Em Chỉ Muốn Hít Vận Khí Của Anh

Chương 71: Phiên ngoại 1: Một ngày trong thời gian mập mờ




Edit: Pinkie

Hãy để dòng thời gian quay ngược trở lại vào ngày 5 tháng 11, ngày sinh nhật của Phó Dương Hi, khi cả hai vẫn chưa tỏ tình với nhau, họ vẫn đang trong giai đoạn mập mờ.

*

Bắt đầu từ vài ngày trước, vào ban ngày, Phó Dương Hi đã không ngủ, cậu giả vờ hờ hững xếp sách của mình, nhưng thực chất là đang dỏng tai lên, lắng nghe Triệu Minh Khê và những người khác trong lớp nói chuyện. Cậu cố gắng để nghe thử xem có mấy từ như “sinh nhật”, “anh Hi”, “quà tặng” không, nhưng mà chăm chú vài ngày thì ngay cả những từ có liên quan đều không nghe thấy.

Mỗi ngày, Triệu Minh Khê đều bền lòng vững dạ đến lớp lúc 6:50 sáng, đi thư viện lúc 6:50 tối, hết sức chuyên chú một lòng học tập, nếu không nữa thì lên diễn đàn tìm hiểu thông tin mới nhất về Trương Ngọc Phân, cùng Hạ Dạng ra ngoài ăn cơm, vui vẻ như khẩu trang nhỏ không buồn phiền không lo âu. Không buồn phiền không lo âu đến mức cậu ấy hoàn toàn quên mất ngày sinh nhật của mình.

Cả người Phó Dương Hi ngập tràn cảm giác chán nản, cậu chia sẻ danh sách các ca khúc《Tôi rất vui vẻ》,《Không sinh nhật cũng không sao》,《Đàn ông đổ máu không đổ lệ》trong group chat.

Kha Thành Văn nhắn tin trong group chat: “Anh Hi, nếu cậu không nói được thì để tớ nói giúp cậu nhé!”

Phó Dương Hi chia sẻ một bài hát《Nói cái gì》.

Kha Thành Văn: “Trực tiếp hỏi thôi! Ngại ngùng gì cơ chứ? ‘Cậu có tới tiệc sinh nhật của anh Hi không’, ‘Cậu định tặng quà gì cho anh Hi’, ‘Cậu có nhớ ngày mai là sinh nhật của anh Hi không đó’. Mấy câu này cậu chọn một câu, bây giờ tớ sẽ lập tức giúp cậu hỏi Triệu Minh Khê ngay!”

Phó Dương Hi chia sẻ một bài hát《Im đi, đừng hỏi》.

Kha Thành Văn chia sẻ:《 Vì sao》?

Phó Dương Hi chia sẻ:《 Chủ động mở miệng chẳng phải rất mất mặt sao》.

Kha Thành Văn:《 Tớ đã nhắc nhở cậu ấy》,《Nhưng mà cậu ấy vẫn không nhớ rõ 》.

Phó Dương Hi: 《Sinh nhật của người không quan trọng đương nhiên không đáng để nhớ kỹ》.

Phó Dương Hi tiếp tục chia sẻ một bài hát:《Tôi là người không quan trọng》.

Khương Tu Thu: “……”

*

Trước đó, Minh Khê định đưa quà tặng mà cô gom góp được cho Phó Dương Hi. Những thứ mà cô chuẩn bị nào là vớ thể thao, sữa bò, mặc dù cô đã khéo léo chọn ngày sản xuất là 5 tháng 11 nhưng mà trông vẫn rất keo kiệt, không có thành ý. Nhưng mà trước kia Minh Khê cũng chưa từng tặng quà cho con trai, cũng không biết nên tặng cái gì. Giày thì sao, Phó Dương Hi có một đống giày hàng hiệu. Phiếu đăng ký thi bằng lái xe thì sao, Phó Dương Hi đã có bằng lái từ lâu rồi —— Nếu tặng cho cậu ấy một chiếc xe thì sao, người ta ngay cả máy bay đều đã có, còn để ý tới một chiếc xe sao?

