Em Chồng, Anh Đừng Qua Đây!

Chương 226-230: 226: Đừng Đi




Chương 226


Anna vội vàng chạy đến đỡ lấy David, lo lắng xem xét vết thương của anh.

David hơi cau mày một chút nhưng vẫn mỉm cười lắc đầu:
“Không sao đâu, chỉ là chảy một chút máu.”
“Anh bớt nói đi.” - Anna đang cố kìm nén sự tức giận của mình.
“Anna, anh không có làm.” - Hoàng Thiệu Huy đứng một bên nãy giờ không biết phải nói gì, cậu chưa bao giờ ngờ David có thể dùng loại thủ đoạn hèn hạ này.
Anna ngẩng mặt nhìn Thiệu Huy, trong mắt cô chỉ có sự thất vọng mà thôi.

Cái nhìn đó gần như đã kết tội Thiệu Huy mà không cho cậu bất kỳ cơ hội giải thích nào.
“Giữ yên đó, đừng cố rút con dao ra.” - Anna vừa nói vừa dùng tay ấn chặt vết thương của David.
Tiếng hét khi nãy của Anna cũng thu hút sự chú ý của Khả Hân và Vĩ Phong, Khả Hân bước ra hành lang nhìn thấy cũng ngỡ ngàng không biết chuyện gì.

Lâm Vĩ Phong nhìn về phía Hoàng Thiệu Huy muốn hỏi có chuyện gì nhưng Thiệu Huy lúc này giống như một bức tượng đứng đó chẳng nói năng được gì.

Tiếng hét khi nãy của Anna cũng thu hút sự chú ý của Khả Hân và Vĩ Phong, Khả Hân bước ra hành lang nhìn thấy cũng ngỡ ngàng không biết chuyện gì.

Lâm Vĩ Phong nhìn về phía Hoàng Thiệu Huy muốn hỏi có chuyện gì nhưng Thiệu Huy lúc này giống như một bức tượng đứng đó chẳng nói năng được gì.
“Có chuyện gì vậy?” - Khả Hân bước đến hỏi Anna.
“Không sao, tôi xử lý được.”
Anna nhìn David mím chặt môi nói:
“Ấn thật chặt vào, phải mau chóng rời khỏi đây thôi.

Anh mà mất nhiều máu hơn nữa thì tôi không chắc đâu.”
Gương David lúc này đã hơi tái đi, anh ta gật đầu mấy cái rồi liếc nhìn Lâm Vĩ Phong.

Khả Hân cũng quay đầu lại nhìn Vĩ Phong, đến lúc cô và anh phải tạm biệt nhau rồi.

Lâm Vĩ Phong bước tới nắm chặt lấy tay cô, từ trong mắt hai người có thể thấy được sự lưu luyến không muốn rời xa.
Khả Khả nhắm nghiền mắt lại, cố không để nước mặt chạy ra, cô hít sâu một hơi dặn lòng mình không thể vì vài giây phút trước mắt là làm ảnh hưởng đến sự an toàn của con gái.
“Chúng ta sẽ gặp lại nữa mà.”
"Đừng đi."
Lâm Vĩ Phong ra sức lắc đầu, anh vẫn không muốn buông tay cô ra, đâu ai có thể nói cho anh lần tới là khi nào.

Nếu không có lần tới nữa thì sao, anh biết cô lo lắng cho con nhưng trong mắt anh hiện giờ chỉ có cô mà thôi.

Lúc này Anna cùng David đã đi gần hết hành lang, sắp ra đến cổng bên ngoài, Khả Hân chỉ có thể cắn răng gạt tay của Vĩ Phong ra.

Đây là lần thứ hai gặp nhau và cả hai lần cô đều là người bỏ anh ở lại.

Vĩ Phong cuối cùng cũng hiểu cảm giác bị bỏ rơi đau đớn đến thế nào.
Hoàng Thiệu Huy nhìn chăm chăm vào bàn tay đầu máu của mình, chua chát nói:
“Tôi thật sự không có làm.”
Lâm Vĩ Phong vỗ vỗ vai cậu, anh tất nhiên biết Thiệu Huy không làm, Thiệu Huy sẽ không bao giờ dùng vũ lực với ai cả.
“Tại sao cô ấy không tin tôi chứ…”
Thiệu Huy không nghĩ ra lý do Anna không nghe cậu giải thích đã định tội cậu.

Dù sao bọn họ cũng đã ở bên nhau một thời gian, trong lòng cô David thật sự còn quan trọng hơn cả cậu sao.
Lâm Vĩ Phong lắc đầu không trả lời được, mới hôm trước David còn muốn làm cái dằm trong tim của anh bây giờ lại chuyển sang chỗ Thiệu Huy.

Rốt cuộc David chỉ muốn chơi đùa với cả hai hay thật sự muốn giữ cả hai người phụ nữ bên cạnh, không ai đoán được.

Lâm Vĩ Phong lắc đầu không trả lời được, mới hôm trước David còn muốn làm cái dằm trong tim của anh bây giờ lại chuyển sang chỗ Thiệu Huy.

Rốt cuộc David chỉ muốn chơi đùa với cả hai hay thật sự muốn giữ cả hai người phụ nữ bên cạnh, không ai đoán được.
Khả Hân ngồi ở ghế trước với tài xế, ghế sau Anna đang giúp David cầm máu.

Khả Hân day day thái dương, bất lực quay ra sau hỏi:
“Hai người nói chuyện gì đến mức phải dùng đến dao như vậy?”

David im lặng không đáp.
“Thiệu Huy đâu giống người sẽ động thủ trước…”
Mặc dù số lần cô gặp Thiệu Huy chỉ đếm trên đầu ngón tay nhưng trong những người bạn của Vĩ Phong thì cậu chính là người ôn hòa nhất.

