Em Chỉ Thích Mặt Của Anh

Chương 54




Thịnh Văn Ngôn ở phòng cạnh bên phòng của Thẩm Tại, cô cầm thẻ quét qua khóa cửa, chợt nhìn thấy Thẩm Tại đang đứng bên cạnh. Nhưng hôm nay đi đường mệt mỏi, thân thể không khỏe lắm nên cô cũng không quan tâm gì nữa. Sau khi vào phòng là ngả đầu ngủ một giấc.

Ngày mai mới chính thức bắt đầu công việc, buổi chiều không có lịch trình gì đặc biệt, Thịnh Văn Ngôn nghỉ ngơi khỏe khoắn thì đi ra khỏi phòng, định đi dạo xem có gì không.

Ánh đèn ngoài hàng lang êm dịu, cô mang giày cao gót, đạp lên lớp thảm không phát ra chút tiếng động nào.

Lúc đi qua phòng 903, đúng lúc cửa phòng cũng mở ra. Thịnh Văn Ngôn quay đầu liếc nhìn, thấy Thẩm Tại đang định đi ra. Thẩm Tại thấy cô đứng ngoài cửa thì hơi sửng sốt, anh hỏi: “Em đi đâu vậy?”

Thịnh Văn Ngôn: “Xuống lầu, đi dạo thôi.”

Thẩm Tại ừ một tiếng, đóng cửa phòng. Hai người một trước một sau đi đến cửa thang máy, thang máy lên tới, hai người lại một trước một sau đi vào. Kính trong thang máy phản chiếu dáng vẻ của bọn họ, Thịnh Văn Ngôn nhìn Thẩm Tại trong kính, ánh mắt ngưng lại.

Anh đã thay một bộ quần áo thoải mái, áo trắng bên trong, khoác bên ngoài là áo choàng dài đen, kết hợp hoàn hảo giữa dịu dàng và lạnh lẽo. Người này giống như ma nơ canh vậy, mặc thế nào cũng đẹp.

Ồ, cẩu tặc ăn diện như thế định ra ngoài đi catwalk à.

“Em nhìn gì vậy?”

Thẩm Tại trong kính đột nhiên mặt đối mặt với cô. Thịnh Văn Ngôn thu hồi tầm mắt, lòng hoảng hốt: “Tôi có nhìn anh đâu.”

Khóe miệng anh hơi cong lên: “Ồ, vậy hả?”

“Tôi, tôi chỉ nhìn quần áo anh đang mặc thôi.” Thịnh Văn Ngôn nhìn lén người ta bị người ta bắt tại trận, thuận miệng bịa, “Áo khoác anh đẹp đấy, mua ở đâu vậy?”

Thẩm Tại cúi đầu nhìn áo khoác dài của mình: “Em thích nó hả?”

Thịnh Văn Ngôn: “…”

“Anh biết rồi.”

Biết cái gì cơ?

Thịnh Văn Ngôn khó hiểu, cửa thang máy mở, cô đi thẳng ra ngoài. Thẩm Tại cũng không nói nữa, chỉ chậm rãi đi ra theo. Hơn nữa lúc ra khỏi cửa khách sạn, anh lại còn đi cùng một hướng với cô.

Thịnh Văn Ngôn quay đầu nhìn anh: “Sếp Thẩm, anh đi đâu vậy?”

Thẩm Tại: “Đi dạo chút thôi.”

Thịnh Văn Ngôn híp mắt: “Anh đi theo tôi à?”

Thẩm Tại nhàn nhạt nói: “Sếp Thịnh cũng đi dạo đúng không. Thế cũng trùng hợp, cùng nhau đi khảo sát thôi.”

Anh nói một cách nghiêm túc, không hề có chút ý đồ mập mờ nào, nhưng rõ ràng là có lý do khác. Thịnh Văn Ngôn biết rõ nhưng cũng không thèm phơi bày sự thật, nói: “Ờm, vậy tùy anh.”

Khu nghỉ dưỡng Úc Hưng được xây hết sức rộng rãi, nhưng vì chưa hoàn thành xong nên bây giờ bọn họ đang ở một thị trấn bên ngoài khu nghỉ dưỡng. Thị trấn cũng là một điểm du lịch nhỏ, nhà cửa thiên về phong cách Trung Hoa cổ, mấy cửa tiệm bên đường mọc lên san sát, có rất nhiều món ăn vặt.

“Ông chủ, cho cho cháu một xiên kẹo hồ lô dâu.” Thịnh Văn Ngôn mới đi có mấy bước đã dừng lại ở một tiệm nhỏ trước mặt.

