Em Có Đau Lòng Không?

Chương 10: Cậu có thể im lặng được không?




Đôi bạn già nói đến tận khi trời chiều khuất bóng mà vẫn chưa hết chuyện, mẹ Mạc chuẩn bị cơm nước xong, đi ra sân sau gọi mọi người vào ăn, lúc ấy hai bà lão mới chịu ngừng. Bà nội Lục định cùng cháu trai ra về, nhưng được mời ở lại quá nhiệt tình, nghĩ đến lúc về nhà cũng chỉ có hai bà cháu, bà nội Lục gật đầu, kéo Lục Tư Hoằng ở lại dùng bữa.

Đoạn, mẹ Mạc chợt gọi: "Tiểu Du, con đi mua giúp mẹ chai xì dầu."

Mạc San Du ơi một tiếng, đáp: "Vâng ạ."

Vừa đi được hai bước, lại nghe bà nội Lục bảo: "Để a Tư đi với cháu đi." Bà đẩy Lục Tư Hoằng lên: "Cháu đi với con bé đi nào."

Mẹ Mạc vội nói: "Không cần đâu ạ, một mình con bé đi cũng được, nhanh thôi ạ."

Bà nội Lục không cho là đúng, hợp tình hợp lý nói: "Cứ để thằng nhóc này đi cùng, ngồi ì một chỗ để con gái đi một mình thì còn phong độ gì nữa."

Lục Tư Hoằng mặt lạnh tanh, hướng chào hai bà lão và mẹ Mạc rồi sải bước đi trước, lúc đi ngang qua người Mạc San Du, còn chẳng liếc một cái, chỉ lưu lại cơn gió nhẹ thoảng qua.

Mạc San Du nhún vai, trong lòng vui nhộn nhạo, vội gật đầu với người lớn rồi chạy theo sau anh.

Thấy Lục Tư Hoằng ra đến cửa, cô hơi lớn giọng gọi: "Ây da, đi bằng hai chân thì đến khi mọi người ăn xong cũng chưa tới nơi đâu." Vừa dắt xe đạp ra cổng, cô quay sang cười với anh: "Đi xe đạp này, lên xe."

Lúc trong tư thế chuẩn bị, lại không thấy người nọ có phản ứng, cô nghi hoặc ngoái đầu nhìn anh, hỏi: "Cậu không lên à?"

Lục Tư Hoằng nhíu mày, ngữ điệu có phần khó chịu: "Đi xuống."

"Ơ?" Định đi bộ thật á?

Thấy cô ngơ ngác, anh không kiên nhẫn cất giọng: "Cậu ngồi sau, tôi chạy."

Qua một giây, Mạc San Du chợt hiểu, cô hỏi: "Cậu biết chạy xe đạp á?"

Vẻ mặt Lục Tư Hoằng nín lặng, nheo mắt nguy hiểm: "Cậu nói thử xem?"

Đại thiếu gia Lục bình thường đi học đều có tài xế riêng đưa đón, Mạc San Du đương nhiên không nghĩ công tử như anh cũng biết đi xe đạp quần chúng.

Cô nghe anh nói, à ừ hai tiếng, rồi mới chợt gật đầu, vội rời khỏi yên xe, không đạp chân chống mà giữ ghi đông đợi anh cầm, đoạn xoay lưng lại, cô bật ngón cái, thấp giọng khen ngợi: "Quá man."

Trời tháng ba khá lạnh, lúc này sương đã điểm xuống, trên con đường nhỏ, thấp thoáng lướt qua vài ngôi nhà có mấy đứa trẻ đang chơi đùa trong sân.

Lúc ra ngoài quên mặc thêm áo khoác, đi được một chút đã thấy lạnh hẳn, Mạc San Du lẳng lặng ngắm nhìn bóng lưng cao gầy của Lục Tư Hoằng, anh vẫn chăm chú đạp xe, chưa từng hé miệng nói một câu, cô thổi hơi vào hai lòng bàn tay, nhẹ giọng hỏi anh: "Cậu lạnh không?"

Sương điểm xuống càng nhiều, anh mặc áo thun T-shirt ngắn tay, dĩ nhiên sẽ lạnh, nhưng Mạc San Du vẫn muốn hỏi.

Người phía trước không đáp, cô hơi nhích tới, nắm một góc áo anh, lặp lại câu hỏi: "Cậu có lạnh không?"

Góc áo bị cô nắm lấy, cảm nhận rõ đầu ngón tay thoáng chạm vào da thịt, sống lưng Lục Tư Hoằng đột nhiên thẳng tắp, anh hơi nghiêng đầu, nhíu mày, giọng gần như gằn lên: "Bỏ tay ra."

Mạc San Du làm ngơ, tay còn lại cũng giơ lên nắm thêm một bên, đầu cô nghiêng về phía trước, ánh mắt dừng ở gò má anh, nói: "Cậu còn chưa trả lời, có lạnh không hả?"

Đèn đường vàng mờ nhạt, cô chớp mắt, nhìn thấy khoé môi anh mím chặt, qua vài giây mới đáp: "Không"

Nói dối, trời lạnh mà còn ra vẻ.

Thế là cô nói tiếp:"Có cần thay thế không, để tôi chở cho."

Ngồi sau thì cái lạnh cũng được cản bớt.

"Không cần, cậu bỏ tay ra đi."

