Em Chồng, Anh Đừng Qua Đây!

Chương 148-152




Chương 148


Khả Hân bước xuống lầu nhìn thấy Lâm Vĩ Phong đang ngồi ở bàn ăn, một tay cầm tách trà còn bốc khói tay còn lại thông thả lật xem tạp chí kinh tế.

Khả Hân đi đến ngồi bên cạnh, quản gia Thuần và dì Ba đều gật đầu mỉm cười với cô.
Cảm giác bình yên thoải mái này đúng là hiếm thấy ở nhà họ Lâm, Khả Hân nhìn cả bàn ăn chỉ có hai người bọn họ, hỏi:
“Anh Vĩ Thành đâu rồi? Anh ấy vẫn ăn trong phòng sao?”
“Anh ấy chưa dậy.” – Lâm Vĩ Phong đặt tờ báo và tách trà xuống bắt đầu động đũa.
‘Không lẽ là chờ mình xuống mới ăn đó chứ?’, trong đầu cô chợt lóe lên suy nghĩ này.
“Còn nhìn gì nữa, ăn nhanh đi.”
“Ờ… ờ.” – Khả Hân gật đầu, cúi đầu xuống ăn không dám nhìn Lâm Vĩ Phong nữa.
Khả Hân sợ ánh mắt lúc này của cô sẽ bị Lâm Vĩ Phong trêu ghẹo giống như lần đầu cô xuống ăn sáng ở nhà này.

Anh bảo cô nhìn anh với ánh mắt tràn ngập sắc xuân say mê anh.

Khả Hân bây giờ không phải vì vẻ hào nhoáng của anh mà bị thu hút cô thật sự là bởi những quan tâm anh dành cho cô.
Yêu thích sự đẹp trai chẳng qua là nhất thời, ngưỡng mộ tài năng cũng không dài lâu nhưng sự rung cảm từ sâu thẳm trái tim mới không dễ dàng thay đổi.
Hai người ăn xong thì đi ra ngoài sân trước, Khả Hân nhìn quanh không thấy tài xế Tiến Trung, quay sang hỏi quản gia:
“Không phải Tiến Trung đưa tôi đến trường sao?”
Quản gia Thuận cười cười không đáp, chỉ ra hướng chiếc xe Ferrari đang khởi động.
Khả Hân vốn tưởng Lâm Vĩ Phong nói đưa cô đến trường là nói đùa, không ngờ anh làm thật.

Lâm Vĩ Phong nhìn thấy cô vẫn còn đứng đó lề mề, hạ kính xe nghiêng đầu ra nói:
“Còn đứng đó làm gì, muốn tôi mời cô lên xe nữa sao?”
Khả Hân nhanh chóng chạy qua lên xe.
Suốt một đường đi hai người cũng không nói với nhau câu nào, Lâm Vĩ Phong vẫn luôn đeo tai nghe nói chuyện công việc với thư ký.

Khả Hân biết công việc của anh vẫn luôn bận rộn, tập đoàn của Lâm Vĩ Thành quản lý hiện tại cũng phải do Vĩ Phong lo liệu.
Lâm Vĩ Phong dừng xe trước cổng trường, Khả Hân muốn nói cảm ơn nhưng thấy anh vẫn còn đang nói chuyện nên ngoan ngoãn tự xuống xe.

Lâm Vĩ Phong đột nhiên tháo tai nghe ra, gọi cô lại:
“Chỗ đỗ xe của trường cô ở đâu?”
“Hả?” – Khả Hân cảm thấy mình nghe không hiểu lắm câu anh vừa nói – “Sao anh lại hỏi chỗ đỗ xe?”
“Cô muốn tôi để chiếc xe này ở trước cổng trường à? Tôi không muốn trở thành tâm điểm ngày mai.”
“Nhưng… nhưng sao anh phải đỗ xe ở đây, anh định đợi tôi sao?”
Lúc Khả Hân nói ra câu Khả Hân thấy bản thân đang suy nghĩ một chuyện rất hoang đường nhưng Lâm Vĩ Phong lại dùng một gương mặt như đang nói ‘chuyện này còn cần phải hỏi?’ để đáp lại cô.
“Anh không cần đợi tôi đâu, anh cứ làm việc đi, khi nào tan học tôi tự về cũng được.”
“Nhiều lời, chỉ tôi chỗ đỗ xe.”
Lâm Vĩ Phong trước nay vẫn luôn là người quyết liệt như vậy, anh đã muốn làm gì thì không cần ai nói ra nói vào nữa.
Khả Hân chỉ chỗ đỗ xe cho anh sau đó cũng không quan tâm nhiều nữa vội vàng chạy vào phòng học điểm danh.

Khả Hân đặt bài luận của mình ở trước mặt nhưng lại không đọc nổi chữ nào.

Cô đưa tay đặt trên ngực mình, ngăn cho trái tim tiếp tục đập loạn.
Cô tự hỏi trong lòng có phải Lâm Vĩ Phong biết được giao ước của cô và con trai hay không, nếu không tại sao trong mấy ngày nay lại đột nhiên đối tốt với cô như vậy?
Lâm Vĩ Phong đi dạo một vòng quanh sâu trường, không khí ở trường đại học dường như rất lâu rồi anh mới trải nghiệm lại.

Thời điểm anh tốt nghiệp cũng là chuyện của 6,7 năm trước.

Đó cũng là khoảng thời gian anh gặp Lâm Tuyết Dung, đối với anh đó chỉ là một câu chuyện thoáng qua, Lâm Tuyết Dung trong câu chuyện đó cũng là một người rất mờ nhạt.
Nếu không phải cái tên của cô ta sau này luôn xuất hiện bên cạnh anh trai Vĩ Thành anh cũng xém quên mất.

Lâm Vĩ Phong không muốn thừa nhận bọn họ từng quen biết chẳng qua là vì anh không có chút tưởng nhớ nào đến cô ta.

Lý Tuyết Dung lại một mực cho rằng anh có tật giật mình, trong lòng có cô ta nên mới giấu diếm Vĩ Thành.
“Đàn anh, anh ở khoa nào vậy, có thể cho em xin chụp ảnh không?” – Dòng suy nghĩ của Lâm Vĩ Phong bị cắt đứt khi có mấy nữ sinh can đảm chạy đến bắt chuyện với anh.
Dù sao thì một người như Lâm Vĩ Phong đi lang thang ở sân trường đại học ngoài gây chú ý ra thì còn gây gì được nữa.

Lâm Vĩ Phong nhìn mấy cô nữ sinh này, cũng cỡ tuổi của Khả Hân, trong mắt bọn họ đều lấp lánh trái tim nhìn anh.

Lâm Vĩ Phong cau mày không vui, vì sao Khả Hân lại không giống bọn họ, có chồng ưu tú như anh lại không bao giờ chịu thưởng thức.

Lâm Vĩ Phong dứt khoát đưa tay chặn lại camera điện thoại của bọn họ, trầm giọng hỏi:
“Cho hỏi Khoa Mỹ Thuật Công Nghiệp đi đường nào?”
“Anh đến khoa đó làm gì? Anh có bạn gái học khoa đó sao?” – Mấy cô gái tò mò hỏi.
“Không phải.”
Bọn họ nghe thấy lời phủ định của anh thì hai mắt sáng lên, bọn họ nghĩ rằng mình vẫn còn hy vọng.
“Không phải bạn gái, là vợ.”
“…”
Lâm Vĩ Phong không hề bận tâm lời nói của mình có tính sát thương như thế nào lại tiếp tục bồi thêm một câu:
“Xem ra là các cô không biết rồi, tôi tự mình đi tìm vậy.”
Khả Hân nhìn đồng hồ đã hai tiếng trôi qua, cô không biết bây giờ Lâm Vĩ Phong đang ở đâu.
‘Không phải là bị lạc chứ? Không, không, không, anh ta sao mà lạc được’, cô lấy điện thoại ra định nhắn cho anh một tin nhưng ngẫm kỹ thì lại cất điện thoại vào.
Lâm Vĩ Phong chắc là đang ngồi ở một chỗ yên tĩnh nào đó tiếp tục giải quyết công việc từ xa.

