Em Chồng, Anh Đừng Qua Đây!

Chương 97: Nuôi nhốt




Khả Hân nghe dì Ba giải thích xong thì bất lực ngồi bệt xuống, nếu Lâm Vĩ Phong không trở về thì cô sẽ vẫn còn bị khóa ở đây. Nếu Lâm Vĩ Phong hôm nay không về thì cô phải chịu cảnh bị nhốt ở đây tới ngày mai luôn sao?

“Dì Ba, dì giúp con tìm một thợ mở khóa được không?” - Không biết sao Khả Hân cảm thấy căn phòng này có chút đáng sợ, có lẽ là vì những lời dì Ba đã nói về công dụng của căn phòng này trước đây.

“Phu nhân, cô đừng lo, cô ăn uống trước đi, đừng để bị đau bao tử.” - Dì Ba đem khay thức ăn đưa vào.

“Con thật sự ăn không vô, Lâm Vĩ Phong sao có thể đối xử với chị dâu như vậy? Không xét quan hệ này thì con cũng là một công dân bình thường, giam giữ con thế này còn gì là luật pháp nữa.”

Khả Hân nghĩ tới nghĩ lui, hít sâu một hơi nói:

“Dì Ba, báo cảnh sát đi.”

“Báo cảnh sát? Không nên, không nên, không thể báo.” - Chuyện này nói thế nào cũng là hai vợ chồng giận dỗi cãi nhau, đem đi báo cảnh sát thì thành chuyện lớn rồi.

“Sao lại không nên? Dì không thấy Lâm Vĩ Phong rất quá đáng sao?”

“Hay là để dì đi tìm cậu Vĩ Thành hỏi thử.”

Khả Hân cảm thấy đề nghị này cũng hợp lý, dù sao trong nhà vẫn còn Lâm Vĩ Thành có thể đưa ra quyết định. Hơn nữa anh còn là chồng cô, sẽ tìm cách để cô ra ngoài thôi.

“Vậy con ở đây chờ dì.”

“Sao Khả Hân và Vĩ Phong lại cãi nhau đến mức đó? Mau tìm thợ đến mở khóa đi… khụ... không được thì cứ trực tiếp phá cửa.” - Lâm Vĩ Thanh gian nan mở thiết bị hô hấp ra nói chuyện.

“Vậy tôi đi tìm người mở khóa ngay. Đúng rồi đại thiếu gia, nếu mà mọi chuyện thuận lợi thì có khi Khả Hân đã mang thai rồi. Sáng nay cô ấy tìm thuốc tránh thai nhưng tôi đã đổi qua vitamin rồi, cơ hội thụ thai rất cao.” - Dì Ba biết Lâm Vĩ Thành luôn canh cánh chuyện này nên nói ra cho vui.

Quả nhiên là sắc mặt anh trở nên tốt hơn, dặn dò cẩn thận:

“Nếu thật là vậy thì chuyện chăm sóc cho Khả Hân và đứa bé trong bụng là quan trọng nhất. Dì Ba, tất cả nhờ vào dì, không được có sai sót.”

“Cậu cứ yên tâm, con nối dõi của nhị thiếu gia chắc chắn là mối quan tâm hàng đầu của trên dưới Lâm gia nhưng mà cậu cũng phải khỏe lại, sức khỏe của cậu cũng rất quan trọng với mọi người.” - Dì Ba lại nhịn không được rưng rưng nước mắt.

Lâm Vĩ Thành cười cười, nụ cười bi thương, anh ngẩng đầu nhìn lên khung ảnh ở đầu giường. Đó là bức ảnh của Lý Tuyết Dung, cười rạng rỡ dưới ánh nắng vàng, thật sự như một thiên thần.

‘Chờ anh, anh sắp đến với em rồi…’

Có lẽ Lâm Vĩ Thành sẽ không bao giờ ngờ tới người mà anh nghĩ đang đợi mình ở thiên đường lại đang bị Lâm Vĩ Phong giam trong nhà kho.

