Em Chồng, Anh Đừng Qua Đây!

Chương 109: Không nghe lời sẽ bị phạt




Lâm Vĩ Phong sải bước dài rời khỏi nhà hàng, chưa đi đến bãi xe đã có người vội bước ra cung kính đưa chìa khóa xe cho anh:

“Chào anh, khi nãy có một cô gái nhờ tôi giao lại chìa khóa cho anh.”

Hóa ra cô không hề nghe lời ngồi trong xe đợi anh, Lâm Vĩ Phong cau mày nhận lấy chìa khóa, hỏi:

“Khi nào thì cô ấy đi?”

“Lúc anh cùng cô Mỹ Ân dùng bữa thì cô ấy đã rời đi, cô ấy sợ quấy rầy hai người nên nhờ tôi giao chìa khóa lại cho anh.”

Lâm Vĩ Phong mang theo lửa giận lái xe như bay về nhà. Vừa vào tới phòng khách không đợi dì Ba ra đón đã nghe tiếng anh gọi:

“Phu nhân đâu?”

“Phu nhân nói không khỏe, vừa về nhà là khóa trái cửa đến giờ không chịu ra. Tôi thấy cô ấy có vẻ thương tâm lắm.” - Dì Ba vừa nói vừa đi lên thu gom cà vạt và áo vest bị anh vứt tùy tiện trên ghế.

“Thương tâm? Tự mình làm xong rồi còn ở đó diễn vai người bị hại?” - Lâm Vĩ Phong hừ lạnh.

Khả Hân khóa cửa phòng, đem chìa khóa cất hết trong phòng đúng là có thể ngăn được quản gia và dì Ba nhưng sao có thể ngăn được Lâm Vĩ Phong. Hôn phòng này trước đây là phòng của anh, chìa khóa phòng anh vẫn luôn mang trong người một chiếc.

Khả Hân đang quấn mình yên ổn trong chăn đột nhiên có cảm giác cái kén của mình bị ai đó xốc lên. Tiếp theo đó là một bàn tay thô bạo xâm nhập vào váy ngủ của cô, lúc Khả Hân còn chưa kịp tỉnh lại thì vật thô nóng nào đó đã mạnh mẽ tiến thẳng vào nơi mềm mại của cô.

“A!” - Khả Hân bị đau mà tỉnh lại, cảm giác giống như cô vừa tiến vào một cơn ác mộng thật dài.

Đau đớn bên dưới chưa qua đi, khắp cơ thể cô, từng tấc da tấc thịt đều bị một bàn tay thô ráp xoa nắn vuốt ve. Khả Hân biết rõ người đàn ông này là ai, không cần nhìn thấy cô cũng vẫn cảm nhận được. Hương bạc hà quen thuộc đang chiếm lấy cô lúc này chỉ có thể là anh thôi.

“Lâm Vĩ Phong! Dừng lại cho tôi!”

“Ngoan, để một chút sẽ không đau nữa.” - Âm thanh của anh khàn đục, tràn đầy hoocmon nam tính.

“Cút! Rút ra cho tôi!” - Khả Hân vừa thẹn vừa giận, cô dùng hết sức muốn đẩy anh ra, quan trọng là muốn anh rút cái thứ vừa to vừa nóng kia ra khỏi người của cô.

Khả Hân càng ra sức giãy dụa thì Lâm Vĩ Phong càng không dễ chịu. Khả Hân đau thì anh cũng đau như vậy, cảm giác muốn động nhưng không thể động này bức Lâm Vĩ Phong sắp điên rồi.

“Vì cái gì không ngoan ngoãn chờ trong xe? Đã nói không nghe lời sẽ bị trừng phạt, không nhớ sao?” - Lâm Vĩ Phong kề sát vành tai cô nói, thân dưới cũng bắt đầu cử động nhẹ nhàng.

“Ưm… Lâm Vĩ Phong… đừng có động…” - Hai người hiện tại giống như dính chặt lấy nhau không một khe hở, Lâm Vĩ Phong chỉ cần khẽ động một chút, thân dưới của cô giống như bị ngàn con kiến cấu xé.

