Em Chồng, Anh Đừng Qua Đây!

Chương 68: Giúp người làm việc




Thuộc hạ cẩn thận khiêng Khả Hân về xe của Dương Trạch, anh ta liếc nhìn qua một cái, lần trước đã đánh giá rồi nhưng vẫn muốn nhìn lại một lần cho thật kỹ. Cô gái này không quá diễm lệ nhưng khuôn mặt thanh tú, khiến người khác thấy dễ chịu.

So với những phụ nữ son phấn tầm thường vây quanh bọn họ thì Khả Hân hiện lại rất như một điều gì đó rất sạch sẽ. Dường như điều này chính là điểm thật sự thu hút được Vĩ Phong, khiến cho người như anh cũng phải động lòng.

“Trở về nói với nhị thiếu gia nhà các ngươi, người phụ nữ của anh ta đang trong tay tôi, Tôi tên là Dương Trạch, bảo anh ta mau chóng đến tìm tôi.” - Dương Trạch lạnh lùng nói với tài xế.

Tài xế của nhà họ Lâm này là người mới, còn chưa gặp qua Dương Trạch lần nào, bị dọa cho sợ đến tái mặt, liên tục chắp tay cầu xin:

“Tôi cầu ngài đừng làm hại phu nhân, ngài muốn bao nhiêu tiền cứ nói thiếu gia sẽ mang đến ngay.”

Tài xế nghĩ đơn giản là mấy vụ bắt cóc này chẳng qua vì tiền mà thôi, trong hào môn chuyện này cũng không lạ. Nếu cần tiền thì nhà họ Lâm không thiếu, chỉ sợ phu nhân rơi mất sợi tóc nào thì tái xế quèn nhưng mình cũng bị trách tội.

“Tôi không cần tiền của Lâm Vĩ Phong, tôi chính là muốn người phụ nữ của anh ta đó.” - Dương Trạch hung ác nói thêm mấy câu - “Nhanh chân chạy về thông báo đi, chậm chút nữa phu nhân nhà mấy người sẽ nằm trong bụng tôi mất.”

Tài xế nghe xong liền phóng trở lại vô xe, đạp ga chạy như trối chết quay về biệt thự, có thể nói là chiếc xe có thể tăng tốc đến bao nhiêu thì tài xế liền chạy bấy nhiêu.

Lâm Vĩ Phong trở về nhà không thấy Khả Hân tâm trạng không được tốt, anh đã quen với việc thấy cô ngoan ngoãn ngồi đọc sách ở phòng khách.

“Phu nhân đi đâu rồi?” - Anh cau mày hỏi dì Ba.

“Phu nhân và cô Kim Chi đi về Viện tình thương rồi, Tiến Trung đã đưa hai người họ đi, chắc cũng gần về tới rồi, nhị thiếu gia không cần lo lắng.” - Dì Ba đứng một bên nhận lấy áo vest anh cởi xuống.

Lâm Vĩ Phong thô bạo cởi cà vạt, giọng nói đầy bất mãn:

“Lại đi Viện tình thương?”

Anh cảm thấy cô suốt ngày đặt sự quan tâm ở đó, bản thân không có tiền nhưng tìm đủ cách để mang tiền lại cho nơi ấy. Mặc dù Khả Hân như vậy chứng minh cô rất lương thiện nhưng Vĩ Phong cũng thấy không thích. Suốt ngày chạy lung tung bên ngoài, ở nhà với anh thì cũng xù lông không ngoan ngoãn gì hết.

“Gọi điện cho tài xế, đưa phu nhân về ngay lập tức…”

Lâm Vĩ Phong còn chưa nói dứt câu thì đã có tiếng xe phanh gấp ở cổng, tiếp đó là bộ dạng hốt hoảng của tài xế chạy vội vào.

“Thiếu gia, có chuyện rồi… khi nãy trên đường về đây phu nhân bị mấy người bắt đi rồi.” - Tài xế tên là Tiến Trung, là người mới nhưng cũng đã hiểu rõ, trong nhà này người có quyền nhất chính là nhị thiếu gia, người không nên chọc giận nhất cũng là anh.

“Cái gì? Khả Hân bị bắt đi?” - Lâm Vĩ Phong túm lấy cổ áo của Tiến Trung, ánh mắt sắc như dao cau - “Nói lại một lần nữa.”

“Thiếu gia… bọn họ có hai chiếc xe chặn đầu xe của tôi và phu nhân sau đó đánh thuốc mê phu nhân bắt đi, tên cầm đầu nói hắn là Dương Trạch.” - Tiến Trung đổ đầy mồ hôi, run rẩy tường thuật lại câu chuyện.

“Dương Trạch?” - Lâm Vĩ Phong nhíu mày, tay đang nắm cổ áo của tài xế cũng buông lỏng ra.

“Thiếu gia, chúng ta có báo cảnh sát luôn không?”

“Không cần!” - Lâm Vĩ Phong trầm mặc - “Việc này tự tôi xử lý, không cần ai nhúng tay vào.”