“Ừm, xâu này được không?”

“Được ạ.”

Trả tiền xong, Thịnh Văn Ngôn lại quay đầu nhìn Thẩm Tại: “Sếp Thẩm, anh ăn không?”

Có bao giờ Thẩm Tại ăn những thứ này đâu chứ, anh lập tức lắc đầu: “Em ăn đi.”

“Ờm.”

Thịnh Văn Ngôn vui tươi xé lớp bọc, cắn một viên, vừa đi dạo vừa ăn. Đi một hồi lại tới chỗ bán khoai tây lốc xoáy, cô lại dừng bước. Bình thường, cô ít khi nào có cơ hội ăn mấy món này. Lần cuối ăn vặt ven đường chắc là hồi còn năm nhất đại học, lúc ra ngoài chơi với bạn.

Thịnh Văn Ngôn hưng phấn mua xiên khoai tây lốc xoáy, mua xong lại tốt bụng hỏi Thẩm Tại một câu. Như dự đoán, anh vẫn không ăn.

“Cũng đã tới đây rồi mà sao anh không ăn gì, một mình tôi ăn chán chết…” Thịnh Văn Ngôn giơ một xâu lên, đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, lẩm bẩm, “Ờ, chắc chắn Lâm Khải thích mấy món này, phải gọi điện bảo cậu ta ra đây ăn.”

Nhưng cô vừa lấy điện thoại ra, chưa kịp mở khóa thì đã bị rút đi mất. Thịnh Văn Ngôn kinh ngạc nhìn người vừa lấy điện thoại mình đi mất: “Anh làm gì vậy?”

Một giây sau, Thẩm Tại nhét điện thoại vào lại túi cho cô: “Đưa anh.”

“Cái gì?”

“Kẹo.”

Thịnh Văn Ngôn không hiểu chuyện gì, Thẩm Tại nhìn cô, nhanh chóng lấy đi xiên kẹo cô đang cầm, sau đó, ăn viên thứ ba trong xiên dưới cái nhìn trợn mắt há mồm của cô.

Thịnh Văn Ngôn: “…”

“Cũng được, đi thôi.”

Nói xong, Thẩm Tại cầm xiên hồ lô dâu tây của cô, tiếp tục đi về phía trước. Sau hai giây ngây người, cô lập tức đuổi theo: “Này, sao anh ăn đồ của tôi!”

Thẩm Tại giơ giơ xiên kẹo lên cao, ỷ vào đôi chân dài của mình, dễ dàng kéo dài khoảng cách: “Ăn nhiều thế không sợ ngán à?”

“Vậy nên tôi mới hỏi là anh có muốn ăn không, tại anh bảo không ăn nên tôi…”

Chiều hôm nay Thịnh Văn Ngôn ngủ một giấc, lớp trang điểm được tẩy đi, khuôn mặt lúc này chỉ thuần một màu trắng của mặt mộc, bộ dạng cau mày khi cướp kẹo y hệt như một đứa nhóc con.

Thẩm Tại nở nụ cười nhẹ, đặt xiên kẹo hồ lô dâu lên trên miệng cô: “Em mấy tuổi rồi mà còn giật kẹo ăn hả?”

Anh lấy đi trước mà, tôi còn chưa hỏi anh mấy tuổi đấy!

Thịnh Văn Ngôn trợn mắt nhìn anh, cắn một ngụm: “Đồ ăn của tôi mà là giật gì?”

“À, vậy trả em.”

Thịnh Văn Ngôn ăn miếng dâu, khẽ cúi đầu đánh giá Thẩm Tại. Cô nhìn một lúc rồi đột nhiên nói: “Anh thích cầm lắm hả, vậy cầm giùm tôi luôn đi.”

Nói xong, cô thuận tiện nhét luôn xâu khoai tay lốc xoáy vào tay anh, hai tay trống trơn đi về phía trước.

Cứ thế suốt đoạn đường, Thịnh Văn Ngôn nhìn thấy món gì thì cũng mua, không thèm cầm mà toàn đưa vào tay Thẩm Tại, muốn ăn cái nào thì cắn hai cái, hoàn toàn coi anh là người giúp việc để sai bảo.

Điều khiến cô bất ngờ là Thẩm Tại không giận, cứ mặc cho cô quơ tay múa chân, bộc lộ tính tình đại tiểu thư.

