Em Chồng, Anh Đừng Qua Đây!

Chương 30: Hoàng Thiệu Huy




“Phu nhân, cô nói thật với tôi đi, cô thấy nhị thiếu gia là người như thế nào?”

Dì Ba thật sự muốn biết suy nghĩ của cô về anh, nếu Khả Hân cũng có cảm tình tốt với Vĩ Phong thì chuyện này không vội cũng được, từ từ đâu cũng vào đấy.

Khả Hân khẽ thở ra một cái, chủ đề của dì Ba nói một hồi cũng quay về Vĩ Thành.

“Con thấy cũng bình thường, không có gì đặc biệt.”

Dì Ba cười cười ánh mắt nhìn cô giống như không tin:

“Không đặc biệt mà cô thay cậu Vĩ Phong đỡ một bát canh nóng sao?”

Khả Hân nghe dì Ba nói thì ngại ngùng hỏi lại:

“Sao dì biết chuyện đó?”

“Nhị thiếu gia vừa nói với dì, dì nghe cậu ấy nói giống như rất cảm động chuyện con đã làm vì cậu ấy.” - Dì Ba một khi có cơ hội nói về Vĩ Phong thì sẽ cố gắng hết sức nói tốt.

Khả Hân cắn môi, không ngờ Vĩ Phong lại đem chuyện này đi nói khắp nơi, người khác nghe cô xả thân cứu anh chắc chắn cảm thấy chị dâu như cô có ý gì đó không đứng đắn với Vĩ Phong.

“Dì Ba, hiểu lầm thôi, con xui xẻo đụng trúng bát canh chứ không phải muốn đỡ giúp đâu.”

Khả Hân biết mình càng giải thích thì càng giấu đầu hở đuôi nên liền chuyển sang chủ đề khác nói tiếp:

“Dì Ba, dì cũng tận mắt thấy Vĩ Phong vô lễ với con, tại sao dì vẫn bao che anh ta? Anh ta làm như vậy không cảm thấy bản thân có lỗi với anh Vĩ Thành hay sao?”

Khả Hân biết không thể vài ba câu khiến dì Ba thôi không thiên vị Vĩ Phong nữa nhưng cô hy vọng dì Ba cũng đứng ở lập trường của Vĩ Thành mà suy nghĩ.

“Phu nhân à, cô cùng cậu Vĩ Phong ở chung hòa thuận mới là làm chuyện tốt nhất cho cậu Vĩ Thành.”

Khả Hân sao lại không muốn vui vẻ sống chung với Vĩ Thành nhưng vấn đề là anh không hề tôn trọng người chị dâu là cô. Có em chồng nào tự mình thoa thuốc bỏng cho chị dâu đâu, còn nói rằng không muốn người đàn ông khác nhìn thấy thân thể của cô.

“Dì Ba, dì biết rõ là Vĩ Phong vô lễ với con mà, sao dì còn thiên vị anh ta như vậy? Vĩ Phong làm thế không chỉ là không tôn trọng con mà còn không tôn trọng cả chính anh Vĩ Thành. Nếu cứ phải vì duy trì sự hòa thuận của ngôi nhà này mà dung tung hành vi của Vĩ Phong thì còn gì là lễ nghĩa tôn ti?”

Khả Hân dù tủi thân vẫn luôn biết bản thân phải lấy đại cục làm trọng, nên cô luôn nhẫn nhịn. Có thể nhịn bao nhiêu thì nhịn bấy nhiêu, nhưng con giun xéo lắm cũng quằn.

“Dì Ba, nếu dì không khuyên bảo Vĩ Phong con sẽ đi tìm quản gia Thuận nếu cả quản gia cũng không muốn quản chuyện này thì con sẽ đi tìm anh Vĩ Thành. Con không tin anh Vĩ Thành cũng cho rằng hành động của Vĩ Phong là không sai, giống như mọi người mặc kệ Vĩ Phong khi dễ chị dâu.”

Khả Hân miệng thì nói đi tìm Vĩ Thành nhưng trong lòng thực ra cũng không dám. Bệnh tình của anh nghiêm trọng như thế cô thật sự không muốn đi làm phiền anh, hơn nữa chuyện này nói ra có khi còn khiến anh bị đả kích, bệnh đã nặng sẽ càng nặng hơn nữa.

Dì Ba thấy Khả Hân tỏ vẻ quyết liệt như thế, giọng điệu dường như thật sự rất tức giận nên liền nắm lấy tay cô vỗ vỗ an ủi:

“Con không cần buồn phiền, dì hứa sẽ đi nói chuyện với cậu hai, bảo cậu ấy đừng trêu chọc con nữa. Nhưng dì Ba luôn tin một chuyện, người có tình rồi cũng sẽ thành quyến thuộc.”

Khả Hân giật mình kinh ngạc, câu người có tình rồi sẽ thành quyến thuộc này khác nào đang tác hợp cho cô và Vĩ Phong. Cô không ngờ dì Ba không những dung túng cho Vĩ Phong vô lễ với cô còn có ý tác hợp cho hai người.

Tại sao từ trên xuống dưới nhà họ Lâm không có một ai bình thường hết vậy?