Minh Khê cảm thấy rất buồn rầu, chính vì như thế mà mấy ngày nay cô che đậy rất kín đáo hai chữ “quà tặng” này. Cô đã tặng quà không có gì đặc biệt thì cũng không thể làm cảm giác bất ngờ cũng không có được.

Nếu không thì tổng hợp đề thi đại học 5 năm gần nhất và đề mô phỏng 3 năm gần nhất???

Không được, có cảm giác Phó Dương Hi sẽ nổi trận lôi đình.

Còn đưa những thứ có liên quan đến tiền cho Phó Dương Hi thì Minh Khê đều có cảm giác như múa rìu qua mắt thợ.

Mấy ngày nay Minh Khê đã tìm kiếm ở trêи mạng, nhưng mà cuối cùng cũng không tìm kiếm được bất kỳ thông tin hữu ích nào, cuối cùng, cô tự hỏi, nếu không thì mình đan một chiếc khăn quàng cổ nhỉ, tốt xấu gì cũng liên quan tới một xíu tâm ý của mình.

Thế là nói là làm, Minh Khê mua dụng cụ đan và xem video hướng dẫn trêи internet, chính thức bắt đầu DIY (1).

(1) DIY: viết tắt của do it yourself, có nghĩa là tự làm ra một sản phẩm nào đó.

Cô bắt đầu từ con số không, cho nên vô cùng tốn sức. Phải mất ba ngày đêm thì cuối cùng cũng được một thành phần mà theo Minh Khê cảm nhận là có thể nhìn. Tuy có hơi ngắn nhưng mà tốt xấu gì cũng trông giống như một chiếc khăn quàng cổ. Minh Khê gấp gọn khăn quàng cổ lại rồi bỏ trong một cái hộp nhỏ, sau đó bỏ vào trong một cái hộp lớn cùng với những món quà nhỏ khác mà cô đã chuẩn bị trước đó, chờ đến ngày sinh nhật sẽ đưa cho Phó Dương Hi.

Sau khi chuẩn bị xong quà tặng, trong lòng Minh Khê lại có chút xoắn xuýt. Tự tay đan khăn quàng cổ —— Có thể làm cho Phó Dương Hi hoặc những người khác nhìn ra là mình thích cậu ấy không??? Có phải quá rõ ràng không? Lúc trước đưa dây buộc tóc, giờ lại đưa khăn quàng cổ thì quá rõ ràng! Đến lúc đó chẳng may bị hỏi thì còn phải nghĩ lý do để thoái thác.

Minh Khê xoắn xuýt, lấy khăn quàng cổ đan trông vô cùng xấu xí kia ra. Nhưng mà cuối cùng vẫn quyết định chắc chắn, cô nhắm mắt lại, nhét khăn quàng cổ vào trong hộp quà lại, sau đó kéo chăn bông rồi trùm đầu đi ngủ.

……

Cứ như vậy, có thể nói trong lòng cả hai người Minh Khê và Phó Dương Hi đều có ý đồ riêng. Phó Dương Hi chờ Triệu Minh Khê chủ động nhớ sinh nhật cậu, Triệu Minh Khê chờ Phó Dương Hi chủ động nhắc tới sinh nhật của cậu, để cô thuận nước đẩy thuyền đưa khăn quàng cổ mình tự đan tặng cho cậu ấy. Nếu không, cô vừa chủ động nói ra ngày sinh nhật, còn chủ động đưa khăn quàng cổ tự tay mình đang ra thì có vẻ quá lộ liễu hay không? —— Có khác gì mấy đứa con gái khác đưa thư tình đâu cơ chứ? Gần như viết ba chữ ‘tớ thích cậu’ lên mặt rồi.

Cuối cùng, thứ sáu, ngày 4 tháng 11.