——

Phố ăn vặt rất dài, đi bộ suốt cả đoạn đường làm chân cô nhức mỏi. Thịnh Văn Ngôn quay nhìn thử, phát hiện phía dưới đã tróc da.

Thẩm Tại thấy cô cau mày đứng lại, cũng nhìn theo. Anh phát hiện chân cô chỗ tiếp xúc giữa da và giày đang sưng đỏ, có vẻ như bị trầy. Thẩm Tại vội vàng kéo người lại ghế ngồi.

“Sao em lại mang giày thế này ra ngoài?”

Lúc làm việc Thịnh Văn Ngôn chỉ thích mang giày cao gót, cô cảm thấy vậy mới có khí thế, khi nãy quên thay đôi khác mà đi ra luôn.

Từ trước tới giờ Thịnh Văn Ngôn luôn mang giày mới của hãng này mà có thấy trầy da đau mỏi gì đâu, nhưng sau đó suy nghĩ lại mới thấy. Mọi khi cô mang nó nhưng đâu có đi được mấy bước, hôm nay cô mang một đôi mới, lại đi suốt một con phố dài gần một tiếng đồng hồ.

“Tại đẹp.” Thịnh Văn Ngôn nói thẳng.

Thẩm Tại đứng trước băng ghế dài, không hài lòng nhìn cô: “Em đừng lúc nào cũng chỉ quan tâm đến việc đẹp hay xấu có được không?”

“Phải quan tâm chứ, bộ anh không quan tâm đẹp xấu chắc?” Thịnh Văn Ngôn khiêu khích nhìn anh, “Xấu thì anh có thích không?”

Thẩm Tại nhẹ xì một tiếng: “Luôn tự cho là đúng.”

“…”

“Cầm lấy.” Thẩm Tại đưa thức ăn cho cô cầm, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt Thịnh Văn Ngôn, nắm cổ chân cô.

“Này…. Anh làm gì vậy?”

Thẩm Tại ngước mắt nhìn cô: “Đỏ quá rồi, em đừng mang nữa.”

Thịnh Văn Ngôn ngồi trên ghế, nhìn cảnh Thẩm Tại ngồi xổm cầm chân mình, tai nóng lên không thể kiểm soát. Cô mím môi, khẽ vén tóc, mái tóc xõa ra sau che mất vành tai đang đỏ.

“Ở đây là khu dành cho người đi bộ, không được lái xe.” Thịnh Văn Ngôn giả vờ cứng rắn, móc điện thoại ra, “Tôi bảo Lâm Khải đem đôi khác tới.”

Thẩm Tại nghe đến tên Lâm Khải là thấy không vui, lạnh nhạt nói: “Chờ cậu ta tới thì lâu lắm, em chờ nổi không?”

Thịnh Văn Ngôn suy nghĩ một lát, thấy cũng có lý, cô không muốn ngồi đây chờ lâu thế đâu.

“Vậy anh giúp tôi đi mua băng keo cá nhân nhé?”

Cách đó không xa có một cửa hàng tiện lợi, Thẩm Tại quay qua nhìn, gật đầu: “Được, em ngồi đây ngoan ngoãn chờ nha.”

“Ờm.”

“Còn nữa, không cần gọi cho thư ký của em đâu.”

Giọng Thẩm Tại nghe không thân thiện chút nào, Thịnh Văn Ngôn nghe thấy thì hơi cong khóe môi. Chậc, gato với Lâm Khải thế cơ à.

“Thẩm Tại, khoan đã.”

Thẩm Tại quay đầu nhìn cô: “Sao vậy?”

“Tôi muốn đi vệ sinh.”

“Dán băng keo vào rồi hẵng đi.”

“Tôi biết, ý tôi là anh vào cửa hàng tiện lợi, tiện tay mua khăn giấy và băng vệ sinh giúp tôi luôn.”

Thẩm Tại sắc mặt ngẩn ra: “Cái gì?”

“Băng vệ sinh đó. Ờm, anh thấy không tiện hả?” Thịnh Văn Ngôn lấy điện thoại di động ra, “Vậy để tôi gọi Lâm Khải.”

“… Loại gì?”

Thịnh Văn Ngôn ngừng động tác, thả điện thoại vào trong túi, vui tươi hớn hở nói, “Mua giúp tôi loại hằng ngày, ưm… phải là loại mặt bông.”

Mặt anh nghiêm túc: “À.”

——

Cả đời này Thẩm Tại chưa bao giờ mua băng vệ sinh. Sau khi mua băng keo cá nhân, anh đi tới kệ bán băng vệ sinh.

