Em Chồng, Anh Đừng Qua Đây!

Chương 47: Cô đi tôi sẽ đi




Trong giấc mơ của Khả Hân có một người đàn ông xuất hiện, cô không nhìn rõ được mặt anh, chỉ biết anh rất cao lớn hơn nữa còn giống như hiệp sĩ luôn luôn che chở bảo vệ cho cô. Ở trong vòng tay của anh cô thấy rất bình yên, cô không sợ gì nữa.

Sáng sớm Khả Hân tỉnh dậy, cảm thấy chính mình đang ở trong lòng ngực của ai đó. Có một cánh tay vô cùng cường tráng đặt ở ngang eo cô, bàn tay để ở trên bụng. Cô nghĩ tới đêm qua không hề bị đau bụng do tới tháng hành hạ, giống như có người đã xoa bụng cho cô. Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?

Khả Hân cắn môi một cái, xác nhận mình không có nằm mơ mới cẩn thận xem xét lại tình trạng của mình lúc này. Cánh tay lành lặn thế này không thể nào của Vĩ Thành được. Mà trong nhà họ Lâm, ngoài Vĩ Thành ra chỉ còn có một người, Lâm Vĩ Phong.

Khả Hân khẽ quay đầu lại nhìn, quả nhiên là Lâm Vĩ Phong, cô bị dọa cho tỉnh cả người. Tại sao cô dời từ phòng tân hôn trên lầu xuống phòng khách vẫn không thoát được anh vậy?

Lâm Vĩ Phong lúc ngủ an tỉnh hơn bình thường rất nhiều, mi mắt anh buông xuống nhẹ nhàng, nét mặt cũng không còn lãnh khốc như ban ngày mà trở nên rất dịu dàng.

‘Nếu lúc nào anh cũng như này thì có phải đỡ đáng ghét hơn không?’, cô nghĩ thầm trong lòng.

Nhưng mà nghĩ lại lúc ban ngày hay là ban đêm thì anh cũng đang tranh thủ mọi lúc ức hiếp cô, Khả Hân cười không nổi nữa. Khả Hân nhìn cánh tay vẫn ngang nhiên đặt ở eo mình, cau mày cẩn thận khẽ nhấc tay anh lên dời khỏi eo cô.

Lâm Vĩ Phong trong lúc mơ màng vẫn cau mày thể hiện sự bất mãn khi cánh tay bị dời đi. Anh khẽ động, cánh tay bị đẩy khỏi eo cô liền di chuyển lên trên. Khả Hân sợ anh tỉnh dậy nên không dám nhúc nhích gì nữa, bàn tay kia dừng lại ở hai quả đồi mềm mại, lưu loát mà xoa nắn qua lại, vẻ mặt còn có dần trở nên thỏa mãn.

Khả Hân xấu hổ đến nghiến răng nghiến lợi, chắc chắn là anh đã từng làm vậy với rất nhiều người phụ nữ rồi, nếu không sao lại có thể thành thục đến vậy.

“Ư…” - Khả Hân bị xoa tới khắp người nóng ran còn phải cắn răng không để cho bản thân phát ra âm thanh thẹn thùng kia.

Khả Hân không muốn anh tỉnh dậy, dù sao cô cũng không phản kháng lại anh, Vĩ Phong điên lên làm ra hành động gì đó nghiêm trọng hơn thì người thiệt thòi cũng chỉ có cô. Đợi thêm một lát, bàn tay hư hỏng kia cũng dừng lại, giống như Vĩ Phong lần nữa chìm vào trong giấc ngủ sâu.

Khả Hân tiếp tục muốn dời cánh tay đang ôm mình để thoát ra ngoài. Nhưng lần này cánh tay lại dời đi rất dễ dàng, cô càng không ngờ đến cánh tay này chính là thứ đang giữ cô lại với chiếc giường.

Khả Hân vừa lăn nhẹ một cái đã ngã nhào xuống giường, cô hoảng loạn ngồi dậy chạy vọt vào nhà tắm. Khả Hân ôm chặt lòng ngực đang phập phồng của mình để bình tĩnh lại. Đợi qua vài giây Khả Hân mới cảm thấy ngực hơi tê tê rõ ràng là vì Lâm Vĩ Phong lưu manh sàm sỡ cô.

Lâm Vĩ Phong, anh là tên khốn! Cô chỉ có thể âm thầm hét lên trong lòng.

Khả Hân nhẹ nhàng mở cửa phòng tắm đi ra ngoài, cô rón rén đi ngang giường, lúc này anh vẫn còn đang ngủ say. Khả Hân nhìn gương mặt dịu dàng đó của anh tức giận trong lòng cũng giảm đi đôi chút, cô chỉ dám nhìn một cái sau đó nhanh chân đi khỏi phòng.

“Phu nhân, cô uống ly mật ong đi, sáng nay cô muốn ăn gì?” - Hôm qua dì Ba thấy Lâm Vĩ Phong vào phòng khách ngủ với cô, hai người ở bên nhau cả đêm nên sáng nay vừa thấy Khả Hân bước ra bà liền rất vui vẻ.

“Dì Ba, dì có biết thợ làm khóa nào đáng tin không ạ? Con muốn thay ổ khóa của phòng ngủ cho khách.” - Khả Hân biết rõ toàn bộ Lâm gia từ trong ra ngoài đều thuộc về Lâm Vĩ Phong. Cô không có khả năng cấm anh không vào phòng ngủ đó nên chỉ có tự bảo vệ mình bằng cách làm lại ổ khóa.

