Em Chờ Anh

Chương 14: 24 giờ của chúng tôi – Sau khi kết hôn [Tống Lễ]




Sau khi kết hôn với Bán Nguyệt, không xảy ra thay đổi gì lớn lao rõ rệt, đương nhiên tôi cũng có phần yên tâm – rốt cuộc đã rước được em về nhà. Nhưng người phụ nữ này quả thực không khiến người ta đỡ lo chút nào, em không vờ vịt, cũng chẳng làm nũng. Chính vì em không nhõng nhẽo không nũng nịu, mới khiến cho lòng tôi bất an. Em có thể đừng tự chủ độc lập thái quá như vậy không, có thể đừng giống cánh đàn ông luôn bận rộn giúp tôi không?

Phải nói thật, ngày ngày trôi qua không trầm lặng cho lắm, cho dù tôi không còn thường xuyên ra ngoài uống rượu đánh bài với hội bạn nữa. Theo như lời họ nói: Tam thiếu gia đã bị người ta bỏ tù trái tim, bắt đầu ‘đi vào khuôn khổ’ rồi. Thậm chí sau khi kết hôn, thời gian sinh hoạt của tôi cũng thay đổi.

Hai mươi bốn giờ mỗi ngày của chúng tôi như thế này.

Từ thứ hai đến thứ sáu.

5h, tôi thức dậy, sau đó ra ngoài chạy bộ. Bán Nguyệt muốn tôi rèn luyện thân thế, lúc ấy vẻ mặt em rất nghiêm túc: “Tống Lễ, anh phải nhớ, trên thế giới này chỉ có sức khỏe của anh quan trọng hơn em.” Nhưng tôi không nói với em, trên thế giới này không thể có thứ gì quan trọng hơn em được. Nếu không có em, tôi còn khỏe mạnh để làm gì!

6h, tôi về nhà tắm rửa. Trước lúc vào phòng tắm, phải hôn em đến khi em tỉnh.

6h30, tôi bắt đầu làm bữa sáng. Trước khi kết hôn là Bán Nguyệt nấu bữa sáng, tôi nấu bữa trưa. Bây giờ thì ngược lại. Bữa sáng hồi trước em làm, để cho nhanh, chỉ nấu mì hoặc sữa đậu nành, bánh ngô. Giờ thì tôi xào rau, nướng bánh, nấu cháo, thậm chí còn nấu cả mì vằn thắn và hoành thánh. Em đặc biệt thích ăn hoành thánh rau thơm mộc nhĩ tôi gói cùng với cháo thịt nạc trứng muối. Nói ra thì ngại, nhưng thấy em vừa nói “Ăn ngon lắm” vừa ăn đồ tôi nấu, đáy lòng sung sướng giống như… giống như hồi bé đạt kết quả đứng đầu lớp, cha mẹ tôi mỗi người dắt một tay, cùng tôi đi công viên chụp ảnh.

7h15 – 8h, chúng tôi ăn sáng. Em đau khổ rền rĩ: “Tống Lễ, chúng ta có thể dùng cả hai tay không?”. Cho nên khi ăn cơm không thể nắm tay em nữa. Cô nàng này! Chẳng qua, em cũng bồi thường cho tôi, thường xuyên đút cho tôi món gì đó em thích. Một miếng trứng muối, một cái hoành thánh em đang cắn dở…

8h – 8h15, chúng tôi thông báo hoạt động và những nơi sẽ đi trong ngày. Như vậy rất tốt, tôi thích. Tôi sẽ biết người phụ nữ của mình đi đâu làm gì trong ngày. Nếu có chuyện, tôi sẽ là người đầu tiên xuất hiện. Bán Nguyệt là người qua loa tùy ý, có thể bình an sống một mình tới tận bây giờ, tôi thật không hiểu em xoay sở thế nào.

8strong5, chúng tôi thay quần áo, đi xuống hầm để xe. Em đưa hộp cơm trưa cho tôi, hôn tôi nói: “Tống Lễ, nhớ là em yêu anh.” Tôi đáp: “Anh cũng thế.” Sau đó hai người lên xe riêng.

Sau khi kết hôn tôi thay đổi lịch làm việc, buổi sáng đến công ty. Em không chịu để tôi đèo đi làm nữa, vì thế tôi mua xe cho em. Em bảo em biết lái xe, tôi bèn đưa em lên xe tôi, để em phóng vài vòng lúc đêm khuya, nói thật, kỹ thuật không tệ. Nhưng tôi vẫn chưa yên tâm, hôm sau cho em lái xe đi làm cũng không vấn đề gì, có điều dọc đường toàn nghe em mắng người bằng tiếng Pháp. Tôi lái xe về, khi tan tầm vẫn đi đón em. Cứ như thế một tuần liền, chứng minh em có thể tự lái xe đi làm, chúng tôi bắt đầu thảo luận mua xe.

