Em Có Đau Lòng Không?

Chương 24: Lục Tư Hoằng thích hình mẫu hoa sen trắng




Ánh mặt trời đáp lên khung cửa sổ phòng học, từng làn gió mát lùa vào trong lớp. Trên bảng, giáo viên vẫn đang say sưa giảng bài, chữ viết lấp kín bảng đen.

"Du Du, mượn bút xoá." Ngải Lâm bên cạnh khẽ gọi.

Mạc San Du đang cúi đầu ghi chép, tiện tay lấy cả bóp viết đẩy qua cho Ngải Lâm.

Âm thanh giảng dạy xuyên suốt bỗng dừng lại.

Theo sau tiếng quát "Trình Gia Khải" là một viên phấn trắng rơi mạnh vào bàn rồi gãy làm đôi, bột phấn bay ra.

Dưới bàn, Cao Kiến Văn dùng chân khẽ đá Trình Gia Khải.

Mạc San Du cũng ngẩng đầu, Ngải Lâm nói khẽ với cô: "Mau gọi cậu ấy dậy."

Mạc San Du thở dài, vươn tay vỗ vỗ trên lưng Trình Gia Khải.

Giáo viên trên bục quay trở về ghế ngồi, hai tay khoanh lại tựa lưng vào ghế, sắc mặt lạnh lẽo khó coi.

"Trình Gia Khải, em nói thử xem đây là lần thứ mấy em ngủ trong tiết của tôi rồi hả?"

Nói thật, giờ học lịch sử thật sự rất chán, không chỉ Trình Gia Khải, mà e rằng những người khác trong lớp cũng thấy buồn ngủ vô cùng, nhưng chẳng ai có lá gan như Trình Gia Khải, bản thân ngồi đầu bàn mà còn ngang nhiên ngủ gật, khó tránh khỏi giáo viên lại lên cơn tức như vậy.

Mà Trình Gia Khải bị lay đến tỉnh, mơ mơ màng màng không tình nguyện đứng lên, hai tay chống lên bàn, gương mặt có chút cau có.

"Em đừng có thái độ đó với tôi, học sinh cá biệt tôi gặp nhiều lắm rồi, em chẳng qua chỉ là một trong những số đó. Nhưng tôi nói cho em biết, tương lai là của em, cuộc đời là của em, bây giờ ngồi trên ghế nhà trường, chỉ việc ăn học mà cũng làm không xong thì đừng mong sau này sẽ làm được cái gì ra hồn." Giáo viên đánh mắt sắc lẻm về phía Trình Gia Khải: "Cách kỳ thi cuối kỳ chưa đến nửa tháng, cách kỳ thi đại học còn chưa tới chín trăm ngày. Bản thân em không biết cố gắng thì ai cố gắng thay em? Em cứ cứng đầu đi, để xem là em thiệt hay tôi chịu thiệt. Thứ sáu vẫn còn một tiết của tôi, tuần sau còn hai tiết, nếu bây giờ em khẳng định không muốn học môn lịch sử thì cứ đi ra ngoài, ba tiết sau không cần vào học nữa."

Mạc San Du thẳng người, hơi rướn về phía trước, dùng đầu bút chọt vào lưng Trình Gia Khải, khẽ giọng nói: "Xin lỗi đi."

Người phía trên vẫn im lặng, không khí xung quanh lớp học đã hơi ngột ngạt, cô gấp đến độ không khống chế lực tay, chọt mạnh thêm nữa, nghe người phía trên khẽ hừ một tiếng, cô nói: "Mau nhận lỗi, hứa sẽ nghiêm túc học tập, mau."

Qua một lúc, Mạc San Du cảm nhận giáo viên đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, sắp bùng phát thì cái tên cứng đầu kia mới chịu mở miệng.

"Em sai rồi." Trình Gia Khải hít sâu một hơi: "Từ nay em sẽ cố gắng học tập, không ngủ gật, không lơ là nữa."

"Tôi không cần em nhận lỗi cho có, cũng không cần em hứa suông."

"Em nói nghiêm túc." Trình Gia Khải buông hai tay đang chống trên bàn, đứng thẳng người, ngẩng đầu lên.

Giáo viên nhìn anh, khẽ nheo mắt lại, qua một lúc mới nhàn nhạt nói: "Ngồi xuống đi." Giọng điệu tuy vẫn còn cứng rắn, nhưng không ẩn chứa lửa giận như lúc đầu nữa.

Bỏ đi, cũng sắp hết năm học rồi, nếu trước đây đã răn dạy không được thì bây giờ có răn dạy cũng không thay đổi được gì, huống hồ chủ nhiệm còn không quản nổi, mình là giáo viên bộ môn thì làm mà sao quản.

Giáo viên thở dài lắc đầu, chốc lát lại tiếp tục bài giảng.

Sau tiết lịch sử là giờ tự học, mọi người đều lấy sách ra đọc hoặc đem bài tập ra làm. Khối 10 có 9 ban lớp, từ lớp 1 đến lớp 3 đều là lớp chọn, những lớp còn lại là phổ thông, đủ loại thành phần, so với giờ tự học của ba lớp chọn thì giờ tự học của các lớp phổ thông ồn ào hơn nhiều.