Cho đến khi tan học, Minh Khê cũng không hề nghe Phó Dương Hi nhắc đến nửa chữ “sinh nhật”.

Tiếng chuông tan học reo lên trong một phút. Học sinh trong lớp lục đục rời đi. Bởi vì thân phận đương đối đặc biệt, cho nên không có nhiều người trong lớp biết sinh nhật của Phó Dương Hi, nếu không, nói không chừng sẽ có một đám đàn em tới ồn ào.

Kha Thành Văn cũng thu dọn cặp sách, nói: “Ngày mai gặp”.

Phó Dương Hi đáp lại, uể oải dựa vào tường, đeo tai nghe chống ồn, giả vờ hờ hững lật xem truyện tranh nhưng thực ra lực chú ý đều đặt trêи người Triệu Minh Khê.

Minh Khê tiếp tục nghiêm túc làm bài, thỉnh thoảng cắn đầu bút một chút, nhưng thực ra ánh mắt cô thỉnh thoảng liếc nhìn Phó Dương Hi.

Cô cảm thấy rằng Phó Dương Hi sắp nói. Với gia cảnh như của cậu ấy, hẳn là sẽ mở tiệc sinh nhật, mình không nhất định có thể tham gia nhưng mà hẳn là có thể sau khi tiệc sinh nhật kết thúc sẽ cùng với bọn Kha Thành Văn chúc mừng sinh nhật cậu ấy một chút nhỉ? Nhưng nào biết Phó Dương Hi lật truyện tranh một cách khí thế, tiếng động vang lên ầm ầm, quả thực không chịu mở miệng.

Bầu không khí của hai người cứ vi diệu như vậy, nhìn nhau không nói suốt mười lăm phút.

Trong lòng Phó Dương Hi đã chắc chắn Triệu Minh Khê không nhớ rõ sinh nhật của cậu, cậu không thể mất mặt mà nói “Ngày mai là sinh nhật của tớ, khẩu trang nhỏ, nếu mà cậu không đến tớ sẽ nổ tung đó.” Trong lòng cậu vừa lo lắng lại thất vọng, nhưng trêи mặt lại không thể hiện bất kỳ điều gì. Lại chờ một lát, không đợi được Triệu Minh Khê mở miệng, cậu rủ mắt, gấp truyện tranh lại, mười phần mất mặt đứng lên, cầm lấy cặp sách của mình.

Thấy Phó Dương Hi định đi, Minh Khê thực sự ngồi không yên, thấy cậu sắp bước qua mình thì cô kéo áo của cậu một phát, ngẩng đầu lên: “Cậu đi bây giờ sao? Ngày mai không phải sinh nhật cậu à? Nhà cậu sắp xếp thế nào?”

Phó Dương Hi bỗng dưng quay đầu.

Minh Khê: ?

Phó Dương Hi cúi đầu nhìn chằm chằm cô: “Cậu nhớ, sao cậu không nói sớm.”

“Tớ nhớ mà.” Minh Khê nói: “Đương nhiên tớ nhớ rõ, làm sao tớ có thể không nhớ cơ chứ, tớ đây không phải vẫn luôn suy nghĩ tặng quà gì cho cậu đó sao.”

Lúc đầu, trong lòng Phó Dương Hi đã cảm thấy vô cùng mất mát, thiếu chút nữa muốn khóc, nhưng mà bởi vì cô nói một câu như vậy, cậu lập tức sống lại, tâm trạng quả thực giống như đi tàu lượn siêu tốc.

Cậu hít vào một hơi, lấy lại bình tĩnh.

Minh Khê: “Làm sao?”

Trêи mặt Phó Dương Hi vẫn có chút u oán, nhưng tâm tình sau vài ngày mưa dầm rốt cuộc cũng đã chuyển tươi sáng hơn một chút. Cậu lườm Triệu Minh Khê: “Cũng không cần tặng gì cả, dù sao ——”

Minh Khê: “Lễ nhẹ nhưng tình nặng?”

