Em Có Đau Lòng Không?

Chương 28




Trước khi vào tiết học, chủ nhiệm gọi Mạc San Du ra bên ngoài hỏi chuyện.

"Trong trường có tin đồn kỳ thi lần này là em cố ý bỏ bài, nói cho cô biết, có phải hay không?" Chủ nhiệm hỏi.

Ai đồn mà trúng phốc vậy?

Mạc San Du thầm hỏi.

Hai tay cô nắm lại, nhỏ giọng đáp: "Không phải ạ."

"Không phải?" Chủ nhiệm nói: "Bài thi toán của em có một câu sai, một câu hoàn toàn bỏ trống, mà câu đấy đối với khả năng của em là không thể phạm lỗi được. Huống hồ đó còn là hai câu điểm cao, tiếng anh cũng như vậy, cô không nghĩ lại có chuyện trùng hợp đến thế."

"Thật sự không phải đâu ạ, là do em sơ ý thôi."

"Sơ ý?" Ánh mắt chủ nhiệm nhìn xoáy vào người cô: "Mấy câu sai và bỏ trống đều nằm trong tầm tay của em, bây giờ em nói sơ ý, em đang bịa chuyện để lừa con nít đấy à?"

Mạc San Du lắc đầu: "Em không bịa chuyện để lừa cô, thật sự hôm ấy tình trạng sức khoẻ của em không tốt, tinh thần không ổn định, lúc vào thi đã có cảm giác váng đầu rồi ạ, cho nên nhất thời sơ suất." Cô ngẩng đầu, nói dối không chớp mắt: "Em không phải cố ý."

Chủ nhiệm nghe cô nói sức khoẻ hôm ấy không tốt liền kinh ngạc, nheo mắt quan sát cô một lúc, nhận ra khi nhắc lại chuyện đó, dù gương mặt cô thản nhiên nhưng ánh mắt vẫn mang vẻ tiếc nuối.

Chủ nhiệm trầm mặc, lát sau mới cất lời: "Thành tích cả năm nay của em vốn luôn rất tốt, có điều điểm số cuối kỳ lại ảnh hưởng nhiều. Bất quá cô sẽ xem xét lại, dù sao kết quả thi này cũng là sự cố, em không được vào lớp 1 thì sẽ rất đáng tiếc."

Mạc San Du xua tay: "Không cần đâu ạ." Cô nói: "Học ở lớp nào cũng vậy thôi ạ, việc này không hề ảnh hưởng đến thành thích sau này của em."

Cô cảm thấy chủ nhiệm đã quan trọng hoá vấn đề rồi, lên đại học ở trường nào mới là quan trọng, hiện tại chỉ là không vào lớp 1 thôi, nhưng điểm số vừa rồi vào được lớp 3 là không vấn đề, dù sao vẫn là lớp chọn cả. Vả lại cô cảm thấy từ khối 10 đến 12, tất cả lớp 1 chọn đều quá nghiêm túc, dù sao cũng không phải chạy đua với kỳ thi đại học, không cần ép bản thân quá căng thẳng, thả lỏng một chút mới tốt. Lúc trước, mỗi lần cô chạy sang lớp của Lục Tư Hoằng, yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi, thật sự rất nhàm chán.

Chủ nhiệm nghe thế cũng không nói gì thêm nữa, chỉ bảo cô trở vào lớp.

***

Bố Trình rất ít khi dùng quyền thế chèn ép người khác, nhưng đã động tới con gái bảo bối của ông thì tuyệt đối không thể bỏ qua. Chuyện đánh nhau nhờ có ông ra tay giải quyết, ba người Mạc San Du cũng không bị nhà trường kỷ luật, có điều vẫn phải bị phạt.

Quét dọn thư viện một tuần.

Ngải Lâm cũng chạy theo phụ giúp một phen.

Cuối năm làm lễ tổng kết, sau đó tổng vệ sinh lớp học.

Mạc San Du bị đày ải ở thư viện suốt một tuần, bây giờ lại còn làm vệ sinh lớp, cô không ngừng ảo nảo thở dài, hai bàn tay lặng thầm giơ lên ngắm ngía, Ngải Lâm ghé đầu vào hỏi: "Sao thế?"