Lúc này trong lớp có một số người mang di động ra chơi game, có người mang tạp chí hoặc tiểu thuyết ra đọc.

Vào thứ hai, lớp 1 và lớp 5 có cùng giờ tự học, bởi vì lớp trưởng quản lý không quá nghiêm khắc, nên hầu như hai tiếng tự học thì Mạc San Du chỉ ở lại lớp một tiếng, một tiếng còn lại liền chạy sang lớp Lục Tư Hoằng.

Trình Gia Khải bất thình lình đứng lên, đi vòng sang bên cạnh Ngải Lâm, nói: "Đổi chỗ đi."

Ngải Lâm ngẩng đầu, không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.

Trình Gia Khải lặp lại: "Đổi chỗ, cậu lên chỗ tôi ngồi."

"Làm gì?" Ngải Lâm hỏi.

"Tôi muốn làm bài tập, để Mạc San Du giảng bài cho tôi." Một tay cho vào túi quần, tay còn lại cầm sách vở đặt lên bàn, Trình Gia Khải không kiên nhẫn vỗ vai Ngải Lâm: "Nhanh."

Ngải Lâm nhìn anh như nhìn tên thần kinh, đứng lên nhường chỗ, ngồi xuống cạnh Cao Kiến Văn rồi xoay đầu lấy sách vở của mình trên bàn.

Mạc San Du chống tay khuỷ tay trên bàn, nhìn Trình Gia Khải: "Cậu uống lộn thuốc à?"

"Sao? Bổn thiếu gia hôm nay muốn học, cậu có dạy hay không?"

"Chẳng lẽ bị mắng đến tỉnh ư?" Mạc San Du lắc đầu, nói rồi tự phản bác: "Không thể nào, Trình thiếu gia sao có thể nghe lời như vậy."

"Cậu không thấy vừa rồi trụ trì nói như thế nào ư? Nếu tôi không học thì sau này sẽ chẳng làm được gì, tương lai u tối, cuộc đời bi thảm."

Trụ trì mà Trình Gia Khải nói chính là giáo viên lịch sử, bởi vì bình thường ngoài giảng dạy trên bảng, còn rất nhiệt huyết mà giảng dạy đạo lý riêng, cho thêm một cái mỏ để cho bà ấy gõ thì quả thật không khác gì trụ trì ngồi trên bồ đoàn, tụng kinh niệm phật cho các tăng đồng nghe.

Mạc San Du phì cười: "Trình thiếu gia mà còn lo cơm áo gạo tiền ư?"

"Cậu có dạy hay không?"

"Muốn học thật à? Còn chưa tới nửa tháng là thi rồi." Không phải Mạc San Du coi thường mức độ phát triển não của Trình Gia Khải, mà là vì thời gian còn ngắn như vậy, bây giờ mới nói tới muốn học đàng hoàng, cho dù IQ không thấp thì cũng phải cố gắng rất nhiều. Nhưng với cái thói không kiên nhẫn của tên này, còn lâu mới dính tới hai từ "cố gắng".

Trình Gia Khải không nói gì, lẳng lặng liếc cô.

Mạc San Du gật đầu, "Được được, dạy chứ, hiếm có dịp Trình thiếu gia hứng thú học tập, làm sao tôi có thể ngó lơ."

Trình Gia Khải cũng không thèm đẩy bài tập sang, giọng điệu bề trên ra lệnh: "Bắt đầu đi."

Mạc San Du lườm anh, khẽ nhích lại gần, nhưng nhìn một chút liền cảm thấy đau đầu, bởi vì không biết bắt đầu giảng từ đâu, suy nghĩ làm sao giảng mà dễ hiểu nhất, cũng may là Trình Gia Khải chưa đến mức bị mất căn bản, nếu không thì mệt rồi.

Một tiếng tự học trôi qua, Mạc San Du vẫn chăm chú dạy kèm cho Trình Gia Khải, không hề có động thái chuẩn bị chạy đi tìm Lục Tư Hoằng.

Bởi vì khó khăn lắm mới được dịp Trình Gia Khải có ý chí muốn vươn lên học tập, Mạc San Du vui mừng còn không hết, đương nhiên phải dốc hết sức phụng bồi.

Trình Gia Khải ngẩng đầu, nhìn thấy tóc Mạc San Du rơi phủ xuống, anh vươn tay vuốt ra sau lưng cho cô, rồi giúp cô vén tóc gọn ra sau tai.

Mạc San Du lườm anh, bút viết gõ trên giấy: "Chú ý vào đây."

Ngải Lâm và Cao Kiến Văn liếc mắt nhìn nhau, thấy rõ ý cười trong mắt của những người đồng minh.

Cao Kiến Văn chỉ thiếu nước vỗ tay hoan hô, rốt cuộc thì đại ca cũng giác ngộ, biết làm sao để tranh thủ cơ hội, quá tốt.

***

"Lục Tư Hoằng, có người tìm."

