Chương 38 ( NĂM NĂM VỀ TRƯỚC )
Hàn Thiên đảo mắt xung quanh tìm kiếm cô , nhưng tất cả giường như là vô vọng . Anh cười nhạt , ánh mắt buồn rầu .
Em giận lên không muốn gặp tôi sao ??? Tiểu Oanh Oanh , tôi thật sự xin lỗi .
Hàn Thiên lặng người nhìn mọi thứ lần cuối cùng trước khi rời khỏi nơi đây , nơi với những kỉ niệm đẹp về cô .
Tiểu Oanh núp ở góc tường , khuôn mặt u buồn khẽ nhìn anh từ phía xa . Nhìn lá thư trên tay mà rơi nước mắt .
Hàn Thiên quay lưng bước đi , liền bị ôm chặt từ phía sau . Anh mỉm cười , âm thanh phát ra cũng rất ôn nhu .
- Tôi chờ được 10 phút rồi đấy , tôi tưởng em lại đùa giống mấy lần trước .
Tiểu Oanh Oanh vẫn úp mặt vào lưng anh , hít hà mùi hương quyến rũ vương trên chiếc áo sơ mi trắng .
- Anh mà đi thì lấy ai làm bia cho em , đừng đi mà .
Hàn Thiên thở dài , ngẩng mặt lên trời than thở .
- Tôi là thầy của em , chứ không phải bia đỡ đạn cho em , cũng không phải anh em gì mới nhà em nha .
Tiểu Oanh Oanh mếu máo tiến lên trước mặt anh , khuôn mặt ướt vì nước mắt .
- Em sẽ không gọi thầy là anh nữa , cũng không lấy thầy ra làm bia , cũng không đánh thầy , cũng không gây sự với người ta ..... như vậy chịu
chưa ???
Hàn Thiên lấy tay lau nước mắt cho cô , miệng khẽ mỉm cười .
- Nếu em làm được như vậy khi không có tôi thì tốt . Nhưng nếu tôi nói
không muốn làm thầy của em nữa thì sao hả , tôi muốn hơn cả như thế thì
sao hả ???
Tiểu Oanh Oanh ngơ ngác nhìn anh , những lời Hàn Thiên nói ra thực sự quá khó hiểu đối với cái não bộ chật chội của cô
Tiểu Oanh Oanh lắc đầu , ánh mắt long lanh nhìn anh với 1 tia hi vọng nhỏ nhoi .
- Em chỉ muốn thầy là thầy thôi .
Nhưng tôi thực sự không muốn làm thầy của em nữa , thứ tôi muốn chính là em
kìa . Em khiến cuộc sống của tôi không còn tẻ nhạt , khiến trái tim bị
tổn thương của tôi như được hồi sinh . Tôi thực sự đã yêu em mất rồi .
Anh nhìn lá thư trên tay cô , giật lấy mà nhét vội vào túi , miệng khẽ nở nụ cười .
- Khi sang Mĩ tôi sẽ đọc thư em viết , còn giờ thì tạm biệt .
Đôi tay nhỏ bé giữ chặt lấy anh trong vòng tay , miệng gào lên thảm thiết
- Không cho thầy đi đâu hết , ở lại em sẽ làm theo mọi thứ mà thầy muốn .
Hàn Thiên cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô , ánh mắt hiền dịu khiến cô thấy tim mình đập nhanh hơn 1 nhịp .
- Nếu để làm theo thứ mà tôi muốn , e rằng tôi sẽ bị đi tù vì tội quyến
rũ trẻ con mất , nhõng nhẽo như vậy không giống với em chút nào đâu Tiểu Oanh .
Tiểu Oanh Oanh nhìn khuôn mặt tuyệt mĩ của anh chằm chằm , miệng khẽ mấp máy .
- Vậy sẽ không gặp lại nữa à ????
- Ngày gặp lại là ngày em thuộc về tôi mãi mãi ..... Hàn Thiên bước đi , để lại Tiểu Oanh Oanh đang chết sững phía sau
Tiểu Oanh Oanh nhớ lại chuyện trước kia mà muốn đập đầu vào tường . Thì ra
suốt thời gian qua cô bị người ta gạt mà không biết .
Hàn Thiên mở cửa bước vào nhà , nhìn thấy Tiểu Oanh ngoan ngoãn xem phim khẽ mỉm cười
- Vợ anh dậy rồi à .
Tiểu Oanh cố làm ra vẻ hiền dịu , khuôn mặt quay ra nhìn anh có chút nguy hiểm . Cô đứng dậy bước đến chỗ anh .
- Mấy lá thư tình anh kẹp trong sổ là sao ??? - Tiểu Oanh Oanh giơ chiếc
sổ lên , Hàn Thiên có chút lo lắng , liền giật lại từ tay cô .
- Em đã xem hết rồi à ???
Tiểu Oanh liền lắc đầu , khuôn mặt tỏ ra như chưa từng biết gì đến lá thư
- Em chưa xem hết , nhìn sơ qua là biết thư tình rồi , mấy người này học
văn chắc rốt thậm tệ lên viết toàn những câu nghe xong là muốn nôn mửa .