Khi nào cô báo cáo xong thì ra gọi cho anh cũng không muộn, không cần làm phiền anh.
Hôm nay chỉ có một mình Khả Hân báo cáo, lúc Khả Hân đang đứng trên bục giảng chuẩn bị cho phần trình bày của mình thì Lâm Vĩ Phong từ cửa bước vào.
“Cậu tìm ai? Không giống sinh viên, người nhà của bạn nào trong lớp?” – Không đợi Khả Hân kịp phản ứng giáo sư đã lên tiếng trước.
Lâm Vĩ Phong không hề cảm thấy chút khó xử nào, vô cùng tự tin mỉm cười gật đầu nói:
“Giáo sư quả thật tinh tường.”
Khả Hân vẫn đang đứng trên bục giảng, cô siết chặt hai tay, không dám lên tiếng, thở cũng không dám thở mạnh.
“Ai là người nhà của anh bạn ngoài kia thì lên tiếng đi, thầy sẽ cho ra ngoài gặp một chút.” – Giáo sư quay lại nhìn một lượt sinh viên trong phòng.
“Nếu em thất sự là người nhà của người ta thì hay quá nhưng em không phải.” – Một nữ sinh không ngần ngại lên tiếng.
Mọi người đều cười lớn sau đó không ngừng bàn tán rốt cuộc anh chàng đẹp trai này là của ai trong lớp.
“Không ai nhận thật sao?” – Giáo sư lần nữa hỏi lại sau đó quay ra nói với Lâm Vĩ Phong – “Xem ra cậu nhầm lớp rồi, ở đây không có người cậu cần tìm.”

Lâm Vĩ Phong cũng không có phản bác lại lời giáo sư mà từ từ đưa ra trước mặt một chiếc cặp laptop.

Khả Hân lúc này mới tái mặt, trong lòng cô thì cứ đinh ninh bài luận nằm trong USB cô hay mang theo bên mình nhưng đó là bài luận chưa hoàn chỉnh, trong laptop của anh đêm qua cô dùng mới là bản cuối cùng.
Khả Hân khóc không ra nước mắt, trước ánh nhìn ngỡ ngàng ngơ ngác của giáo sư và các bạn đi đến trượt mặt Lâm Vĩ Phong nhận lấy laptop.
“Anh tìm chỗ nào ngồi đi đừng đứng đây nữa.”
“Khi nào xong, tôi muốn chúng ta kịp về nhà ăn trưa.”
Khả Hân muốn tránh né Lâm Vĩ Phong càng làm trái ý cô, mấy chữ về nhà ăn cơm kia, anh cố tình nói to cho tất cả mọi người đều có thể nghe thấy.
Khả Hân nhìn xuống quanh chân mình xem có cái hố nào không, cô muốn chui xuống đó, lấp đất lại, tự chôn bản thân luôn.

Lâm Vĩ Phong gật đầu với giáo sư một cái xem như cháo rồi xoay người rời đi.
Tất cả bạn học đều há hốc mồm nhìn Khả Hân, cô là người không có gì nổi bật nêu không phải nói là mờ nhạt.

Vậy mà Khả Hân lại có thể lẳng lặng tìm cho mình một anh đẹp trai như vậy không những thế vừa nhìn đã biết là người rất có tiền.
“Không phải Khả Hân là bạn gái của anh Khánh Nguyên sao?”
“Khánh Nguyên phó hội trưởng hội sinh viên hả? Trái một anh phải một anh, cô ta đúng là biết chơi thật đó.”
Những lời bàn tàn không hay ngay lập tức vang lên ở khắp nơi trong lớp học, Khả Hân cũng không thể giải thích, cô biết lúc này im lặng mới là tốt nhất.
“Sinh viên của tôi từ lúc nào lại thích bàn tán đời tư của người khác như vậy? Chuyện riêng của em ấy không đến lượt người ngoài cuộc chúng ta xen vào, nếu có nhiều thời gian rảnh như vậy thì cũng làm bài luận nộp cho tôi đi.”
Phan Khánh Nguyên biết hôm nay Khả Hân báo cáo nên anh ta đã đứng đợi cô ở đây, không ngờ lại để cho anh chứng kiến được cảnh hai người kia cùng đi bên nhau.

Không ganh tị chính là nói dối, vị trí bên cạnh Khả Hân vốn dĩ là của anh ta, anh ta không cam tâm.
Gương mặt Phan Khánh Nguyên bỗng trở nên âm trầm, anh ta lấy điện thoại ra, gọi cho một người, Lâm Dương Minh.
“Tôi có thứ có thể đánh bại Lâm Vĩ Phong, ông hứng thú không?”.

Chương 149


Khả Hân nhìn thấy Lâm Vĩ Phong chạy xe về hướng ký túc xá của cô trong lòng chợt nhói lên, có phải anh lại muốn đuổi cô về kí túc xá không? Không phải anh còn đang nói về chuyện cùng về nhà ăn cơm sao? Tất cả đều là lời nói bông đùa?


“Ngẩn ra đó làm gì, còn không xuống xe.”


Trái tim Khả Hân âm ỉ đau, bàn tay đặt lên cửa xe của cô cũng run lên, cô xuống xe liền đi thẳng vào cổng. Lâm Vĩ Phong bước theo sau cau mày gọi lại:


“Đi nhanh vậy làm gì?”


“Hả?” – Khả Hân nhìn thấy Lâm Vĩ Phong đã đuổi kịp ở phía sau, không biết nên nói lời gì, không phải là anh muốn đuổi cô trở lại ký túc xá sao?


“Hôm qua đã nói sẽ dọn hết họa cụ của cô từ ký túc xá của cô về nhà sao, tôi giúp cô một tay.”


“…”


Lâm Vĩ Phong không có nói dối, anh nói muốn dọn đồ của cô về nhà là nói thật, nói muốn về nhà cùng ăn cơm cũng là nói thật.


“Anh đợi ở ngoài đi, anh không vào ký túc xá nữ được đâu.” – Khả Hân vừa lắc đầu vừa cười đến híp mắt.


“Tôi tự có cách.” – Lâm Vĩ Phong đi thẳng đến phòng bảo vệ cùng bảo vệ nói mấy câu, sau đó bảo vệ thật sự để anh qua cổng.


“Anh dùng cách gì vậy?” – Khả Hân tò mò hỏi anh – “Bảo vệ ở ký túc nữ nổi tiếng là khó tính luôn, đừng nói để nam sinh đi vào, chỉ cần có nam sinh đứng lâu trước cổng đã bị đuổi.”


“Chúng tôi quen nhau.” – Anh nhún vai đáp.


Khả Hân gãi gãi đầu, sao một người như Lâm Vĩ Phong có thể quen bảo vệ của ký túc xá trường cô được.


“Anh đừng có lừa tôi, sao anh có thể quen bảo vệ chỗ chúng tôi được.”


“Không chỉ bảo vệ đâu, quản lý ký túc xá đều biết tôi, biết rằng tôi có một cô vợ khó chiều hay bỏ nhà ra đi.” – Lâm Vĩ Phong nói nửa thật nửa đùa, cũng muốn đánh tiếng trước xem phản ứng của Khả Hân.


“Ai là vợ của anh chứ! Bớt nói nhảm đi.” – Khả Hân lườm anh một cái rồi chạy vội lên phía trước, cô không muốn anh nhìn thấy vẻ mặt ngại ngùng của mình.


Tất nhiên là so với việc bị gọi là vợ của Lâm Vĩ Thành thì bốn chữ vợ Lâm Vĩ Phong vẫn thuận tai hơn. Nói Khả Hân không có tự trọng cũng được, đơn ly hôn còn chưa ký đã mơ tưởng đến làm vợ của em chồng nhưng con người ai không tham lam, mà thứ cô tham lam chẳng qua là một gia đình hạnh phúc.


