Em Chờ Anh Giữa Mùa Xuân

Chương 1: Anh giống như ánh trăng (1)




Biên tập: Rosa

Một nhóm bốn người ngồi trên xe, khuất sau cây tuyết tùng cao lớn.

Chung Tẫn là người phụ nữ duy nhất trong xe, ngồi ở ghế phụ. Lái xe là một viên cảnh sát của thành phố Hàng Châu, Mục Đào và Cảnh Thiên Nhất ngồi ở ghế sau.

Bốn người ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào cửa chính của hội trường Đại học Z, bên trong thỉnh thoảng còn truyền đến từng trận vỗ tay. Buổi giao lưu cả nước về khoa học kỹ thuật cao cấp năm 2011 được tổ chức ở đây. Mục Đào và Cảnh Thiên Nhất trao đổi ánh mắt, chắc bây giờ ông ta đang phát biểu. Trong tay bọn họ đang nắm lệnh bắt giữ, hoàn toàn có thể trực tiếp đi vào bắt người.

Cả hai nhìn nhau cười, chỉ sợ nhiễu loạn buổi hội đàm cao cấp như vậy, hậu quả bọn họ gánh không nổi.

Lúc xuất phát, sếp đã dặn dò, vụ án này chưa chính thức khởi tố, nhất định phải kín tiếng và kín tiếng.

Sếp lớn đứng trước cửa sổ, thở dài một tiếng: ông ta là Thích Bác Viễn đó!

Thích Bác Viễn là kỹ sư thiết kế đường ray đương nhiệm của công ty đường sắt Viễn Phương, có một số sáng chế trong kỹ thuật động lực học phân tán, đóng góp xuất sắc trong sự nghiệp xây dựng đường sắt cao tốc của quốc gia. Khi EMU [1] được đưa vào hoạt động trên mọi tuyến đường cũng là lúc cái tên này có thể hình dung bằng câu “nghe nhiều nên thuộc”.

[1] tên đầy đủ của EMU (D-Series High-Speed Train), là một loại tàu hiện đại, bao gồm ít nhất hai toa xe lửa và đầu máy xe lửa hoặc động lực của một số phần của cabin mà không cần sức mạnh đó.

“Thật ra đây là một vụ án đơn giản nhưng cũng là một trận đấu ác liệt.”

Từ sau khi nhận được điện thoại tố giác, chưa đến nửa ngày Cảnh Thiên Nhất đã phá được án, kế đó là nhận được lệnh bắt giữ từ cấp trên chuyển xuống, cho đến khi vụ án kết thúc, phần còn lại sẽ thực hiện theo trình tự của pháp luật.

Mục Đào gật đầu, bọn họ sắp phải đánh một trận với giới truyền thông. Thích Bác Viễn giết người, nhưng không phải kẻ thù hay kẻ xấu mà là người ông ta yêu thương, điều này  cũng đủ để đám báo chí truyền thông lớn nhỏ điên cuồng, trên mạng còn gọi vụ án này là “án giết vợ”.

Vậy nên, chỉ một vụ án đơn giản như vậy cũng phải để trưởng ban trinh sát viện kiểm soát tỉnh như anh phải “tự thân xuất mã”.

Chung Tẫn còn chưa thể thích ứng với không khí ngưng trọng và căng thẳng như vậy, không bao lâu, cô đã cảm thấy mắt cay cay, cổ cứng đờ, hít thở không thông.

Đây là lần đầu tiên cô tham gia phá án, một tuần trước, cô mới được điều từ viện kiểm sát thành phố Giang Châu đến viện kiểm sát tỉnh. Ở Giang Châu, cô phụ trách sửa sang tài liệu kháng án, mới đó mà đã bốn năm.

Nhẹ nhàng vặn cổ, rời mắt đi, định để đôi mắt nghỉ ngơi một chút.

Từ ngọn cây, mặt trời ngả dần về phía tây chiếu vào vài tia nắng không có độ ấm, cách cửa sổ thủy tinh, dường như vẫn có thể cảm giác được hơi lạnh đang tăng lên. Hai bên đường trồng vài cây ngọc lan.

Giang Nam xuân sớm, ngọc lan sắp nở hoa, nhánh cây thanh tú, thận trọng mà cao quý vươn thẳng về trước.

Lúc này, xa xa vang lên tiếng ồn ào.