Khả Hân không muốn mình lại phát ra những tiếng rên phóng túng, càng không muốn thừa nhận rằng cơ thể đang khát cầu anh. Khả Hân không hiểu tại sao anh cứ năm lần bảy lượt chọn cách này để giẫm đạp lên trái tim bé nhỏ của cô.

“Tôi để cho cô tùy ý sắp xếp cũng theo cô phối hợp… a… cô cũng đồng ý tôi muốn gì cũng được, vậy thì bây giờ tôi phải hưởng quyền lợi của mình chứ.” - Lâm Vĩ Phong càng thúc càng mạnh, cảm giác được Khả Hân gắt gao bao lây thế này khiến anh không nhịn được mà thở dốc.

“Khốn nạn… a… hức…”

Khả Hân không còn cách nào phản kháng lại nữa, cô thật sự chỉ có thể mặc cho Lâm Vĩ Phong muốn làm gì thì làm. Khả Hân úp mặt xuống gối, tiếng khóc nấc cùng tiếng rên rỉ hòa lẫn vào nhau. Lâm Vĩ Phong vừa ra vào mãnh liệt vừa ở trên tấm lưng gầy cùng chiếc cổ thon thả của cô để lại vô số dấu hôn tím hồng.

Có lẽ trong suy nghĩ của Lâm Vĩ Phong đây chỉ là chuyện vợ chồng ân ái nhưng đối với Khả Hân lại là tổn thương không thể vãn hồi.

Sáng hôm sau, việc đầu tiên Khả Hân làm sau khi thức dậy là chạy vội xuống phòng ở dưới lầu tìm lọ thuốc tránh thai lần trước dì Ba cho còn dư. Khả Hân vội vội vàng vàng uống hết cả lọ, cô đâu biết thứ mình uống chỉ là vitamin.

Dì Ba nhìn thấy cô giấu cái lọ kia đi trong lòng liền mừng thầm, vậy là tối qua cô và nhị thiếu gia lại ở bên nhau rồi. Khả năng Khả Hân mang thai tiểu thiếu gia ngày càng tăng cao.

“Phu nhân, sao cô dậy sớm vậy, cô ngủ thêm đi, lát tôi mang đồ ăn sáng lên phòng cho cô.”

Khả Hân biết mình không giấu được dì Ba nhưng cô không muốn nghĩ nữa, bọn họ biết thì cứ để bọn họ biết vậy. Dù sao từ tên xuống dưới cái nhà này cũng thông đồng với nhau, người duy nhất không biết gì cả chỉ có cô mà thôi.

“Dì Ba, con không ăn, con phải đến trường nữa.” - Khả Hân chỉ để lại một câu như vậy liền vội vã rời khỏi nhà họ Lâm.

Lúc này mới hơn 7 giờ sáng, tiết học sớm nhất còn chưa bắt đầu, Khả Hân ghé qua kí túc xá tìm Kim Chi, phát hiện Kim Chi còn ngủ rất ngon lành. Khả Hân cũng không có đánh thức Kim Chi, bản thân nằm xuống bên cạnh nhìn lên trần nhà.

Chuyện xảy ra tối hôm qua Khả Hân muốn nghĩ nó như một cơn ác mộng, thức dậy sẽ quên đi nhưng quên làm sao được khi từng hình ảnh cho đến hơi thở nóng rực bên tai vẫn còn in sâu trong đầu cô.

Cô nhớ rõ hôm qua Lâm Vĩ Phong cứ như vậy thô bạo xé váy của cô, áo của anh, anh còn lười không cởi, hai người cứ như vậy mà triền miên ân ái. Khả Hân cảm thấy mặt mũi cả đời này đều bị Lâm Vĩ Phong đem vứt hết rồi.

“Khả Hân? Chị… chị đến khi nào vậy?” - Kim Chi tỉnh dậy nhìn thấy Khả Hân ngủ bên cạnh thì vô cùng kinh ngạc.

“Chị vừa tới thôi, em làm gì hét to thế.” - Khả Hân cũng giật mình vỗ vỗ ngực mình trấn an bản thân.

Kim Chi vừa định nói gì đó thì im bặt, ánh mắt tập trung vào cổ của cô không rời đi.