Khả Hân đã có thai rồi, đứa bé này là con của Lâm Vĩ Phong, nếu bọn họ thật sự có thể một nhà ba người ở bên nhau. Cô quan tâm gì đến luân thường đạo lý nữa chứ, hạnh phúc của con cô mới là quan trọng nhất.


Họa cụ của Khả Hân cũng không có bao nhiêu chủ yếu là mấy hộp màu lớn và giá vẽ, hai người thu dọn rất nhanh. Khả Hân cũng biết mặc dù bảo vệ châm chước cho Lâm Vĩ Phong vào đây nhưng cũng không thể ở quá lâu, gây bất tiện cho người ta.


Bảo vệ nhìn Lâm Vĩ Phong cùng Khả Hân dọn đồ ra nhiệt tình đi lại giúp, còn cười đầy thâm ý:


“Lần này chắc là không quay lại đây nữa phải không?”


“Còn chưa biết được, tính tình cô ấy sáng nắng chiều mưa.” – Giọng điệu của Lâm Vĩ Phong vô cùng tự nhiên, khiến cho Khả Hân cảm thấy không hề gượng gạo.


“Vợ trẻ tuổi chính là như vậy, cậu phải chịu khó một chút.”





“Tôi đâu ngại chịu khó, chỉ có cô ấy là suốt ngày gây sự.”


Khả Hân mím môi đứng một bên nghe hai người đàn ông nói về mình, thiếu chút nữa cô đã lên tiếng hỏi lại. Rốt cuộc người Lâm Vĩ Phong đang nói có phải cô không vậy, từ khi nào cô lại trở thành người khó tính khó chịu còn anh thì là người cam chịu hết mực chiều chuộng cô?


“Lâm Vĩ Phong, nếu anh không làm kinh doanh nữa đi đóng phim cũng được đó, chắc chắn có thể giành được ngôi Ảnh đế.”


Lâm Vĩ Phong biết Khả Hân đang nói móc mình, anh chỉ cười không đáp, đạp ga lái xe rời khỏi ký túc xá.


Khả Hân lấy điện thoại ra gọi cho Kim Chi, sợ cô khi về ký túc xá thấy đồ đạc không cánh mà bay sẽ hoang mang.


“Kim Chi à, chị vừa về ký túc xá dọn họa cụ, em trở về không cần lo lắng.”


“Chị dọn đi đâu? Chị dọn về nhà họ Lâm sao?” – Kim Chi vẫn luôn là người nhanh nhạy, vừa nghe liền hiểu.


“Phải, có lẽ sau này cô phải chịu khó ở ký túc xá một mình rồi.”


Khả Hân còn chưa kịp lên tiếng Lâm Vĩ Phong đã lên tiếng chen ngang, cô không hài lòng lườm anh:


“Nghe trộm điện thoại của người khác còn chen vào, ngày xưa đi học cô giáo không dạy anh đó là bất lịch sự à?”


“Cô có muốn tôi bất lịch sự hơn nữa không?” – Lâm Vĩ Phong một tay vẫn đặt trên vô lăng tay còn lại đã nằm lấy cằm cô xoay mặt cô đối diện với mình.


Khả Hân cả người không dám động đậy, cho đến khi tiếng của Kim Chi lần nữa vang lên trong điện thoại cô mới bừng tỉnh mà đẩy Lâm Vĩ Phong ra.


“Chị Khả Hân, không ngờ hai người nhanh như vậy lại về cùng một chỗ rồi.”


“Không phải như em nghĩ đâu.” – Khả Hân cũng không tiện giải thích nhiều chỉ nói qua loa để chặn cái miệng hay nói lung tung của Kim Chi lại – “Mấy ngày nay chắc chị không về ký túc xá, nếu có ai hỏi em thì cũng đừng khai hết ra đó.”


“Em biết rồi, em không làm phiền hai người nữa.”


Sau khi Khả Hân cúp máy, không khí trong xe vẫn có chút không được tự nhiên. Khả Hân nhìn xuống bàn tay xoa xoa ngón tay mấy cái rồi lên tiếng:


“Có một chuyện tôi vẫn luôn muốn hỏi từ hôm qua…”


“Cô muốn hỏi về Lý Tuyết Dung?” – Lâm Vĩ Phong không để cô nói hết đã đưa ra suy đoán của mình.


“Phải, cô ta đâu rồi?”


“Không cần bận tâm, tạm thời cô ta sẽ không gây chuyện được nữa.”


Khả Hân trộm thở ra một cái, cô đã chứng kiến thủ đoạn đổi trắng thay đen của Lý Tuyết Dung rồi. Đối với loại người giỏi giảo biện như thế Khả Hân tự nhận có trăm cái miệng cũng nói không lại.


“Anh Vĩ Thành đồng ý để cô ta đi hay sao?”


Lâm Vĩ Phong không đáp chỉ đạp ga chạy nhanh hơn, Vĩ Thành tất nhiên không đồng ý. Một khi anh biết chuyện mà Vĩ Phong làm chắc chắn sẽ nổi giận vô cùng vậy nên mấy hôm nay Vĩ Phong vẫn luôn tránh né không vào phòng thăm anh trai.





Khả Hân nhìn thái độ của Vĩ Phong cũng đoán ra tình hình, Lý Tuyết Dung là tâm can bảo bối trong lòng Lâm Vĩ Thành nhưng là cái gai trong lòng Lâm Vĩ Phong.


“Vĩ Phong, anh Vĩ Thành cũng chỉ có một ước muốn là có thể sống hạnh phúc cùng Lý Tuyết Dung. Nếu cô ta không làm hại anh ấy nữa, thì anh để anh ấy toại nguyện đi.”


“Cô có tấm lòng Bồ Tát quá đó.” – Lâm Vĩ Phong lắc đầu cười.


Câu này Lâm Vĩ Phong không chỉ nói Khả Hân mà còn đang nói anh trai của mình, Lâm Vĩ Thành rõ ràng hơn ai hết chính Lý Tuyết Dung đã dẫn dắt Vĩ Thành và Vĩ Phong cùng đi vào nhà kho có thuốc nổ đó.


“Không phải tôi có tấm lòng Bồ Tát tôi chỉ là nghĩ cho bệnh tình của anh Vĩ Thành. Mỗi lần Lý Tuyết Dung nhìn tôi đều khiến tôi nổi gai óc.” – Lời này của cô hoàn toàn là thật, nếu có thể lựa chọn cô thật lòng không muốn gặp lại cô ta.


“Không cần suy nghĩ cho người khác, suy nghĩ cho cô là được rồi.”


Lâm Vĩ Phong vừa nói dứt câu thì chiếc xe cũng đã dừng đến trước cổng nhà họ Lâm, anh bước xuống xe một lúc vẫn chưa thấy cô ra ngoài.


“Cô muốn đặt giá vẽ ở trong phòng hay ngoài vườn?” – Lâm Vĩ Phong gõ mấy tiếng trên kính xe, ý bảo cô mau xuống xe.


“… Ngoài vườn đi.”


Khả Hân vẫn luôn muốn thử cảm giác để giá vẽ ở ngoài vườn, vừa vẽ tranh vừa ngắm nhìn cảnh sắc trời mây. Lúc ở nhà chú thím, cô từng thử rồi nhưng Mỹ Mai lần nào đi ngang cũng gạt rớt giá vẽ của cô nên Khả Hân không còn mang ra vườn nữa.


Cô vốn không còn bận tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt này từ lâu nhưng khi nãy nghe Lâm Vĩ Phong ‘không cần suy nghĩ cho người khác, chỉ cần nghĩ cho bản thân’, cô liền muốn thực hiện tâm nguyện bấy lâu của mình.


Lâm Vĩ Phong mang giá vẽ ra đặt ở vườn, canh chỉnh hướng gió hướng nắng một lúc. Khả Hân đứng một bên không nói gì, còn có chút hưởng thụ cảm giác được chiều chuộng này.


“Có thể thêm một cái ghế mây không?”


“Ghế mây?” – Lâm Vĩ Phong quay sang nhìn quản gia Thuận – “Trong nhà có ghế mây không?”


