Em Chỉ Nhìn Về Phía Anh

Chương 2




Tô Kiền dẫn cậu thiếu niên về nhà mình.

Anh cảm thấy cả ngày hôm nay thật khó chịu.

Lý Tố cũng cảm giác được “hoàng tử” của cậu đang không vui. Lúc ở trên xe, cậu đã lén quan sát người ấy mấy lần. Ừm… người ấy hình như rất thích mím môi. Ngoài ra, khuôn mặt người ấy nhìn nghiêng cũng rất đẹp trai.

Sau đó cậu rời mắt, quay sang ngắm ánh đèn neon dọc bên đường qua cửa kính xe. Bọn họ đang đi tới “khu người giàu” của thành phố, A Kiều từng nói rằng loại người như cậu không bao giờ có thể đặt chân vào thế giới của những người có thân phận như thế.

Nhưng tình huống hiện tại chứng minh điều ngược lại. Dù chỉ là mơ, nhưng cậu muốn mơ giấc mơ đẹp này một lần. Lý Tố thầm nhủ.

Lý Tố rất ít khi đến nơi này, mấy lần ít ỏi đó đều là để tiếp khách. Tiếp khách xong thì sáng hôm sau vội vàng rời đi, cậu vốn không có thời gian chiêm ngưỡng toàn cảnh những tòa nhà cao chọc trời, mang lối kiến trúc châu Âu với những ô cửa sổ đều nhau san sát này. Cậu còn nghe nói đứng trên đỉnh tòa nhà có thể bao quát được toàn cảnh thành phố.

Có thể trông thấy con phố nhỏ nơi mình sống sao?

– Cởi giầy, đi tắm rửa. Tắm xong, tôi bôi thuốc cho cậu. – Tô Kiền cởi nút áo sơ mi, lộ ra cơ ngực săn chắc.

Lý Tố trông thấy liền đỏ mặt:

– … A.

Tô Kiền lấy hòm thuốc trong tủ ra, đoán rằng cậu trai kia chắc chưa ăn gì, nên đi nấu một bát mỳ.

Vừa lúc Lý Tố tắm rửa xong, bước từ trong nhà tắm ra.

Tô Kiền bưng bát mỳ nóng hổi đặt lên bàn ăn, rồi đi lấy hòm thuốc.

Nhìn dáng vẻ ngây ngô của thiếu niên, anh bất chợt mỉm cười. Cậu trai này vẫn còn trẻ lắm, khuôn mặt trắng trẻo sáng sủa, mặt mũi thanh tú, thân thể cao gầy, so với lúc trang điểm còn dễ nhìn hơn gấp bội.

Nụ cười của anh càng khiến Lý Tố đỏ bừng mặt.

– Lại đây, tôi bôi thuốc cho cậu.

Lý Tố ngoan ngoãn tiến lại gần.

Hai chân, đầu gối, khuỷu tay đều có vết thương, trên mặt cũng bị xước mấy chỗ.

Tô Kiền nắm lấy cằm Lý Tố, cẩn thận dùng bông giúp cậu bôi thuốc.

Tâm trạng Lý Tố loạn như cào cào, cậu chỉ sợ Tô Kiền nghe được tiếng tim dộng đùng đùng trong ngực cậu.

… Hoàng tử vẫn mím chặt môi.

Lông mi của hoàng tử rất dài. Khuôn mặt của hoàng tử đang kề sát mặt mình, cậu còn ngửi được hương thơm trên người hắn.

Lý Tố bình ổn hơi thở, bắt đầu tỉ mỉ quan sát mỹ nam trước mặt.

Tô Kiền thấy ánh mặt cậu mơ màng, chăm chú nhìn mình. Đôi con ngươi đen trắng rõ ràng, trong veo như nai con, hàng lông mi thật dài, tẩy trang xong để lộ ra nét trẻ con.

– Được rồi. – Tô Kiền buông cằm cậu ra. – Đi ăn mỳ đi, ăn xong tôi không phiền nghe cậu kể chuyện bản thân đâu.

– Cảm ơn, cảm ơn anh. – Lý Tố bối rối, chuyện của mình sao…

Lý Tố ăn từng ngụm mỳ nhỏ, tuy nóng, nhưng vẫn ngon lắm.

Mũi cậu bắt đầu thấy cay cay.

Thật… ấm áp. Ấm áp đến mức cậu tình nguyện sa mình vào hơi ấm ấy. Giống cảm giác được một vị khách mang về nhà vài năm trước, cậu những tưởng rằng cứ cố gắng bám lấy vị khách ấy là có thể thoát khỏi cuộc sống nơi phố đèn đỏ, tuy tuổi của vị khách ấy xứng với tuổi của bố cậu. Thế nhưng… giấc mơ rồi cũng sẽ kết thúc, giống như lời hứa hẹn của vị khách ấy, cậu ngây ngô tin tưởng, kết quả làm tan nát cõi lòng mình.

– Đừng gọi tôi là anh trai, tôi với cậu không phải loại quan hệ đó. – Tô Kiền bật TV lên, trên TV toàn những chương trình đêm khuya chán ngắt.

