Em Có Đau Lòng Không?

Chương 37




Trong quán người ra vào liên tục, Lục Tư Hoằng rất nhanh đã ăn xong, mà trong tô Mạc San Du chỉ mới vơi được một nửa, cô ăn đến mồ hôi đổ lấm tấm trên đầu mũi, tóc vén gọn ra sau tai nhưng khi cúi xuống vẫn không tránh khỏi bị rơi ra.

Lục Tư Hoằng nhích ghế đến gần, bàn tay vươn ra vuốt lại tóc cho cô, sau đó giữ hờ ở phía sau lưng, đầu ngón tay gập lại, như có như không chạm lên làn da nhẫn mịn kia, tựa như lơ đãng, rồi chạm yên ở nơi đó.

Mạc San Du ngẩng đầu, nhìn anh cười, Lục Tư Hoằng rút khăn giấy, lau mồ hôi trên mũi cho cô, "Ăn đến nước mũi chảy ra thế kia."

"Là mồ hôi mà." Mạc San Du lườm anh, giật lấy khăn giấy tự mình lau, rồi vùi đầu ăn tiếp, sau một lúc, hai người mới thanh toán rồi rời đi.

Mây trắng như vạt lụa mỏng vắt ngang qua bầu trời xanh bao la, sau một đêm mưa ngâu rả rít, đất trời như được thay màu áo mới, rột rửa hết mọi không khí ẩm ướt gay mũi, hai hàng cây long não toả hương đến trong nắng ấm rực rỡ.

Bàn tay nhỏ nhắn của Mạc San Du được Lục Tư Hoằng nắm lấy, vạt váy trắng của cô được làn gió khẽ nâng, bồng bềnh như một làn sóng nhỏ, dưới ánh nắng càng thêm toả sáng.

Xe bus dừng ở trạm, cô kéo anh băng qua lối trống, ngồi trên hàng ghế gần cuối.

Xe bus lăn bánh, qua cửa kính, Mạc San Du ghé mắt nhìn cảnh vật bên ngoài đang chầm chậm lướt qua, gương mặt cô được ánh mặt trời mạ lên một tầng sáng, đôi mắt tròn xoe hơi nhíu lại, rèm mi dài nhỏ chuyển động khe khẽ, nụ cười thấp thoáng trên môi.

Ánh mắt nhu hoà của Lục Tư Hoằng dừng trên gò má Mạc San Du, anh chầm chậm vươn tay từ phía sau cô, bàn tay dừng lại ở nơi vệt nắng rọi xuống, vừa vặn che đi ánh sắng đang đáp trên làn da cô.

Mạc San Du nghiêng đầu, khó hiểu nhìn anh.

Lục Tư Hoằng hỏi: "Không sợ nắng sao?"

Đầu mày Mạc San Du nhướn lên, giây sau chợt bật cười, "Nhưng tôi ngồi ở cạnh của sổ mà, làm sao tránh được?"

"Tôi đổi chỗ cho cậu." Vừa rồi là cô hăng hái chen vào trước.

"Nhưng tôi thích ngồi ở đây."

Trong giọng nói và cả nụ cười kia đều mang theo mấy phần tinh nghịch, tuy nhiên Lục Tư Hoằng vẫn chiều theo cô, "Vậy tôi che nắng cho cậu."

Mạc San Du hỏi: "Bằng cách giơ tay thế này á?"

"Ừ."

Cô nghe anh thản nhiên đáp như thế, liền hé miệng cười khanh khách, chợt ngồi tựa vào lưng ghế, cũng thuận tiện kéo lấy bàn tay anh đặt trên vai mình, "Không cần, cứ che như vậy đợi khi đến trạm thì tay cậu cũng gãy luôn." Cô nói: "Nắng sớm tốt mà."

