Chương 186
Lâm Vĩ Thành nhìn thấy người mình luôn hết lòng bảo vệ lại có thể lạnh lùng cầm súng uy hiếp một người vô tội, trái tim anh cũng nguội lạnh rồi.
“Tuyết Dung, để Khả Hân đi đi, em ấy vô tội, đây là chuyện của chúng ta.”
“Chuyện của chúng ta? Ha ha… người ngoài cuộc duy nhất chính là anh đấy.” - Ánh mắt Lý Tuyết Dung nhìn anh chán ghét vô cùng.
“Anh là người ngoài cuộc?”
“Lâm Vĩ Thành, anh ngu thật hay là giả ngu? Anh không nhận ra tôi chưa từng yêu anh hay sao? Từ đầu đến cuối, mục tiêu của tôi chỉ có Lâm Vĩ Phong mà thôi, anh chẳng qua là một kẻ cố chen chân vào.” - Cô ta đã không còn muốn diễn màn kịch này nữa.
Lâm Vĩ Thành mở to hai mắt, đầy vẻ không tin:
“Em nói dối, sao có thể như vậy?”
“Nhiều năm trước tôi đã gặp Vĩ Phong ở trường đại học, tôi yêu anh ta, vì yêu anh ta mà bằng lòng ở bên cạnh anh.
Dùng mạng của anh đổi lấy mạng cho Vĩ Phong.”
Từng câu từng chữ Lý Tuyết Dung nói ra chẳng khác nào cây dao sắc nhọn đâm thẳng vào Lâm Vĩ Thành.
Bạch Mai không nhịn được nữa, lên tiếng ngăn lại:
“Cô đừng nói nữa.”
“Không, Bạch Mai.
Để cô ta nói tiếp, để cô ta nói.” - Lâm Vĩ Thành nghiến răng nghiến lợi - “Ngay từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, em đã lợi dụng anh?”
“Tôi nhận được lệnh gϊếŧ Lâm Vĩ Phong nhưng tôi không thể vậy nên tôi chỉ có thể tìm một con cừu non khác thế mạng, rất may là anh phù hợp.
Tôi cố tình ngồi đó chơi piano vào những đêm anh đến, thế mà anh lại nghĩ đó là định mệnh, đúng là trò cười.” - Lý Tuyết Dung nhìn anh đầy chế giễu.
Có lẽ đây là lúc Lâm Vĩ Thành hoàn toàn sụp đổ, anh có thể chấp nhận Lý Tuyết Dung hãm hại mình, phản bội mình, anh vẫn luôn biết cô ta bị một thể lực nào đó thao túng nhưng anh không thể chấp nhận cô ta chưa từng yêu anh, tất cả giữa bọn họ đều giả.
Thiên thần mà anh hết lòng yêu thương, thiên thần khiến anh có thể hy sinh tất cả hóa ra lại là một ác quỷ vô tình, chưa từng đặt anh vào trong mắt.
Khả Hân đưa tay che miệng, chính cô cũng không ngờ được câu chuyện này lại là như vậy.
Cô biết Lý Tuyết Dung yêu thích Lâm Vĩ Phong, chỉ là không ngờ cô ta lại vì Vĩ Phong mà đối xử như vậy với Vĩ Thành.
Mấy người bên phía Lâm Vĩ Phong cũng đứng lặng người không biết nên có phản ứng ra sao.
“Vĩ Phong, em đã sớm biết chuyện này đúng không?” - Ánh mắt tuyệt vọng của Lâm Vĩ Thành nhìn về phía em trai mình.
Lâm Vĩ Phong không thể lên tiếng, bất kể anh nói gì lúc này cũng sẽ khiến Vĩ Thành bị tổn thương sâu sắc.
“Vụ nổ đó là chuẩn bị cho Lâm Vĩ Phong nhưng tất nhiên là tôi không nỡ để Vĩ Phong xảy ra chuyện.
Anh cũng thật khờ khạo, biết là tôi gài bẫy nhưng gọi là đến ngay.
Đến cả còn biết người tôi yêu là Lâm Vĩ Phong, vậy mà anh lại không biết.” - Lý Tuyết Dung đột nhiên đẩy Khả Hân ra phía trước.
Khả Hân đối diện với Lâm Vĩ Thành chỉ có thể thở dài tránh ánh mắt anh, Lâm Vĩ Thành lúc này đã trở thành kẻ thảm hại và đáng thương nhất.
Lý Tuyết Dung đúng là thứ độc dược gϊếŧ người không thấy máu.
“Lâm Vĩ Phong, tôi không cần anh trao đổi nữa, chọn đi, người anh trai tội nghiệp hay người phụ nữ này?” - David chỉ vào Lâm Vĩ Thành và Khả Hân, anh ta biết Lý Tuyết Dung cố tình bắt Khả Hân cũng chỉ vì một màn này.
David không hứng thú với yêu hận tình thù của bốn người này, nhưng như đã nói, anh ta muốn xem người ta dày vò vật lộn trong những sự lựa chọn.
Điều khủng khiếp nhất mà Lâm Vĩ Phong có thể tượng tượng ra cuối cùng cũng đến, chọn lựa giữa anh trai và cô.
Anh ước gì có thể thế chỗ cho cả bọn họ nhưng đáng tiếc anh cũng chỉ có một tính mạng, cũng chỉ có thể chọn một người.
“Chọn đi, Lâm Vĩ Thành hay Đặng Khả Hân, đừng do dự nữa.” - David thúc giục.
Lý Tuyết Dung giữ chặt hai vai Khả Hân từ phía sau, cúi đầu xuống khẽ nói vào tay cô như lời thì thầm của một con rắn độc:
“Anh ta sẽ không chọn cô, cô biết điều đó, cô biết từ rất lâu rồi.
Chỉ là cô không muốn tin, cô yêu anh ta nên chấp nhận sự thật thật này.
Nhưng Khả Hân, để tôi nói cho cô biết, nghĩ về nó thì rất dễ nhưng đối diện với nó thì không đâu, tôi sẽ cho cô thấy một trái tim vỡ vụn là như thế nào.”
“Chọn vợ của em đi, không cần lo cho anh.” - Vĩ Thành giờ đây đã chẳng còn chút sức sống nào.
Không phải chỉ vì biết được sự thật tàn nhẫn từ Lý Tuyết Dung mà còn bởi vì suốt bấy lâu nay anh đã sống như một trò hề.
Anh đem người chỉ xem anh như cỏ rác làm động lực sống.
Đến cả chuyện cô ta yêu em trai của anh, anh cũng không phát hiện.
“Vĩ Phong, đừng phạm phải sai lầm đó, anh không hối hận, anh cũng muốn em không phải hối hận.”
Nếu Lâm Vĩ Phong lựa chọn anh mà không phải Khả Hân, cuộc hôn nhân của bọn họ sẽ giống như tờ giấy bị đục thủng, mãi mãi không thể trở lại như trước.
Dương Trạch cũng như Vĩ Thành, hiểu quá rõ điều đó, anh ta nắm chặt cánh tay Vĩ Phong:
“Không được chọn, cậu không được chọn, dù chọn ai thì cả đời này cậu sẽ không tha thứ cho mình được.”
Khả Hân chỉ đứng đó nhìn Lâm Vĩ Phong, không nói câu gì, nước mắt cũng không rơi.
Cô không cao thượng đến mức bảo anh hãy chọn Vĩ Thành, cũng không muốn xin anh hãy lựa chọn mình.
“Không muốn nói gì với anh ta sao? Biết đâu cô khóc lóc một hồi anh ta sẽ chọn cô đó.” - Lý Tuyết Dung lại thì thầm bên tai cô.
“Chúng ta đều biết anh ấy sẽ chọn ai mà.” - Giọng của Khả Hân nhẹ như tênh khiến cô ta cũng có chút bất ngờ.