“Ghế mây không có, nếu phu nhân muốn tôi lập tức cho người đặt làm riêng một cái theo yêu cầu của phu nhân.”


“Không cần, không cần, lấy chiếc ghế nào cũng được mà.” – Khả Hân nghe đến đặt làm riêng liền lắc đầu từ chối, một cái ghế thôi mà, không cần phiền phức tới vậy.


Lâm Vĩ Phong hơi cau mày lại suy nghĩ gì đó, nghiêng đầu hỏi cô:


“Ghế gỗ có được không?”


Khả Hân gật đầu.


Lâm Vĩ Phong bước nhanh về phía khu vực kho sau biệt thự. Quản gia Thuận thấy vậy cũng vội vàng đi theo. Kết quả Khả Hân nhìn thấy Lâm Vĩ Phong mang ra một chiếc ghế gỗ đã phủ mấy lớp bụi nhưng vẫn nhìn ra thiết kế rất tinh xảo còn quản gia cũng ôm theo một chiếc bàn gỗ tròn chân ngắn.


“Đó là vì trước đây anh đối với tôi quá tệ nên nhìn thấy anh làm mấy cái này, sốc quá không bình tĩnh lại được.” – Khả Hân ở trước mặt anh bây giờ ăn nói cũng mạnh miệng hơn, giống như là cô ỷ vào đứa con mà không còn sợ anh nữa, tất nhiên đây chỉ là suy nghĩ trong lòng cô, Lâm Vĩ Phong không biết được.


“Ăn xong lại cho cô ra ngắm tiếp, được chưa?”


Lâm Vĩ Phong miệng hỏi ‘được chưa’ nhưng tay đã choàng qua vai cô, ôm cô đi vào nhà.


Chương 150


“Anh cũng ngắm đủ rồi phải không? Tôi đỡ anh về lại giường.” – Ngô Bạch Mai cười nói với Lâm Vĩ Thành.


Trong phòng của Lâm Vĩ Thành có cửa sổ nhìn ra vườn, trước nay cửa sổ này vẫn luôn đóng kín kèo rèm. Từ sau lần thập tử nhất sinh đó Lâm Vĩ Thành đã tốt lên, thỉnh thoảng cũng sẽ ra cửa sổ ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài.


“Xem ra hai đứa nó làm lành với nhau rồi.”


Ngô Bạch Mai đỡ anh quay lại giường, nhìn thấy anh muốn nói chuyện nên cẩn thận đặt một cái gối lên thành giường cho anh tựa vào.


“Tôi thấy tình cảm của họ rất tốt.”


“Bác sĩ cũng thấy tốt sao? Vĩ Phong vẫn luôn tìm đủ cách gây khó dễ Khả Hân, đến cả chuyện ai là chồng…” – Lâm Vĩ Thành lắc đầu không nói nữa, đến chuyện ai là chồng thật sự của cô, đến giờ cô cũng chưa biết.


Ngô Bạch Mai biết ý không hỏi thêm về vấn đề này, cô cũng kéo ghế ngồi cạnh giường, giọng điệu trở nên nghiêm túc:


“Anh vẫn chưa quyết định thời gian sang Mỹ điều trị sao? Tôi và cả thầy Kiên cũng đã nhiều lần nói với anh, nếu anh gật đầu, tháng sau có thể lập tức qua Mỹ.”


“Bác sĩ, cô từng gặp Tuyết Dung đúng không?”


“Lần đầu tiên đến đây, tôi có gặp cô ấy.” – Ngô Bạch Mai khẽ nhìn qua khung ảnh trên đầu giường của Lâm Vĩ Thành, cô gái này đúng xưng với câu ‘hồng nhan họa thủy’.


“Đã mấy ngày rồi không có tin tức của cô ấy, Vĩ Phong lại tránh né tôi, tôi biết là nó đưa Tuyết Dung đi.” – Giọng điệu anh nói ra đầy vẻ khổ sở - “Tôi chỉ muốn Vĩ Phong buông tha cho Tuyết Dung mà thôi, dù cho nó có diễn kịch trước mặt tôi cũng được, tôi vẫn ôm hy vọng chúng tôi có thể sống bình yên bên nhau.”


Ngô Bạch Mai rút cây bút trong túi áo ra sau đó cài trở lại, cô không biết nên nói gì với những lời tâm sự của Lâm Vĩ Thành. Từ khi cô đến đây chăm sóc cho anh, hình như đây là lần anh nói với cô nhiều lời nhất.


“Nội tình của chuyện này tôi không rõ nhưng tôi biết em trai anh là thật lòng mong anh khỏe lại. Anh không muốn em trai anh làm khó người phụ nữ anh yêu thì anh cũng đừng làm khó em trai anh nữa.”


Một câu này của Ngô Bạch Mai giống như ngọn đèn soi rọi đường hầm tăm tối mà Lâm Vĩ Thành vẫn luôn đi suốt mấy tháng qua.


“Cô cảm thấy tôi làm khó Vĩ Phong sao?”


“Thầy Kiên nói anh vì cứu em trai mình mới gặp nạn, anh hi sinh cho em trai, anh cảm thấy đó chuyện bình thường. Nhưng em trai của anh sao có thể sống vui vẻ nổi, cảm giác tội lỗi đó sẽ đeo mang anh ta cả đời.”


Ngô Bạch Mai là một người ngoài cuộc, góc nhìn của người ngoài cuộc luôn sáng suốt hơn. Nếu Lâm Vĩ Thành thật sự có thể khỏe mạnh lại, Lâm Vĩ Phong chắc chắn không làm khó Lý Tuyết Dung nữa.


“Anh khỏe lại rồi, anh có thể tự mình bảo vệ người phụ nữ anh yêu, đến lúc đó em trai anh không lẽ muốn đối đầu với anh sao.”


Một câu nói thức tỉnh người trong mộng chính là như thế này. Một ngày Lâm Vĩ Thành còn chưa trở lại như trước đây là một ngày Lâm Vĩ Phong còn muốn kéo tất cả mọi người cùng chịu dày vò chung.


“Bác sĩ, vậy cô cùng với bác sĩ Kiên cứ tạm thời sắp xếp chuyện sang Mỹ cho tôi nhưng đừng nói với Vĩ Phong vội.”


Ngô Bạch Mai nhoẻn miệng cười, cuối cùng cũng thuyết phục được Lâm Vĩ Thành đồng ý đi chữa trị.





“Anh không cần lo, tôi tự biết thu xếp. Vậy mấy tuần tới anh nhất định phải ăn uống nghỉ ngơi theo liệu trình trị liệu, có thể ra ngoài đi lại thì càng tốt.”


Lâm Vĩ Thành gật đầu, Bạch Mai sau khi ghi chép lại một vài số liệu về tình trạng của Vĩ Thành hôm nay cũng thu dọn chuẩn bị rời đi. Lúc cô bước đến cửa, anh đột nhiên lên tiếng:


“Bác sĩ, cảm ơn cô.”


“Sau này gọi tôi Bạch Mai được rồi.”


“Bạch Mai, cảm ơn cô.” – Nếu không nhờ có mấy lời hôm nay của Bạch Mai, không biết đến khi nào Lâm Vĩ Thành mới tỉnh ngộ.


“Không cần khách sáo.” – Bạch Mai chỉ gật đầu một cái rồi bước ra khép cửa lại.


Ngô Bạch Mai đi xuống lầu thì được quản gia Thuận giữ lại ăn cơm, cô vốn muốn từ chối nhưng anh lại nói:


“Bác sĩ vào nói mấy câu về tình trạng của đại thiếu gia cho nhị thiếu gia biết, nhị thiếu gia đã mấy ngày rồi không vào phòng điều trị.”


Ngô Bạch Mai cười hiểu ý, anh em nhà này đúng là hài hước, rõ ràng là vô cùng lo nghĩ cho đối phương nhưng lại không nói ra miệng được.