Da của Mạc San Du trắng nõn, trong veo như sương sớm, tựa như bấm một cái cũng có thể ra nước, Lục Tư Hoằng nhìn ánh nắng đậu trên làn da cô có chút nhức mắt, anh nói: "Nắng sớm đúng là tốt, có thể giúp cho cơ thể tổng hợp lượng vitamin D, hỗ trợ cho sự phát triển của xương, tinh thần và thể chất. Nhưng cậu đừng quên, dù là thời điểm nào thì trong ánh mặt trời cũng chứa tia UVA và UVB, tuy cường độ tia UVB vào buổi sáng yếu hơn, nhưng nó vẫn gây ảnh hưởng nhất định, ví dụ như về sau sẽ gây nên tình trạng lão hoá da. Bởi vì tia UV khi tác động vào da sẽ kích thích các tế bào sắc tố tạo ra melamin của men Tyrosinase, càng nhiều melanin được tổng hợp thì da sẽ càng bị sậm màu và đen hơn."

Nói đoạn, Lục Tư Hoằng cúi đầu xem đồng hồ, "Hơn nữa, bây giờ đã qua chín giờ rồi, không còn là nắng sớm nữa đâu."

Lúc anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Mạc San Du đang trố mắt nhìn mình, biểu cảm dường như không thể tin nổi.

"Lục Tư Hoằng, cậu có cần phải thế không, chỉ hứng nắng một chút thôi mà cậu cũng có thể moi ra một đống kiến thức như vậy hả?" Mạc San Du ngửa đầu nhìn anh, hàng mi chớp động mấy cái, giọng điệu như đang nghiền ngẫm.

"Tôi chỉ đang phân tích cho cậu hiểu thôi." Bàn tay rắn rỏi của anh vươn tới, kéo mặt cô tựa vào vai mình, thuận tiện áp lên mặt cô che khuất ánh sáng, "Ngoan, xoay mặt vào trong nào."

Mạc San Du kéo tay anh ra, cô bật dậy, "Được rồi được rồi, tôi cũng đâu phải phơi nắng mỗi ngày, cậu lo gì chứ." Thật sự không phát hiện ra, Lục Tư Hoằng sao có thể lắm lời như vậy nhỉ.

"Vậy chúng ta đổi chỗ."

"Không thích." Mạc San Du ôm cánh tay anh, cô ngã người tựa đầu lên vai anh, lầm bầm, "Lục Tư Hoằng, đừng có lảm nhảm."

Lời của anh có câu nào lảm nhảm?

Lục Tư Hoằng cau mày, cụp mắt nhìn cái đầu cọ trên vai mình, bất đắc dĩ thở dài, "Có muốn nghe nhạc không?"

Mạc San Du ngẩng đầu, "Muốn."

Cô nhìn chiếc di động được lấy ra từ túi quần của Lục Tư Hoằng, là của hãng "Dâu đen"* mới ra mắt trong năm nay, vô cùng đắt hàng, Trình Gia Khải cũng có mua một cái, màu đen y hệt cái của Lục Tư Hoằng, cực kỳ đẹp mắt.

* "Dâu đen" hay còn gọi là BlackBerry, là một thương hiệu nổi tiếng, do công ty Research In Motion (RIM) của Canada phát triển và thiết kế. Ở Việt Nam mình chắc cũng dùng nhiều, hồi đó tôi cũng có một chiếc, dùng tận mấy năm trời, thích lắm.

Lục Tư Hoằng cúi đầu, đem tai phone cẩn thận đặt vào trong tai Mạc San Du, rồi mới nhét một cái còn lại vào tai mình, bàn tay lướt trên phím, chọn bài hát.

Mạc San Du liếc mắt nhìn, giai điệu quen thuộc oanh liệt một thời, giọng hát đặc biệt gợi cảm không lẫn đi đâu được của Thiên Vương - Châu Hoa Kiện vang lên, bài hát "tình yêu đi theo" như có ma lực ở bên tai, vô cùng cuốn hút.

Lục Tư Hoằng hỏi: "Nghe có ổn không? Có cần tôi điều chỉnh âm lượng lại không?"