“Cô không đau lòng sao? Không đúng, hẳn bây giờ cô đang đau đến muốn chết đi sống lại chỉ là không thể hiện ra ngoài mà thôi.” - Lý Tuyết Dung đắc ý nói - “Thứ gϊếŧ chết tình yêu nhanh nhất chính là thất vọng, giống như Lâm Vĩ Thành hiện tại vậy, anh ta sẽ bao giờ tin tôi nữa.
Nếu Vĩ Phong không chọn cô, cô cũng sẽ không bao giờ tin anh ta nữa.”
“So với tôi, cô cũng đáng thương không kém, Vĩ Phong còn chưa từng nhìn lấy cô một lần.”
Lý Tuyết Dung không ngờ Khả Hân còn có tâm trạng phản bác lại mình.
“Để xem lúc anh ta thật sự không chọn cô, cô còn cứng miệng được không?”
Khả Hân cười nhạt không đáp, cô bất giác đưa tay sờ lên bụng, lúc này nói ra chuyện đứa bé có lẽ anh sẽ chọn cô.
Nhưng cũng sẽ đẩy cả cô và đứa bé vào nguy hiểm, Lý Tuyết Dung sao có thể buông tha cho nó.
Lâm Vĩ Phong nhìn về phía Khả Hân, ánh mắt sâu thẳm như đại dương trần ngập thâm tình của cô khiến anh thấy hổ thẹn.
Anh không xứng với nó, không xứng với một tình yêu thiêng liêng như vậy.
‘Đừng sợ, anh sẽ chọn Vĩ Thành rồi dùng tính mạng của mình đổi em bình an trở về.’ - Lâm Vĩ Phong nghĩ trong đầu, giữa hai người họ anh không thể mất ai cả.
“Quyết định xong chưa? Nếu còn lề mề thì đừng trách tôi đổi ý, đến một người cũng không thả ra.” - David lấy súng ra chĩa vào thái dương của Lâm Vĩ Thành, bên này Lý Tuyết Dung cũng hướng súng vào gáy của Khả Hân.
“Chọn đi!”
Cả người Khả Hân hơi run lên, cô đã biết sợ thật sự rồi, không phải sợ họng súng lạnh lẽo kia mà là sợ điều Lâm Vĩ Phong sắp nói.
Môi cô khẽ mấp máy những tiếng chỉ mình cô nghe thấy:
“Vĩ Phong… đừng… đừng bỏ rơi em.”
Ánh mắt của anh nhìn cô giống như đang xin lỗi vậy, cô càng trở nên tuyệt vọng hơn.
“Đừng bỏ rơi em…”
“Thả anh ấy ra.” - Lâm Vĩ Phong đã chọn rồi.
Câu nói này nặng đến mức nói ra xong anh tưởng như mình sắp trút hết hơi thở cuối cùng.
Lâm Vĩ Phong biết mình nợ Khả Hân nhưng anh còn nợ Vĩ Thành nhiều hơn.
David nghe xong gật gù mấy cái, còn không quên vỗ tay, màn lựa chọn này đúng là kinh điển.
“Chọn anh trai thay vì vợ của mình, Lâm Vĩ Phong tôi đánh giá thấp anh rồi.
Anh cũng thật nhẫn tâm.
Được rồi, tôi sẽ giữ lời hứa, thả Lâm Vĩ Thành và cô bác sĩ kia ra.”
“Không được, không được, thả Khả Hân đi, thả em ấy và Bạch Mau đi.
Tôi ở lại đây làm con tin, để tôi ở lại.” - Lâm Vĩ Thành kích động nói, Khả Hân đã vì nhà họ Lâm chịu khổ đủ lắm rồi.
“Tôi không phải người quyết định, Lâm Vĩ Phong đã chọn xong rồi.” - David nhún vai đáp, ra hiệu cho thuộc hạ đưa Vĩ Thành và Bạch Mai đi về phía Vĩ Phong.
“Anh và bác sĩ mau đi đi.” - Khả Hân lên tiếng - “Không cần lo cho em.”
David khẽ nhíu mày nhìn qua cô, anh ta tưởng lúc này cô phải gào khóc các kiểu, không ngờ cô lại còn bình tĩnh mà khuyên nhủ Lâm Vĩ Thành.
Có lẽ đây chính là trạng thái khi con người đã rơi vào điểm tận cùng của đau khổ.
Khả Hân cảm thấy bản thân đang lơ lửng ở một vực sâu, mọi thứ xung quanh đều thật mơ hồ, cô không có sức lực, không còn thấy đau lòng.
Giống như người không còn cảm nhận được trái tim mình nữa, nó đã vỡ vụn mất rồi.
.
Chương 187
Sau khi Lâm Vĩ Thành và Bạch Mai đã sang đến bên phía Lâm Vĩ Phong, anh mới có thể tập trung toàn bộ ánh mắt về phía Khả Hân. Lâm Vĩ Thành nhìn em trai của mình, một cái nhìn chứa hàng vạn từ ngữ không thể thoát ra thành lời.
Có một người em trai đối xử với mình như vậy, bao năm qua Lâm Vĩ Thành có làm chuyện gì cho Vĩ Phong cũng xứng đáng. Nhưng anh cũng tức giận em trai, đến phút cuối vẫn không nghĩ cho bản thân mình, nghĩ cho hạnh phúc sau này mà lại đi đổi cho một phế nhân không có chút sức sống nào như anh.
“Bạch Mai, chăm sóc anh ấy.” - Lâm Vĩ Phong không nhìn Vĩ Thành, anh biết lúc này có thể tin tưởng ai.
Bạch Mai gật đầu đã biết, sau đó đích thân Dương Trạch đưa Lâm Vĩ Thành và Bạch Mai ra xe, giữ an toàn cho hai người.
Mối lo lớn nhất của Lâm Vĩ Phong không còn nữa, giờ đây anh có thể hoàn toàn tập về phía Khả Hân:
“David, tôi sẽ tình nguyện để anh bắt giữ, thả Khả Hân ra đi.”
David vốn định lên tiếng đồng ý, anh ta cũng không muốn uy hiếp một người phụ nữ nhưng Lý Tuyết Dung chính là biến số mà tất cả mọi người đều không ngờ đến. Cô ta kéo Khả Hân sang một bên, cách xa David và Lâm Vĩ Phong, họng súng bằng thép lạnh lẽo vẫn chĩa thẳng vào thái dương cô.
David cảm thấy có chút đau đầu, đối với đứa em gái xấu xa này anh ta cũng thật sự hết cách rồi. Nếu biết ngay từ đầu cô ta sẽ không chịu ngồi yên như vậy, anh ta nên đóng gói Lý Tuyết Dung về Canada.
“Tuyết Dung, đủ rồi, thả cô ta ra, anh cần Lâm Vĩ Phong.” - David gằn giọng.
“Lý Tuyết Dung, nếu cô dám làm hại cô ấy, tôi nhất định sẽ giết cô ngay tại đây.” - Lâm Vĩ Phong ở bên này cũng như ngồi trên đống lửa.
Lý Tuyết Dung ngược lại vẫn rất khoan thai, hôm nay đến đây cô ta cũng không định sẽ bình an trở ra.
“Nếu anh lo cho cô ta như vậy thì tại sao không chọn cô ta? Anh chọn Lâm Vĩ Thành thì đã tự hiểu trong lòng là cô ta sẽ phải chết rồi.”
“Lý Tuyết Dung!” - Lâm Vĩ Phong gầm lên, anh không suy nghĩ nhiều chạy đến chỗ cô ta.
Khả Hân nhìn thấy Vĩ Phong muốn lao đến thì vội lên tiếng ngăn cản:
“Anh đừng qua đây! Nguy hiểm lắm.”
“Khả Hân, không sao đâu, anh sẽ cứu em.” - Lâm Vĩ Phong nhìn thấy cô vẫn lo lắng cho mình dù cho anh đã nhẫn tâm không lựa chọn cô, cảm giác áy náy trong lòng anh càng dâng lên mãnh liệt.