Lúc ấy em còn làm bộ làm tịch nói: “Ừm, em muốn một cái không quá nổi bật, cứng cáp có va quệt cũng không lo hỏng.”

Tôi há hốc mồm: “Còn chưa mua em đã nghĩ đến chuyện va quệt!”

“Hummer đi, SUV cỡ nhỏ, H3?”

“Thế mà gọi là không nổi bật à!”

“Vậy BMW việt dã X3?”

“…”

“Thôi thì Jeep.”

“…”

“Jeep Bắc Kinh được không?”

“…”

“Khỏi cần nữa! Đi xe buýt cũng được, em thích, tiết kiệm tài nguyên cho thế giới!”

Em mất hứng, hậm hực đi vào phòng bếp.

Cuối cùng tôi thay em quyết định, mua một cái Volkswagen New Beetle màu xanh lục làm quà sinh nhật.

Xe được chuyển đến, tôi nhìn mà lo, ai biết liệu em có trông mặt bắt hình dong bảo không thích, còn chẳng bằng đưa cho em một tập vé xe buýt dầy cộp không nữa.

Trước kia tôi không phải hao tâm tổn trí vì phụ nữ, cầm cục tiền là hạ gục hết. Nhưng Bán Nguyệt lại là người, nói sao đây, cứng mềm đều không chịu, tiêu tiền bao nhiêu không quan trọng, kiểu gì cũng phải là thứ em thích mới có thể đổi lấy khuôn mặt tươi cười của em.

Sau khi ăn xong tôi kéo em đi dạo, ‘vừa khéo’ đi qua chiếc New Beetle màu xanh kia, tôi hỏi: “Em có thích loại này không?”

Em đứng đó nhìn phải ngó trái, đột nhiên cười ha ha: “Trông cute quá, rất đẹp, dòng xe dành cho phụ nữ.”

Tôi nghe thế mới nhẹ lòng, rút chìa khóa ra nhét vào tay em: “Đèo anh đi hóng gió đi.”

Em thất thần nhìn tôi, tôi kéo tay em, giúp em mở cửa xe, nhét em vào trong, sau đó tôi ngồi ở ghế phụ, hôn em một cái: “Tống phu nhân, có thích không?”

“Để xem chạy đến tốc độ 200km/h, biểu hiện của Tiểu Bạch thế nào.”

“‘Tiểu Bạch’ gì cơ?”

“Em quyết định gọi nó là ‘Tiểu Bạch’.”

“Rõ ràng nó màu xanh!”

“Em thích gọi nó là ‘Tiểu Bạch’!”

Đương nhiên tôi sẽ không cho em chạy lên tốc độ hai trăm, nhưng xe của Đức tuyệt đối đảm bảo chất lượng. Em rất thích, tôi cũng vui vẻ.

Cứ như vậy, tôi bắt đầu cuộc sống sáng chín chiều năm.[1]

18h, tôi về nhà, giữa đường ghé qua siêu thị mua đồ ăn. Em cũng cố gắng về cùng lúc với tôi.

18h – 19h30, em chuẩn bị cơm trưa ngày hôm sau cho chúng tôi. Tôi đứng bên cạnh chỉ đạo. Nói thật, em không có tí bản lĩnh việc nhà nào. Phòng quét không sạch, cơm nấu không ngon. Lúc xào rau, toàn đổ dầu, hành, gừng và các loại gia vị khác vào cùng một lượt!

Từ khi ăn trưa ở công ty, chúng tôi cùng nhau mua hai hộp cơm, em thích phim hoạt hình, chọn hộp nhựa hình gấu Pooh, của tôi màu vàng, của em màu hồng phấn. Trong lòng tôi cũng thích, nhưng hồi đầu không dám lấy ra ăn trước mặt người khác, sợ bị trêu chọc.

19h30, chúng tôi ăn cơm tối.

20h – 21h30, chúng tôi cùng nhau xem tivi, nghe nhạc. Ngồi trên sô pha, em ôm tôi, hoặc là tôi ôm em.

21h30 – 22h, chúng tôi cùng tắm.

22h, chúng tôi lên giường.

Cuối tuần.

Cuối tuần, tôi cũng không muốn nói nhiều. Càng ngày chúng tôi càng ít ra ngoài hay gặp gỡ người khác. Sau khi kết hôn với người phụ nữ này, dường như chỉ cần có em là đủ rồi. Lấy tạm một câu quảng cáo ra để miêu tả: “Một khi đã có, không ước gì hơn!”