Phó Dương Hi: “Dù sao cho dù tặng cái gì thì tớ đều không thiếu.”

Minh Khê: “…………”

Tớ đã biết, không hổ là cậu.

Được chọc cười, tâm trạng của Phó Dương Hi lập tức khá hơn nhiều. Có đôi khi lòng người rất vi diệu như thế, rõ ràng chỉ là một chuyện nhỏ —— Nếu cô không nhớ rõ, trực tiếp xách cô đến dự sinh nhật của cậu là được.

Với người khác, Phó Dương Hi căn bản không quan tâm, cho dù người đó có nhớ hay không. Nhưng cứ xảy ra trêи người Triệu Minh Khê là cậu vô cùng để ý.

Hi vọng cô nhớ.

Hi vọng cô coi mình là quan trọng.

Hi vọng cô đặt mình ở trong lòng.

So với sinh nhật của Minh Khê lần trước, sinh nhật của Phó Dương Hi có hơi buồn tẻ một chút. Chủ yếu là —— Kha Thành Văn và Khương Tu Thu đều không có ở đó.

Lúc này Minh Khê mới biết nhà họ Phó không định tổ chức tiệc sinh nhật nào cả, khó trách tiệc sinh nhật của ông cụ cũng không có xuất hiện trêи tin tức. Nhưng mà đây cũng là chuyện tốt, nếu như nhà họ Phó muốn tổ chức tiệc sinh nhật, thì chưa chắc Minh Khê đã có thể tham gia được. Cho dù cô đến vì Phó Dương Hi thì cô cũng sẽ cảm thấy không được tự nhiên. Nhưng mà Minh Khê cũng không biết vì sao bọn Kha Thành Văn và Khương Tu Thu cũng không tới. Minh Khê nhắn tin cho bọn họ trêи Wechat, hỏi bọn họ định tổ chức sinh nhật cho Phó Dương Hi như thế nào.

Cùng lúc đó, ba người kia đang trong group chat, Phó Dương Hi chia sẻ một bài hát:《Ai nói mình có rảnh vào ngày mai thì gặp ở nghĩa trang》

Thế là Minh Khê nhận được tin nhắn trả lời như sau:

Khương Tu Thu: “Thật xin lỗi, trong nhà có chút chuyện, tạm thời đi không được.”

Kha Thành Văn: “Khẩu trang nhỏ, cậu tổ chức với anh Hi đi, tớ bị trẹo chân, xoay qua xoay lại có hơi đau, nên không đi được.”

“Sao mà bọn họ đều không rảnh??” Minh Khê nghiêng đầu hỏi Phó Dương Hi.

Phó Dương Hi cầm cặp sách của hai người, dẫn Minh Khê ra cổng trường. Cậu nghiêng đầu tới nhìn, thấy trêи khung chat của Kha Thành Văn và Triệu Minh Khê có ba chữ “khẩu trang nhỏ” thì mặt cậu tối sầm lại, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Kha Thành Văn: “.”

Kha Thành Văn: “?”

Phó Dương Hi: “.”

Gần như một giây sau đó, Minh Khê nhìn thấy Kha Thành Văn rút tin nhắn trả lời của cậu ấy về, rồi lại gửi một tin nhắn mới tới: “xkz, cậu tổ chức với anh Hi đi, tớ bị trẹo chân, xoay qua xoay lại có hơi đau, nên không đi được.”

Minh Khê: ???

Khẩu trang nhỏ là minh tinh đang hot gì à? Còn thu hồi tin nhắn đổi thành tên viết tắt? Cô thật sự không hiểu nổi đám con trai này.

Trong trí nhớ của Minh Khê, sinh nhật mà cô tổ chức cho Phó Dương Hi quả thực không thú vị chút nào. Lúc đầu cô tưởng là bên Phó Dương Hi sẽ tổ chức tiệc sinh nhật, nhưng không ngờ là không có. Coi như không có tiệc sinh nhật, thì cô nghĩ là sẽ có bọn Kha Thành Văn sẽ cũng cô sắp xếp, giống như sinh nhật lần trước của mình vậy, nhận được cả một căn phòng đầy bong bóng đủ màu sắc, có cả pháo bông và lời chúc, cùng trải qua một buổi tiệc sinh nhật lãng mạn —— Nhưng không nghĩ tới, hoàn toàn không giống như dự tính.

