Em Chỉ Mình Anh Nuông Chiều

Chương 67




Dịch: Phi Phi

“Bởi vì như vậy thì anh có thể dùng áo khoác để ôm em trong lòng, anh nhất định sẽ muốn ôm em”.

Ánh trăng lẫn đèn đường mờ nhạt u tối lóe lên yếu ớt trong đáy mắt sâu thẳm của đối phương,

Cô ngẩng đầu lên, độ cong trên khóe môi có chút gì đó ngượng ngùng, nhưng đôi mắt cô lại thành thật không hề lảng tránh anh, thậm chí còn chọn một góc độ phù hợp ngẩng lên nhìn anh, đôi mi run rẩy chớp vài cái ẩn chứa chờ mong.

Trái tim anh co lại, thoáng chốc ngẩn ngơ.

Phút bất ngờ qua đi, nhịp tim trở nên dồn dập thổn thức. Anh nín thở,cánh tay ôm eo cô siết chặt, làn váy trắng mềm mại bị bàn tay xô đẩy thành những nếp uốn gấp khúc.

Nói xong câu nói đó, hưng phấn và xúc động tràn ngập trong đầu Ôn Thư Du bắt đầu tìm cách thối lui tựa thủy triều.

Người đàn ông rủ mắt nhìn cô, ánh sáng đọng lại trong đáy mắt. Bầu không khí lặng lẽ nhưng cuồn cuộn sóng ngầm này khiến cô vô cùng căng thẳng chật vật. Gió đêm thổi nhẹ bên tai đã biến mất trong màn đêm nhường chỗ cho tiếng hít thở gấp gáp lẫn tiếng tim đập rộn ràng.

Nhịp tim không hề nặng nề vội vã như tháo chạy mà phập phồng như từng bọt khí trôi nổi xô đẩy vào nhau rồi nhẹ nhàng hòa tan trong ánh mắt của đối phương.

Vì sao anh không nói gì mà chỉ nhìn cô chằm chằm vậy chứ…

Vành tai Ôn Thư Du nóng lên, do dự muốn vùi mặt lên ngực anh nhưng cằm cô lại bị ngón tay của người đàn ông níu lấy. Cô thất bại trong việc thực hiện ý đồ của mình, chỉ còn cách tiếp tục ngẩng đầu.

Lông mi cụp xuống trốn tránh đối diện với ánh mắt mập mờ không rõ của đối phương.

Lương Yến Tân không hề báo trước mà cúi đầu trao một nụ hôn sâu nặng nề lên cánh môi cô.

Một nụ hôn tựa như cơn mưa rào nặng hạt kéo theo giông bão cuồng phong. Ôn Thư Du bị vây trong vòng tay anh, hai chân mềm nhũn đứng không vững như nhành cây mềm mại không thể chống đỡ được giữa mưa gió bão bùng.

Nụ hôn miên man như cơn mưa tầm tã kéo dài đến đỉnh điểm rồi dừng lại. Bỗng nhiên vạt áo khoác của người đàn ông mở rộng bao trọn cô trong lòng, cả người áp sát vào thân hình ấm nóng rắn chắc của anh.

Một chiếc áo khoác bao lấy cả hai người, chiếc váy ngủ màu trắng của cô bị một màu đen tuyền bao phủ.

Lương Yến Tân nắm vạt áo ôm sau lưng cô, hô hấp dồn dập đứt đoạn phả bên tai. Anh cắn nhẹ vành tai cô, lên tiếng:

“Không cần em phải dùng đến chiêu vặt đáng yêu này đâu”.

Cho dù không có nó thì anh cũng sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để ôm cô.

Gương mặt Ôn Thư Du ửng đỏ, dồn hết sức lực dựa vào anh nhẹ nhàng thở hắt, nghe vậy lại xấu hổ nhắm nghiền mắt úp mặt vào ngực anh không nói lời nào.

Đến khi sau cô lờ mờ có cảm giác ngứa ngáy… ngón tay của người đàn ông đặt sau lưng cô nhẹ nhàng miết cột sống, sau đó lại dùng lòng bàn tay vuốt ve dịu dàng.