Cô cảm thấy trong chuyện này có ẩn tình gì đó, David cáo già như nào Khả Hân đã được trải nghiệm qua rồi.
“Anna, có cần đến bệnh viện không?” - Khả Hân lại lên tiếng, cô không mong David xảy ra chuyện gì lúc này, nếu không chuyện đoàn tụ gia đình cô ngày càng xa vời.
Anna đưa David vào thẳng phòng mình, bên trong có đầy đủ các thiết bị y tế hơn.

Sau đó cô quay ra dặn dò Khả Hân:
“Cô về phòng chăm Anju đi, cứ tỏ ra bình thường, trước sau gì Andrew cũng biết David bị thương nhưng biết càng trễ càng tốt.”

“Cô về phòng chăm Anju đi, cứ tỏ ra bình thường, trước sau gì Andrew cũng biết David bị thương nhưng biết càng trễ càng tốt.”
Khả Hân gật đầu hiểu ý của Anna.
Trong suốt quá trình lấy con dao ra Anna vô cùng chuyên tâm, cô không nói một lời nào, thở mạnh cũng không dám.

David ngược lại dù rất đau nhưng trong lại thư giãn hơn cô nhiều.
“Cũng may là không sâu lắm.” - Anna thở phào.
Cô đặt con dao lên khay, nheo mắt nhìn nó vài giây rồi nhìn vào mắt của David:
“Anh khống chế lực rất tốt, cũng biết đâm chỗ nào không nguy hiểm.”
Con dao đó là dao quân đội ở đây, Thiệu Huy không phải người sưu tập những thứ đồ này, càng không mang theo nó bên mình.
David không hề lúng túng khi bị vạch trần, còn cười nói:
“Đâu phải khi nhìn kỹ con dao này cô mới biết là tôi làm, cô đã biết ngay từ đầu rồi.”
Anna không đáp, cô tiếp tục khâu vết thương lại cho David.

Anna không đáp, cô tiếp tục khâu vết thương lại cho David.

“Trong vòng mấy ngày ngắn ngủi mà tôi đã phải khâu trên người anh không biết bao nhiêu đường.”
“Vậy mà cô với Khả Hân suốt ngày nhìn tôi như kẻ xấu, có kẻ xấu nào thảm vậy không?” - David thở dài, vết thương trên đầu bị Andrew ném cái gạt tạt hôm trước vẫn còn ê ẩm.1
“Anh tự làm tự chịu.”1
“Cô phản ứng như nãy với Thiệu Huy, không sợ anh ta sẽ từ bỏ cô luôn sao?”
“Chẳng phải anh làm như này để tôi không thể nào quay lại với Thiệu Huy à?”
Anna và David nhìn nhau, bọn họ cũng không biết sao bản thân có thể hiểu đối phương đến mức này.

Cô biết là David tự mình đâm mình nhưng cô cũng chỉ có thể thuận nước đẩy thuyền, cô biết Thiệu Huy sẽ tổn thương nhưng có lẽ chỉ còn cách này bọn họ mới có thể thật sự cắt đứt.
Anna đã khâu xong cho David, cô cẩn thận lau sạch vết máu còn lại xung quanh vết thương, mặc dù hiểu hết nhưng cô vẫn có một điểm nghĩ không thông.

“Anh cần gì phải làm đến mức này, dù sao tôi cũng sẽ không quay lại với Thiệu Huy mà dù tôi có quay lại thì cũng đâu đáng để anh tự hại bản thân.”
David vươn tay lấy một miếng băng lau mồ hôi trên trán của Anna:
“Tôi muốn cô không thể rời khỏi tôi được nữa.”
Anna lắc đầu, gạt tay của David ra.
“Tôi sẽ xem lời này là do anh mất máu quá nhiều nên không tỉnh táo.”
“Thừa nhận đi, cô phù hợp ở bên cạnh tôi hơn Hoàng Thiệu Huy.”1
“Đừng nói nhảm nữa.”
David nhún vai không nói nữa, dù sao anh ta cũng đã thừa hiện được mục đích của mình rồi.

Anna dù không muốn thì đêm nay cô cũng bị anh buộc lên một con thuyền với mình..

Chương 227


Sau ngày hôm đó David và Anna đều thường xuyên không về nhà giống như là muốn tránh mặt ai đó vậy. Khả Hân biết David là muốn tránh Andrew nhưng cô không biết Anna vì sao cũng làm vậy. Thật ra là do Anna muốn tránh David, bây giờ dù là David hay Thiệu Huy, Anna đều không muốn đối diện.


Anju hiện tại rất thích chạy nhảy xung quanh nhà, mặc dù người giúp việc trong nhà nhiều đều để ý đến con bé nhưng Khả Hân vẫn không yên tâm luôn đi sát bên cạnh.


“Khả Vĩ, đừng chơi nữa, đến giờ ăn cơm rồi.”


Bé con bĩu môi lắc đầu giống như đang phản đối lời của mẹ nói vẫn tiếp tục leo lên các bậc cầu thang.


Khả Hân nhìn thấy thì hốt hoảng, lo sợ con bé sẽ ngã khỏi cầu thang chạy đến muốn bế con bé. Andrew từ trên cầu thang đi xuống đã nhanh tay bế Anju lên trước, ông khẽ gõ nhẹ lên trán bé con:


“Không được nghịch ngợm.”


Thái độ của Anju lúc này trái ngược hoàn toàn lúc nãy, con bé cúi đầu tỏ ra ngoan ngoãn. Khả Hân cũng đã nhìn quen cảnh này, chỉ có Andrew nói thì Anju mới chịu nghe thôi.