Mạc San Du bi hùng nói: "Đôi tay này, dùng để rẽ nước tách sóng, ung dung tự tại vượt qua muôn trùng biển khơi để đi tới đỉnh vinh quang, sao có thể chỉ cầm chổi với khăn lau được chứ."

"..."

Ngải Lâm với tay vỗ vỗ đầu cô, khẽ giọng an ủi: "Ngoan, đi lau kính đi."

"..."

Trình Gia Khải nhìn hai người, vươn tay giật lấy khăn lau của Mạc San Du, lại quăng khăn lau của mình cho cô.

Mạc San Du trừng mắt nhìn anh.

"Đi giặt đi, tôi lau cho." Trình Gia Khải thản nhiên nói.

"Thật á?" Mạc San Du lập tức hớn hở.

"Sao, lời tôi đã nói ra còn cần phải xác định lại lần nữa hả?"

Mạc San Du lườm anh, lại vui vẻ đi giặt khăn lau.

"Này này này." Ngải Lâm trợn tròn mắt, bàn tay cầm khăn lau giơ lên, một ngón trỏ chỉ vào mặt mình, lướt ngang đến trước mặt Trình Gia Khải: "Còn tôi thì sao?"

Trình Gia Khải giật lấy chiếc khăn trên tay cô ấy, nói: "Tránh ra, vướng tay vướng chân." Sau đó leo lên ghế bắt đầu lau kính.

Ngải Lâm nhìn đến vui vẻ, mặt mày hớn hở đứng ở dưới chỉ trỏ.

"Bên trái một chút... đúng."

"Nhích sang bên kia một chút."

"Dưới tay phải vẫn còn bẩn kìa."

"Nhích lên trên nữa..."

Cho đến khi Trình Khải xoay đầu, ánh mắt toát ra tia nguy hiểm bắn về phía này, Ngải Lâm mới chịu ngậm miệng.

Lớp 10/5 nằm ở lối cầu thang, còn nhà vệ sinh ở cuối dãy hành lang, nằm cạnh 10/1, Mạc San Du muốn đi giặt khăn, tất nhiên phải đi ngang lớp 1.

Cô muốn đi vòng xuống dưới, nhưng ngẫm lại lát nữa không biết còn phải giặt khăn mấy lần, nếu cứ chạy lên chạy xuống như thế thì mệt chết, cho nên dứt khoát đi thẳng tới cuối dãy hành lang.

Lướt qua lớp 1, mắt cô cũng không liếc ngang liếc dọc, bàn tay siết chặt khăn lau, một đường mắt nhìn thẳng.

Mạc San Du đã suy nghĩ rất kỹ, Lục Tư Hoằng giống như một giấc mộng, mà cô cứ mãi u mê không chịu tỉnh, cho đến khi bị hiện thực đánh thức, mới biết bản thân mình thiếu chút nữa đã bị nhấn chìm. Thật ra từ đầu đến cuối chỉ là do bản thân cô đơn phương mà thôi, Lục Tư Hoằng cũng không hề ra ám hiệu gì mờ ám, anh vẫn luôn lạnh nhạt từ chối, là cô mặt dày theo đuổi, nhưng mà rốt cuộc...

Không trách ai cả.

Chỉ đơn giản, cô không phải là sự lựa chọn của anh, hay nói đúng hơn, cô không đáng để lọt vào mắt anh.

Mạc San Du khoá vòi nước, vắt khăn, sau đó mới xoay người đi ra ngoài, vừa ngẩng đầu lên, bước chân thoáng chốc ngừng lại.

Lục Tư Hoằng tựa vào tường đợi người bên trong đi ra, anh thấy cô nhìn mình ngẩn người, nhưng rất nhanh đã nhấc bước tiếp, anh đứng thẳng người, gọi: "Mạc San Du."

Mạc San Du còn tưởng mình nghe lầm, cho đến khi nghe người phía sau gọi thêm lần nữa, cô mới chắc chắn tai mình không có vấn đề.

Lục Tư Hoằng thấy cô ngừng lại, anh đi tới, nhìn cô.