“Lâm Vĩ Phong, anh rốt cuộc vẫn đánh giá thấp tôi.” - Lý Tuyết Dung cười chua chát - “Đánh giá thấp tình yêu mà tôi dành cho anh.”
David vừa nghe cô ta nói xong câu đó trong đầu liền hiện lại hai chữ ‘không xong’, anh ta nhận ra ý đồ của Lý Tuyết Dung. Cô ta không chỉ chơi đùa Lâm Vĩ Phong mà còn gài bẫy David.
“Cô tính làm gì?” - Khả Hân dường như cũng hiểu ra điều gì đó, dù cho tình yêu của Lý Tuyết Dung có méo mó thì cũng là tình yêu, thứ duyên phận nghiệt ngã cùng yêu một người đàn ông khiến Khả Hân phần nào nhìn thấu suy nghĩ của cô ta - “Cô sẽ không để Vĩ Phong rơi vào tay David, cô sẽ thay Vĩ Phong diệt trừ đi điểm yếu chí mạng của anh ấy.”
Sau khi Khả Hân nói ra suy đoán của mình, cả người cô như rơi vào hầm băng, trái tim cô không khỏi run rẩy vì sợ hãi. Lý Tuyết Dung sẽ giết cô, chắc chắn sẽ làm vậy. Bởi vì chỉ như thế Vĩ Phong mới không còn vướng bận gì, cũng sẽ không thể bị David khống chế nữa.
“Cô đừng làm chuyện điên rồ.” - Lâm Vĩ Phong có thể hiểu Khả Hân đang rất sợ thông qua sắc mặt của cô - “Tôi sẽ thay chỗ Khả Hân, cô chẳng phải nói yêu tôi sao? Có thể bắt giữ tôi.”
“Vĩ Phong, không cần cố thuyết phục cô ta đâu.”
“Khả Hân, đừng sợ, cô ta chỉ muốn anh thôi, anh làm theo lời cô ta là được.” - Bây giờ Lâm Vĩ Phong thật sự có thể làm bất kỳ chuyện gì Lý Tuyết Dung nói, chỉ cần cô ta bằng lòng thả Khả Hân ra.
Đôi môi cô run lên những vẫn cố nói:
“Dù lúc nãy anh chọn em hay Vĩ Thành thì cô ta cũng sẽ không buông tha cho người còn lại.”
Khả Hân không biết bản thân nên thấy vui hay buồn, vui vì Lâm Vĩ Phong có lẽ sẽ bình an vô sự buồn vì cô sẽ không thể cùng anh tay trong tay nữa rồi. Khả Hân không thấy buồn vì Lâm Vĩ Phong đã chọn anh trai thay vì mình nữa, bởi vì nếu phải đánh đổi mạng của Vĩ Thành để có được hạnh phúc về sau cho bọn họ thì chắc cô cũng sống ray rắt cả đời.
“Lý Tuyết Dung, nếu em còn dám làm chuyện liều lĩnh thì anh cũng không cứu được em.” - David cần mạng của Lâm Vĩ Phong để về bàn giao với cha nuôi, anh không có hứng thú với yêu hận tình thù của những người này - “Nếu em dám tìm cách cứu Lâm Vĩ Phong một lần nữa, thì không cần ai khác chính anh sẽ giết em.”
“David, cả đời anh chỉ biết nghe theo mệnh lệnh của ông ta như vậy, anh không chán sao?” - Lý Tuyết Dung giễu cợt - “Anh và Lâm Vĩ Phong không thù không oán, cần gì phải đi đến bước một mất một còn như hiện tại?”
“Em đúng là vô ơn.” - David không kìm được tức giận.
Lâm Vĩ Phong nhìn thấy Khả Hân ở ngay trước mắt mà không thể làm gì được, vô cùng tự trách bản thân, không hề muốn quan tâm đến người đứng phía sau hay ai đã cử David và Lý Tuyết Dung đến.
“Các người muốn sao cũng được, thả Khả Hân ra, tôi tùy các người xử trí.”
“Lâm Vĩ Phong mà tôi biết sẽ không vì một con đàn bà mà trở nên ngu ngốc như vậy. Anh nguyện hi sinh bản thân vì cô ta? Ha ha ha…” - Lý Tuyết Dung cười chua chát - “Vậy để tôi cho anh tận mắt chứng kiến cô ta vì anh mà bị hủy đi như thế nào.”
Lý Tuyết Dung nói xong thì mở khóa an toàn của súng, đạn thật sự đã lên nòng, chỉ cần một cái bóp cò, Khả Hân sẽ vĩnh viễn rời khỏi thế gian này. Lâm Vĩ Phong không muốn chần chừ nữa, anh lao đến chỗ của Khả Hân.
“Không được qua đây.” - Lý Tuyết Dung kéo theo Khả Hân lùi về sau, vì cô ta đang cấm sùng nên anh cũng không dám trực diện giằng co với cô ta.
Ở bên này David cũng cho thuộc hạ bao vây Lý Tuyết Dung lại, cô ta không có đường chạy cứ kéo theo Khả Hân lùi về sau, càng lùi càng ra đến sát cảng, chỉ một bước nữa thôi là sẽ rơi xuống biển sâu thăm thẳm.
“Hết đường rồi, giao Khả Hân cho anh.” - David nói.
Lý Tuyết Dung không quan tâm đến lời của David, lúc này cô ta nhìn về phía Lâm Vĩ Phong. Nhưng Lâm Vĩ Phong từ đầu đến cuối vẫn luôn tập trung lên Khả Hân, cô ta có thể nhìn ra sự yêu thương, đau lòng, hối hận vô cùng thống thiết trong mắt anh. Những điều mà dù cô ta có cố gắng bao nhiêu, có vì anh hi sinh bao nhiêu thì Lâm Vĩ Phong cũng sẽ không nhìn cô ta như cách anh nhìn Khả Hân dù chỉ một lần.
Lý Tuyết Dung thì thầm vào tai của Khả Hân, ngón trỏ cũng dùng lực lên cò súng:
“Tôi thật sự không muốn giết cô đến vậy đâu nhưng chúng ta đều biết, cô phải chết thì Vĩ Phong mới bình an được. Cô quá yếu đuối quá ấu trĩ quá non nớt, loại người như cô ở bên cạnh Vĩ Phong chính là điểm yếu khiến anh ta có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Dù sao cô cũng đã có thứ tôi cả đời này không có được, mang theo tình yêu của anh ta xuống suối vàng đi.”
“Không!”
“Đoàng!”
“Tuyết Dung!”
Mọi thứ diễn ra chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, không một ai kịp phản ứng, tất cả mọi người có mặt ở hiện trường gần như rơi vào trạng thái tê liệt. Trên mặt của Khả Hân cắt không còn một giọt máu, cô nhắm nghiền mắt, mùi máu tanh xộc vào mũi cô nhưng không biết sao Khả Hân không thấy đau đớn gì.
Là do cô đã mất ý thức nên không còn đau nữa sao? Khả Hân nghĩ trong đầu, không đúng, cô vẫn đứng ở đây, cô không bị bắn, máu không phải của cô. Khả Hân từ từ mở mắt ra, cô nhìn thấy Lâm Vĩ Phong đang cầm súng chĩa về phía cô. Nói đúng hơn là về phía Lý Tuyết Dung, cô vội xoay đầu nhìn sang bên cạnh, cả người Lý Tuyết Dung đầy máu, súng trong tay cô ta cũng rơi xuống.
“Mẹ kiếp!” - David hét lớn - “Lâm Vĩ Phong, sao mày dám?”
“Vĩ Phong…” - Hơi thở của Lý Tuyết Dung vô cùng yếu ớt, bước chân cô ta loạng choạng, cô ta thua thật rồi, từ đâu đến bây giờ cô ta luôn là kẻ thua cuộc.