Mặc dù cô ta đã bị một dây xích lớn thô kệch xích lại nhưng vẫn không cách nào che đậy vẽ đẹp đó. Lúc Lâm Vĩ Phong đến nhà kho thì Lý Tuyết Dung đang ăn cơm, các món đều là món ngon thượng hạng, có cá hồi, thăn bò, gan ngỗng.

“Tôi còn tưởng cô muốn tuyệt thực.” - Lâm Vĩ Phong hừ lạnh khinh thường.

“Anh còn chưa chết sao em nỡ tìm chết chứ.” - Lý Tuyết Dung cười đến mị hoặc.

“…” - Người phụ nữ này đúng là khác xa với Khả Hân lương thiện ở nhà.

“Anh Phong, ăn một chút không?” - Lê Thời đem chén đũa đưa qua.

Lê Thời biết rõ Lý Tuyết Dung là người phụ nữ đáng sợ nhưng cậu ta vẫn luôn lo sợ Lâm Vĩ Phong sẽ bạo lực với Lý Tuyết Dung. Lê Thời luôn tìm cách làm dịu không khí vì cậu ta thật sự không nỡ nhìn người phụ nữ mong manh đó bị thương.

Lâm Vĩ Phong cầm lấy chén đũa đi đến một chỗ cách xa Lý Tuyết Dung dùng bữa, từ tối qua đến giờ không ăn gì, anh cũng thấy có chút đói.

Lý Tuyết Dung biết là Lâm Vĩ Phong chán ghét mình nên mới ngồi xa như vậy nhưng cô ta vẫn không ngừng chăm chú quan sát anh hay đúng hơn là quan sát cổ anh.

“Tối qua anh và phụ nữ lăn giường?”

Không nhắc tới thì thôi nhắc tới Lâm Vĩ Phong lại cảm giác vết cắn trên cổ do Khả Hân để lại hơi đau, cô đúng là báo nhỏ, hàm răng cũng rất sắc. Đừng thấy cô bình thường hiền lành như dê con nhưng mà một khi đắm chìm trong ái dục rồi thì linh hồn cũng nguyện dâng cho quỷ dữ.

Lâm Vĩ Phong khẽ đưa tay lên vuốt qua vết cắn, ánh mắt lạnh lùng nhìn lại Lý Tuyết Dung:

“Liên quan gì đến cô?”

“Phụ nữ từng cùng anh lên giường, đều đáng chết.” - Từng chữ của cô ta nói ra đều âm ngoan oán hận.

Lâm Vĩ Phong lại không chút quan tâm tới lời đó, anh cắt một lát thăn bò ưu nhã cho vào miệng:

“Cô còn thiếu anh trai tôi một cái mạng, tôi sẽ bắt cô nợ máu trả bằng máu. Giống như này, từng lát thịt cắt xuống rồi lại cắt xuống.”

“Vậy thì anh đến mà cắt đi, mau lên, không dám làm thì là đồ vô dụng.” - Lý Tuyết Dung vẫn muốn khiêu khích giới hạn của anh.

Lê Thời ngồi một bên ăn miếng thịt muốn nghẹn luôn, tại sao người phụ nữ này lại thích tự chạy đi tìm chết như vậy? Lê Thời vội đi lấy thêm hai đĩa thịt bò mang tới đưa cho Lâm Vĩ Phong, muốn dời sự chú ý của anh đi:

“Anh thích ăn thăn bò, ăn thêm chút đi.”

Lâm Vĩ Phong nhìn mấy đĩa thăn bò trước mặt, hơi chau mày, cái này không phải để tăng cường sinh lý nam hay sao?

“Lê Thời, gần đây có chạy đi quán bar hay không?”

“Yên tâm đi anh Phong, tôi không có bừa bãi, phụ nữ tự dâng đến thì tôi mới chơi…”

Lê Thời nghẹn họng, cậu ta tự mình nói ra chuyện không nên nói rồi.

Lúc này ở nhà họ Lâm, Khả Hân muốn ra ngoài ăn uống đàng hoàng cũng rất gian nan. Dì Ba gọi người mở khóa tới tìm đủ cách cạy khóa nhưng được một lúc mới phát hiện đây là khóa đặc biệt, càng cố cạy bên trong càng khóa chặt.