Tiểu Oanh Oanh .... em còn rốt hơn
người ta mà còn bày đặt chê người , cách viết thư của em mà cho tôi chấm điểm thực sự thì chắc chỉ có âm điểm thêm thôi , nội dung chẳng có tí
gì lãng mạn cả .
- Em đã ăn gì chưa hả ????
Tiểu Oanh Oanh xoa xoa cái bụng đói meo của mình khẽ kêu lên , hai tay ôm lấy cổ anh mà làm nũng
- Em đói sắp sỉu rồi á , em muốn ăn thịt bò hầm , sườn cìu nướng ,......vvv...
Hàn Thiên mệt mỏi lạp tất cả yêu cầu của Tiểu Oanh Oanh vào đầu
- Vợ à , em ăn như vậy có ngày bội thực luôn á .
Anh mới làm em bội thực thì có , năm năm qua đúng là có rất nhiều chuyện đã xảy ra , thậm trí cũng chẳng rảnh dỗi để nghĩ đến cái ông thầy tên Hàn
Thiên đó có khuôn mặt như nào ??? Bây giờ mới hiểu lí do vì sao ngày đầu tiên đến công ti , nhìn thấy cái tấm biển to chà bá là thấy chướng mắt , thì ra là cái tên Hàn Thiên em cũng chỉ còn nhớ mang máng lên nghe rất chướng tai a .
Tiểu Oanh Oanh ngồi ôm gối xem phim , Hàn Thiên thỉnh thoảng liếc nhìn cô rồi lại chú tâm vào nấu nướng .
Tiểu Oanh Oanh sau khi giải quyết song cái bụng đói của mình thì bỏ lại một đống bát đĩa cho chủ tịch đại nhân .
- Anh rửa đi nha , em đi ngủ trước đây .
- Em để anh rửa bát thật đấy à ????
Không để anh rửa , chẳng lẽ em là người rửa à ??? . Tiểu Oanh Oanh bực bội
sắn tay áo , miệng khẽ nhếch lên - Vậy để em rửa là được .
Hàn Thiên đứng gọn sang 1 bên , ánh mắt nhìn cô sắn tay áo rồi khởi động mà thấy lực cười .
* CHOANG * CHOANG * CHOANG - Sắc mặt anh biến sắc trầm trọng . Có lẽ cả đời này cũng không cho cô động vào bát đũa nữa mất .
Tiểu Oanh nhìn chiếc bát vỡ dưới chân khẽ nuốt nước bọt , đôi tay với xuống thu rọn mà bị mảnh sành cứa vào làm đứt tay .
Máu trên ngón tay ứa ra làm cô sợ xanh mặt khẽ hét lên - A , thầy ơi , em chảy máu rồi .
Hàn Thiên nghe hai tiếng " thầy ơi " mà lạnh cả người , ánh mắt nhìn cô
chằm chằm . Tiểu Oanh Oanh biết mình lỡ miệng khẽ run cầm cập .
Anh còn muốn che giấu đến bao giờ nữa , bị em phát hiện lên làm mặt lạnh luôn đấy à ???
Hàn Thiên nhẹ nhàng kéo cô về phía mình , nhẹ nhàng cầm bàn tay lên xem xét , lời nói thốt ra rất thương xót .
- Đau lắm à ???
Tiểu Oanh Oanh gật đầu , khuôn mặt không hiểu sao lại đỏ như gấc , khoảng
cách giữa hai người đã từng rút ngắn đến độ không còn gì có thể đo nổi , mặc dù giờ cũng không phải quá ngắn nhưng vẫn cảm nhận được sự ấm áp
bao trùm .
- Lần sau em sẽ cẩn thận hơn
- CÒN CÓ LẦN SAU CƠ À ??? - Hàn Thiên gắt lên , ánh mắt nhìn vào vết
thương đã được băng lại có chút tức giận . Tiểu Oanh Oanh im thin thít , cả người thu gọn lại trên giường , khuôn mặt cúi xuống không giám nhìn
thẳng anh .
- Tiểu Oanh , cô dịch ra xa như vậy à , lùi người lại đây cho tôi
Nghe đến tên mình , Tiểu Oanh Oanh vẫn ngang bướng ngồi im , cả người khẽ run .
Hàn Thiên đáng ghét , đừng có dọa ta , coi trừng ta dọa lại ngươi á .
Hàn Thiên tóm lấy chân Tiểu Oanh kéo về chỗ mình , hai tay áp vào má cô giữ cố định . Tiểu Oanh mím chặt môi , đôi tay đập mạnh vào lưng anh .
- Em biết hết rồi nhưng vẫn giả vờ nữa . Tiểu Oanh , em đang giận đấy à ???
Hàn Thiên cúi thấp xuống nhìn cô , ánh mắt vô cùng thích thú với bộ dạng lúc này của cô , sắc thái biểu cảm cũng rất đa dạng .
Tiểu Oanh ngước mắt lên nhìn
- Bây giờ thích gọi là thầy hay anh ???
Hàn Thiên bật cười , ánh mắt nhìn cô đầy tà khí . Đôi môi hôn lên vành tai cô mà phả vào hơi thở thiêu đốt
- Ăn em xong rồi tính tiếp .
Tiểu Oanh Oanh lập tức phản đối , đôi tay bấu chặt lấy lưng chủ tịch đại nhân không chút thương tiếc
- Thầy giáo dám làm càn nữa .