“Thích thế này phải không?”. Anh thấp giọng nói.

Ôn Thư Du hít thở đều đặn trở lại, duỗi tay ôm eo anh, nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng ngoan ngoãn.

Cô thích đến gần anh, ôm anh, áp sát vào thân hình ấm áp của anh, cũng thích cảm giác thân mật toàn tâm toàn ý như lúc này. Được anh ôm như vậy, trong lòng cô tràn đầy sự thỏa mãn khó nói nên lời.

“Lên xe nhé”.

“Anh dừng xe ở đâu?”.

“Ngã rẽ phía trước”.

“Được”. Cô gật đầu, gương mặt hơi nóng lên vì cọ vào áo khoác âu phục của anh, sau đó dần lùi ra sau.

Người đàn ông trước mặt cũng buông tay, cởi thẳng áo khoác trên người mình khoác lên người cô.

Ôn Thư Du còn chưa kịp phản ứng thì hai bên vai đã đột nhiên trầm xuống, chiếc áo khoác mang nhiệt độ cơ thể và hơi thở quen thuộc của người đàn ông bao trọn lấy cô.

Thấy trên người anh chỉ còn một chiếc áo sơ mi, cô vội nói: “Anh đưa áo cho em thì anh phải làm sao?”.

“Không đưa cho em thì em phải làm sao?”.

Lương Yến Tân khẽ cười, dùng chính câu nói của cô vặn lại cô, “Chẳng lẽ anh còn có thể trơ mắt nhìn em lạnh cóng à?”.

Nghe vậy, Ôn Thư Du có chút hối hận vì chỉ mặc váy ngủ mà chạy ra đây.

“Sợ anh lạnh thật à?”.

“Dạ?”. Cô ngẩng đầu ngây ngẩn, một lúc sau mới mím môi nói “Vâng”.

Vừa dứt lời, Lương Yến Tân xoay người đưa lưng về phía cô, ngồi xổm xuống: “Lên nào”.

“… Anh làm gì thế”.

“Cõng em. Em ghé lên lưng anh ôm anh thì không lạnh nữa”. Anh hơi nghiêng đầu, khuôn mặt dưới bóng đêm mờ ảo vẫn không thể giấu được sự sắc nét đẹp mắt. “Lên đi”.

Ôn Thư Du không nhịn được vui thích, lặng lẽ cong môi cười. Cô tiến lên vài bước khom người leo lên lưng anh, hai tay lướt qua bả vai anh rồi nắm thành một vòng quanh cổ anh.

Tiếp đó, người đàn ông từ từ đứng dậy, vai rộng lưng rộng, cõng cô vô cùng vững vàng.

Ôn Thư Du ghé vào vai anh cười trộm. Bản thân cô cũng không biết vì sao mình lại muốn cười, có lẽ là vì trong lòng vui sướng không thể che giấu.

Cô kéo áo khoác lên người mình cố gắng che phần nào đó lên người anh, “Anh còn lạnh không?”.

Anh cất giọng lười biếng xấu xa: “Hôn một cái sẽ không lạnh nữa”.

Cô siết chặt hai tay trước cô anh, rướn người đến: “Không hôn tới được”.

“Vậy thì ôm chặt thêm chút nữa”.

Khóe môi cô lặng lẽ tạo thành đường cong chói mắt, nghe lời ôm chặt anh.

Nhưng trong mọi sự chú ý đều đặt vào việc này, cô lại quên mất mình đang đi dép lê. Cổ chân vừa thả lỏng, chiếc dép trên chân đã lập tức rời bỏ chủ nhân của nó, rơi đáng thương trên mặt đất.

Chân phải bỗng dưng cảm thấy lạnh, Ôn Thư Du ngây người, cúi đầu nhìn đã thấy chiếc dép lê bằng nhung nằm lẻ loi trên mặt đường cách mình ngày một xa.

Người đang cõng cô không hề phát hiện mà vẫn tiếp tục tiến về phía trước.