Thái độ của Anju lúc này trái ngược hoàn toàn lúc nãy, con bé cúi đầu tỏ ra ngoan ngoãn. Khả Hân cũng đã nhìn quen cảnh này, chỉ có Andrew nói thì Anju mới chịu nghe thôi.


“Để tôi bế con bé xuống ăn cơm.”


Khả Hân đưa tay ra muốn bế con gái nhưng Andrew lắc đầu, tự ông bế Anju xuống cầu thang, cô chỉ đành bất lực đi theo. Andrew để con bé ngồi vào chiếc ghế cao chuyên dụng ở bàn ăn, người giúp việc lúc này mới vội vàng bày thức ăn ra.


Có một lần bọn họ đem thức ăn ra quá sớm đến lúc Anju thì đã nguội rồi, Khả Hân cũng không khiển trách gì nhưng những người phụ trách hôm đó đều bị Andrew thay người rồi. Từ đó về sau, khi nào Anju bắt đầu ăn thì bọn họ mới lấy thức ăn ra, đảm bảo mọi thứ vừa đủ nóng.


“Để tôi đút cho con bé ăn, con bé hay làm vương vãi thức ăn lắm.” - Khả Hân thấy Andrew cầm muỗng lên thì ngăn lại.


“Không sao, cũng không phải mới lần đầu.” - Dù cho ông có đến mấy người con nuôi nhưng đều nhận lúc bọn họ sắp trưởng thành, ông chưa từng có cảm giác được chăm sóc một đứa trẻ như Anju.


Đôi lúc Khả Hân cũng nhận ra Andrew cũng chỉ là một ông già cô đơn mà thôi. Sự si tình mà ông dành cho mẹ của Lâm Vĩ Phong cùng với tình yêu thương với Anju có lẽ sẽ cảm hóa được ông ta.


Có Andrew ở bàn ăn, Anju đúng là ngoan hơn rất nhiều vẫn kén ăn cái này cái kia, đặt biệt là rau củ. Khả Hân thường không chiều con bé, muốn con bé phải ăn hết phần ăn của mình nhưng Andrew thì lại khác, Anju không ăn thì ông bỏ ra.


“Còn nhỏ đã không ăn rau thế này thì sẽ thiếu chất, lớn lên muốn tập ăn lại càng khó hơn.”


Andrew vẫn không để lời cô nói vào tai, tiếp tục đút cho Anju mấy món bé con thích.


“Đây không phải ông đang chiều chuộng đâu là chiều hư con bé đấy.”


Andrew nheo mắt nhìn Khả Hân, đây là người đầu tiên dám lảm nhảm bên tay ông nhiều như vậy. Nếu không phải trước mặt còn có Anju ông đã nói cô câm miệng rồi.


Anju giống như cảm nhận được Andrew cũng không “bảo kê” được mình nữa, chủ động đưa tay ra lấy một khúc cà rốt nho nhỏ cho vào miệng. Cả ông và cô đều bị hành động này của Khả Vĩ chọc cười.


Andrew lấy khăn tay lau miệng cho Anju, nói:


“Làm mẹ không cần nghiêm như vậy đâu.”



Khả Hân hơi rũ mắt, nhẹ giọng trả lời:


“Tôi cũng không biết làm mẹ phải làm như thế nào nữa, thời gian tôi ở bên cạnh mẹ cũng chẳng được mấy năm.”


Andrew cảm giác được Khả Hân đang muốn nói chuyện, ông ra hiệu cho người làm đến đưa Anju đi, còn không quên dặn dò:


“Đưa con bé lên phòng ở lầu hai đi, đừng để Anju bị ngã.”


Khả Hân nhìn bé con đã lên lầu hai rồi vẫn không quên quay lại vẫy vẫy tay với cô, trông lòng dâng lên cảm giác chua xót, mím môi nói:


“Tôi hiểu rõ cảm giác khi không được ở bên gia đình thật sự của mình sẽ cô đơn như thế nào. Dù cho cô được sống sung sướng đến đâu thì cảm giác trống trãi khi không thể ở bên cha mẹ không gì lấp đầy được.”


Andrew vốn còn tưởng là Khả Hân muốn chuyện gì, hóa ra là đang khuyên ông buông tha cho bọn họ.


“Cô không cần dài dòng như vậy.”


“Ông có thể nói cho tôi biết rốt cuộc ông và nhà họ Lâm có thù gì không?” - Khả Hân đối mặt với Andrew, dù trong lòng vẫn có chút sợ hãi nhưng vì con gái cô sẽ không lùi bước - “Năm đó gia đình ông phá sản có phải liên quan đến nhà họ Lâm không?”



Andrew ném mạnh chiếc khăn tay khi nãy lên bàn, đĩa ly va chạm với nhau vang lên những tiếng kêu chói tai, Khả Hân cũng giật mình rụt người lại.


“Tôi nhắc lại lần cuối, cô nên biết giới hạn của mình ở đâu.”


“Năm đó có phải cha của Vĩ Phong đã… đã làm chuyện có lỗi với ông không?” - Khả Hân đưa ra suy đoán của mình, cô nghĩ chắc chắn Andrew đã phải chịu đả kích rất lớn mới sinh ra lòng hận thù sâu đậm như vậy.


Hai tay Andrew siết chặt thành nắm đấm, trong mắt nổi lên những gân màu đỏ, dù là đứng cách xa 2 mét cũng có thể biết được ông ta đang tức giận như thế nào. Khả Hân cũng dùng tay bấu chặt hai đùi của mình, cô sợ nhưng cô càng sợ để vụt mất cơ hội được biết sự thật này hơn.