Lâm Vĩ Phong bước nhân lên phòng y tế, dặn dò vài câu với bác sĩ Kiên rồi mới lái xe rời khỏi nhà họ Lâm. Nếu không phải tài xế nói người bắt cóc Khả Hân là Dương Trạch thì anh cũng không bình tĩnh được vậy. Tuy nhiên Lâm Vĩ Phong cũng rất tức giận, khuôn mặt tràn đầy lãnh khí lái xe như tên, rõ ràng biết Khả Hân là vợ của anh còn bày trò, thật sự là muốn đối đầu với anh mà.

Lúc Khả Hân tỉnh lại là hơn nửa giờ sau, cũng may thuốc mê không mạnh, cô chỉ cảm thấy hơi đau đầu một chút. Khả Hân nhìn thấy mình đang nằm trên một chiếc giường lớn thì vô cùng hoang mang, chiếc giường này chất liệu vô cùng mềm mại, thoải mái như ở nhà.

Cô hốt hoảng ngồi dậy nhìn xung quanh, trong phòng bài trí sạch sẽ sang trọng, hơn nữa tất cả còn là màu đỏ hồng. Khả Hân còn tưởng mình nằm mơ, tại sao nơi này lại bài trí đẹp như vậy? Cô xem lại quần áo trên người mình, vẫn y như cũ, không có bị ai động qua mới yên tâm thở phào một tiếng. Nhưng mà túi xách, di động đều không thấy nữa.

“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?”

Khả Hân bần thần trong chốc lát sau đó vội ngồi dậy đi xung quanh căn phòng kiểm tra, đây thật sự giống như một phòng… tân hôn. Ai lại đi bắt cóc cô rồi ném vào chỗ này chứ? Khả Hân thấy một cánh cửa liền chạy tới mở thử, không ngờ là mở thành công.

Cô vui mừng xông ra ngoài nhưng chào đón cô lại là một hàng rào với những thanh sắt dài. Hóa ra căn phòng này không khóa vì bên ngoài đã có chuẩn bị, cô dùng hết sức hét lên kêu cứu:

“Có ai không? Mau thả tôi ra ngoài! Tôi đang bị nhốt ở đây!”

Không gian vẫn lặng ngắt như tờ, không có ai đáp lại.

Tại một căn phòng khác, Dương Trạch đang quan sát nhất cử nhất động của Khả Hân. Nơi này là do chính anh ta bố trí, vào rồi khó mà thoát ra.

“Dương Trạch, cậu điên rồi sao? Bắt cóc Khả Hân làm cái gì?” - Lâm Vĩ Phong vừa tới nơi là đã đá cửa xông vào túm lấy Dương Trạch.

Một đấm này đánh tới Dương Trạch vội lùi về sau tránh né, Dương Trạch nổi tiếng là nắm đấm mạnh không ai bằng, trạng thái bình thường Lâm Vĩ Phong cũng không là đối thủ nhưng bị tập kích bất ngờ thế này cũng khiến Dương Trạch thiếu chút nữa bị Vĩ Phong đánh ngã.

“Tôi cũng là giúp người khác làm việc thôi.” - Nếu không phải đồng ý với Vĩ Thành thì có cho bao nhiêu lợi ích Dương Trạch cũng không muốn tính kế với Lâm Vĩ Phong, trong ba người bạn bọn họ, mưu kế của Vĩ Phong không ai bì kịp.

“Ai?”

“Anh trai của cậu, anh ấy muốn hai người động phòng, sớm sinh quý tử.” - Dương Trạch cũng không dám che giấu, có gì thì cứ thành thật nói ra, dù sao cũng là chuyện anh em bọn họ.

“…”

Lâm Vĩ Phong đang lửa giận bừng bừng cũng bị câu nói này làm cho nghẹn lại. Anh trai Vĩ Thành của anh thật sự nhờ Dương Trạch làm chuyện này, tạo tình huống để cho hai người động phòng? Lâm Vĩ Phong cảm thấy bản thân có chút mất mặt đến chuyện giường chiếu của anh mà anh trai cũng phải nhọc lòng tính toán thay.

“Anh ấy điên đủ rồi, cậu cũng hùa theo?”

“Vĩ Phong, dù sao tôi vẫn luôn thấy có lỗi với anh cậu, anh ấy đã mổ miệng nói có việc cần nhờ sao tôi có thể từ chối. Thật ra ý tứ sâu xa của anh ấy không phải chỉ cậu hiểu, tôi cũng hiểu rõ.” - Dương Trạch thở dài.

Lâm Vĩ Phong nghe tới đây càng thêm khó chịu:

“Nếu anh ấy thật sự xảy ra chuyện, cho dù ai, một khi có liên quan đến chuyện làm tổn hại anh ấy đều phải chôn chung.”

Dương Trạch thấy Lâm Vĩ Phong lại sắp chìm sâu vào hồ đen thù hận liền phóng to màn hình, hướng sự chú ý của anh về đó:

“Được rồi Vĩ Phong, chuyện chính hôm nay là ở đây này. Cậu có muốn xem vợ của mình lựa chọn thế nào không?”