Em Có Đau Lòng Không?

Chương 30




Bởi vì biết Mạc San Du đối với cuộc thi bơi giao hữu lần này rất nghiêm túc, nên đám người Ngải Lâm cũng không dám hẹn cô ra ngoài để tránh làm phiền, dù sao thì đợi đến khi thi xong vẫn còn khá nhiều thời gian.

Cuối tháng 5, cuộc thi được tổ chức ở nhà bơi thành phố, tất cả đấu thủ đều đã đến từ sớm, có tổng cộng năm trường.

Trường Nhất Trung có hai người tham gia thi đấu, lớp 10/5 là Mạc San Du và một nam học sinh lớp 10/1.

Phần thi đấu của nam nữ đều có ba nội dung: 100m tự do nam, 100m ếch nam, 100m ngửa nam; 100m tự do nữ, 100m ếch nữ, 100m ngửa nữ.

Lúc này trên khán đài người đến xem không ít, vô cùng hăng hái chờ đợi cổ vũ cho trường mình.

Ngải Lâm và Trình Gia Duyệt ngồi ở giữa Trình Gia Khải với Cao Kiến Văn, tâm trạng phấn khích chờ mong.

Cao Kiến Văn huých nhẹ vào tay Ngải Lâm, nói: "Này, tên mặt lạnh đó cũng đến xem nữa kìa."

"Tên mặt lạnh?" Ngải Lâm nghiêng đầu, thấy ánh mắt ra hiệu của Cao Kiến Văn, liền hướng nhìn theo.

Ở hàng ghế xéo phía trên, Lục Tư Hoằng vừa mới ngồi xuống.

Ngải Lâm ngạc nhiên: "Người như tên đó mà cũng biết đến cổ vũ bạn học á?"

Cao Kiến Văn nhướn cao chân mày: "Cổ vũ bạn học? Chưa chắc."

"Chưa chắc là ý gì?" Ngải Lâm nói: "Chỉ có hai lớp đi thi là 10/1 và 10/5, cậu ta không cổ vũ lớp mình, chẳng lẽ lại đến cổ vũ cho Mạc San Du."

"Ai biết được." Cao Kiến Văn nhún vai.

"Nhảm nhí." Ngải Lâm lườm cậu ấy.

Cao Kiến Văn ngoắc ngoắc ngón tay, "Lại đây."

"Làm gì?"

Cậu ấy chậc một tiếng: "Bảo lại thì cứ lại, nhanh lên."

Ngải Lâm dè chừng nhìn Cao Kiến Văn, chậm chậm kề sát lỗ tai đến gần, nghe cậu ấy nói: "Chuyện Mạc San Du cố ý bỏ bài thi là do tôi tung tin ra."

Ngải Lâm giật mình: "Cái gì?" Cô ấy nghiến răng vỗ Cao Kiến Văn một cái, lại bị cậu ấy chụp tay giữ lại, "Chưa nói xong, nghe cho hết đi đã."

"Lúc tôi nói ra, khi ấy còn có mặt Lục Tư Hoằng, cậu ta nghe xong mặt mày bình thường đã lạnh thì thoắt một cái biến thành đen luôn." Cao Kiến Văn kề bên tai Ngải Lâm nói nhỏ.

Ngải Lâm mơ hồ, "Chưa hiểu lắm."

Cao Kiến Văn nói, "Cậu nghĩ xem, Lục Tư Hoằng thông minh như thế, làm sao không hiểu được hàm ý trong câu nói của tôi?"

Ngải Lâm hơi hơi nhích ra, nghiêng đầu nheo mắt, từ tốn hỏi: "Vậy hàm ý của cậu là gì?"

Cao Kiến Văn vỗ trán, không thể tin nhìn người trước mặt.

"Sao cậu ngốc vậy."

"Nói đàng hoàng." Ngải Lâm tức tối, mu bàn tay đánh vào ngực cậu ấy, nghiến răng.

Cao Kiến Văn sáp lại, hỏi nhỏ: "Mạc San Du có phải vì đại ca mà bỏ bài hay không?"

Ngải Lâm gật đầu, nói: "Tôi cũng thế mà."