“Sau khi bị phá sản, ông ra nước ngoài rồi biệt tích, ông đâu thể trách mẹ Vĩ Phong khi đã lấy một người đàn ông khác.”


Khả Hân chưa nói dứt câu Andrew đã đập mạnh xuống bàn, tất cả đồ vật trên đó đều ngã xuống, rơi vỡ ra nhiều mảnh. Cô cũng hoảng sợ mà đứng bật dậy lùi về sau, Andrew nhìn cô bằng ánh mắt căm giận, gằn giọng nói từng chữ:


“Cô đoán đúng rồi, chuyện phá sản chính là một tay hắn ta làm, sau đó người phụ nữ tôi yêu nhất còn gả cho hắn ta, sinh con cho hắn ta. Nhưng đáng hận nhất chính là bọn họ cứ như vậy cùng nhau nắm tay sang thế giới bên kia, cô bảo tôi nên trả thù ai, trả thù ai đây!”



Khả Hân cắn chặt môi không dám lên tiếng nữa, cô không ngờ sự thật chính là như vậy. Cha của Vĩ Phong thật sự có lỗi với Andrew, vậy nên ông ta mới đem tất cả trút hết lên người của thế hệ sau.


Henry vừa về đến cổng được người làm thông báo tin tức liền chạy vội vào trong, khi nhìn thấy hiện trường trước mặt chính cậu cũng hốt hoảng. Cậu ngay lập tức lao đến chắn trước mặt của Khả Hân, lựa lời nói để không khí dịu xuống.


“Anju ở trên lầu không biết có bị dọa sợ rồi, Khả Hân mau lên xem con bé trước đi.”


Khả Hân và Henry đều nhìn về phía Andrew chờ đợi phản ứng của ông, thấy ông không nói gì cả, cậu liền ra hiệu cho Khả Hân rời đi. Khả Hân chạy vội lên cầu thang đột nhiên cô nghĩ đến một điều xoay đầu lại nói:


“Ông có từng nghĩ bà ấy hoàn toàn không biết những chuyện kia không?”


Henry thấy Khả Hân còn đứng lại nói thật sự khóc không ra nước mặt, nếu mà Andrew muốn giết cô lúc này thì cậu cũng không cản được đâu. Cũng may là Andrew hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng gì nữa.


Andrew không phải không phản ứng mà là ông đang thật sự chìm trong câu hỏi đó của Khả Hân. Năm đó ông không có cơ hội nói rõ ràng với bà ấy, nếu bà ấy thật sự không hề biết chuyện ông bị hãm hại, cũng không biết người mình lấy làm chồng là kẻ đã hại gia đình người yêu mình tán gia bại sản thì sao?Bao nhiêu năm qua ông vẫn luôn hận, nhưng so với những chuyện cha Vĩ Thành đã làm thì cái ông hận nhất vẫn là việc người ông yêu nhất cùng kẻ thù của ông kết hôn sinh con. Sẽ ra sao nếu tất cả sự căm hận dày vò đó của ông gần ba mươi năm qua đều là vô nghĩa?


Chương 228


Sau khi Andrew lê từng bước mệt mỏi trở về phòng, Henry mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Cậu đi ra ngoài hành lang, lấy điện thoại ra gọi cho David, ngay câu đầu tiên đã đầy bất lực:


“Nhanh chóng về đây dàn xếp cục diện mà anh để lại đi.”


“Có chuyện gì? Trước giờ cậu sắp xếp mọi việc đều giỏi hơn tôi mà.”


“Nhưng tôi làm sao ngờ được chuyện Khả Hân lại đi nổi điên chọc vào ngài ấy, hai người con cãi nhau đến mức ngài ấy đập cả bàn ăn.” - Henry kể lại mà trán vẫn còn đang đổ mồ hôi.


“...” - Phía bên David im lặng một lúc lâu vẫn chưa trả lời, Khả Hân làm vậy đúng là bất ngờ nhưng cũng có thể hiểu được - “Khả Hân không làm sao chứ?”


“Không sao, Anju thật sự là lá bài miễn tử của cô ấy.” - Henry lắc đầu thở ra.


David cũng gật gù, nếu đổi lại là người khác bây giờ chắc đã nằm im dưới ba tấc đất rồi vậy mà Khả Hân vẫn có thể lành lặn tiếp tục sống ở đó.


“Anh mau trở về đi, gần đây tôi hơi bận không có thời gian canh chừng giúp anh đâu.” - Henry lần nữa thúc dục David - “Anh nghĩ anh tránh mặt được ngài ấy bao lâu nữa?”


“Được rồi, tôi đi đón một người cùng về.” - David nói xong thì cúp máy.


Lâm Vĩ Phong từ sau bữa tiệc trở về thì cả ngày ngoài xử lý công việc ra chỉ có ngắm mấy bức ảnh của Khả Hân và con gái.


“Sao hôm đó lại không chụp tấm nào của Khả Hân…” - Vĩ Phong thở dài tự trách bản thân.


Hôm đó hai người trong mắt chỉ có đôi phương, hoàn toàn không nhớ chuyện gì khác nữa. Anh vuốt ve khuôn mặt cô trên màn hình bồi hồi nhớ lại cảm giác được ôm lấy cô, được hít lấy mùi hương từ tóc của cô.


“Tôi vò đầu bứt tóc mấy ngày rồi vẫn không nghĩ ra sao David làm vậy.”


Hoàng Thiệu Huy đột nhiên đẩy cửa bước vào cắt ngang mạch cảm xúc của Vĩ Phong khiến anh không chút nương tay cầm lấy tệp tài liệu bên cạnh ném thẳng về phía cậu.


“Đau!” - Thiệu Huy phản ứng chậm không né được, nghiến răng nghiến lợi nói - “Tôi còn chưa đủ thảm hả?”