"Không, nghe tốt lắm."

Anh nhìn cô, gò má chậm rãi cọ cọ trên mái tóc cô, khoé môi vẽ lên một độ cong dịu dàng, ánh mắt xuyên qua tia nắng bên ngoài cửa sổ, khẽ buông tiếng thở không lời, im lặng quan sát cảnh vật lướt qua, lời bài hát vẫn cứ truyền bên tai.

Một đời nặng tình, chỉ bởi cùng em một lần gặp gỡ

Tình khó tận, khó tiếp tục, cũng khó thức tỉnh.

Khi ấy anh không ngờ rằng, từng câu từng chữ trong bài hát ấy, lại như tiên đoán vận mệnh cho câu chuyện của hai người.

Tình yêu mất đi, chỉ còn lại nỗi xó xa vô tận, cào xé tim anh từng ngày.

Mạc San Du nghe đến bài thứ ba vẫn cứ là một giọng hát, cô bất chợt ngẩng đầu, "Cậu là fan của Châu Hoa Kiện hả?"

Lục Tư Hoằng gật đầu.

"Không ngờ nhé." Cô nhếch môi, "Lục Tư Hoằng cậu vậy mà lại là một fan hâm mộ đấy, tôi còn tưởng cậu không thèm để ai vào mắt nữa cơ."

"Tôi có như vậy sao?"

"Có, lạnh lùng lắm luôn."

Lục Tư Hoằng không đồng ý lắm, "Mạc San Du, tính cách lạnh nhạt thì không phải là người bình thường ư?"

Cô nói: "Sao cậu có thể là người bình thường được chứ." Ngón tay cô chạm lên vạt nắng bám trên gương mặt anh, "Đứng ở trong đám đông tuyệt đối là sáng chói luôn đấy."

Lục Tư Hoằng mỉm cười, "Cậu thấy vậy ư?"

Mạc San Du gật đầu, "Đương nhiên, nếu không thì sao tôi lại bị cậu hút hồn ngay từ cái nhìn đầu tiên chứ."

Nghe cô nói, Lục Tư Hoằng nhẹ nhàng đưa tay vuốt tóc cô, đầu anh hơi cúi xuống, áp đến gần, giọng nói đầy từ tính trầm thấp chui vào tai cô, "Cho dù như thế nào đi nữa thì tôi vẫn chỉ là một người bình thường mà thôi, có yêu có ghét, cũng có thần tượng." Anh nhìn cô, sóng mắt khẽ lưu chuyển, đẹp đẽ đầy quyến rũ, "Và có cả người mà mình thích."

Tuổi trẻ của mỗi người đều dễ rung động trước những đều đơn giản. Vào độ tuổi thanh xuân, có thể gặp được người mà mình thích, trùng hợp người ấy cũng thích mình, thì còn gì may mắn hơn.

Mạc San Du nhoẻn miệng cười, trong lòng như được ủ mật, ngọt ngào hết sức.

Nhưng cô còn chưa kịp hé môi thì bỗng di động trong túi lại vang lên, rất là không thức thời cắt ngang không gian lãng mạn này, khiến cô xị mặt cau có.

Nhìn đến tên người gọi, bắt máy lên còn chưa kịp hé răng thì người ở đầu dây bên kia đã gấp gáp nói trước: "Cậu đang ở đâu đấy?"

Nghe giọng nói của Ngải Lâm không đúng cho lắm, Mạc San Du hỏi: "Sao vậy?"

"Dì Tố có gọi cho cậu không?"

Dì Tố trong miệng Ngải Lâm là Quan Tố, cũng chính là mẹ của Trình Gia Khải - mẹ Trình.

Mạc San Du nhíu mày, "Dì Tố gọi cho tôi làm gì." Cô hỏi: "Có chuyện gì ư?"