Lý Tuyết Dung không thua trong tay Khả Hân mà là thua bởi cô đã đánh giá quá cao chính mình cũng đánh giá quá thấp Lâm Vĩ Phong. Cô ta suy tính kỹ lượng, tất cả đều vì lo cho an nguy của anh nhưng cô ta lại không tính ra, Lâm Vĩ Phong không xem mạng sống cô ta có chút cân lượng nào.
“Vĩ Phong… anh thắng rồi.”
Lý Tuyết Dung dùng hết sức lực cuối cùng gieo mình xuống biển, khoảnh khắc ấy cô ta dường như thấy lại khung cảnh sân trường đại học đầy nắng năm nào. Cô ta đang loay hoay nhặt lại từng tờ tài liệu bị gió thổi bay, có một chàng trai đã tiến đến nhặt cho cô. Chàng trai ấy chỉ trả lại cô ta vài tờ giấy mà từ đó đã lấy mất cả trái tim cô ta và bây giờ là cả sinh mạng này.
“Không…” - Khả Hân vươn tay muốn cứu lấy Lý Tuyết Dung nhưng đã quá muộn.
David và thuộc hạ vội vàng chạy đến Lâm Vĩ Phong muốn xông vào nhưng nhanh chóng bị thuộc hạ của David chặn lại.
“Tuyết Dung! Tuyết Dung!” - David tức giận đấm mạnh vào cọc gỗ, anh ta cố gắng đưa mắt tìm kiếm nhưng tất cả những gì nhìn thấy chỉ một mặt nước sâu thăm thẳm.
Lâm Vĩ Thành ở trong xe dường như cũng đoán được chuyện xảy ra bên ngoài, anh có chút kích động muốn mở cửa xe xông ra.
“Giữ anh ấy lại.” - Dương Trạch vừa đưa tay khóa cửa xe vừa nói với Bạch Mai, mặc dù Dương Trạch cũng rất muốn xông ra bên ngoài nhưng anh ta biết mình nên làm gì lúc này.
“Để tôi ra ngoài đó đi.” - Lâm Vĩ Thành ra sức giãy dụa, anh không biết cảm xúc hiện tại của mình là yêu hay hận nhưng nếu Lý Tuyết Dung thật sự chết đi lồng ngực của anh như sắp nổ tung vậy.
“Chát!” - Một cái tát này của Bạch Mai đánh xuống khiến cho ba người xe đều giật mình, chính Bạch Mai khi nhìn năm dấu tay của mình đang in trên mặt Lâm Vĩ Thành cũng không tin được.
“Anh tin táo lại đi, anh muốn cả em trai anh, em dâu anh cũng chôn theo anh mới hài lòng sao? Tôi chưa từng xem anh là phế vật nhưng nếu anh vẫn còn hành xử như vậy, tôi sẽ thật sự xem thường anh.”
Lời nói tàn nhẫn nhất đôi khi là lời chân thành nhất.
Chương 188
Hai bên bắt đầu không đứng yên nữa mà đã giằng co, Khả Hân vẫn bị kẹt ở trong vòng vây của David. David ra hiệu cho thuộc hạ nhanh chóng tìm người đi xuống biển tìm Lý Tuyết Dung. Sống thấy người, chết thấy xác, dù kết quả ra sao anh ta cũng phải đem Lý Tuyết Dung trở về ăn nói với cha nuôi.
“Vĩ Phong!” - Khả Hân cố gắng chen lấn giữa bọn họ, đưa tay ra hướng về phía anh.
Lâm Vĩ Phong cũng muốn lao lên nhưng Lê Thời đã kéo anh lại, bây giờ hai bên đều đã lấy ra vũ khí của mình, không thể lỗ mãng xong lên nữa. Phát súng khi nãy của Lâm Vĩ Phong đã đem chuyện này từ có thể thương lượng thành nhất định sẽ có đổ máu.
“Đừng kêu nữa.” - David nắm lấy một vai của Khả Hân giật người về phía sau - “Vốn muốn buông tha cho cô nhưng bây giờ thì không được nữa rồi.”
David đầy vẻ đùa cợt lúc nãy đã hoàn toàn biến mất, ánh mắt khát máu cũng dần lộ ra. Khả Hân thật sự cảm thấy bản thân mình quá xui xẻo, vì thoát khỏi móng vuốt của Lý Tuyết Dung bây giờ lại rơi vào trong tay David.
“David, nếu là đàn ông thì chúng ta một đấu một.”
David lắc đầu nhìn Lâm Vĩ Phong, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Mày bắn Tuyết Dung, tao với mày không còn gì để thương lượng nữa.” - Bàn tay anh tay nắm lấy vai của Khả Hân càng thêm dùng sức khiến cô đau đớn kêu lên - “Nếu không phải vì yêu mày nó cũng không có kết cục như vậy, xem ra phụ nữ nào yêu mày kết cục cũng đều rất thảm.”
“Rốt cuộc mày muốn như nào?” - Lâm Vĩ Phong cũng không giữ nổi bình tĩnh nữa, gương mặt nhăn nhó của cô giống như dao khoét vào tim anh.
“Tao không có hứng thú với mạng của mày nữa, tao muốn nhìn mày đau khổ thôi.” - David ngoài mặt luôn lạnh nhạt với Lý Tuyết Dung nhưng thật lòng vẫn xem cô ta như gái, có người anh trai nào có thể tha cho kẻ giết em mình ở ngay trước mắt.
David vốn không định giết Lâm Vĩ Phong chỉ bắt giữ anh mang về giao cho cha nuôi. Nhưng chuyện đã đến nước này nếu David không giết được Lâm Vĩ Phong thì cũng phải khiến anh sống không bằng chết. May mắn thay, David đang có trong tay thứ có thể khiến dễ dàng bóp nát trái tim Lâm Vĩ Phong.
“M* nó!” - Lê Thời đứng một bên nãy giờ không nhịn được chửi thề - “Hắn ta không nói lý lẻ nữa đâu, Lý Tuyết Dung chết rồi, chúng ta chỉ có thể liều mạng thôi.”
Lê Thời biết chuyện này không còn giải quyết bằng lời nói được, chỉ có thể bằng bạo lực thôi. Lực lượng của hai bên không nhọ, nếu thật sự lao vào giao chiến thì thương vong sẽ nhiều vô số, bọn họ cũng không biết phía David có súng hay không.
Nếu hai bên giao chiến bằng súng thì cục diện rất khó kiểm soát, đừng nói là kết thúc xong không biết phải ăn nói với chính quyền thế nào mà điều Lâm Vĩ Phong sợ nhất chính là đạn lạc. David mà đem Khả Hân ra làm lá chắn thì cô có thể bị thương bất cứ lúc nào.
“Anh Phong, không có lựa chọn đâu. Anh ra lệnh đi.”
Dưới sự thúc ép của Lê Thời và ánh mắt khiêu khích của David, Vĩ Phong cuối cùng cũng đưa ra quyết định.
“Xông lên!”
Hai bên bắt đầu xông lên đánh nhau giáp lá cà, người cầm dao người cầm gậy sắt. Lâm Vĩ Phong cũng cất súng vào, ánh mắt anh không rời khỏi David và Khả Hân. Khả Hân nhìn khung cảnh trước mắt, người người đâm đâm chém chém, máu tươi đổ ra nhuộm đỏ bến cảng.
David từ phía sau giữ chặt hai bên đầu Khả Hân ép cô nhìn thẳng, cô giãy dụa cúi mặt xuống không nhìn nổi nữa.
“Chuyện này tất cả đều là vì cô, vì Lâm Vĩ Phong đã chọn một người phụ nữ quá tầm thường ở bên cạnh.”