“Vấn đề không phải từ chỗ David là chỗ Anna, đâu phải cậu không biết, tìm Anna nói chuyện cho rõ ràng đi.”


Thiệu Huy thở dài cúi xuống nhặt tệp tài liệu lên:


“Cô ấy tránh mặt tôi mà.”


“Với năng lực của cậu không lẽ không tìm được Anna đang ở đâu?” - Lâm Vĩ Phong trực tiếp nói trúng tim đen của Thiệu Huy, không chỉ cô tránh cậu mà cậu cũng muốn tránh cô, nếu muốn tìm, đáng lẽ đã tìm được ra sớm rồi.


Hoàng Thiệu Huy đặt tệp tài liệu trở lại bàn của Vĩ Phong, sẵn tiện vỗ vỗ vai anh mấy cái.


“Đúng là cậu hiểu tôi.”


Hoàng Thiệu Huy biết hôm nay giáo sư hướng dẫn của cô có một buổi diễn thuyết, tất nhiên Anna sẽ đến hỗ trợ. Thiệu Huy không vào trong cậu chỉ đậu xe bên ngoài, cậu không muốn để Anna khó xử.


Anna vừa bước ra khỏi phòng hội nghị đã thấy David đứng đợi ở hành lang, cô cau mày nói:


“Sao anh lại đến đây, tôi bảo anh đừng đi lung tung hay cử động mạnh rồi mà.”


“Sao anh lại đến đây, tôi bảo anh đừng đi lung tung hay cử động mạnh rồi mà.”


“Cô xong việc rồi đúng không, chúng ta về thôi.”


“Không phải anh nói tuần này không về à?” - Anna cũng biết chuyện David tránh mặt Andrew.


David nhún vai, đưa tay ra muốn thay cô cầm túi xách nhưng cô không cho.


“Xảy ra chuyện rồi, Khả Hân cãi nhau với Andrew, chúng ta về làm đại sứ hòa bình thôi.”


“Anh đang nói thật đó hả?” - Anna cũng cảm thấy khó tin vào điều mình vừa nghe.


“Henry vừa gọi cho tôi, Khả Hân không sao cả nhưng ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo.”


Anna lắc đầu thở dài, cô biết có muốn chạy trời thì cũng không khỏi nắng được.


“Một tuần tới tôi cũng không phải đến trường nữa, tôi trở về cùng anh, dù tôi không nhìn xuyên qua được mấy lớp áo này nhưng tôi vẫn đoán được kỹ thuật băng của anh rất tệ.”


David bị chê nhưng lại rất vui vẻ, vươn tay khẽ ôm lấy vai cô:


“Ai băng đẹp được như cô chứ, hôm qua tôi tự thay băng còn lay hoay hết cả tiếng.”


Anna gạt tay anh ta xuống, còn không quên lườm cho một cái.


“Anh thiếu ý tá với bác sĩ sao? Cứ nói người nào chả băng được cho anh.”


“Tôi cứ thích cô băng đấy.”


Anna không nói nữa, cô biết mình không mặt dày bằng David, miệng cũng không ranh mãnh được như anh.


Hoàng Thiệu Huy nhìn Anna thì vô cùng vui mừng định mở cửa xe bước ra nhưng khi nhìn thấy David đang đi cùng cô thì bàn tay đặt tên nắm cửa của cậu như đóng băng lại. Anna đã nhìn thấy chiếc xe của Thiệu Huy rồi, chiếc xe đó với cô vô cùng quen thuộc, bước chân của cô cũng chững lại.


David cũng dừng lại theo cô, anh nhìn theo hướng cô đang nhìn, khẽ cong môi ôm lấy eo cô, nhẹ giọng:


“Nếu cô muốn đi bước vào chiếc xe đó tôi sẽ không cản nhưng nếu cô bước vào xe của tôi thì cô không thể bước ra nữa đâu.”


Hoàng Thiệu Huy không nhìn nỗi cảnh thân mật của hai người kia nữa, cuối cùng cậu cũng đẩy cửa bước xuống xe. Thiệu Huy đi thẳng đến chỗ của Anna, cậu hoàn toàn David như người vô hình, cậu chỉ muốn nói chuyện với cô.


“Em có thể cho anh một cơ hội được nói chuyện cùng em không? Chỉ hai chúng ta mà thôi, tất cả những gì chúng ta còn khúc mắc, chúng ta hãy nói cùng nhau, được không em?”


Sự chân thành của Thiệu Huy khiến cho cả David cũng thấy khó xử, bàn tay đang đặt lên eo của Anna dần buông xuống. Quyết định cuối cùng vẫn là trao vào tay của Anna. Anna nhìn Thiệu Huy, nước mắt cô chảy thành dòng, cô thật sự yêu cậu, yêu đến mức nhiều lần phá bỏ quy tắc bản thân. Yêu đến mức chấp nhận tất cả những sự lừa dối trước đây.


Có những lúc cô tưởng mình đã thôi yêu nhưng khi Thiệu Huy xuất hiện ở ngay trước mặt cô, cô biết mình trái tim mình vẫn còn đập mãnh liệt như thế nào.


"Anna, có được không?"


Có được không? Không chỉ là câu hỏi của Thiệu Huy dành cho cô mà cô cũng đang tự hỏi chính mình, mối tình này liệu có được không?


Chương 229


Anna nắm lấy bàn tay của Thiệu Huy, suýt xoa nói:


“Tay anh lạnh quá, em đã nói anh nhiều lần là phải đeo găng tay khi ra ngoài mà.”


Hoàng Thiệu Huy gật đầu mỉm cười, kể từ sau khi chia tay đây là lần đầu tiên Anna dịu dàng quan tâm cậu như vậy.


