Em Có Đau Lòng Không?

Chương 19




Thư viện nằm ở phía Đông của trường học, nơi này có một khuôn viên, bên trong có cái hồ nhỏ, lúc này nắng hoàng hôn đã phai nhạt, mặt trăng dần nhô lên, gió nhẹ phẩy qua khiến mặt hồ rung động, gợi lên những lọn sóng lăn tăn.

Bên trong thư viện, chỉ còn một vài người, không gian vô cùng yên ắng, chỉ nghe tiếng gió thổi bên ngoài ô cửa sổ.

Lục Tư Hoằng cúi đầu xem đồng hồ, anh đóng sách lại, khẽ nói: "Đi thôi."

Mạc San Du nghe anh nói thế, ngẩng đầu nhìn anh: "Ồ, được."

Lục Tư Hoằng nhìn cô, tay trái anh cầm một quyển, tay phải vươn ra lấy luôn quyển sách vừa mới đóng lại của cô, đem trả về kệ sách.

Mạc San Du đứng đó, đợi anh xoay người đi tới, cùng nhau rời khỏi.

Chỉ mới bước vào đầu hè, thời tiết vẫn chưa nóng, gió buổi đêm còn mang theo hơi lạnh. Vừa bước chân ra đến cửa, cơn gió thoảng qua mặt, Mạc San Du ôm vai khẽ xoa, cô ngó qua Lục Tư Hoằng đang đi bên cạnh, chợt nhớ tới các môn thể thao mà trường tổ chức vào dịp hè có cả bóng rổ, cất giọng hỏi: "Phải rồi, cậu có đăng kí thi đấu giải giao hữu bóng rỗ không?"

Một tay Lục Tư Hoằng cắm vào túi quần, tay còn lại anh chỉnh dây đeo ba lô, nghe cô hỏi thì gật đầu: "Có."

Mạc San Du nghe anh nói, giữa đôi lông mày nhướn lên, đôi mắt cô như nhuốm một tầng trăng sáng, giọng hơi cao một chút: "Lúc đó tôi sẽ đến cổ vũ cho cậu."

Lục Tư Hoằng nghiêng đầu nhìn cô, hỏi: "Lớp của cậu có người đăng ký không?"

"Có chứ." Mạc San Du nói.

"Vậy cậu còn cổ vũ cho tôi?"

"Không sao, cũng đâu phải chỉ có một mình tôi."

Lục Tư Hoằng gật đầu: "Đúng là có tinh thần tập thể, người cùng lớp với cậu thật có phúc."

"Cậu đang mỉa mai tôi đấy à?"

Lục Tư Hoằng nhìn cô, ánh mắt tỏ ra ngạc nhiên: "Cậu nhìn ra ư?"

"..." Cô không mù, cũng đâu có bị ngốc.

Mạc San Du cảm thấy bất mãn, nhưng quả thật cô đã vì "nam sắc" mà xem nhẹ chuyện thắng bại của lớp, dù thế nào đi nữa thì cũng phải cổ vũ cho lớp mình chứ, sao có thể bị mê hoặc một chút liền chạy đi cổ vũ cho lớp người khác, thật là mất hết nhân tính.

Đi được nửa đoạn đường, Lục Tư Hoằng mấy lần liếc mắt đều thấy cô im lặng, anh thầm nghĩ lại lời mình vừa nói, có phải đã quá nặng lời hay không.

Đang lúc do dự mở miệng, chợt nghe người bên cạnh lên tiếng: "Lục Tư Hoằng, ngẫm lại lời cậu nói rất có lý."

Lục Tư Hoằng nghiêng đầu sang.

Mạc San Du nói tiếp: "Dù có thích cậu thì tôi cũng không thể gạt bỏ tinh thần tập thể sang một bên được, như vậy quá ích kỷ."

Cô nói một đoạn, nhưng rơi vào tai Lục Tư Hoằng chỉ có hai từ "thích cậu".

Đôi mắt anh thoáng loé lên xao động, nghoảnh mặt nhìn về trước, gương mặt thản nhiên, chỉ có khoé môi hơi co quắp một chút, tiết lộ trạng thái bất đắc dĩ.

Sao lúc nào cũng có thể tỏ tình được vậy hả!

Còn không quan tâm xem người ta có muốn nghe hay không.

Đoạn đường cũng không dài lắm, thoáng chốc đã đến lớp.

Mạc San Du nghiêng đầu sang nói với Lục Tư Hoằng: "Tôi vào lớp nhé."

Lục Tư Hoằng thoáng nhìn cô, gật đầu.

Giờ tự học ở lớp Mạc San Du không được yên tĩnh như lớp của Lục Tư Hoằng, cô vào chỗ ngồi, thấy Ngải Lâm đang cắm cúi làm bài tập, phía bàn trên chỉ có Cao Kiến Văn đang gục đầu ngủ, cô quét mắt một vòng, sau đó huých vào khủy tay Ngải Lâm, hỏi: "Trình Gia Khải đi đâu rồi?"