Mạc San Du không mặn không nhạt, hỏi: "Gọi tôi à?"

"Biết mà còn hỏi." Lục Tư Hoằng nói: "Cậu thấy ở đây còn Mạc San Du nào khác ư?"

Mạc San Du ngây ra, thấp giọng hỏi: "Có chuyện gì?"

"Nghe nói trong bài thi cuối kỳ, cậu cố ý bỏ câu?"

"..." Ai! Rốt cuộc là ai đồn!!!

"Phải không?" Lục Tư Hoằng thấy cô im lặng, anh hỏi lại lần nữa.

Không hiểu có phải ảo giác hay không, Mạc San Du cảm thấy ngữ điệu của Lục Tư Hoằng lần này có chút khác lạ, hình như... hình như mềm mỏng hơn trước đây một chút, nghe cứ thấy là lạ. Mạc San Du nhíu mày, nhanh chóng phủ nhận, cô giương mắt nhìn người trước mặt, biểu cảm lạnh nhạt hờ hững: "Phải hay không thì liên quan gì đến cậu?"

Vốn là cô thấy chuyện này không hề to tát, nhưng sao hết người này đến người khác thay phiên nhau chạy tới hỏi vậy, lại còn là Lục Tư Hoằng, uống lộn thuốc hả.

Biểu cảm trên mặt Lục Tư Hoằng hơi cứng lại, đôi mắt thoáng buồn.

"...Không liên quan đến cậu."

Đây chính là câu nói mà anh đã nói với cô, giờ cô trả lại cho anh.

"Liên quan gì đến cậu."

Một lần nữa, Lục Tư Hoằng sâu sắc cảm nhận bốn chữ "tự làm tự chịu".

Lục Tư Hoằng không trả lời câu nói mỉa mai của cô, anh hỏi tiếp: "Vì sao? Sao phải bỏ bài?"

Mạc San Du vừa hé miệng, trước mặt, Đỗ Tâm kia đang thong dong đi tới.

Mạc San Du nhìn Lục Tư Hoằng, rồi lại liếc nhìn cô ta.

Dáng người gầy nhỏ, dung mạo như hoa, tinh khiết như đoá sen trắng, mỗi bước đi đều dịu dàng thanh thoát, đến cô còn cảm thấy có phải chỉ cần một làn gió nhẹ, cũng có thể thổi bay cô ta luôn hay không.

Yểu điệu thục nữ

Quân tử hảo cầu.

Đúng là càng nhìn càng gợi lên dục vọng muốn che chở. Đây chính là kiểu người mà Lục Tư Hoằng thích.

Còn Mạc San Du, bởi vì yêu thích bơi lội từ nhỏ nên cô luôn chăm chỉ tập luyện, có lẽ vì vận động mà chiều cao so với mấy bạn nữ đồng lứa phát triển hơn nhiều, hiện tại là 1m68, thân hình tuy rằng gầy, nhưng hoạt bát linh động, trông đầy sức sống, nhìn qua không có chút cảm giác yếu đuối nào cả. Lục Tư Hoằng nhìn cô gai mắt, không thấy hứng thú nào cũng phải.

Mạc San Du hất cằm, không nói lời nào cả, cô lướt qua Lục Tư Hoằng.

Lục Tư Hoằng thấy ánh mắt cô chăm chú nhìn phía sau mình, anh nhíu mày, quay lại theo cái hất cằm của cô, trông thấy Đỗ Tâm đi tới đứng phía sau, Lục Tư Hoằng còn chưa kịp nói gì thì Mạc San Du đã lẳng lặng rời đi.

Ánh mắt Lục Tư Hoằng đột nhiên trầm xuống, anh lách người tránh Đỗ Tâm rồi sải bước đuổi theo, "Mạc San Du, cậu còn chưa trả lời tôi."

Mạc San Du như không nghe thấy, bước đi càng nhanh.

"Mạc..." Cánh tay Lục Tư Hoằng bị níu lại.

Anh nghiêng đầu nghe lớp trưởng nói: "Cửa sổ còn chưa lau xong, cậu đi đâu đấy?"

Lục Tư Hoằng rút tay ra, lạnh mặt đi về lớp.