Em Chồng, Anh Đừng Qua Đây!

Chương 26: Bạn trai




“Vậy anh nói thử tấm lòng của anh đi.”

“Tôi sẽ trả giá gấp 20 lần mua lại tất cả đồ trong gian hàng từ thiện hôm nay.” - Vĩ Phong thể hiện thái độ vô cùng hào phóng của mình.

“Thật sao? 20 lần? Trời ơi, anh thật sự sẽ mua hết với giá gấp 20 lần sao? Anh đúng là tốt bụng, anh là người tốt nhất chúng tôi từng gặp luôn.” - Kim Chi vui mừng ra mặt, ôm lấy cánh tay Văn Thành lắc lắc. Văn Thành trong lòng cũng mừng rỡ nhưng không thể hiện ra ngoài, còn phải xem điều kiện phía sau của Vĩ Phong nữa.

“Vậy anh muốn đổi tấm lòng gì của tôi?” - Hai tay Khả Hân nắm chặt chân váy, cô sợ điều ngược lại mà anh muốn là trêu ghẹo dày vò cô.

“Gần đây tâm tình tôi không tốt, ăn uống cũng không ngon lắm. Tôi muốn cô cùng tôi ăn một bữa cơm, có lẽ tôi sẽ ăn ngon hơn.” - Lâm Vĩ Phong nhìn gương mặt đỏ bừng bừng của cô, trong lòng rất hài lòng, cười nói.

Khả Hân ngây ra, cô không ngờ anh vòng vo nửa ngày chỉ là muốn cùng cô ăn một bữa cơm. Chỉ vì ăn với cô một bữa cơm mà mua hết đồ trong gian hàng với giá gấp 20 lần thì không đáng chút nào. Phải biết mấy ngày trước anh đã cho cô 50.000 đô để làm từ thiện rồi, Khả Hân không cần biết anh kiếm được nhiều tiền như thế nào nhưng cô cũng thấy xót tiền thay anh.

Khả Hân chứng kiến Vĩ Phong mỗi ngày đi sớm về muộn, vừa lo lắng cho anh trai vừa lo chuyện kinh doanh, còn phải suốt ngày nghĩ cách đối phó Lâm Minh Dương, cuộc sống nói thẳng ra cũng không dễ dàng gì.

“Không cần mua gấp 20 lần đâu, bao nhiêu đồ đó mua gấp 20 lần thì không biết bao tiền. Nếu anh thật sự có lòng thì mua giá gấp ba là đủ rồi, chúng tôi làm từ thiện, cũng không phải ăn cướp, chúng tôi cũng không muốn người quyên tặng thiệt thòi.”

“Cô đang tiết kiệm giúp tôi sao? Đột nhiên lại ngoan thế?” - Ý cười trên khóe miệng Vĩ Phong ngày càng sâu.

Khả Hân xụ mặt trừng anh, vừa mới nghĩ tốt cho anh một chút anh đã bắt đầu nói năng tùy tiện rồi. Nếu không phải anh là em chồng của cô thì cô cũng lười để tâm, cô biết nhà họ Lâm bây giờ và có thể là cả sau này đều chỉ có thể trông chờ Lâm Vĩ Phong gánh vác mà thôi.

“Chúng tôi rất cảm ơn tấm lòng của anh nhưng Khả Hân không thể cùng anh ăn cơm được.” - Văn Thành đột nhiên lên tiếng, không những thế anh còn nắm cổ tay Khả Hân kéo ra phía sau mình, hành động này thật sự đã khiêu khích Lâm Vĩ Phong.

“Buông ra!” - Lâm Vĩ Phong rống to một tiếng, âm thanh đủ khiến màng nhĩ của mọi người chấn động một trận.

Văn Thành vẫn như cũ nắm chặt tay của Khả Hân không buông:

“Khả Hân, em chạy trước đi, anh ở lại đây cản anh ta.”

Văn Thành từ đầu đến cuối luôn cảm thấy ánh mắt Vĩ Phong nhìn Khả Hân rất ái muội, anh lo lắng Khả Hân đi ăn cơm cùng Vĩ Phong sẽ gặp bất lợi.

Giúp người phụ nữ của tôi bỏ chạy khỏi tôi? Lâm Vĩ Phong lập tức mở cửa xe xông ra, nắm tay thiếu chút nữa vùng lên nện thẳng vào mặt của Văn Thành. Cuối cùng vẫn là Khả Hân nhanh tay, ngay lúc Văn Thành làm vậy với cô, trong lòng cô đã thầm nói ‘không xong’, kiểu gì cũng chọc giận Vĩ Phong.

Cô tiến lên ôm lấy eo của Lâm Vĩ Thành, bên kia Kim Chi cũng ôm lấy Văn Thành, hai người mới không đánh nhau.

“Đừng đánh mà, anh Văn Thành, em quen biết anh ta. Anh ta… anh ta là… bạn em.” - Khả Hân biết mình phải làm rõ quan hệ với anh để ngăn hai bên mâu thuẫn nhưng cô không khỏi ấp úng khi giới thiệu Lâm Vĩ Phong.

Cô thật sự không muốn nói anh là ‘em chồng’ của cô, quan hệ kiểu này thật sự quá nhạy cảm, ai biết Vĩ Phong định làm gì tiếp theo.

“Chị Khả Hân, anh đẹp trai này là bạn hay là bạn trai chị? Vậy anh Khánh Nguyên thì làm sao? Chị đá anh ta rồi à?” - Kim Chi dù sao cũng còn nhỏ tuổi, nói năng tùy ý không nghĩ nhiều, nhưng một câu vừa rồi càng làm ngọn lửa trong lòng của Vĩ Phong bùng phát.

