Em Chỉ Là Cô Gái Làm Văn Được 7 Điểm

Chương 47




Buổi chiều trên biển với những dải cát trắng muốt êm ả và dễ chịu , khung cảnh phía xa hiện lên như một bức tranh tuyệt đẹp của cảnh vật hữu tình .

Hân Hân đi đến , cả người ngồi xuống làn cát mềm mịn bên cạnh Tiểu Oanh .

- Cô không cần lo lắng , chủ tịch sẽ không sao đâu .

- Cô hiểu anh ấy ???

Hân Hân mỉm cười , ánh mắt trong vắt lấp lánh màu lâu đặc hiện lên dưới ánh nắng nhẹ dịu sắp tắt .

- Không hiểu , chỉ là con người anh ta rất tốt .

Tiểu Oanh Oanh nhíu mày , ánh mắt chứa đầy hoài nghi .

- Cô biết Hàn Thiên từ bao giờ hả ???

Nhận thấy rõ sự ghen tuông của Tiểu Oanh , Hân Hân chỉ biết tủm tỉm cười . Không ngờ phu nhân tương lai lại là người thích ghen tuông vô cớ như vậy .

- Từ khi tôi chỉ là đứa bé 7 tuổi .

Nếu nói là 7 tuổi , không phải là ở bên cạnh Hàn Thiên còn lâu hơn cô mười mấy năm sao ??? Vậy mà nói là không hiểu nữa , Hàn Thiên cũng chưa từng kể cho cô nghe về người con gái tên Hân Hân này gì cả , điều này khiến cô khó chịu trong lòng .

Tiểu Oanh đứng dậy , đôi tay phủi cát trên người xuống , nhẹ nhàng bước đến mặt biển xanh ngắt . Hân Hân thấy vậy cũng chạy đến theo cô , miệng phát ra âm thanh thích thú .

- Ở đây đúng là rất thú vị , cô Tiểu ắc hẳn rất thích phải không ...

- Nếu cô thấy thích thì có thể ở đây mà hưởng thụ còn tôi thì không thích chút nào hết - Tiểu Oanh Oanh lạnh lùng trả lời , hiện giờ cô rất muốn trở về Việt Nam , không muốn ở đây thêm bất cứ ngày nào nữa , chỉ cần xa khỏi chủ tịch đại nhân là đã cảm thấy rất bất an .

Hân Hân im lặng nhìn Tiểu Oanh Oanh nghịch nước , ánh mắt rất hiền dịu xen chút thú vị với người con gái phía trước . Tiểu Oanh Oanh rất giống một đứa trẻ lúc giận dỗi , khuôn mặt thiên thần hiện lên khiến khiến mọi người xung quanh cũng phải chìm đắm trong giây nát mới có thể hoàn hồn .

Hàn Thiên ngồi trên ghế sofa , sắc mặt lạnh tanh không chút cảm xúc . Gin ngồi đối diện chăm chú nhìn từng cử chỉ của Hàn Thiên mà cũng thấy sốt ruột thay .

- Dù có phải lục tung cả Việt Nam lên cũng phải tìm bằng được cô ta .

- Tôi đã cho người đi tìm kiếm rồi , giờ chỉ còn ngồi chờ thôi kết quả của đám thuộc hạ

Tiểu Phong từ ngoài bước vào , đôi tay giật phăng chiếc calavat ra khỏi cổ , khóe miệng phát ra âm thanh lạnh lẽo

- Tiểu Oanh không theo anh về sao hả ????

- Tin tức nhanh thật

Hàn Thiên đứng dậy khỏi ghế , ánh mắt lướt qua thân thể Tiểu Phong mà cười nhạt - Đến đây có chuyện gì ???

Thật không ngờ , đến giờ này mà Hàn Thiên vẫn còn có thời gian rảnh rỗi tán phét với Tiểu Phong . Gin khẽ thở dài nhìn hai mĩ nam trước mắt đang vật lộn qua lại , lời lẽ trâm trọc của đối phương khiến sát khí xung quanh tăng vòn vọt .