Khả Hân đang cầm đũa gắp thức ăn thoăn thoắt nhưng khi nhìn thấy Ngô Bạch Mai thì liền buông đũa xuống gật đầu chào cô. Lâm Vĩ Phong cũng lịch sự đứng dậy kéo ghế cho cô, dì Ba thì mang từ trong bếp ra một bát tổ yến cho Bạch Mai.


“Cảm ơn bác sĩ mấy hôm nay đã vất vả chăm sóc cho đại thiếu gia nhà chúng tôi.”


“Không cần khách sáo đâu ạ, đây là bổn phận của cháu.” – Bạch Mai hơi khó xử cười với dì Ba.


“Bác sĩ không cần ngại, chỉ cần anh trai tôi khỏe lại, công sức bác sĩ đã bỏ ra một bát canh này có là gì.”– Lâm Vĩ Phong không mặn không nhạt nói.


Bác sĩ Kiên cũng đã lớn tuổi, nhiều lần nói muốn cùng vợ đi du lịch an dưỡng, vị trí của ông một hai năm nữa cũng cần người thay thế. Dùng người ngoài Lâm Vĩ Phong không an tâm, may thay bây giờ Ngô Bạch Mai xuất hiện, nếu Bạch Mai thật sự làm được việc, sau này Lâm Vĩ Phong sẽ trọng dụng cô.


“Anh Vĩ Thành dạo này hồi phục có tốt không?”


“Rất tốt, Vĩ Thành còn thường xuyên ra cửa sổ ngắm cảnh. Mỗi người nên khuyên anh ấy ra ngoài, đi dạo trong vườn cũng được, chỉ cần có người luôn theo sát.”


Lâm Vĩ Phong khẽ cong khóe môi lên, biết được Vĩ Thành đã tốt đến mức có thể đi dạo thật sự khiến anh rất vui. Khả Hân vươn tay gặp một miếng thịt đặt lên chén anh, không cần nói nhiều, ý của cô cũng giống như anh nói lúc trong xe ‘không cần quan tâm người khác quá nhiều nữa, quan tâm chính mình đi’.


Ngô Bạch Mai nhìn một bàn thức ăn, động đũa gắp vài miếng lại nhìn dáng vẻ ăn uống ngon miệng của Khả Hân, trong đầu đột nhiên nhảy số.


“Phu nhân thích ăn chua sao?”


“Khụ… khụ…”


“Sao khi không lại sặc rồi?” – Lâm Vĩ Phong một tay đưa nước, một tay vuốt vuốt lưng cô.


“Ăn chua cũng không sao nhưng đừng ăn quá nhiều, hại đến bao tử.” – Bạch Mai khéo léo nói tránh đi, có những chuyện không đến lượt cô vạch trần.





“Dì Ba, ngày mai nấu ít món chua cay lại, không cần chiều Khả Hân nữa.”


Khả Hân lườm anh, cô trước giờ có đòi ai nấu ăn theo khẩu vị của mình đâu, đều là anh tự dặn dò dì Ba bây giờ lại nói như chính cô đòi ăn.


Bởi vì có Ngô Bạch Mai nên bữa ăn cũng trở nên an tĩnh hơn, Lâm Vĩ Phong và Khả Hân cũng không nói thêm câu nào. Đối với bát tổ yến của Khả Hân dì Ba chăm chút nấu lâu hơn, gần cuối bữa ăn mới mang ra.


Khả Hân múc một muỗng đưa vào miệng, cảm thấy như có một vị tanh từ đâu đó sộc lên mũi. Cô ngay lập tức buông muỗng canh ra, hai tay che miệng nhưng dường như không ngăn lại được nữa.


“Ọe…”


“Khả Hân!”


Cô ngay lập tức chạy vào nhà vệ sinh, Lâm Vĩ Phong cũng lo lắng đi theo.


Cánh tay đang cầm chiếc muỗng múc canh tổ yến của Ngô Bạch Mai cũng run lên, rốt cuộc là có nên ăn tiếp hay không? Dù sao canh tổ yến không có lỗi, Bạch Mai vẫn muỗng canh đó rất ngon miệng.


Ngay sau đó, cô đứng dậy, nói với quản gia một tiếng rồi nhanh chóng rời đi. Ngô Bạch Mai biết, một lát Lâm Vĩ Phong sẽ bảo cô xem bệnh cho Khả Hân. Đến lúc đó cô lại không biết có nên nói ‘bệnh’ này ra hay không.


Khả Hân nôn một lúc trong nhà vệ sinh cũng thấy dễ chịu hơn, Lâm Vĩ Phong vẫn ở ngoài liên tục gõ cửa. Cô nhanh chóng rửa mặt, trong đầu nghĩ ra một cái cớ thật hợp lý mới bước ra ngoài.


“Cô thấy khó chịu chỗ nào?” – Lâm Vĩ Phong ngay lập tức ôm lấy Khả Hân.


“Chắc là ăn nhiều quá…”


“…” – Lâm Vĩ Phong nhướng mày nhìn cô, gương mặt của anh thể hiện hai chữ ‘không tin’ vô cùng sắc nét – “Đi, ra ngoài cho bác sĩ xem.”


“Thật sự là do ăn no quá thôi.” – Khả Hân tự biết lý do mình nghĩ ra quá vô lý nhưng đã lỡ phóng lao thì chỉ có theo lao.


“Thiếu gia, bác sĩ Bạch Mai đã về rồi.” – Quản gia nói.


Lâm Vĩ Phong cau mày nhìn lại người trong lòng, nghiêm giọng nói:


“Bắt đầu từ hôm nay, ăn uống của cô cũng sẽ theo chế độ dinh dưỡng của anh Vĩ Thành.”


Mặc dù không cam tâm nhưng Khả Hân cũng gật đầu đồng ý, chỉ cần có thể dời sự chú ý của Lâm Vĩ Phong khỏi cái thai trong bụng cô là được.


“Cũng mong là bà già như dì lo lắng quá nhiều.” – Dì Ba thở dài.


Lâm Vĩ Phong ‘áp giải’ Khả Hân lên phòng đi ngủ trưa còn bản thân thì vào thư phòng xử lý công việc. Thư ký Trương gọi cho anh mấy cuộc, muốn anh trực tiếp đến công ty nhưng Lâm Vĩ Phong đều lắc đầu. Mặc dù anh không thừa nhận nhưng rõ ràng là anh đang muốn dành thời gian để ở cạnh Khả Hân.


Lâm Vĩ Phong xem tài liệu một lúc liền muốn đi xem Khả Hân có đang ngoan ngoãn ngủ trong phòng không. Kết quả đúng như anh đoán, trên giường trống không.


Chương 151


Khả Hân nằm trên giường mãi không ngủ được, cô lén lút mở cửa nhìn ra, lúc thấy Lâm Vĩ Phong không có bên ngoài liền chạy ra vườn. Khả Hân vẫn luôn muốn được tận hưởng cảm giác ngồi ngoài vườn vẽ tranh.


Quản gia Thuận mang trà hoa nhài và bánh táo ra cho cô, anh đứng một bên vừa pha trà vừa nói:


“Nhị thiếu gia ít khi tỉ mỉ như thế này.”


Khả Hân cười không đáp, cô biết quản gia đang muốn ám chỉ Lâm Vĩ Phong đối với việc của cô rất để tâm, ví dụ như cái ghế gỗ và cái bàn gỗ này.


“Quản gia, sân vườn này được chăm sóc rất tốt, là người trong nhà làm hay thuê ở bên ngoài?”


“Nhị thiếu gia rất để ý mảnh vườn này nên mỗi tuần đều sẽ có người của công ty cây đến đây chăm sóc.” – Quản gia đưa tách trà vừa khuấy xong cho Khả Hân.


“Vĩ Phong sao?” – Khả Hân tỏ vẻ không tin – “Nếu anh nói người đó là Vĩ Thành tôi còn tin, Vĩ Phong có chỗ nào giống người để tâm mấy chuyện hoa cỏ.”


