Em Có Đau Lòng Không?

Chương 17: Cách vài bước đến trái tim




Tiết học kết thúc, đợi giáo viên vừa ra khỏi cửa thì Mạc San Du lập tức đứng dậy, Ngải Lâm thấy thế liền kéo tay cô lại: "Ê, lại đi đâu đấy?"

Vẻ mặt Mạc San Du như nhìn kẻ ngốc, cô nói: "Còn phải hỏi nữa sao?"

Nhìn bộ dạng trọng sắc khinh bạn không thèm che giấu của cô, Ngải Lâm bật dậy, cất giọng chỉ trích ngay: "Họ Mạc kia, từ sáng đến tối chỉ biết đến Lục Tư Hoằng, Lục Tư Hoằng, ngoài cậu ta cậu còn biết cái gì nữa không hả?"

Mạc San Du giơ hai bàn tay áp lên mặt cô ấy, khẽ vỗ vỗ: "Bảo bối, đừng tức giận, dù hiện tại ta có say mê "mỹ nhân" khác, nhưng đảm bảo địa vị chính thê của nàng sẽ không bao giờ bị lay chuyển." Cô chu môi, hôn gió một cái: "Ngoan."

Nói rồi xoay người chạy đi, Ngải Lâm đứng tại chỗ trân trân nhìn bóng lưng dần mất hút của cô, qua một lát lại cảm thấy bất lực mà bật cười: "Chính thất cái đầu cậu."

Trình Gia Khải xoay đầu lại, nhìn cô ấy cười khẩy: "Đều là đồ ngốc." Rồi đi cùng Cao Kiến Văn ra ngoài.

Ngải Lâm liếc mắt, cũng chẳng buồn cãi với anh, vẻ mặt đầy thông cảm, thở dài lắc đầu.

***

Vừa kết thúc tiết học, Lục Tư Hoằng vẫn ngồi yên bất động, tay cầm sách, mặt cúi xuống, dường như đọc rất chăm chú, nhưng thật ra đuôi mắt vẫn luôn chú ý bên ngoài cửa sổ, đến khi thấy một bóng dáng thoăn thoắt lướt qua, anh mới chậm rãi gấp sách, đứng dậy xoay người đi ra ngoài.

Mạc San Du vừa bước vào lớp đã thấy Lục Tư Hoằng đứng lên, cô chạy lại chỗ anh, đôi mắt sáng long lanh: "Cậu xong rồi hả?"

Lục Tư Hoằng rời khỏi chỗ ngồi, xoay người đi.

Mạc San Du theo sau, "Cùng xuống nhà ăn nhé?"

Lục Tư Hoằng đi trước, Mạc San Du theo sau, bản thân chỉ chú ý đến anh, kết quả hông bất chợt va phải cạnh bàn, đau đến nghiến răng.

Lục Tư Hoằng nghe động tĩnh phía sau, anh xoay người lại, thấy cô ôm hông khẽ xoa.

Anh bước đến gần, "Có sao không?"

Mạc San Du vội buông tay đứng thẳng, sợ anh đổi ý không đi ăn cùng, kiên quyết lắc đầu: "Không sao, không sao."

Ừm, thật ra thì anh cũng đâu có nói là sẽ đồng ý đi ăn cùng cô...

Lục Tư Hoằng cau mày nhìn cô, qua một lúc, vẻ mặt khó chịu, nhưng ánh mắt lại thoáng qua tia bất lực: "Cậu là trẻ con ư?"

Mạc San Du: "Hả?"

"Cậu có thể nhìn trước ngó sau được không?" Anh nói.

Mạc San Du lúc này mới hiểu ra, đôi mắt khẽ chớp: "Biết làm sao đây, mắt tôi không thể tự khống chế, chỉ có thể nhìn theo cậu." Đầu cô hơi lắc lư, tròng mắt đảo qua trái qua phải rồi dừng ở nơi đáy mắt đen thăm thẳm đối diện: "Cậu ở đâu, nó dừng ở đó."

Ánh mắt bướng bỉnh kia mang theo một nét cười nhàn nhạt, Lục Tư Hoằng ngẩn ngơ trong thoáng chốc rồi cố gắng quay mặt đi: "Cậu không thể nói những câu bình thường được hả!"

Mạc San Du không hiểu: "Tôi có nói câu nào không bình thường ư?"

Lục Tư Hoằng thấp giọng: "Câu nào cũng không bình thường." Anh nhìn cô: "Đi đứng ngay ngắn lại cho tôi." Rồi nghoảnh mặt đi tiếp.

Mạc San Du một bước ngắn đuổi tới, mặt mày hớn hở, nói: "Lục Tư Hoằng, cậu vừa mới nói "cho tôi"."

Giọng cô không nhỏ, cũng may giờ nghĩ nên ngoài hành lang khá ồn ào, do cô đứng gần nên anh mới hoàn toàn nghe rõ, nét mặt lập tức sa sầm, quát khẽ: "Cậu nói bậy gì đó."

Mạc San Du ngớ ra, nhìn ánh mắt như muốn bổ cô ra làm đôi của anh, ngập ngừng lên tiếng: "Vừa... vừa rồi cậu nói đi ngay ngắn lại cho cậu mà."

Anh nghiến răng: "Vậy mà cậu dám lặp lại chỉ có hai từ?"

Mạc San Du thành thật nhìn anh: "Bởi vì đó là hai từ quan trọng mà." Cô phân tích: "Chuyện đi đứng là của tôi, nếu bất cẩn té ngã thì cũng là tôi chịu đau, nào phải cậu. Nhưng cậu lại nói đi đứng ngay ngắn lại "cho cậu"."