"Đúng là có chuyện rồi." Ngải Lâm nói: "Bác Khởi đi công tác suốt, mấy ngày nay dì Tố lại về quê giải quyết chút chuyện, hôm nay trở về không thấy Trình Gia Khải đâu, hỏi Gia Duyệt mới biết Trình Gia Khải đã đi suốt một ngày một đêm đến giờ vẫn chưa về."

Mạc San Du dựng thẳng người, "hả" một tiếng, "Cậu nói cái gì?"

"Dì Tố vừa gọi hỏi thăm tôi và Cao Kiến Văn, bây giờ bọn tôi đang chuẩn bị đi tìm Trình Gia Khải, cậu ở đâu, đến nhà cậu cùng đi nhé?"

"Tôi không có ở nhà." Mạc San Du cào tóc, "Các cậu đang ở đâu?"

Ngải Lâm còn tưởng Mạc San Du lại đang ở nhà bơi lớn, cũng không nghĩ nhiều, nói: "Phải gặp Cao Kiến Văn trước đã, cậu ấy biết rõ mấy chỗ chơi bời của Trình Gia Khải hơn."

"Được, hai người gặp nhau trước rồi gửi địa chỉ sang cho tôi."

Đầu bên kia Ngải Lâm nói: "Cũng được."

Cúp máy, Mạc San Du nghiến răng nắm chặt di động, cho đến khi nghe Lục Tư Hoằng cất giọng, "Sao thế." Cô mới chợt nhớ ra, ngẩng đầu nhìn anh.

Ánh mắt Lục Tư Hoằng phẳng lặng, anh thấp giọng hỏi cô, trong giọng nói không nghe rõ cảm xúc.

Mạc San Du rầu rĩ nói: "Lục Tư Hoằng, có lẽ hôm nay không thể hẹn hò với cậu được rồi."

Anh nhìn cô, khẽ mỉm cười, "Sao vậy?" Di động cô vừa reo, anh đã lặng lẽ tắt đi tai phone, những lời nói bên trong điện thoại vẫn cứ thấp thoáng truyền đến ngắt quãng, nhưng đại khái có thể đoán ra được, chỉ là, anh cứ muốn hỏi cô nguyên nhân.

Mạc San Du cũng không hề giấu Lục Tư Hoằng, cô giải thích lý do với anh.

"Dì Tố ắt hẳn rất lo lắng, còn có Gia Duyệt bị bỏ rơi một mình ở nhà nữa, dù sao tôi cũng phải cùng mọi người đi tìm Trình Gia Khải trước đã." Cô do dự nhìn anh, "Lục Tư Hoằng, cậu sẽ không giận chứ?"

Xe bus vẫn đang di chuyển, người Lục Tư Hoằng hơi lắc lư nhẹ theo thân xe, nhưng đáy mắt nhìn cô vẫn bình tĩnh, ngữ điệu nhẹ nhàng cưng chiều, "Sao tôi nỡ giận cậu, chúng ta còn rất nhiều thời gian, không phải sao?"

Mạc San Du nhoẻn miệng cười, "Đúng vậy."

Lục Tư Hoằng nắm lấy tay cô, "Nếu muốn đi tìm Trình Gia Khải, tôi đi cùng cậu."

Mạc San Du ngạc nhiên nhìn anh.

Anh khẽ giọng, "Nhé?"

Rốt cuộc thì hôm nay vẫn là ngày hẹn hò đầu tiên, Mạc San Du đã cất công chuẩn bị như thế, giữa đường lại bị Trình Giảo Kim phá đám, trong lòng đương nhiên phẫn uất không ít, cô lại không muốn cứ như thế mà tách ra, nghe Lục Tư Hoằng đề nghị như vậy, nghĩ một chút liền gật đầu.

Lục Tư Hoằng nói với tài xế dừng ở trạm kế tiếp, anh tựa lưng vào ghế, khẽ siết chặt bàn tay Mạc San Du.

Anh đã đoán được cái gai này nhất định sẽ ghim vào mắt mình, chỉ là không ngờ lại sớm đến như thế, càng không biết, bao giờ mới gỡ ra được.