“Dép của em!”. Cô vội vàng nói, hai tay trước cổ anh vô thức siết chặt như muốn ngăn anh lại, “Dép của em rơi rồi!”.

Bị hai tay cô kéo cổ như vậy, Lương Yến Tân đột nhiên nhíu mày, hít thở một hơi nặng nề, sau đó mới cắn răng hung dữ véo chân cô, “Em coi anh là Fawn để sai khiến hử?”.

Ôn Thư Du bất ngờ bị véo bèn sợ hãi kêu lên, hai chân tự nhiên duỗi ra, cuối cùng lại ngã trên vai anh bật cười.

“Em không cố ý mà… chỉ muốn anh dừng lại”.

Cười xong, người đàn ông cõng cô trở lại nhặt dép, đi dép lại cẩn thận cho cô.

Một lúc sau, cô lại hồi tưởng chuyện xảy ra ban nãy, bất chợt phát hiện hình như mình siết tay hơi chặt bèn vội ghé sát bên tai anh thủ thỉ lấy lòng: “Em xin lỗi, anh còn đau không?”.

“Em nói xem?”. Người đàn ông tỏ vẻ hờn dỗi bâng quơ, “Sao có thể ra tay tàn nhẫn với người đàn ông của em như vậy chứ?”.

“Em không cẩn thận mà”. Sau khi chột dạ biện giải cho mình, Ôn Thư Du lại vươn tay đến, nói: “Hay là em xoa cho anh nhé?”.

Nói xong, lòng bàn tay cô cẩn thận chạm đến cổ anh, chần chừ xoa nhẹ.

Hầu kết của người đàn ông đột nhiên trượt nhanh dồn dập. Lòng bàn tay cô tựa như bị thiêu cháy nóng hầm hập. Cô lập tức rụt tay về, bối rối cuộn tròn đầu ngón tay.

“Đừng nghịch”. Một lát sau, anh kiềm chế “cảnh cáo” cô bằng giọng điệu nhàn nhạt khó rõ cảm xúc bên trong.

Ôn Thư Du ghé trên vai anh không dám hé nửa lời.

Bước chân của anh rất vững vàng, cảm giác như cho dù có cõng cô trên lưng cũng như không, sải bước cũng rất dài.

Cô ngửi được mùi hương dễ chịu trên người anh, thoáng chốc đã cảm thấy hai người cứ đi trên con đường lớn không bóng người giữa đêm khuya như vậy cũng rất hạnh phúc.

Nếu con đường này có thể dài thêm thì tốt biết mất, như vậy có thể đi lâu thêm một ít.

Và thời khắc tạm biệt cũng đến muộn thêm một chút.

Đến ngã rẽ, hai người đi đến chiếc xe đang đậu bên đường. Đèn xe bật sáng, Lương Yến Tân thả cô xuống, mở cửa xe để cô ngồi vào trong.

Sau đó anh cũng ngồi xuống ghế sau, cửa xe bị đóng sập rất mạnh.

Anh không bật đèn xe, chỉ có ánh đèn đường mờ nhạt phía trên rọi xuống. Người ngồi trên ghế sau tựa vào lưng ghế, làn váy mềm mại ngoan ngoãn che phủ đến đầu gối.

Cổ áo hình tròn lộ ra xương quai xanh thanh mảnh. Mái tóc dài buông xõa trên vai ôm lấy khuôn mặt chỉ nhỏ bằng bàn tay.

Khung cảnh lúc này tựa như đóa tường vi được yêu chiều trong lầu son gác tía bị kẻ trộm lợi dụng bóng đêm cuỗm đi mất.

Nếu đã mạo hiểm để ngắt hoa thì phải thưởng thức thật dụng tâm, thật tinh tế.

Lương Yến Tân nhìn đôi mắt ánh lên vẻ thấp thỏm lẫn thẹn thùng của đóa hoa trước mặt. Anh giơ tay nắm lấy cổ chân mảnh khảnh tinh xảo của cô, nhẹ nhàng kéo vào lòng mình.