“Anh đã quen có em bên cạnh nhắc nhở anh rồi.”


“Vậy thì sau này anh phải tự chăm sóc bản thân cho thật tốt. Em không phải người bi lụy trong tình yêu, em cũng sẽ không thay đổi quyết định của mình.”


“Anna… ý của em là…” - Thiệu Huy không thốt ra được một câu hoàn chỉnh, tay của anh vẫn còn đang cảm nhận được hơi ấm từ cô tại sao từ lời cô nói lại nghe lạnh lẽo đến vậy.


Anna từ từ rút tay lại, cô sẽ không rời Canada, Thiệu Huy rồi cũng đến ngày rời khỏi đây.


“Khúc mắc anh nói hẳn là chuyện em cho rằng anh đã đâm David. Thật ra em biết anh không làm, em biết David tự đâm mình. Nhưng em vẫn chọn làm điều khiến anh tổn thương, Thiệu Huy, liệu chúng ta có thể tiếp tục sao?”


Anna vừa nói dứt câu thì bước qua Thiệu Huy đi thẳng đến chỗ xe của David mở cửa bước vào. David cũng vội vàng bước theo, anh ta khẽ quay đầu lại nhìn Thiệu Huy vẫn còn thần thờ đứng đó, lắc đầu thở dài, tình yêu đều là liều thuốc độc.


Anna vừa nói dứt câu thì bước qua Thiệu Huy đi thẳng đến chỗ xe của David mở cửa bước vào. David cũng vội vàng bước theo, anh ta khẽ quay đầu lại nhìn Thiệu Huy vẫn còn thần thờ đứng đó, lắc đầu thở dài, tình yêu đều là liều thuốc độc.


“Giúp tôi nhắn với Lâm Vĩ Phong, tôi muốn gặp anh ta.” - David nói xong thì cũng bước vào xe.


Dòng người cứ lướt qua Hoàng Thiệu Huy, cậu vẫn đứng yên đó giống như một cành cây khô giữa trời đông gió rét. Cậu không muốn tin vào những điều mình vừa nghe nhưng cậu biết nó đều là thật vì cảm giác vỡ vụn của trái tim bên trong lồng ngực. Không phải vì David, không vì bất kỳ yếu tố nào khác tác động, chỉ là vì cô thật sự muốn rời bỏ cậu.


David ra hiệu cho tài xế khởi động xe, Anna vẫn không nhìn lại một lần. David biết trong lòng cô cũng đau đớn chỉ là không ngờ cô có thể tỏ ra tàn nhẫn đến như vậy.


“Quyết định của cô khiến tôi thật sự kinh ngạc.”


“Anh hài lòng chưa?” - Anna nghiến răng nói.


“Tôi để cô tự quyết định mà, tôi đâu có bắt ép cô.” - David vẫn bày ra vẻ mặt vô tội nhưng trong chuyện này David thật sự đã luôn trao quyền chủ động vào tay của Anna.


“Để Khả Hân và Anju rời khỏi đây đi, một khi gia đình Khả Hân đoàn tụ rồi, họ và cả Thiệu Huy cũng sẽ không còn ở đây nữa. Đây là điều tốt cho cả tôi và anh.”


David day day thái dương, bật cười nói:


“Cô đừng có đọc suy nghĩ của tôi nữa.”


Sau khi về biệt thự việc đầu tiên David làm tất nhiên phải đi gặp Andrew. Andrew có vẻ không muốn nói chuyện lúc này, David giúp ông cắt một điếu xì gà, anh nhìn lên bàn thấy ông đã lấy sợi dây chuyền kia xuống.


David không rõ cuộc nói chuyện của Khả Hân và Andrew nhưng có vẻ có liên quan đến người phụ nữ ở trong lòng Andrew bấy lâu nay. Từ sau khi lấy sợi dây chuyền này từ chỗ Khả Hân, ông luôn đặt nó ở chỗ cao nhất trên kệ gỗ, giống như đó là vật ông trân quý nhất.


“Anju sắp một tuổi rồi, con muốn tổ chức sinh nhật cho con bé.”


Andrew gật đầu, rít một hơi, ý bảo David cứ tùy mà làm.


“Con muốn làm thật lớn, sẵn đó chính thức nhận con bé làm con gái.”


“Ừ.” - Chuyện này hợp ý của ông.


“Con biết cha không thích ồn ào, con muốn tổ chức bên ngoài, mời người của tổ chức đến để họ cũng biết đến sự tồn tại của Anju như một thành viên của chúng ta.” - Mỗi một chữ David nói ra đều suy nghĩ vô cùng cẩn thận, phải làm để Andrew có thể gật đầu thông qua cho anh.


“Con biết cha không thích ồn ào, con muốn tổ chức bên ngoài, mời người của tổ chức đến để họ cũng biết đến sự tồn tại của Anju như một thành viên của chúng ta.” - Mỗi một chữ David nói ra đều suy nghĩ vô cùng cẩn thận, phải làm để Andrew có thể gật đầu thông qua cho anh.


“Con tự liệu mà làm.” - Andrew trầm giọng xuống - “Cha không hỏi đến vết thương gần đây cũng như những chuyện con đang làm nhưng không phải không biết, đừng khiến ta thất vọng.”


“Con biết, thưa cha.” - David cúi đầu chào ông rồi rời khỏi phòng.


David nhìn thấy Khả Hân đang đứng ở hành lang, giống như đang có chuyện muốn nói, anh đi lại chỗ cô.


“Đừng gây chuyện nữa, cô chỉ cần kiên nhẫn chút nữa thôi.”