“Đổi khóa? Có chuyện gì sao phu nhân?” - Dì Ba tất nhiêu hiểu là vì chuyện gì nhưng vẫn cố hỏi.

Khả Hân xấu hổ không biết nên giải thích như nào. Không lẽ cô nói là vì em chồng suốt ngày mò lên giường cô nên cô phải khóa cửa cho chặt. Thật sự chính Khả Hân cũng không lý giải được sao Lâm Vĩ Phong lại làm vậy. Nếu hỏi tại sao nhiều lần cô nói muốn đi cáo trạng với Vĩ Thành nhưng rồi lại thôi là vì cô mềm lòng. Vĩ Phong đối tốt với Vĩ Thành như nào, lo lắng cho anh bao nhiêu, mỗi ngày cô đều nhìn thấy, cô không muốn bởi vì bản thân mà gây thêm những sự tiêu cực không đáng có giữa bọn họ. Hai anh em nhà này thật sự không ai sống vui vẻ.

“Là do Vĩ Phong… Vĩ Phong cứ hay đi nhầm phòng, con đã khóa cửa rồi nhưng Vĩ Phong vẫn mở được đi vào. Dì Ba tìm cho con một người thợ khóa để đổi ổ đi.”

Dì Ba trong lòng cười lớn, làm gì có chuyện nhầm phòng, đúng phòng, vô cùng đúng luôn, phòng nào có phu nhân thì thiếu gia tất nhiên phải đi vào. Dì Ba cũng không dám nói nhiều về chuyện này sợ lộ ra sơ hở, chìa khóa phòng tất nhiên là do quản gia Thuận đưa cho Lâm Vĩ Phong.

“Được, một lát dì nói quản gia đổi khóa.” - Dì Ba hứa qua loa để cô yên tâm.

“Vậy con cảm ơn dì Ba trước” - Khả Hân cười dịu dàng.

Từ sáng sớm cả nhà họ Đặng đã bắt đầu bận rộn chuẩn bị cho bữa ăn tối có Lâm Vĩ Phong tới. Từ trong ra ngoài, đều trang hoàng xa hoa như một bữa tiệc lớn.

“Mẹ, làm thêm bánh xoài đi, đừng làm ngọt quá.” - Đặng Mỹ Ân đi từ trong bếp ra nói.

“Còn làm bánh xoài nữa sao? Hôm qua Mỹ Mai ôm một bụng tức trở về kêu là Lâm Vĩ Phong không thích ăn, Khả Hân nói dối khiến chúng ta mất mặt thôi.”

“Nhưng con dám chắc là Lâm Vĩ Phong thích ăn xoài.” - Đặng Mỹ Ân cong môi cười.

Đặng Thế Tùng cứ cách một tiếng lại gọi một lần thúc giục Khả Hân khiến cô cũng đứng ngồi không yên, nhắc nhở cô nhất định phải đưa Lâm Vĩ Phong tới bữa tiệc. Cô cảm thấy phiền muốn chết luôn, tại sao ông không trực tiếp gọi cho Lâm Vĩ Phong mà cứ gọi cho cô, cô thật sự không có năng lực quyết định chuyện gì trong nhà họ Lâm cả.

Khả Hân đứng ở góc cầu thang đợi anh từ trong phòng điều trị của Vĩ Thành đi ra. Cô thấy anh mặc áo vest đi xuống lầu, trong lòng lo lắng vội vàng chạy theo bắt lấy cánh tay anh.

“Vĩ Phong, anh muốn đi đâu thế, anh hứa với tôi tối nay đi đế nhà họ Đặng rồi mà.”

Lâm Vĩ Phong không tức giận, anh chỉ chăm chú nhìn vào bàn tay nhỏ đang nắm lấy cánh tay anh, cộng thêm gương mặt có chút giống cún con bị người ta bỏ rơi của cô.

“Nếu tôi không đi, cô định làm gì?”

“Vĩ Phong, bánh xoài anh không thích tôi cũng ném đi rồi, anh nói lời phải giữ lấy lời chứ.”

Nếu không phải vì sợ chú và đặc biệt là người thím kia sẽ làm phiền cô không thôi thì cô cũng không muốn ép anh phải đi tới nhà họ Đặng. Chính cô cũng biết bữa tiệc này nhìn thì có vẻ tốt đẹp nhưng ai cũng vì mưu cầu lợi ích riêng bên trong. Không phải cô không muốn giúp chú thím mà chuyện làm ăn, cô không muốn đem tình cảm đánh đồng lên.

“Vĩ Phong, chỉ là một bữa ăn thôi, anh tới ngồi một lát rồi về cũng được.” - Khả Hân vẫn không dám nói chuyện đầu tư 1 nghìn tỷ kia cho Vĩ Phong.

“Cô cùng tôi đi thì tôi sẽ đi.”

Lâm Vĩ Phong một tay ôm lấy eo Khả Hân, một tay nâng cằm cô lên tiến sát mặt mình, lời nói ái muội, tư thế lại càng thân mật. Khiến cho toàn thân Khả Hân giống như bị thiêu đốt, chỉ có thể mím chặt môi nhìn sâu vào mắt anh.