Mặt Lý Tố trắng bệch, cậu đương nhiên biết hàm ý trong câu nói của Tô Kiền. Một vài MB có thể luôn miệng gọi khách của mình là “anh trai”, thế nhưng ý của cậu không phải vậy, Tô Kiền là một người đàn ông có mị lực, luôn mang lại cho người ta cảm giác tin cậy, muốn nương tựa. Cậu thực sự hy vọng rằng hắn có thể là anh trai mình.

Cậu tiếp tục ăn mỳ, nhưng thế nào cũng không nuốt nổi.

– … Ừm, thưa ngài, tôi ăn xong rồi. – Lý Tố đặt đũa xuống.

Tô Kiền nhìn vẻ mặt của cậu, lại nghe thấy giọng nói thiếu tự nhiên của cậu, bất đắc dĩ thở dài:

– Tôi tên là Tô Kiền.

– Tô… Tô Kiền, em tên là Lý Tố, mọi người gọi em là Tiểu Tố. – Lý Tố mon men đi đến bên cạnh ghế sô pha, không biết phải làm gì.

Phụt. Tô Kiền thấy không có chương trình gì thú vị nên tắt TV.

Sau đó, hắn nhíu mày nhìn thiếu niên đang bối rối trong bộ áo ngủ. Lúc kêu cứu thì nhanh mồm nhanh miệng, bây giờ lại biến thành sợ sệt thế này?

Kỳ thật Tô Kiền không biết. Lúc trước, Lý Tố mà hắn nhìn thấy là thỏ con tức nước vỡ bờ mới đi cắn người. Còn Lý Tố lúc bình thường không có vẻ lưu manh như vậy, theo như lời cậu nói thì đó là “mặt nạ bảo hộ” của cậu, ngay cả lớp trang điểm dày cộm khiến Tiểu Lâm kinh ngạc cũng vậy. Công việc của Lý Tố cũng không tốt lắm, vì cậu nhát gan nên sẽ không chủ động tiếp cận khách, khách nào không hợp gu của cậu cũng bị đá. Sự việc lần này cũng là cậu chạy trốn khỏi một vị khách dám cưỡng bức cậu. Bạn bè cũng chỉ biết thở dài với tính cách này của cậu.

– Tuổi? – Tô Kiền hỏi.

– … Mới 18. – Thiếu niên bị dọa đến run rẩy.

Tô Kiền nhìn cậu, thấy vẻ mặt rưng rưng như sắp khóc của cậu.

Tâm anh chợt run lên. Hóa ra… anh vẫn biết đau lòng? Chỉ bằng một ánh mắt rụt rè có thể khiến anh nảy sinh một loại cảm xúc phức tạp, vừa muốn che chở cậu, vừa muốn chà đạp cậu. Nhưng cậu chỉ là một thằng nhóc! Bởi vì chia tay với Đường Y lâu rồi nên thấy cô đơn sao? Tô Kiền bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ.

– Ngồi đi. – Tô Kiền mỉm cười, chắc vừa nãy anh hung dữ quá, mới dọa cậu sợ hãi. – Tôi hơn cậu 7 tuổi, gọi anh trai cũng không sai. Chẳng qua…

– Em hiểu, em hiểu! Em chưa gọi người khác như thế bao giờ! – Lý Tố vội vàng giải thích, rồi chợt nhận ra giọng mình hơi lớn, lập tức cúi đầu.

– Không sao. – Tô Kiền xoa đầu cậu.

Hai mắt Lý Tố lập tức ngập ứ nước. Bàn tay ấm áp kia càng khiến cậu tủi thân hơn. Phải làm sao đây? Tại sao lại tốt với cậu như vậy? Cậu không nỡ rời xa người này, phải làm sao đây?

– Anh chắc đoán được em làm nghề gì. – Lý Tố không đợi Tô Kiền đáp lại, nói tiếp. – Em là trẻ mồ côi, năm 13 tuổi trốn khỏi cô nhi viện, sau đó bị… bị người ta cưỡng hiếp. Vì tuổi còn nhỏ, không tìm được việc làm, chỉ biết đến phố đèn đỏ. Sau đó… đến một quán gay bar… rồi làm việc ở đó.

Tô Kiền không nói gì. Anh hiểu được sự xô bồ nơi thành thị. Cô nhi viện cũng chẳng phải một nơi tốt đẹp gì. Tầng lớp thượng lưu luôn coi thường nhân dân lao động. Vấn đề phân hóa giai cấp trong xã hội càng ngày càng rõ rệt. Thế nhưng, lúc đó cậu chỉ… 13 tuổi. Anh không thể tưởng tượng nổi một đứa bé 13 tuổi vật lộn kiếm sống đến tận bây giờ.

– … Anh không tin em phải không? Em không lừa anh đâu! Vì… vì anh là người tốt… – Người này đã cứu mình, đưa mình về nhà, chăm sóc mình, còn nấu mỳ cho mình.

– Không phải không tin. – Tô Kiền thấy cậu cắn răng nén nước mắt vào trong, cũng mềm lòng. – Đêm nay cậu ngủ trong phòng cho khách, ngày mai tôi sẽ đưa cậu về.

– … – Lý Tố không nói gì.