Bên cạnh David chưa từng có người phụ nữ nào, phụ nữ chỉ là điểm yếu mà thôi, nếu không nhất định phải chọn một người phụ nữ đủ xuất sắc cũng phải đủ xảo trá như Lý Tuyết Dung. Nhưng nếu để một bông hoa có độc như cô ta ở bên cạnh mình David thật lòng thà không có ai.
Lâm Vĩ Phong lúc đầu bài xích Khả Hân cũng là vì vậy, tình yêu sẽ khiến con người mềm yếu. Những người thường xuyên đối mặt với gió tanh mưa máu càng không yêu ai sâu nặng, chỉ hại người hại mình mà thôi.
Thế nhưng, con người đều làm từ máu thịt, có ai không yêu không nhớ không thương. Khả Hân cắn chặt môi nói:
“Dù tôi có tầm thường anh cũng không dám giết tôi, anh không dám làm hại tôi. Nếu tôi chết, anh không còn gì khống chế Vĩ Phong nữa.”
David nhếch môi cười, đúng là không phải kẻ ngu ngốc.
Lâm Vĩ Phong cầm theo một cây gậy sắt một đường xông vào đám đông hỗn loạn, anh nhất định phải đi đến chỗ của Khả Hân. David ngược lại chưa từng có ý định sẽ động tay động chân gì.
Đột nhiên Lâm Vĩ Phong bị rất nhiều người bao vây, tầm nhìn cũng anh cũng bị chắn mất. Từng gậy anh vung xuống đều khiến mấy tên kia không đứng dậy được nữa, máu của bọn họ thấm sâu vào chiếc áo vest đen huyền của anh đến độ không còn nhìn rõ màu sắc.
“Vĩ Phong! Vĩ Phong! Cứu em!”
Tiếng gọi của cô kéo Lâm Vĩ Phong ra khỏi cơn cuồng loạn, anh dừng tay lại, cố tìm kiếm hướng phát ra tiếng gọi của cô.
“Lê Thời, có nhìn thấy Khả Hân không?” - Anh hét lên.
“Trong xe! Hướng Đông!” - Lê Thời bên này cũng bị không ít người vây lấy, mặc dù thấy David đưa Khả Hân vào trong xe nhưng cũng không thể làm gì, chính mình còn đang chống đỡ với mấy người.
“Chết tiệt!” - Lâm Vĩ Phong biết mình mắc lừa rồi, David chỉ càng loạn càng tốt như vậy anh ta có thể rút lui an toàn.
Lâm Vĩ Phong vội ném mạnh cây gậy xuống đất, chạy ra về hướng xe của mình, khởi động xe đuổi theo. Bên này hai tay Khả Hân đang bị trói bằng dây rút nhựa, David cũng lấy súng ra, một tay lái xe, một tay cầm súng cảnh cáo cô không nên làm chuyện gì liều lĩnh.
Khả Hân nhìn vào kính chiếu hậu thấy Lâm Vĩ Phong đang đuổi theo trong lòng cũng bớt sợ hãi hơn. David cũng nhìn thấy Lâm Vĩ Phong đã đuổi theo nhưng anh ta không bận tâm. Anh ta đã chuẩn bị xong đường lui của mình, David đột nhiên cua gắt vào một con đường nhỏ.
“A!” - Khả Hân không được thắt dây an toàn, cả người đập mạnh vào cánh cửa, đau đớn kêu lên.
David duỗi tay kéo Khả Hân ngay ngắn vào lại ghế, chân gas cũng đạp hết cỡ. Con đường này David đã thu xếp rồi, sớm thôi sẽ có người xuất hiện chặn Lâm Vĩ Phong lại.
Lâm Vĩ Phong ở phía sau cũng không chịu thua, chiếc xe này có thể chạy nhanh bao nhiêu thì anh chạy bấy nhiêu. Hai chiếc xe rượt đuổi nhau kịch liệt trên đường, Khả Hân cảm thấy bản thân giống như đang bay chứ không phải ngồi trong xe nữa.
David cau chặt mày, đoạn đường đã đi xa như vậy sao người anh ta bố trí chưa xuất hiện để ngăn cản Lâm Vĩ Phong. Đột nhiên David nhìn thấy đoạn đường phía trước xuất hiện rất nhiều hàng rào bằng cọc gỗ nhọn. David xoay vô lăng 360 độ, chiếc xe kịp thời đánh một vòng cung trước khi đâm vào hàng rào gỗ.
Xung quanh chiếc xe khói bụi mịt mờ, Lâm Vĩ Phong ở phía sau nhìn thấy cũng nghẹt thở theo. Cũng may David vẫn có thể giữ cho chiếc xe không bị lật, anh ta tức giận lôi Khả Hân ra khỏi xe, cô lại tiếp bị họng súng lạnh lẽo chĩa vào thái dương.
Sắc mặt Khả Hân vô cùng kéo, hô hấp vẫn chưa bình ổn lại, có thể do chịu quá nhiều áp lực và trận va đập khi nãy, bụng cô quặn đau từng cơn. Khả Hân chỉ có thể ôm chặt bụng mình, nén cơn đau xuống, chỉ cần cố gắng thêm chút nữa cô và con sẽ an toàn.
David rất muốn biết rốt cuộc là ai đã có thể biết được tuyến đường mà anh ta chuẩn bị để rút lui. Từ sau hàng rào cọc gỗ, Hoàng Thiệu Huy thong thả bước đến.
“Chúng ta lại gặp nhau rồi.”
“Hoàng Thiệu Huy? Đúng là tính không ra được.” - David cười chua chát. Những ông trùm của thành phố này ngoài mặt vẫn luôn cạnh tranh tài nguyên với nhau không ngờ tất cả đều có liên kết với nhau. David có thể tính ra Dương Trạch nhưng ngàn vạn lần không nghĩ đến Hoàng Thiệu Huy cũng cùng phe với Lâm Vĩ Phong.
Lâm Vĩ Phong nhanh chóng dừng xe chạy đến chỗ của Hoàng Thiệu Huy, anh đã tính toán đúng, Hoàng Thiệu Huy chính là lá bài tẩy của bọn họ.
“David, anh đã hết đường rồi, thả Khả Hân ra, anh có thể rời đi.” - Hoàng Thiệu Huy đưa ra một lời đề nghị có lợi cho đôi bên.
“Quá muộn rồi.” - David nắm chặt lấy gáy Khả Hân - “Tao không định rời đi mà không có thu hoạch.”
Lâm Vĩ Phong lần nữa rút súng ra, một số thuộc hạ của Hoàng Thiệu Huy cũng lấy súng ra, tất cả đều nhằm về hướng của David và Khả Hân.
“Thằng khốn! Thả Khả Hân ra!” - Lâm Vĩ Phong thật sự không bình tĩnh được nữa, anh nhất định phải giết David.
“Bắn đi, cùng lắm thì chết cùng cô ta, đường đi của tao cũng không cô đơn.”
“Bình tĩnh, chúng ta bình tĩnh lại.” - Hoàng Thiệu Huy biết cả Vĩ Phong và David lúc này đều căng như bong bóng nếu không cẩn thận phía nào cũng có thể phát nổ - “David, chúng ta từng nói chuyện, tôi hiểu anh, anh chắc chắn không phải kiểu người lấy phụ nữ ra làm lá chắn cho mình.”
“Lâm Vĩ Phong đã bắn chết Lý Tuyết Dung, tao còn phải tỏ ra quân tử hay sao?” - David cười giễu cợt.
Hoàng Thiệu Huy ngây người nhìn qua Lâm Vĩ Phong, nếu đã đến nước này thì thật sự không thể kiểm soát nữa. Hoàng Thiệu Huy và anh quen biết bao nhiêu năm, dù tay anh nhuộm bao nhiêu máu cũng không phải là do tự mình làm. Lần này Lâm Vĩ Phong có thể chính tay cầm súng giết người vì Khả Hân, xem ra tất cả mọi người đều đánh giá quá thấp tầm quan trọng của Khả Hân đối với anh.