"Không biết." Ngải Lâm đáp.

Mạc San Du chòm lên, lấy bút gõ vào lưng Cao Kiến Văn mấy cái, cậu ấy cựa mình, lầm bầm trong miệng.

Lớp học có chút huyên náo, Mạc San Du không nghe thấy, cô lại lấy bút chọt tới, lần này dùng lực mạnh hơn.

Cao Kiến Văn ăn đau, bị đánh thức giữa cơn ngủ say, cậu ấy ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt tèm nhèm mới ngủ dậy đỏ quạnh, nhìn cây bút trên tay Mạc San Du như thể muốn bóp nó thành đống cát vụn, giọng gắt gỏng: "Gì đấy?"

Mạc San Du hỏi: "Có biết Trình Gia Khải đi đâu không?"

Cơn giận còn chưa nguôi, Cao Kiến Văn cúi nghiêng đầu, bàn tay vạch túi quần bên trái ra, cất cao giọng: "Đại ca, có ở đó không?" Tiếp đến lại vạch túi quần bên phải, lặp lại câu hỏi.

Mạc San Du cảm thấy cơ mặt của cô đang giật liên hồi, bàn tay cô thò tới, vỗ một cái lên vai cậu ấy: "Ngủ đi."

Cô moi di động trong cặp ra, soạn tin nhắn.

Ngải Lâm ngừng bút, nói: "Vừa rồi tôi có tìm, gọi điện không nhấc máy, nhắn tin cũng không thấy hồi âm."

Mạc San Du gửi tin đi, cô đặt di động trong hộc tủ, cau mày nói: "Sắp thi cuối kỳ mà vẫn còn long nhong, cậu ấy là trẻ con ư!"

Ngải Lâm nhún vai, Trình thiếu gia luôn nghĩ mình là trung tâm, khiến người khác phải đau đầu không thôi.

Ba người chơi với nhau từ nhỏ, từ đó đến giờ cái gì cũng cùng nhau, hai người bọn họ lại không thể ngó lơ anh được, đặc biệt là thành tích học tập vô cùng tệ, lên lớp 11 phân ban, nhà trường sẽ dựa theo thành tích mà tách lớp, với điểm số không thể ngẩng mặt của Trình Gia Khải, chắc chắn không thể nào ngồi cùng lớp với Mạc San Du và Ngải Lâm, mà nếu không có hai người kiềm lại, Trình thiếu gia nổi loạn bỏ học luôn không chừng.

Mạc San Du liếc mắt, nhìn thấy cặp sách của Trình Gia Khải vẫn còn, trong đầu thoáng qua một khung cảnh, cô đứng dậy, nói với Ngải Lâm: "Tôi nghĩ ra một nơi, đến đó thử xem sao."

Nói xong liền lấy theo di động rồi vụt đi, lớp trưởng nhìn theo bóng lưng cô, cậu ta đi tới cạnh bàn Ngải Lâm, nói: "Mạc San Du lại đi đâu đấy?"

"Đi tìm Trình Gia Khải."

"Không phải lại chạy sang lớp 1 ư?" Vẻ mặt lớp trưởng không tin.

"Chẳng phải tôi đã nói cậu ấy đi tìm Trình Gia Khải ư." Ngải Lâm chỉ vào chỗ ngồi trống bàn trên: "Cậu nhìn đi."

"Được." Lớp trưởng gật đầu: "Thêm một lần này thôi, cũng sắp thi cuối kỳ rồi, nếu còn tiếp tục tự ý bỏ giờ học nữa, tôi sẽ không bao che, sẽ báo lên với chủ nhiệm đấy."

Ngải Lâm nhìn cậu ta nói xong thì xoay người trở về chỗ ngồi, cô ấy chỉ biết trợn trừng mắt.

Bởi vì sắp đến thời gian thi cuối kỳ, giáo viên ra hàng loạt bài thi thử cho cả lớp làm, mà số điểm của lớp trưởng đối với mỗi đề so với Mạc San Du đều kém hơn, hơn nữa thành tích thi giữa kỳ của Mạc San Du cũng đứng nhất lớp, đứng thứ hai toàn trường. Thân làm lớp trưởng, người "cầm đầu" một lớp ngoài việc cảm thấy địa vị của bản thân bị đe doạ, còn vô cùng mất mặt nữa. Mà hôm nay sau khi chủ nhiệm đọc điểm số của mỗi người, sắc mặt của lớp trưởng vẫn luôn đen như đít nồi, tâm trạng buồn bực phải tìm người phát tiết. Nhưng kẻ đầu sỏ không có ở đây, người ghánh tai ương lại là Ngải Lâm.

Thật đúng là bạc đãi người lương thiện.