“Phu nhân không biết đó thôi, người biết rõ mảnh vườn này nhất không ai ngoài nhị thiếu gia.” – Quản gia Thuận chợt xuống giọng, có chút hồi tưởng lại – “Cậu Vĩ Phong lúc nhỏ thường bị nhốt ở căn phòng trên tầng ba, khi ấy chỉ có mảnh vườn này là nơi duy nhất nhị thiếu gia có thể nhìn thấy. Nơi này có bao nhiêu cái cây, có bao nhiêu bông hoa, so với người làm cậu ấy còn biết rõ hơn.”


Khả Hân ngẩng đầu nhìn lên căn phòng đó, cô từng bị nhốt trong đấy một đêm, chỉ một đêm thôi đã khiến cô hoảng sợ vô cùng. Một đứa trẻ ngày này qua tháng nọ đều bị khóa ở nơi tăm tối kia làm sao để vượt qua?


“Cha của họ cũng thật nghiêm khắc, nếu Vĩ Phong có tổn thương tâm lý sao mà chữa được…”


Quản gia Thuận lắc đầu thở dài:. Kiếm Hiệp Hay


“Đám tang của ông chủ, nhị thiếu gia còn không đến. Cuối cùng nhờ đại thiếu gia nói hết lời, nhị thiếu gia mới đến. Cậu Vĩ Phong còn chống đỡ thay nhà họ Lâm đến bây giờ tất cả đều vì cậu Vĩ Thành.”


Khả Hân cảm thấy đầu lưỡi đắng chát, rõ ràng trà hoa nhài rất ngọt. Cô thầm nghĩ nếu Lâm Vĩ Phong cũng được cha yêu thương, được lớn lên trong hạnh phúc có phải anh cũng sẽ giống như Vĩ Thành là một người đàn ông dịu dàng ôn hòa.


“Hy vọng anh Vĩ Thành có thể mau khỏe lại…” – Chỉ như vậy gánh nặng trên vai Vĩ Phong mới nhẹ bớt.


Quản gia Thuận thấy phu nhân có thể thấu hiểu được nhị thiếu gia như vậy trong lòng rất vui mừng. Nhị thiếu gia thật sự số mệnh không tốt, chỉ mong rằng tương lai có thể hạnh phúc viên mãn.


Lâm Vĩ Phong đi xuống lầu đảo mắt tìm Khả Hân, dì Ba ngay lập tức chỉ tay ra vườn. Lúc Lâm Vĩ Phong đi ra đến, Khả Hân đang chăm chú trộn màu trên khay gỗ, anh đi đến tựa người vào giá vẽ.


“Muốn cô nghe lời khó vậy sao?”


Khả Hân mím môi không đáp.


“Tôi đã nói để nơi này cho cô thì sẽ không nuốt lời, cô làm gì tôi sẽ dẹp chỗ này đi vậy, trời còn nắng đã chạy ra đây.” - Lời nói của anh tuy giống như người lớn đang răn dạy trẻ con nhưng nghe kỹ sẽ thấy đầy sự quan tâm trong đó.


“Tôi mới vẽ được một ít, anh xem có đẹp không?” – Khả Hân ngẩng đầu lên nhìn anh, cười vui vẻ khoe tác phẩm của mình.


Lâm Vĩ Phong chỉ đành thu lại dáng vẻ người lớn của mình, chăm chú đánh giá bức tranh. Khả Hân vẽ phong cảnh vườn hoa rất sinh động, lúc trước anh vẫn không để ý chuyện cô rất có hoa tay, xem ra chuyện cô là sinh viên Mỹ Thuận cũng không phải ăn may.





“Vẽ tôi đi.”


“…”


Khả Hân cúi mặt xuống tiếp tục trộn màu, không phải cô bối rối với đề nghị anh vẽ cho cô mà cô bối rối vì anh mắt của anh. Mi mắt Lâm Vĩ Phong rủ xuống, nhìn cô không rời, giống như ánh mắt đó được ủ rượu.


Khả Hân nhìn lại khay gỗ trên tay, màu sắc bị cô làm rối loạn lên hết, nếu cứ để anh đứng đây, cô sao cầm bút nổi nữa.


“Anh lui về sau một chút, đứng thẳng người lên, tôi vẽ cho anh.”


Lâm Vĩ Phong làm theo đúng những gì Khả Hân bảo, còn không quên nhắc nhở cô:


“Vẽ nhanh một chút, thời gian của tôi rất quý giá.”


“Thời gian của anh quý của tôi không quý à? Là anh tự tìm tôi vẽ mà, ngang ngược.” – Khả Hân lẩm bẩm trong miệng.


Cô cầm bút lên chấm màu nhưng đến khi chuẩn bị đặt lên giấy lại cứ run tay, cô nghiêng đầu nhìn anh ở đằng xa. Mọi tia sáng lúc này giống như đều tập trung lên người của anh, anh giống như một tuyệt tác được điêu khắc tỉ mỉ, cô sợ mình vẽ như thế nào cũng không thể miêu tả hết.


“Cười lên đi, anh muốn mang bộ mặt lạnh như băng đó từ ngoài đời vào trong tranh sao?”


Khả Hân vốn chỉ định trêu anh một chút không ngờ Lâm Vĩ Phong đã thật sự cười, còn cười vô cùng thoải mái.


Ấm trà trên chiếc bàn nhỏ vẫn còn đang bốc khói, vết màu loang lỗ vẫn chưa khô, trong mắt hai người ngập tràn tình ý.


Đêm qua Khả Hân ngủ rất sớm, sáng tỉnh trên giường cũng chỉ có một mình. Khả Hân đưa tay sờ vào chỗ trống bên cạnh, vẫn còn hơi ấm, trên gối vẫn còn vương mùi hương bạc hạ của anh.


Khả Hân thầm thở phào một cái, dù cho Lâm Vĩ Phong đêm qua có ở đây hay không thì ít nhất anh cũng không làm gì cô, tôn trọng cô. Khả Hân rửa mặt thay quần áo xong đi xuống lầu liền thấy hình ảnh quen thuộc, Lâm Vĩ Phong đang ngồi trên bàn ăn xem tin tức buổi sáng.


Khả Hân đi đến ngồi xuống bên cạnh, dì Ba mang ra cho cô một bát cháo trắng bên cạnh còn có một đĩa thịt bằm. Xem ra Lâm Vĩ Phong thật sự bắt cô ăn uống thanh đạm rồi, cô khẽ xoa xoa bụng, ăn như nào cũng không sao, tốt cho thai nhi là được.


“Hôm nay có đến trường không?”


“Không có, hôm nay được nghỉ.”


“Vậy thì ở nhà vẽ tranh tiếp đi, đừng chạy lung tung.” – Lâm Vĩ Phong không mặn không nhạt nói.


Đợi Khả Hân ăn xong Lâm Vĩ Phong lại lấy ra mấy viên vitamin nhìn Khả Hân uống hết mới yên tâm chuẩn bị đến công ty.


Khả Hân thấy dì Ba muốn mang đồ ăn sáng lên cho Lâm Vĩ Thành thì muốn đi theo, cô vẫn muốn gặp anh để giải thích hiểu lầm trước kia một chút cũng là để bàn bạc chuyện ly hôn.





“Đừng làm phiền anh ấy.” – Vĩ Phong nắm lấy cánh tay cô kéo lại – “Khi nào anh ấy muốn gặp cô sẽ gọi cô.”


“Hiểu rồi.” – Khả Hân miễn cưỡng gật đầu.


Lâm Vĩ Phong vừa ra đến cửa nhà liền nghe bảo vệ thông báo về một vị khách không mời mà đến, Lâm Dương Minh.


Lần trước ông ta đến gây rối là chuyện ai cũng biết, bảo vệ kiên quyết chặn ở bên ngoài không cho ông ta vào.


“Lâm Vĩ Thành, Lâm Vĩ Phong, mau mở cửa ra, đây là biệt thự nhà họ Lâm, tao cũng là họ Lâm đó.” – Lâm Dương Minh gào thét ở trước cổng.