“Thả Khả Hân ra đi, nếu mày muốn, tao với mày cũng chết, người vô tội trong chuyện này bị làm hại đủ rồi.” - Lâm Vĩ Phong gằn giọng nói, phát súng bắn Lý Tuyết Dung đó nếu có thể không bắn thì anh cũng sẽ không bắn, đáng tiếc, anh chỉ có một lựa chọn.
David đẩy ngã Khả Hân qua một bên, chĩa súng về phía Lâm Vĩ Phong, tay cũng đặt sẵn sàng ở còi súng:
“Vậy mày bỏ súng xuống đứng yên đó để tao bắn đi rồi tao tha cho cô ta.”
“Vĩ Phong, đừng, đừng…” - Khả Hân kịch liệt lắc đầu.
Lâm Vĩ Phong chầm chậm bỏ súng xuống, David cũng bước lên một bước nhắm thẳng vào anh.
“Đoàng!”
“Đoàng!”
“Không được bước qua!”
Chương 189
Người bị trúng đạn là David nhưng phát súng đó cũng không phải Lâm Vĩ Phong bắn. Lâm Vĩ Phong đã hoàn toàn buông súng xuống sẵn sàng nhận lấy tất cả để đổi lấy bình an cho Khả Hân. Nhưng một trong những thuộc hạ của Hoàng Thiệu Huy nhận thấy tình hình bất lợi cho Lâm Vĩ Phong nên đã nổ súng.
Phát súng thứ hai là David bắn, anh ta bắn vào vị trí đất ngay bên cạnh Khả Hân để cảnh cáo, không cho phép ai bước qua. Khả Hân bịt chặt tai lại, tái mặt không dám lên tiếng, nếu phát súng lúc nãy của David lệch một vài centimet thôi thì người trúng đạn đã là cô rồi.
“Ai bắn? Tên khốn nào đã bắn?” - Lâm Vĩ Phong tức giận hét lên, anh không hề cảm ơn người đã bắn trúng David, bởi vì phát súng đó chẳng khác nào đang gián tiếp đẩy Khả Hân vào chỗ chết.
“Chát!” - Hoàng Thiệu Huy dứt khoát nện cho thuộc hạ của mình một cú tát như trời giáng, người này thật sự đã sai rồi, làm trái lệnh chủ chính là tối kỵ - “Anh Phong tức giận thì tôi không bảo vệ được cái mạng nhỏ của cậu đâu.”
David bị bắn vào bụng, anh ta có thể phán đoán được viên đạn chưa làm tổn hại đến lục phủ ngũ tạng nhưng sợ là không chữa trị thì không cầm cự được bao lâu. David nhìn Khả Hân, ánh mắt âm hiểm sâu hút, bỏ lại cô, anh ta có thể thoát thân dễ dàng nhưng cũng đồng nghĩa với anh ta đã thua. Lý Tuyết Dung có thể nhận mình thua Lâm Vĩ Phong nhưng anh ta sẽ không.
David một tay đầu máu túm lấy Khả Hân lôi trở lại vào trong xe, Khả Hân không dám làm trái, cô và cả đứa con là hai mạng người không thể liều chết cũng với kẻ chỉ còn nửa mạng như David được.
Lâm Vĩ Phong nghiến răng nghiến lợi nhìn Khả Hân lần nữa rời khỏi tầm mắt mình. Sau khi xe của David lăn bánh, anh ngay lập tức hét lên:
“Bật định vị! Nhanh chóng theo dõi xem Khả Hân đi đâu.”
Lúc Lâm Vĩ Phong đưa chiếc đồng hồ có thiết bị theo dõi cho Khả Hân, anh chỉ hy vọng mình có thể không bao giờ phải dùng đến nó. Nhưng bây giờ anh cần đến nó rồi, Hoàng Thiệu Huy đưa máy tính bảng cho anh xem, David và Khả Hân đang di chuyển trở lại đường cũ.
“Chúng ta đi thôi.” - Lâm Vĩ Phong cùng Hoàng Thiệu Huy và thuộc hạ nhanh chóng vào xe đuổi theo, bọn họ không ngay lập tức đuổi theo là vì sợ David phát giác sẽ gây bất lợi cho Khả Hân.
“Để tôi gửi định vị này cho Dương Trạch, trước sau hai đầu chặn đường, David không thoát được nữa.” - Hoàng Thiệu Huy liên hệ với Dương Trạch, đây là lần đầu tiên chính cậu cũng thấy rối loạn.
“Vĩ Phong, mặc dù biết không thích hợp nhưng tôi muốn hỏi một câu. Khi nãy nếu không có phát súng bắn David đó. Cậu thật sự định để David bắn mình sao?”
Lâm Vĩ Phong không đáp, chỉ tập trung lái xe mắt nhìn chằm chằm vào màn hình định vị vị trí của Khả Hân.
Hoàng Thiệu Huy ôm trán lắc đầu:
“Chính vì cậu như thế này nên mới mắc sai lầm đó, cậu để tình cảm chi phối quá nhiều. Tôi không bảo cậu không lo lắng cho Khả Hân nhưng chính vì cậu đang đặt nó lên trên tất cả nên mới khiến bản thân bị người khác nắm thóp.”
Hoàng Thiệu Huy không nghĩ có ngày mình sẽ nói mấy câu vậy với Lâm Vĩ Phong, rõ ràng người lạnh lùng nhất trong ba người bọn họ là anh vậy mà giờ anh lại trở thành người xử sự vô cùng cảm tính. Có những lúc tình yêu cần lên tiếng nhưng cũng có những lúc tình yêu nên nhường chỗ cho lý trí. Lâm Vĩ Phong của hiện tại thật sự không phân định được rõ ràng như vậy nữa.
David một tay cầm súng một tay lái xe, vết thương ở bụng không ngừng chảy máu. Khả Hân nhìn cũng phát hoảng, cô không lo lắng cho David, cô lo anh ta sẽ kéo theo hai mẹ con cô chết chung.
“Đem thiết bị theo dõi đưa đây?” - Giọng David không còn hùng hổ như trước nữa, tiếng thở cũng nặng nề.
“Thiết bị gì chứ…” - Khả Hân lắc đầu đáp, đem cánh tay giấu ra sau lưng.
“Không cần tốn hơi sức lừa tôi, Lâm Vĩ Phong sẽ không trang bị gì cho cô sao? Đưa đây trước khi tôi hết kiên nhẫn.” - David giơ súng lên chĩa vào cô - “Nếu cô dám đưa tôi đồ giả, một khi tôi thấy Lâm Vĩ Phong đuổi đến thì ngay lập tức bắn chết cô.”
Khả Hân hít sâu một hơi, cắn rơi tháo đồng hồ ra đưa cho David. David cầm lấy, anh ta tin cô sẽ không dám nói dối. David hạ kính xe xuống, ném chiếc đồng hồ lên một chiếc xe chở hàng bên cạnh.
Khả Hân luyến tiếc nhìn theo chiếc đồng hồ, thứ duy nhất cô có thể trông mong vào để anh tìm cô cũng không còn nữa rồi. Khả Hân cảm thấy lúc này chỉ có thể tự trông cậy vào bản thân mình, cô dứt khoát xé một phần tay áo, nói:
“Tôi giúp anh cầm máu. Tôi không muốn chết cùng anh.”
David nhìn sâu vào mắt cô, anh ta biết Khả Hân nói thật, cái gọi là giúp anh ta đó chẳng qua là muốn giúp chính mình thôi.
“Giữ chặt vào.”
Khả Hân đem miếng vải vừa xé ấn vào vết thương ở bụng của David, máu chảy ra càng lúc càng nhiều, không sao cầm lại được.
“Anh đến bệnh viện đi, tôi sẽ không nói với ai anh đang ở đâu.”
David không đáp, cố gắng chịu đựng cơn đau tập trung lái xe.