“Hội nghị đã xong.”

Mục Đào nói rồi cùng Cảnh Thiên Nhất một trái một phải nhảy xuống xe, Chung Tẫn cũng vội vàng đuổi theo.

Ba người đều mặc thường phục nên không thu hút sự chú ý của bất kỳ ai, viên cảnh sát quay đầu xe lại, sẵn sàng chờ mọi người lên, giây tiếp theo sẽ chạy vụt ra ngoài.

Dòng người tấp nập đổ ra từ trong hội trường, bất giác, tim Chung Tẫn đập nhanh hơn, hai đầu gối run lẩy bẩy, cô liều mạng nắm chặt hai tay ra lệnh cho mình phải bình tĩnh.

“Mục tiêu xuất hiện.” Người nói là Cảnh Thiên Nhất.

Chung Tẫn nhìn theo ánh mắt của anh ta, từ xa có một người đàn ông tóc hoa râm đang bị mấy người vây quanh, ông ta đang bước xuống cầu thang, mặc một chiếc áo bành tô màu đen, khăn quàng cổ lông dê kẻ sọc trắng và nâu.

Thích Bác Viễn ngẩng đầu, đón chút nắng tàn của hoàng hôn, cặp kính trên sống mũi phản chiếu một tia sáng, ông ta dùng ngón tay trỏ đẩy lên theo bản năng.

Cùng một hình ảnh như vậy, cùng một động tác như vậy, trong nháy mắt đầu óc Chung Tẫn hoàn toàn trống rỗng, như thể có hàng vạn cây kim đang cắm chặt trên phổi, mỗi lần hít thở đều cảm thấy đau nhói.

Thật sự rất giống!

Những ký ức đã mờ nhạt và phai màu từ một góc nào đó xông ra, không thể diễn tả hết trong một chữ “đau”. Chung Tẫn há miệng thật lâu mới khép lại, gắng gượng nuốt xuống cơn đau này, cô đã sớm không còn dùng bất kỳ hồi ức nào để tra tấn bản thân nữa.

Mục Đào và Cảnh Thiên Nhất chạy về phía Thích Bác Viễn như lốc xoáy.

Sắc mặt Thích Bác Viễn khỏe mạnh hồng hào, đôi mắt của ông khi chuyển động tựa như tia sáng nổi trên mặt nước giếng nhưng cũng sâu thẳm khiến người ta không dễ dàng thấy rõ được bên trong.

Ông không hoảng loạn, không biện bạch cũng không giãy dụa, có lẽ ông ta biết kết cục này sớm muộn gì cũng sẽ đến.

Mục Đào mở cửa xe, Thích Bác Viễn nghiêm trang nói cảm ơn. Cởi chiếc nút dưới cùng của áo khoác rồi khom người lên xe. Cảnh Thiên Nhất lấy còng tay ra, không phải sợ ông ta chạy trốn mà là phòng ngừa ông ta tự làm mình bị thương hoặc tự sát.

Thích Bác Viễn nhìn thật kỹ chiếc còng trên cổ tay.

“Nếu muốn cuộc sống phong phú thì phải tự trải nghiệm, hôm nay coi như cũng có chút thu hoạch.”

Vừa nhấc mắt, ông thấy Chung Tẫn ngồi ở ghế trước, trên mặt hiện lên chút ý cười.

“Bọn họ một người là trưởng ban trinh sát, một người là đội trưởng đội hình sự, cô gái, cô là ai, hay chỉ đi ‘mua nước tương?’ ” [2]

[2] thuật ngữ mạng ý chỉ đi ngang qua, không liên quan.

Bị ông ta trêu ghẹo, Chung Tẫn có hơi ngớ ra.

“Kiểm sát trưởng Chung Tẫn.” Mục Đào trả lời thay Chung Tẫn.

“Mấy cô gái không phải đều thích dùng chữ ‘Tĩnh’ à, vì sao gọi là ‘Tẫn’?” Thích Bác Viễn hứng thú hỏi.

Chung Tẫn quay đầu lại, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, không nói gì.

Ô tô giống như mũi tên rời cung lao về phía sân bay.

Hoàng hôn như thủy triều lên, từng bóng đèn đường như đóa hoa đồng loạt nở rộ.

Thích Bác Viễn nhìn ra cửa sổ, nhìn từng cảnh thành phố lùi về sau mà thở dài.