Cô chớp mắt, đôi mắt sáng rực như sao đối diện với ánh mắt sâu thẳm của anh: "Tôi nên hiểu thế nào đây?"

Đúng vậy, có té ngã trầy trật thì cũng là chuyện của cô, liên quan gì đến Lục Tư Hoằng, anh việc gì phải nhắc nhở cô, cứ như cô chịu tổn thương thì người đau là anh vậy.

Lục Tư Hoằng đương nhiên không thể thừa nhận câu nói vô thức kia là xuất phát từ sự lo lắng được, như vậy quá nực cười.

Anh ho khan một tiếng, miễn cưỡng nói: "Muốn hiểu sao thì hiểu, tuỳ cậu."

Dứt lời, Lục Tư Hoằng xoay người đi thẳng, nhìn cũng không thèm nhìn Mạc San Du nữa.

Mạc San Du kêu khẽ: "Cái người này thật là..." Cô bĩu môi, nhón chân chạy theo anh.

***

Nhà ăn vẫn đông người như mọi khi, Mạc San Du khăng khăng muốn xếp hàng rồi lấy thức ăn giúp Lục Tư Hoằng, nhưng anh mắt điếc tai ngơ, không thèm để tâm lời cô nói.

Trong đám đông, dáng người cao ráo cùng cái gương mặt đẹp trai đấy không biết thu hút bao nhiêu ánh mắt, Mạc San Du nghiến răng nghiến lợi, đứng ở sau lườm anh chằm chằm. Nếu ánh mắt có thể hoá thành cây búa nhỏ, không biết lưng anh đã bị cô đục bao nhiêu lỗ đâu.

Thật đáng hận, lúc cô nói muốn xếp hàng mua thức ăn giúp, người này lập tức tỏ thái độ lạnh lùng xem thường ngay, hừ, còn tưởng ga lăng thế nào, thì ra cũng chẳng tốt đẹp gì, hẳn là muốn khoe nhan sắc đây mà.

Nhìn xem, nhìn thử xem, bao nhiêu tia điện được phóng ra từ ánh mắt của những nữ sinh xung quanh rồi, có cần phải phô trương thế không.

Phía sau không biết là ai chen lấn, Mạc San Du đột nhiên bị đẩy mạnh, mặt đập vào lưng Lục Tư Hoằng.

Vốn đang khó chịu, cho nên không kiêng dè gì, lập tức mắng một tiếng.

"Khốn kiếp." Cô ngẩng đầu lên, thô bạo thổi phù sợi tóc loà xoà trước trán, quay ngoắt ra sau, hỏi: "Ai vậy? Không biết phải xếp hàng chờ đến lượt ư mà lại xô đẩy hả?"

Cô bạn phía sau đẩy gọng kính, vội cúi đầu mấy cái: "Xin lỗi, xin lỗi, do tôi bị vấp, không phải cố ý chen lấn đâu, xin lỗi cậu."

Mạc San Du vốn dĩ rất là "thương hoa tiếc ngọc", xưa nay đối với con gái không nỡ đối xử thô bạo. Cô bạn trước mắt lại nhiệt tình nhận lỗi như thế, khó chịu trong lòng không thể xả ra ngoài, khiến cô lại càng bức bối hơn, khoé môi mím chặt.

Người phía trước lấy thức ăn xong thì đến lượt Lục Tư Hoằng, sau lưng đột nhiên bị "tấn công", anh nghe thấy người con gái ngang bướng kia còn dám mở miệng chửi bậy, xoay đầu nhìn quả nhiên thấy vẻ mặt của cô không được tốt, còn hùng hổ chất vấn người khác, anh lắc đầu, buông một tay đang cầm khay, nhẹ kéo lấy tay cô.

Mạc San Du vốn định nuốt trôi cơn tức, cổ tay bất ngờ bị nắm lấy, cô theo hướng cổ tay nghiêng người nhìn ra sau, nghe đối phương nói: "Đến lượt rồi."

Mạc San Du ngơ ngác: "Hả?"

Lục Tư Hoằng thở dài: "Mau lấy thức ăn." Nói rồi anh hơi dùng sức, kéo cô đến chỗ anh, còn bản thân lại đứng sau cô, anh nói với cô bạn đeo mắt kính vẻ mặt như sắp khóc đến nơi: "Không sao."

Mạc San Du đờ đẫn nhìn Lục Tư Hoằng, anh cũng nhìn cô, hỏi: "Sao còn đứng đực ra đó?"

Đầu bếp đứng sau bệ kính gõ gõ cái mui, nói lớn: "Em nữ sinh kia. ăn gì nói mau nào, còn nhường chỗ cho người khác nữa chứ."

Mạc San Du giật mình, vội đặt khay lên, đẩy đến trước mặt đầu bếp, chỉ bừa vài món. Cô sờ sờ cổ tay, đột nhiên cười khúc khích, còn vô thức cắn ngón tay.

Lục Tư Hoằng đứng hơi lệch, lại cao hơn một cái đầu, nên nhìn thấy hết hành động của cô, một tay anh hơi khum lại đưa lên che miệng, giấu đi nụ cười hiện trên bờ môi.

Bàn bên kia, Đỗ Tâm chứng kiến hết tất cả, chỉ có thể siết chặt đôi đũa, thức ăn trong miệng không còn mùi vị gì cả.

Trước đó cô ta đã ngỏ ý muốn cùng Lục Tư Hoằng xuống nhà ăn nhưng anh từ chối, hiện tại lại có thể xếp hàng giành chỗ cho Mạc San Du.

Lẽ nào cô ta thật sự đã để lỡ rồi ư?