“Anh muốn đem tôi chôn cùng thật hả? Anh muốn trả thù, muốn quyết chiến với Vĩ Phong thì cũng phải sống trước đã đúng không?” - Khả Hân bắt đầu khuyên can - “Tôi biết anh không gϊếŧ tôi, khi nãy nếu anh muốn đã bắn trúng tôi rồi chứ không phải bên cạnh. Nếu đã vậy anh cần gì cố chấp kéo theo tôi, anh cứ thả tôi ở bên đường rồi bản thân đi bệnh viện đi.”
“Cô đúng là lạc quan.” - Mặc dù đang rất đau nhưng David cũng bị mấy câu cô nói làm buồn cười.
Nếu trong cuộc sống này, ai cũng chọn phương án tối ưu nhất, ai cũng chọn con đường nhẹ nhàng nhất thì Lý Tuyết Dung có chết không? Lâm Vĩ Thành có một thân đầy thương tích vẫn không rõ được bản thân yêu hay hận Tuyết Dung không.
“Tôi không lạc quan, tôi chỉ muốn sống thôi.” - Khả Hân bất lực nói.
“Tôi sẽ không gϊếŧ cô, nên trật tự đi.”
Khả Hân quả nhiên đoán đúng, David chẳng qua là muốn đối đầu với Lâm Vĩ Phong. Anh ta không giống Lý Tuyết Dung, sẽ không làm hại người vô tội.
“Không gϊếŧ tôi nhưng anh có thể thả tôi ra không?”
“Cô nói thêm câu nào nữa thì đừng trách tôi đổi ý.” - David cảm thấy Khả Hân đúng là thông minh, lúc nãy một lời cũng không nói, bây giờ anh ta bị thương liền bắt lấy cơ hội để đàm phán.
Khả Hân không ngờ David thật sự lái xe quay về bến cảng, không phải ở nơi này người của Vĩ Phong vẫn còn canh chừng hay sao? David lái xe vào một con hẻm khuất người, đậu lại ở đó chờ thời cơ. Lâm Vĩ Phong chắc chắn không ngờ được, David lại dùng chiêu, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.
“Anh đợi gì vậy?” - Khả Hân hỏi.
David không đáp, anh ta nhìn xuống vết thương của mình, máu vẫn chảy, cũng may là Khả Hân vẫn luôn dùng vải ấn vào đó, giúp anh ta chống đỡ theo nhiều thời gian. Ngay từ đầu đã không muốn làm hại cô, bây giờ xem ra David cũng sẽ thả cô đi thật.
“Sao dừng lại rồi?” - Hoàng Thiệu Huy vẫn đang nhìn định vị trên màn hình - “Đi tiếp rồi, sao David cứ lái xe đi một vòng tròn vậy?”
“Anh ta đang muốn dở trò gì đây?” - Lâm Vĩ Phong xoay vô lăng chạy theo hướng dẫn của thiết bị theo dõi.
Mất một lúc sau, đến tận khi tuyến đường mà thiết bị định vị chỉ dẫn càng lúc càng bất hợp lý, Lâm Vĩ Phong mới không màn gì nữa đạp ga hết mức chạy thẳng đến chỗ trên màn hình.
“M* nó!” - Lâm Vĩ Phong tức giận đá mạnh vào bánh xe đến mức mũi giày cũng gãy, anh siết chặt chiếc đồng hồ của Khả Hân trong tay.
Bọn họ đã phát hiện ra từ nãy đến giờ bọn họ đều đuổi theo một chiếc xe chở hàng, còn Khả Hân và David đang ở đâu, hoàn toàn không có tin tức.
“Không ngờ David đã biết chúng ta có gắn thiết bị theo dõi ở chỗ Khả Hân.” - Hoàng Thiệu Huy nói.
“Tập hợp tất cả mọi người lại, lùng sục từng ngõ ngách của thành phố này cho tôi.” - Anh gầm lên.
Điều David đợi, chính là đợi Lâm Vĩ Phong điều động người ra khỏi bến cảng. Anh ta nhếch môi cười, đã đợi được rồi. David bước xuống xe, tất nhiên là uy hiếp cả Khả Hân đi cùng.
David đi lên một chiếc thuyền đã chuẩn bị sẵn, cái gọi là đường lui cuối cùng của David không phải tuyến đường bị Hoàng Thiệu Huy chặn lại kia mà chính là con thuyền này. Giữa David và Lâm Vĩ Phong chưa bao giờ là một trận chiến của vũ lực, từ đầu đến cuối chỉ có đấu trí mà thôi.
Chương 190
Trong lúc David khởi động thuyền, Khả Hân nhanh chóng nhìn xung quanh tìm kiếm thứ gì đó có thể cứu lấy mình. Cô để ý thấy một số pháo cứu hộ đặt trên kệ cạnh hộp cứu thương, nhanh trí nói:
“Tôi lấy hộp cứu thương qua đây được không?”
David gật đầu hạ súng xuống, bây giờ thuyền đang lênh đênh ngoài biển rồi, David không tin Khả Hân có gan nhảy xuống. Khả Hân sẽ không ngu ngốc đến độ thay vì ở lại đây tìm cho mình một con đường sống thì lại đi làm mồi cho cá mập.
Khả Hân đi sang đó lấy hộp cứu thương, sẵn tiện lấy hai cây pháo giấu vào dưới đáy của hộp cứu thương. David sau một thời gian dài chống đỡ đã không còn sức lực nữa, khuỵu xuống bên cạnh buồng lái.
Khả Hân nhìn cảnh tượng này thật lòng muốn bỏ cho anh ta chết nhưng khi nãy cô đã thấy anh ta dùng một thiết bị gì đó ở buồng lái liên lạc với người khác. Khi nãy cô kiểm tra điện thoại thì phát hiện không có sóng, không thể liên lạc với bên ngoài, mạng của hai mẹ con cô và anh ta đang bị buộc chặt trên một con thuyền theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
“Tôi phải làm gì? Anh hướng dẫn tôi đi, tôi không biết xử lý vết đạn bắn.”
“Dùng thứ này rửa vết thương đã.” - David chỉ tay vào lọ sát trùng.
Khả Hân kéo áo anh ta lên, cô nhăn mặt không dám nhìn cảnh tượng máu me bê bết trước mặt.
“Nhanh tay lên, đừng lề mề nữa.” - Môi David trắng bệch, khó khăn nói từng chữ.
Khả Hân một tay cầm thuốc sát trùng đổ mạnh vào vết thủng một tay cầm bông y tế lau máu. Cô cũng không làm nhẹ tay gì, David đau đến nghiến răng nghiến lợi.
“Tiếp theo làm gì?”
“Lấy đạn ra.”
“Anh tự làm đi.” - Khả Hân vội buông đồ trong tay xuống, cô đã giúp đến mức này là quá đủ rồi, cô không phải Bồ Tát mà vị tha đến vậy.
“Tôi không tự làm được.” - David bất lực nói - “Đợi ra đến hải phận quốc tế, sẽ có người đón tôi, đến lúc đó tôi sẽ thả cô về.”
Vẻ mặt Khả Hân vẫn đầy vẻ đề phòng, đối với cô lời của David không đáng tin lắm, anh ta có thể lật lọng bất cứ lúc nào.
“Tôi còn sống thì cô sẽ an toàn. Tôi đảm bảo sau khi tôi rời khỏi đây cô có thể trở về đất liền bình an vô sự.”
“Anh lấy gì đảm bảo chứ? Mấy phút trước thôi anh còn chĩa súng vào đầu tôi.” - Khả Hân miệng vẫn chất vấn anh ta nhưng tay đã cầm lại bông băng tiếp tục giúp anh ta khử trùng vết thương.
“Đừng tưởng tôi không biết cô vừa giấu pháo cứu hộ đi.” - David cười trừ - “Mạng sống của tôi nằm trong tay cô, mạng sống của cô cũng nằm trong tay tôi.”