Lục Tư Hoằng lạnh lùng nhìn ra ngoài, thấy người đứng trước cửa lớp, gương mặt càng toát ra lạnh lẽo hơn.

Cô bạn đứng trước cửa lớp do dự, không biết bị ai đẩy một cái, liền hít một hơi sâu lấy can đảm, bước đến trước bàn Lục Tư Hoằng, hai tay cầm lấy hộp socola giơ lên, giọng nói không kìm được khẽ run: "Tư... Tư Hoằng, tặng... cho cậu."

Lục Tư Hoằng nhìn thẳng vào mắt cô gái đó, vốn là tâm tình đang tệ, cảm thấy phiền chán vô cùng, hiện tại giống như bị châm dầu vô lửa, ngay cả sợi tóc cũng muốn bùng lên. Anh đứng dậy, lách người tránh khỏi cô ta, vừa nhấc một bước, chân đã khựng lại.

Trước cửa lớp, Mạc San Du nhàn nhã ôm hai tay tựa vào cửa, lẳng lặng nhìn anh, trong mắt toát lên nét cười, dường như đang rất vui vẻ.

Lục Tư Hoằng nghiến răng, bỗng xoay người lại, nhận lấy hộp socola trên tay cô gái kia, cất giọng lãnh đạm: "Cảm ơn." Sau đó mới dượm bước ra khỏi lớp, đến liếc cũng không thèm liếc người đang dán mắt vào mình.

Hai tiếng tự học phải giảng bài cho Trình Gia Khải, nên Mạc San Du chỉ có thể đi tìm Lục Tư Hoằng thời gian nghĩ giải lao buổi trưa.

Vừa đến cửa lớp đã gặp tình huống trước mắt, Mạc San Du tin chắc rằng Lục Tư Hoằng sẽ không nhận lấy hộp quà kia, bởi vì anh trước giờ chưa từng nhận quà của ai, trong trường này, người bị anh từ chối nhiều vô số, ngay cả đàn chị lớp trên anh còn chẳng thèm nể mặt. Cho nên sau khi thấy anh mặt mày lạnh nhạt phớt lờ cô gái kia, cô không khống chế được tâm trạng đang vô cùng sảng khoái. Có điều còn chưa kịp nhếch môi thì không biết Lục Tư Hoằng bị chập mạch chỗ nào, bỗng nhận lấy hộp socola với cái vỏ ngoài màu hồng đầy quê mùa kia, còn chẳng thèm ngó ngàng đến cô.

Nhìn cô bạn kia hai má đỏ bừng, hai tay bưng mặt, thẹn thùng đi ngang người, khoé miệng Mạc San Du khẽ co giật.

Người nhỏ gầy, da trắng mặt xinh, nhìn qua có vẻ nhu mì yếu đuối, hoàn toàn là hình tượng hoa sen trắng.

Chẳng lẽ đây chính là mẫu người mà Lục Tư Hoằng thích?

Mạc San Du lắc đầu, xoay người vội đuổi theo.

"Lục Tư Hoằng." Mạc San Du chạy theo sau, níu lấy cánh tay anh.

"Buông tay." Ngữ điệu lạnh nhạt, còn có chút giận dữ.

"Sao cậu lại nhận quà của bạn học nữ kia?"

"Tôi muốn nhận quà của ai còn cần phải xin phép cậu ư?" Lục Tư Hoằng nhìn cô.

Mạc San Du giật mình, ánh mắt âm u của anh toát ra sự nguy hiểm, khiến cô bất giác thả lỏng tay ra.

"Chẳng phải bình thường cậu không nhận quà của người khác à?"

"Không thích thì sao phải nhận?" Lục Tư Hoằng thoáng nhìn bàn tay đã buông xuống, lửa giận trong lòng lại bốc lên, anh giật mạnh tay lại, nói xong một câu thì tăng nhanh bước chân rời đi.

Câu này có thể hiểu được ya xủa Lục Tư Hoằng: phải là người anh thích thì anh mới nhận được. Mạc San Du cau mày, trong lòng chợt khó chịu, cô bỗng muốn tát mình một cái, đoán bậy đoán bạ vậy mà lại đúng.

Lục Tư Hoằng thật sự thích kiểu hoa sen trắng.

Rõ ràng thái độ gần đây của Lục Tư Hoằng đã hoàn toàn chuyển biến, tuy rằng Mạc San Du không chắc đến bao giờ anh mới đáp lại mình, nhưng cô cũng rất khẳng định hiện tại anh không hề bài xích mình như trước nữa, biểu hiện rõ nhất chính là đã không bày ra vẻ mặt phớt lờ không để tâm, cùng cô ăn, cùng cô đi thư viện. Như thế nào mà chỉ sau một ngày nghỉ cuối tuần thì giống như mọi thứ đều đổ sông đổ bể?

Xuất hiện một Trình Giảo Kim chen ngang không nói, lại còn đúng hình mẫu Lục Tư Hoằng thích, đây là muốn đùa Mạc San Du ư?

Mạc San Du tức đến giậm chân, cô nghiến răng, lại đuổi theo lần nữa: "Lục Tư Hoằng, cậu nói rõ đi đã."