Trong một căn phòng xa hoa tại tòa nhà cao nhất thành phố trên từng cửa sổ đều được khảm đá pha lê rực rỡ, các vũ công xinh đẹp nhảy múa khắp nơi, từng đường cong trên cơ thể lộ rõ hút mắt. Tiếng nhạc vừa điên cuồng vừa dụ hoặc khiến cho bất kỳ ai trong căn phòng cũng không kiềm chế được mà muốn tiến vào cơn hoan ái.

Khắp nơi đều là hơi thở ám muội, tiếng cười nói êm tai, nam nữ quấn lấy nhau. Đặc biệt trên ghế sofa ở vị trí cao nhất có một cô gái đang uốn éo thân mình lên người đàn ông đang ngồi trên đó, bàn tay không đứng đắn của người đàn ông cũng sớm đưa sâu vào trong váy của cô ta.

Người đàn ông đó chính là Hoàng Thiệu Huy, hay còn được gọi là ‘Thái tử’, anh ta nắm giữ gần như toàn bộ giới giải trí của thành phố A trong tay.

Lâm Vĩ Phong, Hoàng Thiệu Huy, Dương Trạch, chính là ba tài phiệt trẻ tuổi được săn đón nhất thành phố A. Ở trong mắt người ngoài bọn họ như nước với lửa, thường xuyên xung đột lợi ích thương trường. Nhưng bên trong không ai biết được, bọn họ lại chính là bạn thân.

Lâm Vĩ Phong đi thẳng vào trong căn phòng này, không một ai dám ngăn cản anh. Lúc này Hoàng Thiệu Huy và người phụ nữ kia vẫn còn đang chơi đùa. Thiệu Huy không giống với anh cường tráng, mạnh mẽ mà anh ta mang vẻ đẹp của mỹ nam cổ điển. Hơn nữa Thiệu Huy cũng rất thích vẻ đẹp này của mình còn để tóc dài, đem anh ta so sánh với người phụ nữ ở bên cạnh xem chừng anh ta còn có phần đẹp hơn.

“Đi qua bên kia hầu hạ Lâm nhị thiếu gia đi.” - Thiệu Huy vỗ mông người phụ nữ một cái, lười biếng chỉ về phía Vĩ Phong.

“Không cần.” - Anh trầm giọng.

“Làm gì mà trưng cái mặt khó chịu thế kia? Đến đây lại không muốn chơi? Không thích người tôi chơi qua à? Thôi nào, tôi với cậu đâu phải không từng chơi chung.” - Lời nói của Thiệu Huy càng nghe càng thấy ái muội hơn nữa còn bày ra vẻ mặt rất thiếu đánh hướng về Vĩ Phong.

“Các ngươi đi ra ngoài đi, tôi và Thái tử nhà các người có chuyện quan trọng cần bàn.” - Vĩ Phong hét lên một tiếng, nhạc đèn cũng dừng hẳn, mấy người trong phòng cũng vội vã ra ngoài.

“Lâm Vĩ Phong, cậu bị làm sao thế? Cậu tới chỗ ăn chơi này của tôi rồi đòi bàn chuyện nghiêm túc. Cậu tha cho tôi đi, từ trên xuống dưới cả người của tôi có chỗ nào đứng đắn để nói chuyện nghiêm túc không?”

“Chuyện này thật sự quan trọng, giúp tôi điều tra tung tích một người.” - Anh đưa cho Thiệu Huy một bức ảnh.

Hoàng Thiệu Huy thật sự rất sợ mỗi lần Vĩ Phong nghiêm túc, bởi vì nhưng vậy rất áp lực khiến anh ta cũng phải giả bộ đứng đắn theo.

Hoàng Thiệu Huy ngồi thẳng lên cầm lấy bức hình, nheo mắt nhìn cố gắng nhớ lại:

“Người phụ nữ này… hình như người mà anh trai của cậu nhìn trúng mà. Lúc trước từng tới chỗ tôi bán nghệ không bán thân, chỉ mỗi tối đàn piano một chút rồi đi, anh cậu mỗi đêm đều đến theo đuổi người ta. Cậu như này là muốn thay đổi khẩu vị sao? Muốn cùng chơi chung với anh trai?”

Lâm Vĩ Phong hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế xúc động muốn đánh Thiệu Huy một cái. Dù sao anh cũng đã quen cái bộ dạng không đứng đắn này của anh ta lâu rồi, nếu một ngày Thiệu Huy nói chuyện đứng đắn thì hai chữ ‘Thái tử’ nên viết ngược lại.

“Cô ta làm giả cái chết của mình, tôi cần người sống về đây.”

“Lâm Vĩ Phong, cậu đang nhờ vả tôi, thái độ sao không thành ý gì hết vậy?”

“Răng rắc!” - Vĩ Phong chắp hai tay lại bẻ nhẹ các khớp khởi động

Một phút sau, từ trong căn phòng xa hoa truyền ra tiếng than khóc của Thiệu Huy:

“Khốn nạn! Lâm Vĩ Phong, dừng tay lại cho tôi!”