Tất cả mọi người đều có việc, tất cả đều không đến, cũng chỉ có mình cô bị Phó Dương Hi kéo về nhà. Trong lòng Minh Khê cảm thấy rất áy náy, sớm biết chỉ có một mình mình đón sinh nhật với Phó Dương Hi thì cô đã bắt đầu chuẩn bị từ sớm. Như thế này, cho dù chỉ có một người, cô cũng phải chuẩn bị cho thật tươm tất.

Nhưng mà cô không biết, đối với Phó Dương Hi mà nói, sinh nhật năm nay là sinh nhật ý nghĩa nhất kể từ sau năm mười ba tuổi, làm sao mà lại nhạt nhẽo vô vị được cơ chứ. Đây gần như là tiệc sinh nhật mà cậu không thể nào quên được.

Hai người yên lặng cơm nước xong xuôi, đến mười hai giờ liền tắt hết đèn, bắt đầu thổi nến. Lúc này, cả thế giới đều tối đen, hai người ngồi trêи sàn trước bàn cà phê, chỉ có ánh nến và Triệu Minh Khê được phản chiếu trong đôi mắt đen của Phó Dương Hi.

Hai mắt Triệu Minh Khê phát sáng, da thịt trắng nõn bởi vì ăn cơm tối xong mà có hơi đỏ, khóe miệng dính chút kem mà Phó Dương Hi bôi vừa rồi vẫn chưa được ɭϊếʍ hết, dưới ánh nến mờ ảo, cô đẹp đến động lòng người. Trong tiếng hít thở nhẹ nhàng, cô đã chạm đến trái tim của Phó Dương Hi.

“Cậu ước gì đó?” Minh Khê hỏi.

—— Hi vọng khẩu trang nhỏ ở trước mặt này có thể thích mình.

—— Hi vọng có thể không cần chờ quá lâu.

—— Nhưng nếu như còn phải chờ cực kỳ lâu, thì cũng không có cách nào.

—— Vậy thì đành chờ thêm một chút vậy.

Hầu kết của Phó Dương Hi bỗng nhúc nhích, cậu tránh ánh mắt của Minh Khê, cúi đầu nhìn ngọn nến: “Nói ra sẽ không còn linh nghiệm nữa.”

“Nói đi mà, rốt cuộc cậu ước gì thế?” Lần đầu tiên Minh Khê thấy Phó Dương Hi nghiêm túc như vậy, ngay lập tức bị gợi lên lòng hiếu kỳ.

Cô nghiêng người.

Cô nhìn hàng mi đen nhánh và đường nét khuôn mặt rõ ràng dưới ánh nến, trái tim cô bất giác ngưa ngứa. Nhưng mà cô quên mất rằng vốn khoảng cách giữa cô và Phó Dương Hi đã rất gần, hai người gần như là vai sóng vai ngồi chung một chỗ. Khi cô nghiêng người, áo đồng phục không có khóa kéo, áo len vừa rộng vừa lớn, lắc qua lắc lại dưới ánh nến, Phó Dương Hi có thể nhìn thoáng thấy áo ngực màu hồng bên trong của cô.

“……”

Hô hấp của Phó Dương Hi cứng lại, giống như phản xạ có điều kiện, cậu ngả người ra phía sau. Cả người cậu dựa vào ghế sô pha. Minh Khê còn không hề có cảm giác gì, đuổi theo Phó Dương Hi ép hỏi.

Mặt Phó Dương Hi đỏ tới mang tai, cả giận nói: “Khẩu trang nhỏ, cậu ngồi thẳng người dậy! Vạt áo của cậu coi chừng bị nến đốt cháy đó.”

