Mạc dợm bước, gật đầu rồi cười nói: "Là bạn đồng đạo của bà ngoại."

Mạc San Du đáp: "Vâng." Cô đi tới, nhận lấy cái khay trên tay mẹ Mạc, nói: "Để con đem ra cho ạ."

Sân sau trồng đầy hoa cỏ thơm, Mạc San Du bước trên nền đá nhỏ, xuyên qua giàn cây thường xuân rũ xuống trên đỉnh đầu.

Tách trà trên tràng kĩ đang nghi ngút khói, hương trà nhàn nhạt lượn vòng trong không khí, nghe tiếng bước chân đến gần, bà ngoại Mạc San Du quay đầu, bà lão đối diện cũng dừng đối thoại, kế bên còn có một người con trai, đều hướng ánh mắt về phía cô.

Bà ngoại Mạc San Du cười ôn hoà, vẫy tay: "Tiểu Du về rồi đấy à, lại đây."

Mà ánh mắt của Mạc San Du đã bị dính chặt trên người chàng trai ấy, nghe tiếng bà gọi, cô mới thoát khỏi thất thần, dượm bước đem dĩa trái cây tới, nhưng trong lòng vẫn không nén nổi kinh ngạc kích động.

Bà kéo tay cháu gái, cười khàn nói với bà lão đối diện, giọng điệu như hãnh diện: "Bà xem, đây là cháu ngoại tôi đấy." Nói xong vỗ vỗ tay cô, bảo: "Đây là đồng đạo của bà, cháu mau chào hỏi đi nào."

Mạc San Du rất lễ phép cúi đầu: "Cháu chào bà ạ."

"Đáng yêu thật." Bà lão đối diện cười nói: "Cháu ngồi xuống đi nào."

"Vâng ạ."

Đợi cô ngồi xuống, bà lão đối diện mới tiếp tục: "Nghe nói cháu cũng học trường Nhất Trung, đây là cháu nội bà, thế nào, hai đứa có từng gặp nhau chưa?"

Chàng trai ngồi cạnh khoé môi mím chặt, đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.

Mạc San Du cũng chẳng ngại đối diện với gương mặt không chút cảm xúc đó, cô nhếch môi, đối với bà lão đối diện lễ phép đáp: "Trong trường vẫn thường xuyên chạm mặt, cháu biết cậu ấy ạ."

Bà nội Lục nghe thế liền cười, nếp nhăn ở khoé mắt hằn lên dấu vết của năm tháng, giọng điệu rất hiền hậu: "Thế này thì quá trùng hợp, bà với bà cháu là đồng đạo, còn cháu và cháu trai bà lại là bạn cùng trường." Nói đoạn liền cảm thán: "Duyên phận, đúng là duyên phận."

Mạc San Du ghim hai miếng thanh long, một nĩa mời bà ngoại, một nĩa đưa đến mời bà lão, ý cười ẩn hiện nơi đáy mắt, thật thà đáp: "Vâng ạ."

Gặp anh là duyên phận, cô tin chắc như thế.

Cũng tin rằng sẽ có một ngày, toà núi băng ấy sớm muộn cũng bị cô nun nóng, chảy tràn như dòng nước mát trên ngọn thác, xuôi theo năm tháng, mãi mãi không ngừng.

Người già một khi ngồi lại cùng đàm đạo, dù là đợi đến mặt trời mọc đằng tây cũng không hết chuyện. Nhất là hai quý bà đây còn cùng chung chí hướng, mấy lời hàn huyên biến thành tinh diệu, tầng lớp tuổi trẻ như Mạc San Du không thể hiểu được, ngỡ như lạc vào cõi hư vô, chỉ cảm thấy cả đầu ong ong đau nhức.

Ngưỡng mộ nhất là Lục Tư Hoằng ngồi đối diện, tư thái nghiêm chỉnh, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như trước, thỉnh thoảng nhấc tách trà đưa lên môi nhấp vài ngụm, nhìn qua còn tưởng anh đang hưởng thụ.

Mặt trời lặn dần, ngọn gió thổi qua những tán lá, giàn thường xuân khẽ đung đưa, đôi bạn già vẫn đang đàm luận.

Ánh mắt của cô gái hàm chứa tình ý, thỉnh thoảng chạm khẽ vào ánh mắt thiếu niên.

Yên ả và tĩnh lặng.