"Không nói đến cậu." Cao Kiến Văn khinh thường liếc cô ấy, thấp giọng nói tiếp: "Nếu Mạc San Du không bỏ bài, dựa vào điểm số của cậu ấy lên 11 được vào lớp 1 chọn là chuyện dễ dàng, mà thành tích của Lục Tư Hoằng học ở lớp 1 cũng là chuyện đương nhiên. Nói đơn giản thế này, giữa đại ca và tên họ Lục đó, Mạc San Du chẳng ngần ngại lựa chọn đại ca, còn chấp nhận tự huỷ bỏ thành tích của mình, cái này ở trong mắt người ngoài chính là "tình nồng ý đậm"."

"Cho nên ý của cậu là, dựa vào sắc mặt của Lục Tư Hoằng khi nghe cậu tiết lộ chuyện đó, đã chứng minh được cậu ta không phải hoàn toàn vô tâm với Du Du?" Ngải Lâm nghiền ngẫm, từ từ lý giải.

Cao Kiến Văn hài lòng gật đầu: "Đúng, xem như cậu cũng không quá đần."

Ngải Lâm lại đánh vào ngực cậu ta một cái, trừng mắt: "Nói ai đần?"

"Đau đấy nhé." Cao Kiến Văn chộp bàn tay cô ấy lại.

Trình Gia Duyệt khẽ chọt chọt Ngải Lâm: "Hai anh chị nói gì thế ạ?"

Cao Kiến Văn cười cười: "Không có gì."

Trình Gia Khải cũng chú ý đến hai người, ánh mắt tràn đầy hàm ý quét qua tay họ, Cao Kiến Văn vội vàng buông ra, Ngải Lâm được thế lại đánh thêm cái nữa, mới xoay đầu cười đáp với Trình Gia Duyệt: "Không có gì, tại cậu ấy đần quá nên chị đánh đấy."

Trình Gia Duyệt ngượng ngùng cười.

Trình Gia Khải nhắc nhở: "Chú ý đi." Sau đó kéo mặt Trình Gia Duyệt hướng về phía bể bơi.

Phía trên, lúc Lục Tư Hoằng vừa đi vào đã thu hút sự chú ý của Đỗ Tâm, cô ta kéo tay Trần Thanh Thanh đi lại, ngồi vào ghế trống bên cạnh anh, cười dịu dàng: "Tư Hoằng, cậu cũng đến xem ư?"

Lục Tư Hoằng lạnh nhạt gật đầu.

Đỗ Tâm cười nói tiếp: "Tôi còn nghĩ rằng cậu sẽ không đến."

Lục Tư Hoằng nhìn cô ta, nhàn nhạt nói: "Tôi có đến hay không còn cần dựa vào suy nghĩ của cậu ư?"

Khoé môi Đỗ Tâm chợt cứng đờ, khẽ đáp: "Ý tôi không phải như vậy."

Lục Tư Hoằng không nói thêm, xoay đầu đi.

Sắc mặt Đỗ Tâm tái mét, cảm thấy gượng gạo vô cùng.

Lúc đó không thấy Mạc San Du chạy đi tìm anh nữa, có mấy lần chứng kiến hai người chạm mặt, Mạc San Du một là vòng đi, hai là cúi đầu xem như không thấy mà lướt qua anh, cô ta lờ mờ đoán được có lẽ Mạc San Du đã bỏ cuộc rồi, đây chính là cơ hội tốt nhất cho bản thân mình, càng phải tranh thủ thêm nữa, nhưng điều không ngờ rằng, Lục Tư Hoằng so với trước kia lại càng khó tiếp cận hơn nhiều. Nếu như anh thích Mạc San Du thì sẽ không khiến cho cô chán nản buông tay như thế, cho nên ngay từ đầu cô ta đã loại ra lý do khiến thái độ của Lục Tư Hoằng lạnh nhạt như vậy là vì Mạc San Du, cho nên nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao.

Lục Tư Hoằng không có tâm tư để ý đến sắc mặt khó coi của người bên cạnh, những thí sinh thi đấu đang lần lượt ra ngoài, đôi mắt anh tập trung hết lên người con gái kia.

Xung quanh vang lên tiếng bàn tán không thôi.

"Kia là Mạc San á?"