Vài tiếng đồng hồ trôi qua, thợ mở khóa cũng bó tay rời đi, người ta nói thiết kế ổ khóa này Tây quá, mới gặp lần đầu. Bây giờ chỉ còn hai sự lựa chọn, phá cửa xông vào hoặc đợi Lâm Vĩ Phong về.

Khả Hân và quản gia Thuận đều lo lắng cho Vĩ Thành, bây giờ mà phá cửa thì inh ỏi khắp nhà, Vĩ Thành cũng khó chịu. Căn phòng này đầy đủ vật dụng, chỉ có ban ngày mặt trời chiếu vào khó chịu còn ban đêm thì vẫn có thể ngủ được, ở qua một đêm cũng không phải không được. Khả Hân nghĩ nếu đến mai Lâm Vĩ Phong vẫn không mở cửa thì cô sẽ bất chấp mà phá cửa.

“Phu nhân, trưa cô chưa ăn giờ cũng phải cố ăn một chút, cả ngày không ăn gì, cơ thể nào mà chịu nổi.” - Dì Ba ở bên ngoài thông qua cửa nhỏ mà khuyên cô.

Khả Hân lúc này còn có thể nuốt trôi cái gì, cô không phải động vật, cô không thể bị nuôi nhốt thế này. Lâm Vĩ Phong có còn xem cô là con người hay không, muốn giam lại là giam, muốn cho ăn thì cho ăn sao?

Dù sao cô cũng chỉ là một người bình thường, cô cũng có tự trọng của bản thân. Lúc trước ở nhà chú, mặc dù không được đối đãi tốt nhưng cũng chưa từng có ai nhốt cô như thế này. Khả Hân nhìn cái cửa nhỏ dì Ba đang đưa thức ăn vào, cô cảm giác mình đúng là tù nhân, tù nhân của căn nhà này.

Khả Hân không trách Lâm Vĩ Thành, nếu mà anh khỏe hơn hẳn sẽ không để em trai mình tự tung tự tác như vậy. Nhưng rồi cô nên trách ai, Lâm Vĩ Phong sao? Cô nên tự trách chính mình thì hơn.

Nếu như cô biết kiềm chế một chút, nếu như cô lý trí một chút đã không bị anh xem thường như thế này. Cô nghĩ Lâm Vĩ Phong cho rằng cô đã lẳng lơ đến mức làm chuyện đó với anh thì cần gì tôn trọng cô nữa.

Trước cửa nhà họ Đặng đột nhiên có một chiếc xe đạp phanh gấp dừng lại, người lái chiếc xe không ai khác chính là Phan Khánh Nguyên. Trên tay anh ta còn mang theo một bó hoa hồng, ở cổng anh trùng hợp gặp được Đặng Mỹ Ân và Đặng Mỹ Mai chuẩn bị đi dự tiệc.

“Chào Mỹ Ân, Khả Hân có nhà không? Hôm nay các bạn học đều nói cô ấy không đến trường.”

Phan Khánh Nguyên không giống với Khả Hân miêu tả là như ánh nắng mặt trời, cười lên rạng rỡ gì cả mà so với bạn bè đồng trang lứa thì trưởng thành hơn nhiều. Anh ta mang kính cận, cử chỉ lời nói rất trầm ổn. Anh ta cũng không phải là bạn trai của Khả Hân nhưng từ trước đến nay vẫn luôn xem Khả Hân là bạn gái.

“Khánh Nguyên sao, lâu rồi không gặp.” - Mỹ Ân như cũ chào hỏi vô cùng lễ độ - “Khả Hân không đến trường thật sao?”

“Đến trường làm cái gì nữa, đã là phu nhân nhà họ Lâm rồi, còn đi học cái gì.” - Mỹ Mai đứng một bên khinh thường khịt mũi.

“Mỹ Mai, ý của cô là gì? Cô nói ai là phu nhân nhà họ Lâm?” - Phan Khánh Nguyên tưởng mình nghe lầm.

“Đương nhiên là Khả Hân rồi!”