“Khi nãy tôi biết được hóa ra cha của Vĩ Phong khiến cho Andrew phá sản phải lang bạt đến Canada, nguồn cơn của mọi chuyện là từ đây.” - Khả Hân nghĩ không nên nói chuyện của mẹ Vĩ Phong và Andrew ra với ai.


David gật gù, hóa ra nguyên nhân là như vậy, dù sao anh cũng đã có suy đoán này từ lâu.


“Vĩ Thành và Vĩ Phong đều là người vô tội, tôi và cả Anju cũng đều là những người không biết gì.”


“Vậy Tuyết Dung thì sao, tôi thì sao, nếu thôi cô nói thì tất cả chúng ta ban đầu đều vô tội thôi. Nhưng đi đến bước này, chúng ta không thể vô tội nữa rồi.”


“Vậy Tuyết Dung thì sao, tôi thì sao, nếu thôi cô nói thì tất cả chúng ta ban đầu đều vô tội thôi. Nhưng đi đến bước này, chúng ta không thể vô tội nữa rồi.”


Khả Hân cắn chặt môi, bàn tay của Vĩ Phong cũng đã nhuốm máu rồi, cô và con gái đâu thể vỗ ngực nói mình không liên can được.


“David, anh đã nói sẽ giúp mẹ con mà.”


“Khả Hân, Anju đã một tuổi rồi, từ khi chúng ta quen biết nhau, những lời tôi nói có cái tôi làm tốt có cái làm chưa tốt nhưng tôi chưa từng lừa dối cô.”


Khả Hân là người con gái đầu tiên được anh ta thật lòng đối đãi như vậy. Có thể nói từ lúc gặp cô, anh ta thật sự như trở thành một người khác, một người vừa tỉ mỉ vừa chu đáo.


David đột nhiên tiến gần đến trước mặt Khả Hân, anh ta đưa một bàn tay ra nâng gương mặt cô lên.


“Để yên mấy giây thôi.” - Khả Hân muốn gạt tay David ra nhưng anh ta ngăn lại.


David nhìn sâu vào đôi mắt cô nhìn, anh ta chưa bao giờ ngắm gương mặt cô ở khoảng cách gần như vậy. Anh ta thật sự đã buông cô ra rất nhanh sau đó xoay người dứt khoát rời đi.


Bên dưới sảnh Henry đang lắc lư ly rượu chờ David, Henry nhìn anh ta trêu ghẹo nói:


“Hai người vừa làm gì ở hành lang thế hả?”


“Không làm gì cả.” - David lắc đầu, tự rót cho mình một ly rượu - “Chỉ muốn xác định lại một chuyện thôi.”


“Chuyện gì?”


David không vội trả lời, anh ngồi xuống, nhấp một ngụm Chivas, khi cổ họng hơi cay mới bắt đầu nói:


“Tôi rung động trước Khả Hân nhưng nó không phải yêu. từ trước đây nay đều không phải yêu.”


Chương 230


Henry im lặng chờ đợi David nói tiếp, đối với những chuyện yêu đương trước giờ Henry đều như người ngoài cuộc. Có lẽ đã chứng kiến quá nhiều người đi trước nhận lấy kết cục thảm hại, ngay cả David đang ngồi bên cạnh cũng chưa chắc sẽ tốt hơn là bao.


“Xuất phát điểm là vì Anju, tôi thương con bé, cảm thấy có mối liên kết với con bé vậy nên tôi cũng không cầm lòng được quan tâm săn sóc cả Khả Hân. Tôi muốn giữ Anju bên cạnh mình, muốn có một gia đình thuộc về mình nên mới ngộ nhận tình cảm dành cho Khả Hân.”


Henry nghe David nói xong liền bày ra vẻ mặt ‘bây giờ anh mới nhận ra thì hơi muộn đó’.


“Giờ anh tính sao? Định để bọn họ toại nguyện thật à?”


“Cậu không muốn sao?” - David đặt lại câu hỏi cho Henry.


“Tôi không có thù hận sâu nặng với Lâm Vĩ Phong, cũng chưa từng đối đầu trực diện, tôi chỉ làm theo lệnh của ngài ấy mà thôi nên không có muốn hay không.”


“Thật sự không thù sao?” - David cười nhạt - “Tuyết Dung vẫn còn chưa rõ sống chết.”


Bàn tay cầm ly rượu của Henry hơi siết chặt, cậu nâng ly lên uống cạn rồi nói:


Bàn tay cầm ly rượu của Henry hơi siết chặt, cậu nâng ly lên uống cạn rồi nói:


“Anh tự xử lý đi, thời gian tới tôi có việc rồi, chắc anh không thấy tôi một thời gian đâu.”


“Sinh nhật của Anju sắp tới rồi, cậu không giúp tôi chuẩn bị sao?”


Henry nheo mắt nhìn David, không mặn không nhạt hỏi:


“Anh thật sự muốn tôi giúp hả? Cho tôi xin đi, anh định làm gì lòng anh tự rõ, tôi không muốn can dự vào.”


Henry nói xong thì rời đi để một mình David ở lại đó. David vươn tay cầm lấy chai rượu định rót cho mình một ly nữa thì bên tai đã nghe thấy tiếng ho không hài lòng của Anna.


“Chưa cắt chỉ mà dám uống rượu mạnh, anh là người đầu tiên tôi thấy.”


“Không uống nữa.” - David ngoan ngoãn đặt chai rượu xuống.


Anna đi đến cầm chai rượu và cả hai rượu trên bàn đưa cho người làm mang cất đi.


“Tôi không có ý nghe lén nhưng việc tổ chức sinh nhật cho Anju là sao vậy? Anh định bày trò gì nữa?”