"Đúng rồi, hình như là cậu ấy."

"Ôi mẹ ơi, nhìn không ra nhé, dáng người tốt quá."

"Ừ, bình thường cậu ấy mặc đồng phục, ngoại trừ cao ra, đúng là không nhìn rõ được thân hình."

"Chậc chậc, xinh đẹp lại học giỏi, tính cách hoà đồng nữa, tôi quyết định rồi, sau khi tựu trường nhất định sẽ theo đuổi cậu ấy."

"Ha ha, mơ đi, đại mỹ nữ là để cho cậu với tới ư? Tầm mắt người ta cao lắm, chỉ chú ý đến đại thần như Lục Tư Hoằng thôi, vả lại bên cạnh còn có một vệ sĩ Trình Gia Khải đấy, bảo vệ không rời nửa bước đâu, nghĩ cũng đừng nghĩ nữa."

Mấy lời xì xào xung quanh không ngừng chạy vào tai Lục Tư Hoằng, ánh mắt anh càng ngày trầm xuống, giữa đôi lông mày cũng lạnh lẽo đi.

Đồ bơi liền thân dài đến đầu gối, phần da lộ ra ngoài cùng với cánh tay trắng sáng như tuyết, đối lập hoàn toàn với màu đen của đồ bơi trên người cô, trông vô cùng bắt mắt. Dáng người cô mảnh khảnh miềm mại, đôi chân thẳng tắp, vòng eo thon nhỏ đến mức tưởng chừng chỉ cần một cái siết nhẹ cũng có thể gãy làm đôi.

Bình thường Mạc San Du mặc đồng phục rộng rãi, nhưng Lục Tư Hoằng nhìn qua cũng có thể đoán được thân hình cô khá gầy. Cô so với những bạn nữ cùng lứa có phần cao hơn một chút, lại rất hoạt bát năng động khiến người bên cạnh cảm thấy cô luôn tràn đầy năng lượng, không có một chút yếu đuối nào cả.

Đám người kia luôn miệng khen dáng người Mạc San Du đẹp, nhưng ở trong mắt Lục Tư Hoằng lúc này, so với những nữ sinh khác, cô càng gầy nhỏ hơn, vừa nhìn chỉ muốn hết lòng che chở, bảo vệ.

So với chuyện này, Lục Tư Hoằng lại phát hiện, anh không thích nghe người khác khen cô bằng ngữ điệu thưởng thức như vậy, cảm thấy rất khó chịu, chỉ muốn vung tay đấm vào mồm bọn họ mấy cái.

Chủ nhiệm đứng cạnh Mạc San Du, cố gắng trấn an cô: "Em đừng căng thẳng quá, thả lỏng một chút."

Mạc San Du gật đầu, nhẹ đáp: "Vâng ạ."

Chủ nhiệm nhìn thoáng qua một lượt những học sinh tham gia thi đang chuẩn bị vào chỗ, nói: "Em cố giữ vững tinh thần nhé?"

"Em biết rồi ạ." Mạc San Du xoa xoa bàn tay.

"Cô ra kia đây." Chủ nhiệm vỗ vỗ tay cô, nhẹ giọng nói: "Em cố gắng lên nhé, các bạn học đều đang cổ vũ cho em đó."

"Vâng ạ."

Mạc San Du hít sâu một hơi, bước lên bục xuất phát, bên tai chăm chú lắng nghe, đến khi phát lệnh của trọng tài vang lên, cô nhanh nhẹn nhảy vào dòng nước.

Trên khán đài, Ngải Lâm một tay nắm chặt Trình Gia Duyệt, một bàn tay siết thành nắm đấm đưa lên, không ngừng lầm bầm: "Cố lên, Du Du, cố lên."

Thân hình Mạc San Du như chú cá nhỏ lướt trong dòng nước, vô cùng nhanh nhẹn, tự do tự tại.

Ở hai nội dung bơi ngửa 100m, bơi ếch 100m, cô và một nữ sinh của trường Giang Thành đều về đích cùng một lúc.