“Thiếu gia, bây giờ làm sao đây?” – Quản gia Thuận đừng một bên chờ nghe phân phó – “Ông ta cứ la hét như vậy nếu báo chí chụp được sẽ không tốt cho thanh danh của hai vị thiếu gia.”


“Cho ông ta vào, để xem ông ta muốn giở trò mèo gì.” – Lâm Vĩ Phong khẽ nhếch môi quay trở vào nhà.


Khả Hân nhìn thấy vẻ mặt âm trầm này của anh liền biết mọi chuyện không, bước đến gần anh hỏi chuyện:


“Vĩ Phong, bên ngoài có chuyện gì sao, ai đến vậy?”


“Lâm Dương Minh, cô tránh mặt đi, không gọi thì đừng ra.” – Lâm Vĩ Phong cúi người xuống dặn dò cô, còn không quen xoa xoa đầu Khả Hân giống như trấn an.


“Lâm Dương Minh? Ông ta đến đây làm gì nữa? Ông ta định làm hại anh sao?” – Khả Hân vẫn còn nhớ như in chuyện Vĩ Phong thay cô đỡ một nhát dao của ông ta mà bị thương.


Lâm Vĩ Phong thấy Khả Hân quan tâm mình đầu tiên thì rất vui, anh khẽ véo má cô:


“Đừng sợ, ông ta không có cơ hội làm hại ai ở đây đâu.”


“Tôi… tôi lên chỗ anh Vĩ Thành canh giữ.” – Khả Hân nhớ đến mục đích lớn nhất của Lâm Dương Minh chính là quyền điều hành tập đoàn Lâm thị, ông ta luôn muốn điều tra chuyện rốt cuộc Lâm Vĩ Thành đã điều trị tới đâu.


“Thông minh hơn rồi.”


Lâm Vĩ Phong ngồi ở phòng khách đợi Lâm Dương Minh, ông ta xông thẳng vào, mặt mày khó chịu hỏi:


“Nói thế nào tao cũng là chú của mày, mày để bảo vệ đối xử với tôi như vậy hả?”


Bảo vệ vẫn đi theo ông ta vào đến tận đây, hai mắt trừng trừng quan sát ông ta, chỉ ông Lâm Dương Minh có bất kỳ hành động nào quá đáng sẽ lập tức bị khống chế.


“Rầm!”


Hai tách trà trên bàn lung lay đổ xuống, tiếng vữa rồi chính là do Lâm Vĩ Phong tức giận đập mạnh tay trên bàn.


“Ông dám?”


Chương 152


Khả Hân đứng ở trên lầu bị tiếng đập bàn của anh dọa sợ, cô bước đến đặt tay lên nắm cửa của phòng điều trị, do dự một lúc vẫn bỏ xuống. Việc cô vào trong đó kể mọi chuyện với Vĩ Thành chưa chắc là một ý kiến hay. Nếu anh xúc động muốn xông ra ngoài, Lâm Dương Minh kia không biết sẽ dở trò gì nữa.


Lâm Vĩ Phong quan tâm nhất chính là an toàn của Vĩ Thành, giữ cho Vĩ Thành không sao mới là việc nên làm nhất.


“Vì sao tao không dám? Di chúc đã nêu rõ, mày cả đời này cũng không được động vào chuyện làm ăn của Lâm thị. Lâm Vĩ Thành giờ đã là kẻ tàn phế, tao chính là người thừa kế danh chính ngôn thuận.”


Lâm Vĩ Phong thật sự muốn đi đến xé rách cái miệng của ông ta ra, để xem ông ta còn nói những lời này nữa được không.


“Lâm thị là của anh trai tôi, Lâm Vĩ Thành chính là chủ tịch duy nhất của nó.”


“Nhưng giờ nó đã là một tên tàn phế… A… nóng… nóng!”


Lâm Vĩ Phong không để Lâm Dương Minh nói hết câu dứt khoát nhấc ấm trà lên ném về phía ông ta. Ông ta châm chọc anh, anh coi như chó sủa bên tai nhưng nếu có người dám mắng anh trai anh thì chính là tự tìm đường chết.


Lâm Dương Minh vô cùng từng giận, mặt ông ta dường như đã bị bỏng một mảng lớn, nóng rát vô cùng. Ông ta cũng không kiêng dè gì nữa, nói hết thông tin mình vừa biết:


“Mày đừng hòng che giấu tao, tao biết là nó không qua khỏi rồi. Cách đây không lâu nó còn nhập viện trong tình trạng nguy kịch, có khi chết rồi không chừng.”


“Ai dám nói bệnh nhân của tôi chết?” – Ngô Bạch Mai từ ngoài cửa bước vào, một thân áo blouse trắng vô cùng hút mắt.


“Cô là bác sĩ của Lâm Vĩ Thành sao? Mau nói đi, có phải nó hiện tại chỉ có thể sinh hoạt ở trên giường là một tên vô dùng hay không?”


Ngô Bạch Mai nhìn thẳng vào mặt Lâm Dương Minh, nghiêm túc nói từng chữ:


“Anh Vĩ Thành hiện tại hồi phục rất tốt, đi lại giao tiếp sinh hoạt bình thường.”


Lâm Vĩ Phong khẽ gật đầu, rất hài lòng với câu trả lời này của cô. Quản gia Thuận đối với cô cũng tăng thêm thiện cảm, không chỉ tài giỏi lại mạnh mẽ, trước những tình huống này không hề chùn bước.


“Vậy tại sao nó không xuống đây? Tại sao nó không ra đây gặp tao? Tụi mày đừng nói dối nữa.”


“Vì sao anh ấy phải gặp ông?” – Lâm Vĩ Phong đứng dậy tiến gần đến đối diện với ông ta – “Ông chẳng qua là con kền kền đói khác chờ ăn xác thối mà thôi, anh ấy sao phải gặp loại như ông?”


Khả Hân ở trên thật sự muốn vỗ tay hét lên ‘Nói hay lắm’, bây giờ cô mới biết bình thường Lâm Vĩ Phong nói mấy lời trêu chọc cô là nhẹ nhàng thế nào.


“Da của Vĩ Thành vô cùng nhạy cảm với ánh sáng, việc anh ấy không ra khỏi phòng trị liệu là bình thường. Với tư cách là bác sĩ của Vĩ Thành, nếu tôi biết anh ấy phải tiếc xúc với ông thì tôi cũng không đồng ý.” – Ngô Bạch Mai không mặn không nhạt ở một bên mắng ông ta thêm mấy câu.


“Tụi mày được lắm, tao đã triệu tập cuộc họp hội đồng rồi, để xem hôm nay mày có phải quỳ xuống dâng Lâm thị cho tao hay không!” – Lâm Dương Minh chỉ vào mặt Vĩ Phong gào lên.


“Tiễn khách.” – Lâm Vĩ Phong không có tức giận chỉ đơn giản ra hiệu cho bảo vệ lôi Lâm Dương Minh đi.


Khả Hân từ trên lâu vội vã chạy xuống, cẩn thận quan sát bàn tay của Lâm Vĩ Phong. Khi nãy anh đập xuống bàn rất mạnh, cô lo anh bị thương.


“Cảm ơn bác sĩ cũng xin lỗi vì đã để cô thấy chuyện không hay. Sau này chắc chắn nơi này không để cho những kẻ như vậy bước vào nửa bước.”





“Không có gì, chuyện nên làm, tôi lên xem Vĩ Thành.” – Ngô Bạch Mai đáp lại Vĩ Thành đơn giản rồi nhanh chóng đi lên lầu.


“Chuyện ông ta nói là thật sao? Hội đồng quản trị gì đó sẽ gây bất lợi cho anh và anh Vĩ Thành hả?”


“Ông ta còn lâu mới uy hiếp được tôi.” - Trước câu hỏi của cô, anh chỉ đành nói dối để cô an tâm.


Thái độ của Lâm Dương Minh vừa rồi chứng tỏ một điều, ông ta thật sự có bằng chứng lần đó Vĩ Thành do anh đóng giả cùng Khả Hân đến tập đoàn. Mấy ông già cổ đông chắc chắn sẽ ép anh phải đưa Vĩ Thành ra mặt giải quyết.