“Sao thế? Mặt chị dính gì sao?” - Khả Hân vội đưa tay lên mặt sờ thử.

Kim Chi không có trả lời Khả Hân mà xông qua nắm lấy cổ áo của cô kéo ra nhìn cho rõ. Một dấu hôn còn tím hồng còn chưa phai nằm ngay ở cổ, tựa như một cảnh xuân ướt át không cách nào che giấu được. Khả Hân ngay lập tức hiểu ra Kim Chi nhìn cái gì, cô vội vàng kéo cổ áo lại. Nhưng mà vết hôn ái muội như vậy, muốn nói dối cũng không biết nói thế nào.

“Chị Khả Hân, đêm qua… chị vừa mới cùng Lâm Vĩ Phong ứ ứ ừ ừ hả?”

“Không có!” - Khả Hân ngay lập tức phản bác.

“Chị đừng nói vết này là do Lâm Vĩ Thành để lại, anh ta có sức lực đó sao, chắc chắn là của Lâm Vĩ Phong.” - Kim Chi dựa vào thái độ của Khả Hân càng khẳng định người đó là Lâm Vĩ Phong.

Khả Hân cắn chặt môi, lắc đầu tiếp tục phủ nhận, cô biết là Kim Chi không tin nhưng mà cô vẫn không muốn thừa nhận.

Kim Chi thấy sắc mặt Khả Hân rất kém, hai mắt lại sưng lên chưa tan, chắc là đêm qua khóc cũng không ít. Kim Chi vươn tay ôm lấy hai vai Khả Hân an ủi:

“Em không hỏi nữa, chắc chắn là do anh ta ép buộc chị, chị đừng nghĩ nhiều nữa.”

“Kim Chi, chị thật sự không biết làm sao nữa, chị và Vĩ Phong, chị… chị đối với anh ta…” - Khả Hân nghẹn ngào, muốn nói nhưng chữ cứ nghẹn nơi cuống họng.

Kim Chi và Khả Hân vỗ về nhau một lúc rồi cũng chuẩn bị đi đến trường, hai người vừa bước ra khỏi ký túc xá nữa đã nhìn thấy một người đứng đợi sẵn, không ai khác chính là Phan Khánh Nguyên.

Kim Chi vội vàng xông lên chắn phía trước Khả Hân không cho anh ta tiếp cận cô:

“Anh còn muốn làm gì nữa? Chị Khả Hân đã gả cho người khác rồi, anh cứ muốn dây dưa với người có chồng vậy sao?”

Kim Chi biết tâm trạng hiện tại của Khả Hân đang bất ổn nên cũng không muốn Phan Khánh Nguyên đi làm phiền cô.

“Kim Chi, anh không tới dây dưa, anh có chuyện quan trọng muốn đến tìm Khả Hân hỏi cho thật rõ.” - Phan Khánh Nguyên giải thích, hai mắt anh ta đầy tơ máu, bộ dạng lôi thôi, giống như mấy đêm không ngủ, thật sự tiều tụy đi hẳn.

“Anh có cái gì muốn nói thì nói với em đi.” - Kim Chi vẫn kiên quyết, cô quay người ra sau bảo Khả Hân - “Chị cứ tới trước hội trường C đợi em, em ngăn anh ấy lại cho.”

Khả Hân gật đầu rồi xoay người rời đi, cô đúng là không có tâm trạng trò chuyện cùng Phan Khánh Nguyên.

“Khả Hân, chuyện này rất quan trọng, liên quan đến hạnh phúc của em, em phải nghe anh nói.” - Phan Khánh Nguyên đẩy mạnh Kim Chi ra đuổi theo cô, anh ta đưa cho cô xem mấy tờ báo.

Khả Hân không nhịn được liếc qua, trong đó có một tờ báo về vụ tai nạn của Lâm Vĩ Thành, hình chụp rất rõ, một tờ báo là cảnh Lâm Vĩ Thành ngồi xe lăn đến công ty ra mặt giải quyết mọi chuyện.

“Khả Hân, chẳng lẽ em chưa từng hoài nghi người chồng này của em có rất nhiều điểm kỳ lạ? Nếu em cũng nghi ngờ thì đi theo anh qua đây nói chuyện.”