"Lục Tư Hoằng, tôi chỉ vịn một chút, cậu làm gì khó chịu vậy." Cô chỉ trích: "Cứ làm như tôi chạm vào một chút cậu liền mất mấy cân thịt vậy á."

Vấn đề là Lục thiếu gia không thích động chạm với người khác, mấy ngón tay của cô theo mỗi động tác đạp xe đều như có như không chạm vào eo anh, khiến anh rất khó chịu, nhưng theo kinh nghiệm của anh bấy lâu nay, dường như càng lẩn tránh thì càng kích thích cô hơn.

Lần trước cô bị anh chọc cho tức giận, quay đầu bỏ đi một mạch, cứ nghĩ từ nay về sau sẽ được yên ổn, ai ngờ qua mấy ngày hoàn toàn đổ sông đổ bể, trở về y như cũ, sớm biết như vậy, buổi chiều có đánh chết anh cũng không đi theo bà nội đến đây, duyên phận cái gì chứ, là nghiệt duyên thì có.

Cho nên chẳng lười tranh cãi với cô, anh nghiêng người về trước lấy thế, cố tình đạp nhanh hơn.

Gió lạnh táp vào mặt, hai gò má Mạc San Du muốn đông cứng luôn, chóp mũi đỏ bừng, cô cau mày, nói lớn: "Cậu làm gì chạy như bị ma đuổi vậy, lạnh chết mất." Hai tay cô buông xuống, định ôm vai, nhưng xe lại bị sốc lên một cái, theo quán tính người cô dụi về phía trước, đầu đập vào lưng anh, đôi bàn tay trực tiếp bấu víu eo anh.

Cô nghiến răng, mắng: "Cậu bệnh à, chạy nhanh bị vấp phải ổ gà thì phải làm sao, thích lăn dưới đất cũng đừng có kéo tôi theo."

Bị vấp hai lần, Lục Tư Hoằng cũng nhận ra, anh còn chưa kịp giảm tốc độ lại thì đã nghe giọng cô trách móc, trong lòng vốn đã khó chịu chợt bùng lên lửa giận, anh đột nhiên phanh xe lại, đầu người phía sau lại tiếp tục đập vào lưng anh, hai cánh tay cũng vòng qua ôm eo anh luôn.

Anh gằn giọng: "Cậu có thể im lặng được không?"

Mà Mạc San cũng chẳng thèm để ý đến việc mình đang được "hưởng dụng" eo anh, cô ngẩng phất đầu, tay xoa trán, thình lình nhảy xuống xe, đi vòng ra trước.

Ánh đèn vàng nhạt hắt lên gương mặt cô, có lẽ bởi vì hạt sương phủ trên gò má, một vài sợi tóc bị bết lên, cô chẳng chút dịu dàng gạt phắt xuống, dưới lông mi cong cong là đôi mắt sáng rực như chứa cả bầu trời đêm, dù cho lúc này bên trong ngập tràn lửa giận, nhưng chỉ cần rèm mi khẽ chớp, lập tức càng tôn lên nét đẹp của đôi mắt ấy, không hề có một chút uy hiếp nào.

Vậy mà bộ dạng cô vẫn rất hùng hổ: "Không biết chạy xe thì để cho người khác chạy, tranh giành làm gì hả." Cô thô bạo nắm cổ xe, nói: "Cậu đi xuống, tôi chạy."

Anh cau mày: "Mau lên xe."

"Cậu nghe không hiểu à, tôi muốn chạy, cậu ra sau ngồi đi."

Anh im lặng, đáy mắt đen nhánh sâu thẳm lạnh lùng nhìn chằm chằm cô.

Mạc San Du lườm lại: "Nhìn cái gì mà nhìn, còn không phải do cậu á? Đường thì nhiều ổ gà, chạy nhanh như thế thì cả người lẫn xe cũng bay luôn không chừng."

Lục Tư Hoằng nói: "Cậu yên ổn một chút thì chẳng có chuyện gì."

"Tôi không yên ổn? Tôi làm gì không yên ổn! Chỉ chạm vào eo một chút thôi có cần làm quá lên thế không, cậu là con gái chắc." Cô sấn tới, mắt đối mắt, mặt kề mặt với anh, giọng lanh lảnh: "Xem nào, cũng đâu có dễ đỏ mặt."

Con gái gì mà...

Lục Tư Hoằng nghiến răng, cách xa cô ra, anh trầm giọng: "Thích thì cứ đứng đó đi."

Mạc San Du nhướn mi: "Vậy cậu biết mua xì dầu ở đâu không?"

Lục Tư Hoằng bất đắc dĩ: "Cậu có lên không?"

"Cậu phải chạy đàng hoàng cái đã."

"Cậu kiểm soát lại bản thân, ngồi cho đàng hoàng trước." Lục Tư Hoằng không hiểu sao lại có kiểu con gái ngang tàng như vậy.

Mạc San Du không chịu thua, cô vòng ra sau, một lần nữa ngồi lên xe, nắm lấy góc áo anh, nói: "Thế này mà không đàng hoàng á? Tôi còn chưa bám dính vào lưng cậu đâu."

Lục Tư Hoằng kiềm chế, anh cam chịu, nói: "Ngồi cho vững." Sau đó tiếp tục đạp xe, mặc kệ nhiệt độ của đôi bàn tay như có như không đang truyền qua da thịt anh.