“Hàng Châu đúng là thiên đường, ngay cả cảnh đêm cũng đẹp như vậy, thật đáng tiếc, lần này không thể thưởng thức được trọn vẹn.”

Chung Tẫn cũng đang nhìn, giúp ông ta nhìn nhiều hơn một chút, đây là lần cuối cùng ông ta được thưởng thức vẻ đẹp của thiên đường.

Xe dừng lại trước sảnh đón khách của sân bay.

Mục Đào xuống xe trước, vì bị còng tay nên Thích Bác Viễn không thể dùng sức, chỉ phải từ từ chuyển người ra ngoài.

Một cô gái vừa bước xuống xe taxi nhìn thấy chiếc còng trên tay ông ta thì mặt lộ vẻ hoảng sợ, che miệng, liên tiếp lùi về sau cứ như ông ta bị bệnh truyền nhiễm vậy. Chung Tẫn cắn mạnh môi.

“Đợi đã!”

Cô vòng qua đầu xe, đứng chắn trước mặt Thích Bác Viễn, sau đó tháo khăn quàng cổ xuống, cuộn hai vòng trên tay ông ta che khuất hoàn toàn chiếc còng số 8.    

“Vào trong đi!”

Cô đỡ lấy cánh tay ông ta.

Thích Bác Viễn nhún vai như người Tây, đuôi lông mày giơ lên như thể rất uất ức.

Nửa tiếng sau, máy bay hạ cánh xuống sân bay Ninh thành trong bóng đêm dày đặc.

Lựa chọn đêm khuya trở về, chủ yếu là để tránh giới truyền thông. Trong sân bay rất im ắng, hành khách ra vào có trật tự, không có ai chú ý tới đám người bọn họ.

Vừa ra cổng sân bay, gió đêm se lạnh đập vào mặt khiến Chung Tẫn không khỏi rùng mình rụt cổ lại. Nhiệt độ ở Ninh thành còn thấp hơn Hàng Châu mấy độ C, có cảm giác như trời đông giá rét ngừng trú tại đây vậy.

Thích Bác Viễn cười với cô, nâng cổ tay lên.

“Đeo khăn quàng lên đi, tôi không sao.”

“Xe sắp tới rồi.”

Chung Tẫn xua tay, đứng sau lưng Cảnh Thiên Nhất tránh gió, ai bảo anh ta cao lớn như một bức tường làm gì!

Xe còn chưa tới, tài xế nói bị tắc đường, đã thông báo cho đoàn điều một xe cảnh sát khác đến, bảo bọn họ chờ thêm một lát.

Bốn người bất đắc dĩ quay lại cổng sân bay. Chung Tẫn cảm thấy ngồi xuống sẽ lạnh hơn nên chỉ đứng chà xát hai tay, đưa mắt nhìn một cửa hàng tiện lợi đang có vài người đang đứng, hơi nóng như sương mù từ trong bay ra.

“Tôi đi mua mấy cốc đồ nóng uống cho ấm người.” Cô nói với Mục Đào.

Mục Đào dặn dò: “Đừng đi lâu quá.”

Cô nhẩm đếm bằng mắt, có năm người đang xếp hàng, chắc sẽ không lâu lắm.

Cửa hàng tiện lợi này không chỉ bán đồ uống nóng mà còn có cả xúc xích nóng. Chung Tẫn lấy di động ra giết thời gian, bỗng thấy có một tin nhắn. Là anh họ Hà Kính, hỏi cô mùa xuân năm nay có trở về An Trấn [3] ngắm hoa cải vàng không.

[3] một thị trấn nằm phía đông thành phố Vô Tích, quận Tây Sơn, TQ.

Nếu không phải bây giờ đã muộn, cô rất muốn gọi lại, lớn tiếng nói cho anh họ rằng: về, em nhất định sẽ về.

Trên mạng bình chọn ra mười nơi có hoa cải vàng đẹp nhất cả nước, không có An Trấn. Chung Tẫn luôn cố chấp cho rằng, không nơi nào có hoa cải vàng đẹp như ở An Trấn cả.

Hoa cải vàng ở An Trấn nở rộ sau tiết thanh minh. Trên bờ kênh, bên đầm lau sậy, ven đường, trước cửa sau nhà, um tùm rực rỡ, hòa trong gió lộng, mắt mũi đều ngập tràn mùi hoa. An Trấn là vùng sông nước, nếu muốn xem hoa cải vàng, có thể đi bộ cũng có thể ngồi thuyền.

