Hả? Cái gì cơ? Liệu có phải tôi đang nghe nhầm không? Ai là con dâu của bác ấy, có nằm mơ tôi cũng không nghĩ tới chuyện được làm con dâu nhà quý tộc. Đúng là tủi hổ mà.
- Dạ bác ơi! Chắc bác nhầm rồi ạ. Cháu tuy là Hà Vy và có quen với Thế Khải, nhưng cháu thật sự không hề có hôn ước với ai hết. Mà vả lại cháu....- tôi cố gắng thanh minh cho sự trong sáng của mình.
Nhưng nào ngờ bác ấy đã nhảy vô lời nói của tôi chứ:
- Ta chỉ cần thấy con đáng yêu là được rồi! Mà sao con lại nói rằng không có hẹn ước với ai. Rõ ràng là thằng Khải nhà ta phải cầu hôn con rồi chứ! Cái thằng này thật là...
- Là sao hả mẹ?
Té ra bác ấy là mẹ của tên chết bầm kia. Tuy họ đều giống nhau ở vẻ về ngoài là "trai xinh gái đẹp". Nhưng trời ơi hai mẹ con nhà này làm tôi muốn độn thổ quá. Người thì cứ khăng khăng nhận tôi là con dâu, kẻ thì lại ra vẻ ta trong sáng mà tiến lại cười cười nói nói. Thật là điên mà!
[- Là lề mề chứ sao nữa. Mà cậu đi đâu để con dâu tôi ở lại đây một mình hả?
Thực sự giờ đây bà Nhi rất vui khi cuối cùng đã có người khiến con trai bà cười. Mặc dù không thấy tận mắt nhưng bà lại luôn nhận được báo cáo về sự thay đổi thất thường này của anh. Bà nào ngờ sau gần mười năm nay, khi cái bóng của một đứa trẻ hàng xóm biến mất, khi mà chồng bà phản bội gia đình, anh vẫn có thể cười lại. Bà muốn tận mắt nhìn thấy người con gái đã thay đổi cuộc đời anh, người đã đánh bại hàng trăm cô gái bà đã từng giới thiệu cho anh. Cũng chính bởi thế mà bà đã tới đây, tới để kiểm chứng người con gái kì diệu này.
- Mẹ cứ nói quá, cô ấy vẫn ở đây chứ đâu! Mà sao mẹ tới nhanh vậy? Vừa chú Đức-quản gia- mới gọi điện cho con mà!
- Thì phải nhanh chân để khỏi bị hụt đứa con dâu này chứ! Mà cậu nhớ giữ lời hứa đấy nhé, nếu cậu nuốt lời, tôi sẽ dọn đi ngay đấy!- quay sang cô- Vậy đi, con ở lại chơi nhé, ta về trước, hẹn mai gặp lại!
Nói đoạn, bà nhanh nhảu bước ra khỏi bữa tiệc, để lại cho anh một mớ rắc rối. Anh không biết phải nói sao với cô nữa. Chẳng nhẽ lại bắt cô dọn về ở chung để làm hài lòng mama. Nhưng như vậy liệu cô có đồng ý không? Mà nếu cô không đồng ý thì chắc chắn công sức cố gắng của anh bao lâu nay coi như công cốc. Khó khăn lắm anh mới gọi được mẹ từ Hàn về, chẳng lẽ chưa được một ngày mà lại để bà đi. Không thể được. Cũng may là anh đã chuẩn bị trước nếu không thì bại là cái chắc.
- Nè! Mẹ anh nói vậy là sao hả?- cô bức xúc từ bãy giờ, nay đã phản công.
- Thì là vậy đó! Từ nay trở đi, cô sẽ là vị hôn phu của bổn thiếu gia. Và ngày mai tôi sẽ đón cô về ở chung. Tối nay về thu dọn đồ đạc đi.- anh nói với giọng tỉnh bơ.
- Anh bị điên hả? Có cần phải cho đi Gia Lâm rẽ trái không? Bệnh hoạn mà- cô nói mà y như đang quát, làm cho Linđa ở kế bên giật nảy người.
- Vậy tuỳ cô. Nhưng cô nên nghĩ tới món nợ mẹ cô đang nợ tôi xem, thử coi mẹ cô sẽ trả thế nào?
- Nợ anh? Mẹ tôi nào có thể chứ!
- Vậy có phải mẹ cô nợ xã hội đen 15 triệu không? Mà đó còn chưa kể lãi nhé!
- Vậy anh chính là chùm bang?
- Đúng. Nếu cô đồng ý về ở cùng tôi, tôi sẽ không bắt mẹ cô phải trả nợ!
- Biến thái mà! Linđa! Bây giờ đang là tháng mấy?
- Tháng 8!
-Hả?
Trời ơi! Tháng sau là tháng trả nợ! Cô đắn đo suy nghĩ, cô không biết phải làm thế nào nữa. Nếu đồng ý với hắn thì có nghĩa là cô đang bán thân để lấy tiền. Nhưng nếu cô không đồng ý thì tháng sau mẹ con cô lấy tiền đâu mà trả? "Thôi đành liều vậy"- cô nghĩ.
- Được! Nhưng tôi cần có bản hợp đồng!