“Sao tôi làm gì cô cứ vẫn nghĩ là tôi làm chuyện xấu vậy?”


“Anh đã từng làm chuyện tốt à?” - Anna nhướn mày hỏi.


David gật đầu, chịu thua, đúng là loại người như anh ta dù có cố làm chuyện tốt đến như nào cũng không che lắp được mấy chuyện xấu.


“Khi nào sắp xếp xong tôi sẽ nói với cô, là sự kiện có thể giải thoát tất cả chúng ta.”


“Được rồi, ngủ sớm đi, sáng mai tôi giúp anh thay băng.”


Anna nói xong thì xoay người rời đi đột nhiên David ở phía sau trầm giọng nói:


“Tôi không yêu Khả Hân, cô nói đúng, tôi không yêu cô ấy.”


Anna xem như đã nghe thấy nhưng cô không muốn bình luận gì thêm, bước tiếp về phòng của mình.


David khẽ thở ra một hơi, anh ta sớm biết Anna sẽ không đáp lại gì nhưng anh ta chỉ muốn nói ra thôi. Dù sao không còn lấn cấn chuyện của Khả Hân nữa, anh ta thấy lòng cũng dễ chịu hơn.


Mặc dù Thiệu Huy trở về với một trái tim tan nát nhưng cậu cũng không quen nói Lâm Vĩ Phong chuyện David muốn hẹn gặp. Vĩ Phong nhìn thấy bộ dạng như xác không hồn của Thiệu Huy cũng không biết nên hỏi từ đâu nên đành thôi. Chuyện tình cảm là chuyện mà người ngoài có nói trăm ngàn lời cũng không bằng người trong cuộc tự nghĩ thông.


Lâm Vĩ Phong và David hẹn nhau ở ngoại ô thành phố, bán kính mấy kilomet xung quanh không có một bóng người. Đương nhiên cả hai đều sẽ không mang vũ khí theo, cả hai cũng thừa biết vào thời điểm này đối phương không có lý do gì phải dùng kiểu vũ lực ngu ngốc đó.


David đến trước, anh ta đang tựa vào cửa xe hút thuốc. Lâm Vĩ Phong đậu xe bên cạnh, bước xuống đến trước mặt David, gió cuồn cuộn từng cơn thổi tung áo khoác hai người.


“Một điếu không?” - David hỏi.


Lâm Vĩ Phong lắc đầu, Khả Hân khó chịu với mùi thuốc nên anh đã bỏ thuốc lâu rồi. Khoảng thời gian cô không ở bên cạnh có lúc anh cũng hút để giữ cho mình tỉnh táo nhưng nghĩ đến ngày Khả Hân quay lại thì anh không hút nữa.


“Tôi cũng chỉ có thể tranh thủ hút ở ngoài này, nhà có trẻ con, không hút được.” - David cố tình nhấn mạnh chữ “trẻ con” để khiêu khích Vĩ Phong.


“Tôi cũng chỉ có thể tranh thủ hút ở ngoài này, nhà có trẻ con, không hút được.” - David cố tình nhấn mạnh chữ “trẻ con” để khiêu khích Vĩ Phong.


“Anh có thể nghĩ cho con gái tôi như vậy, tôi rất vui.”


Bọn họ nhìn vào mắt nhau, không ai chịu thua ai, từ lần đầu tiên nghe đến tên nhau, giống như bọ đã xác định là đối thủ một mất một còn vậy. Đấu trí mấy lần, ai cũng mất mác, ai cũng từng thắng từng thua, chỉ là không ngờ bây giờ bọn họ lại thành cha ruột và cha nuôi của Anju.


“Anju sắp một tuổi rồi, anh biết không?”


Lâm Vĩ Phong nghiến răng không nói, anh tất nhiên không biết, đến con gái sinh ngày nào anh cũng không được biết.


“Tôi định tổ chức sinh nhất cho con bé, con gái tôi mà, tất nhiên là phải làm thật hoành tráng. Người có tiếng tăm ở cả thành phố này đều phải đến dự, để Anju chính thức được đến dưới tên của người cha là tôi.”


Miệng của David trước nay luôn ngậm dao, mỗi lời nói ra là từng nhát một cắt xuống. Lâm Vĩ Phong xiết chặt hai tay thành nắm đấm, anh tức nhận nhưng anh biết chuyện nhỏ không nhịn không thành việc lớn.


“Tôi sẽ mời anh, anh đến dự không?”


“Anh không hẹn tôi ra đây chỉ nói mấy lời vô bổ này chứ?”


“Anh không hẹn tôi ra đây chỉ nói mấy lời vô bổ này chứ?”


David nhún vai, lắc đầu nói:


“Tôi muốn xem anh tức giận nhưng anh kiềm chế tốt quá. Những chuyện tôi vừa nói với anh không phải vô bổ đâu, đều là chuyện quan trọng đấy. Bữa tiệc đó sẽ được tổ chức ở tòa tháp cao nhất của thành phố.”


Hai mắt Lâm Vĩ Phong ngay lập tức sáng lên, ý của David chính là vào ngày hôm đó cả Khả Hân và Anju sẽ rời khỏi biệt thự, xuất hiện công khai ở nơi có nhiều người và an ninh không được kiểm soát tối ưu.


“David, anh lại muốn giở trò gì?”


“Không có, tôi là cha nuôi của Anju, tôi sẽ không làm tổn hại con bé.”


David ném điếu thuốc xuống đất, dậm dậm mấy cái rồi mở cửa xe chuẩn bị rời đi. Anh ta đột nhiên hạ kính xe xuống, nghiêng đầu ra nói với Lâm Vĩ Phong đứng ở bên ngoài.


“Tên khai sinh của Anju là Khả Vĩ.”