“Quỷ hẹp hòi.” Minh Khê đành phải ngồi thẳng dậy, nhìn cậu một cái.

Phó Dương Hi duỗi tay ra sau cổ Minh Khê, kéo áo Minh Khê ra sau một cái, kéo cái cổ áo quá rộng kia cao lên, rồi lập tức ngồi cách Minh Khê một khoảng, nói: “Mùa đông sắp tới rồi, hoặc là cậu đeo khăn quàng cổ, hoặc là đổi thành áo len ôm sát người đi, áo này quá rộng.”

Nói đến đây, trong lòng Phó Dương Hi đầy bi thương: Quả nhiên cô không coi cậu là đàn ông! Cho nên cứ thản nhiên ăn mặc tùy tiện trước mặt cậu như vậy.

“……”

Lúc này Minh Khê mới kịp phản ứng vì sao cậu bỗng kéo quần áo của mình ra phía sau.

Trong lòng Minh Khê cũng hơi hồi hộp một chút: Sao mà cậu ấy lại có phản ứng này? Đây hẳn là phản ứng bình thường của đàn ông sao? Chẳng lẽ mình đối với cậu ấy không có chút hấp dẫn nào à? Minh Khê quả thực hoài nghi cuộc đời, vô thực cúi đầu nhìn ngực mình, không tính là lớn nhưng mà cũng là phát ɖu͙ƈ bình thường mà.

Hai người đều mang tâm sự riêng im lặng một chút. Sau đó Minh Khê lấy quà sinh nhật mình đã chuẩn bị ra.

“Tặng cậu.”

“Sao còn tặng quà?” Trêи mặt Phó Dương Hi như muốn nói ‘đã nói là không cần tặng quà cho tớ mà’, nhưng mà tay lại vô cùng nhanh chóng nhận lấy.

“Cậu mở ngay bây giờ sao???” Thấy Phó Dương Hi lập tức muốn mở quà thì Minh Khê có chút thấp thỏm.

Phó Dương Hi: “Đúng thế, chết sớm chết muộn gì cũng phải chết, khẩu trang nhỏ, cậu không cần căng thẳng, tớ sẽ không ghét bỏ cậu đâu.”

Vừa dứt lời, Phó Dương Hi lập tức tháo dây lụa trêи hộp quà ra. Thứ đầu tiên đập vào mắt cậu là một đồ bằng len màu xám.

Minh Khê vừa căng thẳng vừa mong đợi nhìn Phó Dương Hi.

Trong lòng Phó Dương Hi hưng phấn, nhưng mà nhìn chằm chằm đồ bằng len kia cả nửa ngày nhưng mà thực sự không nhìn ra đó là cái gì. Do dự một chút, cậu hỏi: “Cậu đan vớ sao? Sao mà chỉ có một cái?”

Minh Khê: “……………………”

“Lăn!” Minh Khê tức hổn hển, giật lấy chiếc vớ trong tay cậu —— Xí, không phải, đây là khăn quàng cổ. Cô đứng dậy, hung hăng quấn lên cổ cậu một vòng, thiếu chút nữa siết chặt chết Phó Dương Hi.

Phó Dương Hi ngã xuống ghế sô pha, nhịn không được mà bật cười. Minh Khê tức chết mất. Nhưng cậu bị khó thở đẩy cô ra một chút, lập tức cô đánh lên người cậu, thì hai tay bỗng chạm đến cơ ngực rắn chắc của chàng thiếu niên.

Phó Dương Hi: “……”

Minh Khê: “……”

Một giây trước còn gà bay chó chạy, một giây này lập tức đứng im như tượng.

“Thình thịch”, “thình thịch”, cũng không phân biệt đó là nhịp tim của ai.

Dưới ánh nến, tâm tư giấu kín lại dâng trào, đó là cảm giác giống như bị con kiến bò qua, ngứa mà vui vẻ.

Tai hai người yên lặng đỏ lên.