Em Chồng, Anh Đừng Qua Đây!

Chương 25: Tấm lòng đổi tấm lòng




Dự định ban đầu của Khả Hân là hè này đi đến viện tình thương phụ giúp và tìm công việc thực tập, hiện tại cô sắp trở thành sinh viên năm 4 rồi. Nhưng sau khi gả đến nhà họ Lâm, Khả Hân quyết định dồn hết tâm trí vào việc chăm sóc cho Vĩ Thành.

Bây giờ việc chăm sóc anh cũng không đến lượt cô, Khả Hân không muốn ngồi ngốc ở nhà như người vô dụng. Khả Hân quyết định đi đến viện tình thương phụ giúp, ít nhất cũng làm được những chuyện ý nghĩa. Còn việc thực tập thì đợi vào năm học cô tìm cũng không muộn.

Viện tình thương không chỉ là thường xuyên thiếu nhân lực mà còn thiếu tiền nữa. Nguồn tiền của viện tình thương đa phần là do cộng động, mạnh thường quân quyên góp mà ra. Thường thì người ta sẽ quyên góp bằng tiền mặt và các loại vật phẩm như giấy bút, đồ chơi, quần áo, gạo.

Quần áo và gạo thì là những thứ tiên quyết giữ lại nhưng giấy bút, đồ chơi thỉnh thoảng viện tình thương sẽ mang nó đi bán lại để kiếm ít tiền. Trẻ con ở viện tất nhiên rất thích đồ chơi và đồ dùng học tập nhưng chi phí khám bệnh ở đây mới là chuyện đáng lo.

“Cô ơi, chú ơi, mua ít bút ủng hộ các em ở viện tình thương đi ạ.” - Kim Chi liên tục kêu gọi mọi qua lại trên phố.

“Tiền này đều được dùng cho việc chữa trị cho các em ở viện tình thương đó ạ.” - Khả Hân cũng đứng ngay bên cạnh Kim Chi.

Những đứa nhỏ ở viện tình thương đa phần là do mang các bệnh bẩm sinh nên bị vứt bỏ, có bé bị tim tim, có bé bị dị tật về tay chân, hở hàm ếch,... Do đó chi phí y tế ở viện tình thương luôn là thứ đè nặng lên vai viện trưởng Từ nhất.

Kim Chi cũng là một trong những đứa trẻ lớn lên ở viện tình thương, cô cũng bị dị tật ở chân, bây giờ có thể đi lại được rồi nhưng không thể chạy nhảy lanh lợi như người bình thường.

“Chị Khả Hân, sáng giờ chúng ta không bán được bao nhiêu cả.” - Kim Chi thở dài.

“Đừng buồn mà, bây giờ mới buổi sáng, chiều chắc sẽ khá hơn.” - Khả Hân an ủi Kim Chi.

Bọn họ dựng một gian hàng nhỏ gần công viên nhiều người đi lại để bán bút, giấy ghi chú cùng vài vật dụng nho nhỏ. Tất nhiên là không được nhiều người mua, bây giờ lừa đảo nhiều, toàn lấy cái mác từ thiện để trục lợi nên ai cũng sợ.

Những người mua đều là học sinh và người già, mỗi người mua một hai món đồ nên cũng không có bao nhiêu. Kim Chi ôm một thùng viết chưa bán được một phần ba, ủ rủ nói:

“Bây giờ mà có một người siêu giàu đến đây mua hết thì hay biết mấy.”

Văn Thành, người quản lý việc bán vật phẩm từ thiện trong viện gõ đầu Kim Chi, thở ra nói:

“Em mơ mộng quá rồi đó, người giàu bọn họ có dừng lại ở một gian hàng nhỏ bé này không? Mà dù họ có dừng lại mua đi chăng nữa thì cũng là vì đánh bóng tên tuổi, họ cũng không thật lòng giúp đỡ chúng ta.”

“Thì có làm sao?” - Kim Chi xoa xoa đầu - “Chỉ cần họ mua đồ cho chúng ta, họ muốn đánh bóng gì thì kệ họ.”

Khả Hân nhìn hai người lườm nhau mắt tỏ mắt nhỏ liền lấy cho mỗi người một chai nước, nói:

“Có người mua cũng được mà không có cũng được, chúng ta cứ làm việc của mình thôi. Vả lại người giàu có đâu có dễ gặp như vậy…”

Khả Hân chưa nói dứt câu một chiếc Ferrari màu đen đã chạy vọt qua, rồi lại chậm rãi lùi đến trước gian hàng của bọn họ.

“Người giàu tới thật rồi kia! Chị Khả Hân vừa nói không có là có ngay.” - Kim Chi nhanh chóng đặt chai nước xuống ôm theo một đống đồ chạy như bay ra chiếc xe Ferrari kia để mời hàng, nhanh đến nỗi Khả Hân và Văn Thành tưởng chân của cô đã khỏi luôn rồi.

Cửa sổ xe hạ xuống, bên trong chính là một người đàn ông vô cùng đẹp trai, ánh mắt nghiêm nghị vừa liếc qua một cái đủ khiến Kim Chi phấn khích. Đây không chỉ là một người giàu, mà còn là một người giàu vô cùng anh tuấn.

“Anh đẹp trai ơi, anh có thể mua giúp chúng em một ít đồ không ạ? Đồ này của bọn em đều là bán để quyên tiền chữa trị cho các em nhỏ ở viện tình thương.” - Kim Chi lưu loát nói, gương mặt tràn đầy hy vọng anh sẽ mua cho bọn họ.