Khánh Nguyên? Bạn trai? Khả Hân có bạn trai? Ánh mắt phẫn nộ của anh nhìn xuống người đang ôm eo mình càng ngày càng rõ ràng, anh nắm lấy cánh tay của cô kéo cô đứng dậy, lực đạo vô cùng mạnh. Khả Hân khóc không ra nước mắt, trăm miệng không nói rõ được.

“Đừng nghe Kim Chi nói linh tinh, không hề có chuyện đó.” - Khả Hân vội nói - “Vĩ Phong, anh… anh nắm tôi đau quá.”

Lâm Vĩ Phong thấy cô nhăn nhó vì đau nên hơi buông lỏng tay ra nhưng vẫn nhất quyết nắm lấy cô kéo cô về phía sau mình.

Kim Chi cũng ý thức được khi nãy mình nói lung tung, cười cười đưa ra đề nghị:

“Anh rể à, không đánh không quen biết đúng không? Sẵn tiện chúng ta cùng đi ăn bữa cơm để làm quen đi. Nhưng anh mời nha, bọn em không có tiền đâu.”

Anh rể? Khả Hân mím môi cúi mặt, Kim Chi sao lại gọi Vĩ Phong là anh rể chứ. Gọi như thế thì cô và anh sẽ trở thành quan hệ gì đây nhưng không thể phủ nhận đề nghị này của Kim Chi rất thông minh, làm dịu đi không khí hiện tại.

Lâm Vĩ Phong muốn lấy điện thoại đặt bàn ở nhà hàng năm sao nhưng Khả Hân lắc đầu, bọn họ không nên đến nơi xa xỉ để ăn cơm đâu. Văn Thành và Kim Chi có lẽ sẽ không thấy vui khi đến những nơi như vậy. Anh đành chiều theo bọn họ, đi qua cửa hàng ở bên đường đối diện ăn.

Lần đầu tiên Lâm Vĩ Phong ăn cơm ở một nơi không hề có chứng nhận ẩm thực gì, lại còn ồn ào đông đúc. Khả Hân ngồi bên cạnh cứ sợ anh sẽ khó chịu nhưng không ngờ Vĩ Phong hòa nhập rất nhanh, anh còn cầm lên loại bia rẻ tiền cùng uống mấy chai với Văn Thành.

Vĩ Phong như thế này không hề đáng ghét như trong tưởng tượng của cô, không có kiêu ngạo làm giá, rất bình dân và gần gũi. Khả Hân đột nhiên nghĩ đến chuyện một lát anh uống say thì cô làm sao đưa anh về, xe Ferrari có thể lái như bình thường không? Cô không biết lái đâu!

“Anh Phong, anh tuyệt đối không được hiểu lầm tôi với Khả Hân. Tôi… tôi có vợ có con rồi, tôi chỉ xem Khả Hân là em gái mà thôi. Khả Hân ở nhà họ Đặng không có sung sướng gì, thím của em ấy có bao giờ để em ấy trong mắt đâu, người ta còn có ba người con gái, sao mà quan tâm tới Khả Hân được. Khả Hân… em ấy ở đó giống như ăn nhờ ở đậu vậy, nếu anh thật lòng yêu thương em ấy thì mau chóng cưới em ấy đi, đưa em ấy ra khỏi nơi đó.”. Tiên Hiệp Hay

Văn Thành uống rượu vào thì lời ra, mấy lời này anh đã giữ trong lòng nhiều năm, hôm nay gặp Vĩ Phong cứ thế mà tuôn ra hết.

“Anh Phong, Khả Hân là một cô gái rất tốt đó, anh đừng phụ lòng em ấy.” - Văn Thành vỗ vỗ vai Vĩ Phong.

“Anh Văn Thành, anh say rồi, đừng nói nữa.” - Khả Hân có chút thẹn thùng, trong lòng cũng không khỏi chua sót.

Khả Hân không có oán hận nhà họ Đặng, cũng không dám có đòi hỏi gì. Dù sao cô là được chú cưu mang, cô không so sánh được với ba người con gái của chú. Khả Hân không muốn nói thật cô là vợ của Vĩ Thành mà để Văn Thành cùng Kim Chi cho rằng cô là bạn gái Vĩ Phong cũng vì sợ bọn họ lo lắng cho cô.

Mọi người trong viện tình thương đều thấy bất bình thay cô, nếu bọn họ biết cô gả đến nhà họ Lâm như thế không chừng sẽ đi tìm chú thím cô nói lý lẽ. Đến lúc đó mọi chuyện càng thêm rắc rối, cô không muốn trở thành gánh nặng cho ai.

“Chị Khả Hân tốt lắm, khi nãy em nói xàm thôi, anh quên đi nha.” - Kim Chi gãi gãi đầu nói.

Khả Hân giật giật khóe môi, có khi Vĩ Phong sắp quên rồi mà Kim Chi lại còn nhắc lại. Một lát trở về cô phải giải thích chuyện này rõ ràng với anh, cả chuyện để bọn họ hiểu lầm anh là bạn trai cô.

Nữ phục vụ bưng một bát canh nóng chen chúc đi giữa các bàn gần đến bọn họ thì không may vấp phải một cái chân ghế. Bát canh trên khay cứ thế rơi ra ngoài, chuẩn bị đổ hết lên người của Lâm Vĩ Phong. Trong nháy mắt đó Khả Hân chỉ nghĩ đến một chuyện đó là vai trái của anh đang bị thương.

“Vĩ Phong, cẩn thận!” - Khả Hân bật dậy dùng cả người lao qua chắn cho anh, không hề suy nghĩ đến bản thân sẽ chịu tổn hại gì.