- Bọn họ công nhận là xử đẹp thật , đến nhà họ Hàn cũng dám động vào nữa , xem ra cái thứ như anh quá tầm thường vậy mà cũng đòi tranh người với tôi .

- Là không đủ trình để giữ lên đừng mở miệng ra mà nói tranh giành , nghe thôi đã thấy ngứa tai .

- Không biết trình ai non kém hơn ai mà chỉ một mình Tiểu Băng cũng đủ giết toàn bộ trong vòng chưa đầy một đêm

Tiểu Phong tiến đến ghế ngồi bên cạnh Gin , Gin liền lé sang một bên nhường chỗ cho Tiểu Phong . Thật sự mà nói thì tránh càng xa 2 người này ra càng tốt , cả hai đều nguy hiểm và khó đoán ngang nhau , ấy vậy mà cũng có ngày hợp tác cùng nhau mới khó thở .

Tiểu Phong nhìn đống tạp nham trên mặt bàn liền dùng tay hất xuống một lượt , tiếng đổ vỡ vang lên dưới nền đất lạnh lẽo . Gin liền kêu người vào dọn dẹp đống hỗn tạp do Tiểu Phong đại nhân hách dịch gây ra .

Tiểu Phong gác chân lên mặt bàn , cả người ngửa ra phía sau khẽ nhắm mắt tận hưởng cảm giác êm ái dễ chịu .

- Ngủ thì đi về - Hàn Thiên nhìn bộ dạng thản nhiên của Tiểu Phong mà hai hàng lông mày xô vào nhau đầy khó chịu .

Tiểu Phong coi như không nghe thấy gì , đôi môi hiện lên nụ cười tà mị thách thức .

" cạch " khẩu súng trong tay Hàn Thiên phát ra âm thanh ghê rợn khiến người đang lau dọn đống thủy tinh cũng giật mình ngửa cổ lên xem xét tình hình , Tiểu Phong vẫn bình thản phán một câu xanh rờn .

- Tôi mất cả đêm qua để tìm tung tích , bây giờ có nghỉ một lúc cũng bị âm thanh chó gặm xương làm khó chịu rồi .

Hàn Thiên vứt mạnh khẩu súng vào só tường , hai hàm răng nghiến chặt cố nén cơn giận dữ trong lòng , ánh mắt nhìn người trước mặt như muốn xé ra thành trăm mảnh cho xúc vật ăn .

Khốn kiếp . Hàn Thiên dùng hai tay xoa xoa thái dương , hơi thở đều đều phát ra cố gắng chấn tĩnh .

- Chủ tịch , cô Tiểu gọi - Gin cầm điện thoại đến bên Hàn Thiên . Chưa kịp nghe máy thì âm thanh khủng khiếp đã phát ra một cách thô bạo

- ĐỒ ĐÁNG GHÉT , ANH CHẾT TRÔI CHẾT NỔI CHỖ NÀO MÀ LẤY MỘT CUỘC ĐIỆN THOẠI CŨNG KHÔNG GỌI CHO EM HẢ , ANH CÓ BIẾT EM LO LẮNG NHƯỜNG NÀO KHÔNG HẢ ??? ... HUHU

Hàn Thiên nhăn mặt , đến khi âm thanh nhỏ dần mới dám kê sát vào tai lắng nghe

- Anh thay mặt thằng chó gặm xương xin lỗi em , đừng giận sẽ hại nhan sắc nha .

Tiểu Oanh Oanh nghe thấy câu này , giọng điệu rất khác với Hàn Thiên , có chút giống với ...... Tiểu Phong .

Hàn Thiên chưa kịp nói câu nào đã bị Tiểu Phong giật phăng ra khỏi tay , khuôn mặt tươi tỉnh đang an ủi Tiểu Oanh Oanh trong khi anh đang chết sững trong sự tức giận lan tràn .