Hằng ngày, mặt bông.

Thẩm Tại cầm hai bịch ở gần nhau lên, so sánh, hình như kích cỡ khác nhau… Cô có nói gì về chiều dài không nhỉ? Hình như không.

“Anh cần gì ạ?”

Một chàng trai cứ đứng trước quầy bán băng vệ sinh, hấp dẫn sự chú ý của người khác. Cô gái làm trong cửa hàng tiện lợi thấy mãi mà anh chưa mua, đi tới.

Thẩm Tại ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Bình thường con gái hay dùng loại này à?”

Nhân viên tiệm: “Chúng tôi bán rất nhiều loại, loại nào cũng bán chạy. Có vẻ anh thích loại này nhỉ!”

“…”

“Vậy anh muốn mua loại hằng ngày, loại ban đêm hay loại có miếng lót ạ?”

Chân mày Thẩm Tại nhíu nhẹ, trả lời: “Hằng ngày, mặt bông, dài… giống thế này đi.”

Nhân viên tiệm thấy anh có vẻ không biết làm sao, cuối cùng cũng hiểu ra, cười nói: “Anh có muốn hỏi lại bạn gái không?”

Thẩm Tại ngừng một lát, quay đầu liếc nhìn. Thịnh Văn Ngôn đang ngồi trên băng ghế đối diện cửa hàng tiện lợi, thấy anh quay đầu thì vẫy vẫy tay, dùng ánh mắt thúc giục anh mau lên.

Nhân viên tiệm nhìn theo tầm mắt anh, nói: “Cô gái kia thật xinh đẹp. Cô ấy là bạn gái anh ạ?”

Thẩm Tại lại quay đầu chọn lựa.

Nhân viên tiệm thấy anh không lên tiếng, nghĩ anh sẽ không trả lời. Vừa định đưa tay chọn lựa giúp thì đột nhiên nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của người đàn ông tuấn tú bên cạnh: “Vẫn chưa phải, nhưng đúng là người tôi thích.”

——

Thịnh Văn Ngôn chờ hoài thấy chán, qua một lúc lâu mới nhìn thấy Thẩm Tại xách túi đi ra.

“Anh chậm quá đó.” Thịnh Văn Ngôn tựa lưng vào ghế ngồi, oán giận nói.

“Chỉ có năm phút mà em cũng không chờ nổi à?”

“Đâu có… Rõ ràng hơn năm phút mà.”

Thẩm Tại đưa tay gõ xuống đầu cô. Thịnh Văn Ngôn: “A…”

“Không có kiên nhẫn.”

Nói xong, Thẩm Tại lấy băng keo cá nhân ra, ngồi xổm xuống. Thịnh Văn Ngôn thấy anh lại quỳ xuống, không kịp suy nghĩ, lập tức kéo tay anh: “Để tôi dán được rồi.”

Thẩm Tại ngước mắt nhìn cô: “Không làm đại tiểu thư nữa hả?”

“…”

Thẩm Tại kéo tay Thịnh Văn Ngôn, không quan tâm cô thích hay không, cởi giày cô ra, dán băng keo cá nhân sát vào gót chân.

Động tác rất nhẹ, cẩn thận, giống như sợ cô bị đau vậy. Thịnh Văn Ngôn cúi nhìn, căng thẳng. Không phải bởi vì đau mà là vì hơi hoảng loạn. Cô không chịu nổi sự dịu dàng của Thẩm Tại, đây là thứ cô từng khao khát. Hôm nay nhận được thì hơi sợ.

“Em xem còn đau không?” Anh đột nhiên ngẩng đầu. Thịnh Văn Ngôn hốt hoảng nhìn đi nơi khác: “Chắc là không đâu, cứ như vậy đi.”

“Em đi thử đi, không được thì để anh bảo Trần Siêu đem đôi giày khác tới.”

“Không cần làm phiền anh ấy đâu, tôi muốn đi vệ sinh.” Thịnh Văn Ngôn lấy mấy túi đồ lại, lật ra xem, kinh ngạc nói, “Sao anh mua nhiều thế?”

Thẩm Tại: “Kích cỡ không giống nhau, em lựa một món đi.”

“Làm quá… Anh có thể đi ra hỏi tôi mà.”

“Vậy em dùng cái nào?”

Thịnh Văn Ngôn lục lọi, tìm được loại bình thường hay dùng, mở ra cầm một miếng: “Loại này là được.”

Thẩm Tại cầm túi, giả bộ liếc nhìn: “Ừ, anh biết rồi.”