Thuyền trôi trên sông, người dạo chơi ngắm hoa. Không đẹp sao?

Với Chung Tẫn, trong một năm, ngày quan trọng nhất không phải tết âm lịch mà là ngày về An Trấn ngắm hoa cải vàng.

Còn một người nữa…

Chung Tẫn cất di động, bỗng nhiên, cô cảm thấy gáy có chút nong nóng, bèn đưa tay lên sờ thử.

Cô quay người lại, ánh mắt chuyển dần lên, đầu tiên cô nhìn thấy một đôi chân to mang dép lê đi biển, sau đó là quần ngang gối lộ ra đôi chân lông lá xồm xoàm, phía trên là… một chiếc áo khoác lớn bằng bông, lên trên nữa, là một cái đầu tóc xoăn tít không biết là uốn qua hay tự nhiên, trên cái đầu to đó còn có một đôi mắt như mắt báo, miệng há to thở hồng hộc phả hơi vào gáy cô.

Chung Tẫn cứng mặt, định nhắc nhở anh ta giữ khoảng cách một chút thì đầu to đã dùng ánh mắt khó chịu và không kiên nhẫn ngăn cô lại:

“Tôi bề bộn nhiều việc, muốn bắt chuyện thì tìm người khác đi.”

Sau đó nhìn lướt qua vai cô, dừng trên đĩa xúc xích mới ra lò, ánh mắt tóe lửa, yết hầu thô to còn phối hợp động vài cái.

Chung Tẫn há miệng, máu dồn lên: “Vị tiên sinh này, xin hỏi trong nhà anh có gương không?”

Đầu to phút chốc thu hồi ánh mắt: “Không có.”

“Tôi có thể tặng anh một cái.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó anh có thể tự nhìn xem mình có đẹp trai đến mức hoa gặp hoa nở người gặp người thích không?”

Hắn nghĩ mình là nhân dân tệ chắc?

Đầu to nhìn Chung Tẫn bằng ánh mắt khinh bỉ, chậm chạp rút ví trong túi ra rồi đưa một tấm ảnh về phía cô.

“Cô ấy đẹp hơn cô đúng không?”

Dù Chung Tẫn không muốn nghe hắn nói nhưng tầm mắt lại không khống chế được.

Là một mỹ nữ, mang một loại khí chất thoát tục, làm cho khuôn mặt xinh đẹp tản ra sức quyến rũ của sự yên tĩnh và thuần khiết.

“Là cô ấy chủ động theo đuổi tôi, tôi thấy thuận mắt nên mới đồng ý qua lại.” Đầu to lạnh lùng hừ một tiếng rồi cất ví tiền.

“Xưa nay tôi ghét nhất loại người tự cho mình là đẹp.”

Chung Tẫn tức giận đến cả người phát run, nhất thời không biết trả lời thế nào, chỉ có thể nghiến răng kèn kẹt.

“Nếu cô không mua thì đừng chắn đường người khác.” Đầu to duỗi tay định đẩy Chung Tẫn.

Chung Tẫn nhắm mắt rồi lại mở ra: “Mua, tôi mua hết xúc xích và đồ uống!”

“Loại phụ nữ như cô thật khó ưa!” Đầu to nổi điên, hai mắt như dao, hận không thể băm cô ra trăm mảnh.

Chung Tẫn chậm chạp rút thẻ tín dụng trong ví ra đưa cho em gái ở quầy thu, hai tròng mắt xoay chuyển, lạnh lùng trả lời: “Tôi có quyền mà, đúng không?”

Khi xách theo hai túi xúc xích và thức uống nóng trở về cô cảm thấy hơi đắc ý, tuy nhiên cũng chỉ kéo dài một lúc. Chung Tẫn nghĩ, chuyện này giống một bản nhạc đệm nho nhỏ xảy ra trong một ngày nào đó của một năm nào đó, cũng như khi bạn đang đi trên đường, vô tình bị người khác dẫm vào chân, ai lại giữ những chuyện nhỏ nhặt như vậy trong lòng? Cho nên cô không thèm quay lại, không thèm liếc tên đầu to kia dù chỉ một lần.

Nhưng cô không hề biết câu chuyện chỉ vừa mới bắt đầu!