- Tiểu ... Phong .... sao anh lại nghe máy ... không nhẽ - Tiểu Oanh Oanh lấy tay che miệng , sắc mặt nhăn lại đầy lo lắng .

Nhưng khác với sự tưởng tượng của cô , Tiểu Phong liền mỉm cười giải thíc .

- Không nhẽ cái gì ??? không nhẽ em nghĩ anh ăn thịt thằng chó gặm xương đó sao , xin lỗi anh không có hứng thú a .

- Anh nói cái gì vậy , ai là chó gặm xương ???

- À thì là .... - Chưa kịp nói hết câu , Tiểu Phong đã bị đạp bay vào só , Hàn Thiên chiếm ưu thế nói chuyện với Tiểu Oanh .

- Tiểu Oanh , anh vẫn ổn , em đừng lo lắng ... ngoan ngoãn ở đó với Hân Hân .

Sau câu nói đó , Hàn Thiên liền dập máy luôn , ánh mắt quay qua chỗ Tiểu Phong mà ngườm nguýt đầy căm phẫn . Trái ngược vợi sự bực bội của chủ tịch đại nhân , Tiểu Phong rất đắc ý mỉm cười mãn nguyện , ít nhất cũng biết là Tiểu Oanh Oanh vẫn ổn , trong lòng cũng thấy thoải mái vô cùng .

- Sao hả , chán gặm xương rồi lên giờ quay qua gặm tôi hả ???

Hàn Thiên nhếch miệng cười , hai tay bóp chặt kêu răng rắc , Gin đứng ngoài chứng kiến cảnh này cũng thấy lạnh người khẽ lên tiếng ngăn cản hành vi bạo lực sắp diễn ra .

- Chủ tịch , đây không phải giờ để cắn nhau .... à không ... đánh nhau mới đúng

Chiếc giầy liền bay đến đáp trúng vào gương mặt trắng ngần của Gin , anh ta khó khăn nắm mới có thể tỉnh táo ngẩng lên , đầu vẫn còn choáng ,trên chán còn in nguyên hình đế giày .

Công lực của chủ tịch đúng là thâm hậu , Tiểu Phong nuốt khan khẽ mỉm cười nhìn anh .

- Tôi đầu hàng a .

Hàn Thiên hừ một tiếng , cả người bước ra khỏi căn phòng , trời cũng đã chập tối , khung cảnh xung quanh yên ắng đến lạ thường .

Ở một xó nào đó trong thành phố Hà Nội xa hoa bóng loáng ấy , Hàn Mạc bị nhốt trong một căn phòng nhỏ chật hẹp , toàn thân đau nhức lại bị trói chặt một cách gò bó , âm thanh phát ra tuy không lớn không nhỏ nhưng cũng không thể thoát ra khỏi cánh cửa cách âm với bên ngoài . Tiểu Băng mở cửa bê khay đồ ăn vào , khóe miệng nhếch lên nụ cười khinh bỉ nhìn Hàn Mạc nhăn nhó vì vết thương bị dây xiết lại đau đớn .

- Sao hả ??? Cảm giác này thú vị phải không ???

- Người sai cô làm việc này là ai hả ??? Hắn giả cô bao nhiêu ??? tôi trả cô gấp mười lần .

Tiểu Băng nghe đến đây thì bật cười ha hả , ánh mắt liếc Hàn Mạc từ trên xuống dưới đều không có chút thương sót đọng lại . Hàn Mạc có thể trả được bao nhiêu ??? Tiểu Băng cô cũng không thiếu tiền nên cũng chẳng mong đợi nhiều vào số bạc lẻ đấy , mục đích chẳng qua là muốn Hàn Thiên xuất hiện , đến lúc đấy Tiểu Oanh Oanh đương nhiên cũng sẽ có mặt , sau đó sẽ 1 lúc giải quyết tất cả ... đúng là một mũi tên trúng ngàn đích ... haha