Khả Hân mặc dù không muốn nhưng cũng phải thừa nhận David nói đúng.
“Đừng nuốt lời, anh đã hứa sẽ thả tôi về.”
“Bắt giữ cô bao nhiêu đây cũng đủ dày vò Lâm Vĩ Phong rồi, tôi còn muốn lần sau lại đấu với anh ta. Nếu thắng thua của hai người đàn ông lại quyết định bằng mạng sống của một người phụ nữ thì tôi đang tự hạ nhục mình.”
Khả Hân không tin David nhưng cũng hy vọng lần này anh ta không lừa cô.
“Tôi cần làm gì tiếp theo? Nói trước, tôi không gắp được viên đạn ra đâu.”
“Khử trùng dao và đồ gắp.” - David yếu ớt nói.
Nếu lúc này Khả Hân bỏ mặc không cứu thì David chết chắc nhưng cô không thể, cô không biết lái thuyền, cũng không biết cách liên lạc với bên ngoài. Người của David thì rất nhanh sẽ đến đây, nếu họ phát hiện cô cùng xác của David trên thuyền, cô còn mạng trở về với Vĩ Phong sao.
Khả Hân dùng thuốc khử trùng dao và nhíp y tế, David lấy trong túi ra bật lửa đưa cô, muốn cô hơ qua dao. Khả Hân vừa làm vừa nghĩ mấy tình tiết này bình thường cô đều xem trên phim, không ngờ bây giờ chính mình trải qua.
Toàn bộ quá trình lấy viên đạn ra đều là David tự thân làm, Khả Hân chỉ ở một bên bảo gì làm nấy, cô nhận ra David không phải nghiệp dư, động tác hay cách thức đều vô cùng bài bản, giống như đã được đào tạo.
Khả Hân đột nhiên nghĩ trở về phải hỏi Bạch Mai, học một khóa xử lý vết thương thế này, nếu đổi lại người bị bắn là Lâm Vĩ Phong, cô cũng có thể giúp đỡ anh. Quan trọng trước mắt vẫn là, có thể trở về được không đã.
“Khâu lại đi, tôi không khâu được.”
“Anh kêu tôi khâu lại hả?” - Khả Hân trừng mắt nhìn David - “Anh có bị điên không? Tôi không muốn tự tay gϊếŧ anh.”
“Khâu nhanh đi, cô còn dài dòng thì tôi chết thật.” - David nhét kim y tế vào tay Khả Hân.
Khả Hân hít sâu một hơi, bây giờ không còn sự lựa chọn khác, cứ tưởng tượng như đang may vá bình thường là được. David nhịn đau cắn môi đến bật máu, mặc dù anh ta đã tự tiêm một mũi thuốc tê rồi nhưng Khả Hân không hề nương tay chút nào, không biết là cô thật sự vụng về hay cố tình trả thù.
Mọi chuyện cuối cùng cũng xong, Khả Hân mặt đầy mồ hôi nằm vật ra sàn, tất cả những gì hoang đường điên khùng nhất đời cô đều xảy ra trong đúng một ngày hôm nay. Khả Hân xoa xoa bụng, đứa nhỏ bên trong giống như cũng đang kiệt sức như cô.
Khả Hân xem kỹ từng từng loại thuốc có trong hộp cứu thương, muốn tìm xem có thuốc nào giống với loại dưỡng thai cô hay dùng không. Đáng tiếc là không có, cô quay sang hỏi David:
“Trên thuyền có gì ăn không?”
“Tự tìm đi.”
Khả Hân đá vào chân David một cái rồi bắt đầu đi tìm, David mặc dù tức giận nhưng không thể làm gì cả, giờ đây anh ta chỉ có thể ngồi một chỗ chờ vết thương ổn định lại. Khả Hân không tìm được gì ngoài bánh mì lát và vài lon đồ hộp, cũng may trên thuyền có nước đóng chai.
Khả Hân mong là bụng mình khó chịu chẳng qua vì đói mà thôi, cô cố ăn thật nhiều nhưng chưa được mấy miếng lại buồn nôn.
“Ọe…”
Khả Hân nhịn xuống, uống thật nhiều nước vào, dù có khó chịu cô cũng phải ăn tiếp. Khả Hân ăn xong liền đem một ít bánh mì còn lại và nước sang để bên cạnh David.
“Anh nợ tôi ân tình này, anh nhất định phải giữ đúng lời hứa thả tôi trở về.”
“Yên tâm đi, dù tôi có là một tên khốn cũng là tên khốn giữ chữ tín.”
Màn đêm rất nhanh đã buông xuống, Khả Hân cũng không biết mình đã lênh đênh đến đâu rồi. Thỉnh thoảng cô lại lấy điện thoại ra xem nhưng không có sóng, mức pin cũng đã xuống cạn, nhanh thôi nó sẽ sập nguồn.
“Người của anh khi nào đến? Có khi nào chúng ta chết trước khi đợi được họ không?” - Khả Hân khó chịu nói, cô thật sự hết kiên nhẫn rồi.
“Nhanh thôi, chúng ta đến hải phận quốc tế rồi.” - David bình thản nói.
Sương đêm xuống rất lạnh, Khả Hân co ro ngồi trong một gốc, cô nghĩ đến anh, có lẽ giờ này anh đang tìm kiếm cô khắp nơi, chắc là anh đang hoảng loạn lắm. Ngoài cô ra không ai có thể xoa dịu được anh, không biết anh có thể làm ra chuyện gì nữa.
“Cô nghĩ Tuyết Dung còn sống không?” - David đột nhiên hỏi cô.
Khả Hân không phản ứng kịp, không biết trả lời thế nào.
“Chắc là không rồi, sau này sẽ không còn ai đi gây họa để tôi thu dọn tàn cuộc nữa.”
Khả Hân mím môi, cô có thể nhận ra sự đau lòng trong lời của David. Dù cô chẳng ưa gì Lý Tuyết Dung nhưng một sinh mạng đột ngột mất đi, có ai mà không thấy xót xa.
“Cô ta sống thật khổ sở, có lẽ đến một thế giới khác sẽ tốt hơn.”
“Đúng vậy, rõ ràng nó có thể về Canada, sống một cuộc đời mới nhưng nó vẫn vì cái thứ tình yêu ngu xuẩn gì đó mà chết.” - David chua chát nói.
“Một ngày nào đó cô cũng sẽ như nó, hôm nay không phải chết trong tay tôi thì ngày mai cũng là trong tay người khác. Mắt nhìn đàn ông của Tuyết Dung và cô quá kém.”
“Kém sao? Một người có thể nguyện chết vì tôi, tôi có gì luyến tiếc.”
David lắc đầu cười, trước mặt anh giống như một phiên bản Lý Tuyết Dung lương thiện hơn và may mắn hơn vậy.
“Nếu không phải do tôi nương tay, cô còn có thể ngồi đây nói chuyện với tôi sao? Sai lầm của Lâm Vĩ Phong chính là cho người khác biết cô quá quan trọng nhưng lại không để cô biết cô quan trọng với anh ta thế nào. Người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được thì chính là kém cỏi.”
Khả Hân không tranh cãi với David nữa, cô cũng không có hơi sức để tranh cãi. Thức ăn thật sự cũng không giúp cô thấy khá hơn, bụng vẫn cứ âm ỉ đau, lòng bàn tay cô đổ đầy mồ hôi.
David thấy sắc mặt Khả Hân dần dần còn tái hơn cả mình, cau mày hỏi:
“Cô làm sao đấy?”
Khả Hân lắc đầu, yếu ớt nói:
“Anh mau chóng để tôi về đất liền thì tôi không sao rồi."
Cô vừa nói dứt câu thì thuyền của họ đột nhiên bị một ánh đèn từ một chiếc thuyền khác rọi thẳng vào.