Nhưng ánh mắt Lâm Vĩ Phong lại chưa từng liếc nhìn Kim Chi mà hoàn toàn tập trung ở trong gian hàng, nơi mà Khả Hân cùng Văn Thành đang nói cười vui vẻ. Vĩ Phong nheo mắt lại, khuôn mặt âm trầm khiến cho người khác không khỏi sợ hãi.

‘Không chịu ở yên trong nhà họ Lâm, còn tưởng cô muốn đi đâu, hóa ra là đi tìm người đàn ông khác, cô giỏi lắm.’

“Gọi cô gái mặc váy caro kia đến đây nói chuyện.” - Lâm Vĩ Phong vươn tay chỉ về phía Khả Hân.

Khả Hân cũng cảm nhận được một sự áp bức khủng khiếp đang bao lấy mình, cô đưa mắt nhìn ra ngoài, chiếc xe màu đen này cũng thật sự quen mắt. Người… người trong xe là Lâm Vĩ Phong!

Khả Hân theo bản năng ngay lập tức muốn tránh né anh, đặc biệt là ánh mắt như muốn nhìn thủng người cô của anh. Khả Hân không biết làm sao, chỉ đành trốn phía sau lưng Văn Thành. Hành động này của cô lại càng kích động anh, khiến cho sắc mặt vốn không được tốt của Vĩ Phong càng thêm âm trầm.

Kim Chi có chút buồn bã vì Lâm Vĩ Phong không hề để ý đến cô mà chỉ muốn nói chuyện với Khả Hân nhưng dù sao chuyện này cũng là để quyên góp nên Kim Chi vội quay đầu chạy về gian hàng gọi Khả Hân ra.

Khả Hân thấy Kim Chi chạy về phía cô thì liên tục lắc đầu, khua tay múa chân ý bảo Kim Chi đừng qua đây. Nhưng tất nhiên là Kim Chi không hiểu ý cô, còn vô cùng nhiệt tình nói:

“Chị Khả Hân, người kia chỉ đích danh chị, chị qua nói chuyện với anh ta đi.”

Khả Hân cắn môi, chỉ đích danh cô ra, rốt cuộc là Lâm Vĩ Phong muốn làm cái gì. Quan trọng là tại sao anh ta lại đột nhiên xuất hiện ở đây, ở đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy. Sáng nay trước khi đi cô có nói với quản gia Thuận, không lẽ anh cố tình tới tận đây tìm cô?

Văn Thành nhìn ra Khả Hân đang khó xử nên cười nói:

“Để anh ra nói chuyện với anh ta cho, Khả Hân, em ở đây làm thống kê sổ sách đi.”

Văn Thành biết chiếc xe này rất đắt tiền, người lái xe cũng còn trẻ, anh đoán trong xe chắc chắn là một thiếu gia nhà giàu. Mà mấy thiếu gia kiểu này thường xuyên muốn đi trêu ghẹo con gái nhà lành, mượn cớ quyên góp từ thiện chủ yếu là để làm quen mà thôi. Văn Thành đã gặp qua mấy lần rồi, có anh ở đây, anh không để những người trong viện tình thương của mình bị ức hiếp đâu.

“Chào anh, không biết anh có thể mua ít đồ để quyên góp cho các em nhỏ không ạ, chỉ là một chút tâm lòng thôi.” - Văn Thành mặc dù không thích Vĩ Phong nhưng vẫn giữ thái độ rất chuyên nghiệp.

Nhìn thấy Văn Thành đi ra thay cho Khả Hân, Vĩ Phong cười nhạt nói:

“Tấm lòng đó tôi có, nhưng gọi Khả Hân ra đây nói chuyện thì tôi sẽ đưa.”

Văn Thành không tự chủ bước lùi một bước, người này không giống những công tử thiếu gia nhà giàu bình thường. Từ lời nói cho đến khí chất đều áp bức người khác trong vô thức.

“Thực xin lỗi anh, Khả Hân không chịu trách nhiệm trong việc quyên góp này.” - Văn Thành vẫn bình tĩnh đáp.

Khả Hân thấy hai người họ nói chuyện một lúc mà vẫn chưa xong, cô lo lắng Văn Thành sẽ bị Vĩ Phong làm khó dễ. Cô biết rõ Vĩ Phong, anh giỏi nhất chính là làm khó người khác, hơn nữa người anh muốn tìm là cô, cô còn chưa ra thì còn lâu anh mới chịu đi.

Khả Hân hít sâu một hơi đi về hướng chiếc xe, đối diện với ánh mắt sắc bén của anh, cô chỉ đành cắn răng nói:

“Nếu anh có tấm lòng muốn quyên góp ủng hộ các em nhỏ, chúng tôi vô cùng hoan nghênh anh nhưng nếu anh muốn làm khó dễ, muốn đem chúng ta ra làm trò chơi thì xin lỗi chúng tôi không có thời gian tiếp anh.”

“Khả Hân, chúng ta cùng nhau trao đổi đi, tôi dùng tấm lòng của mình đổi lấy tấm lòng của cô, có được không?”

Khả Hân không ngờ Vĩ Phong không nói lời cay độc nào, mà còn rất ôn hòa với cô, hơn nữa lời nói này còn có chút ám muội. Tấm lòng đổi lấy tấm lòng, lời này có ý gì chứ? Cô cảm thấy lỗ tai hơi nóng lên, hai má cũng ửng đỏ.