Tình trạng Vĩ Thành vừa khá lên, không thể cứ đến gặp bọn họ, chuyện này chính là một bài toán không có lời giải. Dù cho Vĩ Thành lúc này có đủ sức khỏe đi gặp đám người đó Lâm Vĩ Phong cũng không đành lòng.


Khả Hân đứng nhìn Lâm Vĩ Phong lái xe rời đi một chút cũng không an tâm. Cô đứng đó suy nghĩ thật lòng cuối cùng chạy vội lên phòng điều trị mở cửa xông vào.


Lâm Vĩ Thành nhìn thấy Khả Hân thì rất bất ngờ, xoay mặt vào trong, tránh để cô nhìn thấy. Ngô Bạch Mai thấy cô vào đến tận đây cũng đoán được hẳn là vì chuyện vừa nãy.


“Anh Vĩ Thành, em không sợ, em thật sự không sợ. Anh không cần tránh né em.”


“Em vào đây có chuyện gì?”


“Lâm Dương Minh vừa đến đây, ông ta nói có bằng chứng chuyện Vĩ Phong đóng giả anh, hôm nay mở cuộc họp gì đó muốn ép Vĩ Phong trao lại quyền hành cho ông ta.”


Lâm Vĩ Thành liếc nhìn Ngô Bạch Mai, muốn xác nhận thông tin Khả Hân vừa với nói.


“Cô ấy nói không sai, tôi cũng có chứng kiến sự việc.”


Lâm Vĩ Thành liền biến sắc, tỏ ra vô cùng gấp gáp, không cần ai đỡ cũng dùng sức ngồi dậy:


“Lúc này nghe thấy bên ngoài có tiếng cãi nhau còn tưởng là Vĩ Phong và Khả Hân. Tại sao bây giờ mới nói với anh, anh phải đến tập đoàn.”


“… Không được.” – Khả Hân ra sức lắc đầu, cô muốn nói cho Vĩ Thành biết tìm hướng giải quyết giúp đỡ Vĩ Phong chứ không phải để anh đích thân đến đó – “Anh không thể đi, Vĩ Phong không cho đâu.”


“Anh không thể nhìn đám người đó gây khó dễ Vĩ Phong, nó chịu đủ bất công rồi.”


Ngô Bạch Mai tiến đến đỡ lấy Vĩ Thành, cô gật đầu với Khả Hân, ý bảo chuyện này hoàn toàn có thể. Khả Hân vội vàng chạy ra ngoài gọi quản gia Thuận:


“Mau lấy xe lăn của anh Vĩ Thành đến đây.”


Ngô Bạch Mai chuẩn bị vô cùng cẩn thận mới để Lâm Vĩ Thành rời khỏi phòng trị liệu. Quản gia Thuận đích thân làm tài xế hộ tống đại thiếu gia, nhị thiếu phu nhân và cả bác sĩ Bạch Mai đến tập đoàn Lâm Thị. Phía sau bọn họ còn có hai chiếc xe bảo vệ.


Khả Hân trong lòng vẫn thấy không ổn, luôn quan sát tình trạng của Lâm Vĩ Thành.


“Nếu anh thấy bất kỳ chỗ nào không ổn phải nói ngay với bác sĩ, điều quan trọng nhất với Vĩ Phong chính là anh.”


“Đừng lo, có tôi ở đây, sẽ không sao đâu.” – Bạch Mai lên tiếng trấn an mọi người.





“Thuận, gọi luật sư đến tập đoàn trước đi.”


Quản gia ngay lập tức nghe theo sự phân phó của Lâm Vĩ Thành.


Lúc này ở trong phòng họp của tập đoàn Lâm thị, Lâm Dương Minh ném cho mỗi cổ đông một xấp tài liệu hình ảnh dày cộm. Bên trong đều là hình ảnh, bài phân tích, video tất cả đều chứng minh chuyện Lâm Vĩ Phong vẫn luôn giả dạng Vĩ Thành, còn Vĩ Thành thật sự đã trở thành người không cứu chữa nổi.


Lâm Vĩ Phong cau mày nhìn sắp tài liệu này, vô cùng chi tiết, cả báo cáo nghiên cứu của chuyên gia khoa Bỏng. Người như Lâm Dương Minh không thể làm ra một chuyện tỉ mỉ như thế, rốt cuộc là ai đã giúp ông ta?


“Vĩ Phong, chuyện này chúng tôi cần một lời giải thích từ cậu.” – Một cổ động lên tiếng.


“Chủ tịch đã để lại di chúc không cho cậu can thiệp vào bất kỳ sự vụ nào của tập đoàn. Chúng tôi vẫn luôn mắt nhắm mắt mở là do Vĩ Thành đã tạm trao quyền cho cậu. Nhưng nay sự việc đã thành ra như vậy, cậu cũng nên cho chúng tôi một lời giải thích.”


Lâm Vĩ Phong có chút buồn chán nhìn mấy ông già gió chiều nào ngã theo chiều nấy rồi lại nhìn sang Lâm Dương Minh đang vênh váo vô cùng đắc ý.


“Lâm thị là của ai?”


“Tất nhiên là của nhà họ Lâm.” – Lâm Dương Minh lên tiếng.


“Chủ tịch Lâm thị nên là ai?”


“Tất nhiên là chủ tịch Vĩ Thành.” – Lần này đến lượt mấy cổ đông lên tiếng.


“Tôi cũng chưa từng nói muốn ngồi vào vị trí đó, anh Vĩ Thành hiện tại cần tĩnh dưỡng, tôi thay anh ấy xử lý chút việc của Lâm thị, mấy người lại phản đối? Rốt cuộc mấy người có nhớ kỹ đây là tập đoàn của nhà ai, chiếc ghế chủ tịch này là của ai hay không?”


Từng chữ Lâm Vĩ Phong phát ra, đánh thép vô cùng, dù cho cha anh không cho anh một chút cổ phần nào của Lâm thị thì anh cũng họ Lâm, là em trai của Lâm Vĩ Thành.


“Vĩ Thành hiện giờ không cò khả năng tiếp quản nữa, mày ở đây nói như vậy chẳng khác nào muốn nuốt trọn tập đoàn.” – Lâm Dương Minh đứng dậy chỉ thẳng vào mặt anh – “Anh tao có liêng thiêng ở trên trời chắc chắn sẽ tức đến sống lại vì một đứa con hoang như mày dám chiếm lấy tập đoàn.”


Mọi người có mặt trong phòng đều đồng loạt hít một ngụm khí lạnh, dù là trở mặt đi chăng nữa cũng không nên nói đến chuyện Lâm Vĩ Phong là con riêng. Tuy bọn họ đều muốn ép anh rời khỏi tập đoàn Lâm thị nhưng bọn họ cũng không định đắc tội với Phong Đỉnh.


“Vậy thì ông ta cũng nên sống lại đến xem em trai ruột bức ép con trai của mình ra sao?”


“Mày! Mày!” – Lâm Dương Minh cứng miệng không nói nên lời.


“Vĩ Phong, rốt cuộc tình trạng Vĩ Thành ra sao? Nếu thật sự khỏe lại thì đưa cậu ấy đến đây, chúng tôi tuyệt đối không nói thêm nửa lời.” – Cổ đông lớn tuổi nhất ở đó lên tiếng – “Tôi đã theo cha hai cậu hơn hơn ba mươi năm rồi, chỉ cần Vĩ Thành còn minh mẫn, tôi tuyệt đối không để ai khác chiếm mất cái ghế chủ tịch này.”


“Vậy nghĩa là nếu anh Vĩ Thành chưa khỏe lên được thì ông sẽ đồng ý đến Lâm Dương Minh ngồi vào đó?” – Lâm Vĩ Phong lạnh giọng mỉa mai lại.


“Lâm thị chỉ có thể là của anh tôi, Lâm Vĩ Thành.”


“Nhưng nó bây giờ đã thành kẻ vô dùng rồi!”


“Ai nói tôi vô dụng vậy?”