Đến nội dung tự do 100m, Mạc San Du vẫn giữ được phong độ rất tốt, nhưng khi tới vạch đích, chân đột nhiên bị chuột rút, Mạc San Du quạt mạnh cánh tay cố gắng để chạm vào thành bể bơi, đầu nhú lên, sau đó liền không thể chống đỡ nổi, cơn đau tập kích lập tức nhấn chìm cô. Mạc San Du ôm chân ở dưới nước, thân thể quẫy đạp đau đớn.

"Không ổn." Trình Gia Khải hoảng hốt.

Trên khán đài ồn ào.

"Sao thế?"

"Hình như bị chuột rút rồi."

Lục Tư Hoằng hoảng sợ bật dậy, bên dưới vừa thấy tình hình, lập tức có người nhảy xuống đưa Mạc San Du lên.

Mạc San Du ngồi trên sàn nhà, hai tay ôm chân, cắn răng, sắc mặt tái nhợt.

Nhân viên y tế bảo: "Chịu đau một chút." Sau đó kéo chân cô ra thẳng, đồng thời nâng gót chân lên cùng lúc dùng tay ấn mạnh đầu gối xuống.

Qua một lúc, cơn đau dần lùi lại, Mạc San Du thở hổn hển, chủ nhiệm choàng khăn cho cô, đỡ cô lên ghế chờ ngồi.

Mạc San Du từ đầu đến cuối không nói một lời.

Kết quả thi đấu, nữ sinh trường Giang Thành về nhất, Mạc San Du về nhì chỉ sau hai giây, chủ nhiệm xót xa vỗ vai an ủi cô: "Không sao, em đã làm tốt lắm rồi, chỉ là sự cố thôi, không phải lỗi do em."

Mạc San Du gật đầu, nhưng trong lòng rất khó chịu, rõ ràng chỉ một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa là cô đã thành công, cớ sao lại để vuột mất trong tuyệt vọng như thế.

Cô bỗng nhớ đến Lục Tư Hoằng, anh cũng như vậy, rõ ràng cô đã cố gắng rất nhiều, cứ ngỡ trong tầm tay với, nhưng đến cuối cùng lại xa vời vợi, vươn tay mà chẳng thể bắt lấy.

Thật sự không cam tâm.

Mạc San Du cắn chặt môi, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, không thể khống chế, không biết là vì uất ức hay vì đau đớn.

Bàn tay Lục Tư Hoằng siết chặt, nhìn chủ nhiệm bên cạnh không ngừng an ủi cô, còn cô vẫn luôn cúi đầu, anh biết, cô rất buồn.

Lục Tư Hoằng thấy lòng nhói đau.

Anh muốn bước đến ôm lấy Mạc San Du, nhưng đám người Trình Gia Khải lại vây chặt cô khiến anh ngay cả nửa bước cũng không thể đến gần, lặng lẽ nhìn gương mặt nhợt nhạt của cô đến khi khuất đi.

Người trên khán đài dần dần tản hết, một người đàn ông trung niên vẫn đứng yên một chỗ, cất giọng hỏi: "Cô bé về nhì là ai vậy?"

Người bên cạnh lật hồ sơ của các học sinh tham gia thi đấu, đưa cho người đàn ông: "Tổng giám đốc Chu, mời ngài xem."

Người được gọi là tổng giám đốc Chu, chính là chủ của câu lạc bộ bơi lội thành phố Thiên Tân, ông cúi đầu xem xét, thấy phần lịch sử thi đấu trống rỗng, gật đầu: "À." Thì ra là chưa từng tham gia thi đấu lần nào, nhưng kỹ thuật lại khá ổn, nếu được đào tạo vững chắc bài bản, chắc chắn là một hạt giống tốt, ông ấy nói: "Chọn cô bé này đi."

Người bên cạnh hỏi: "Cô bé trường Giang Thành có chọn không ạ?"

Người đàn ông lắc đầu: "Không." Chỉ được phần may mắn, còn cô bé trường Nhất Trung này, động tác và kỹ thuật phối hợp khá tốt, đây là một người có tiềm năng, trong mười hai năm quản lý câu lạc bộ, mắt nhìn người của ông chưa từng sai.

Tâm trạng của tổng giám đốc Chu vui vẻ, ba năm nay chẳng thu hoạch được gì, nhưng bù lại năm nay rốt cuộc cũng bội thu.