Anh nhìn mình trong gương .... chiếc áo sơ mi trắng được cài ngay ngắn ..... khuôn mặt hơi lo lắng .... có chút bất an
Tràn ngập tâm trí là hình ảnh của Tiểu Oanh ........................... Có
lẽ cô sẽ buồn .... Tiểu Oanh không muốn anh rời đi dù chỉ 1 bước ......
Chính bản thân anh cũng không thể yên tâm bỏ cô ở lại
Nhưng nếu đưa Tiểu Oanh theo anh thì tính mạng cô sẽ gặp nguy hiểm ..... Hàn
Mạc sẽ làm mọi cách trừ khử Tiểu Oanh bằng mọi giá ..... Nếu không phải
là người có quyền có chức chắc chắn tình yêu của anh và cô sẽ bị phản
đối và ngăn cản ..... thậm trí đem tính mạng của cô ra để đe dọa anh
.... chính vì vậy ... nhất định anh không thể để Tiểu Oanh Oanh gặp nguy hiểm
Chủ tịch đại nhân giường như lại không biết rằng ...... Tiểu Oanh cô dù có ở đâu cũng có thể gặp nguy hiểm
Tiểu Oanh cô dù chỉ nghĩ đến cảnh Hàn Thiên gặp 1 cô gái khác .... tâm trí
cô lại rối bời ................1 sự lo lắng thừa thãi
Hàn Thiên mở cửa bước vào .........người con gái ấy vẫn đang ngủ ..........
Đôi tay khẽ lướt nhẹ trên khuôn mặt mềm min của cô ......... Tiểu Oanh chớp chớp đôi mắt nhìn người đối diện ........ khuôn mặt kề sát cô và đôi
môi ngọt ngào ấy đang chiếm hữu toàn bộ vị gíac
- Anh làm em tỉnh dậy hả ?
Đôi tay cô kéo Hàn Thiên xuống giường ..... cả người bám chặt lấy anh ....
không dời ..... - Phải , anh làm em tỉnh giấc lên đừng đi đâu hết ... ở
lại chuộc lỗi đi
Ở bên Tiểu Oanh
...anh học được cách kiềm chế bản thân ..........nhưng cũng chính điều
này .... càng khiến anh muốn chiếm hữu nó
Hàn Thiên mỉm cười .... đôi tay luồn vào mái tóc bồng bềnh của cô đùa
nghịch ..... kéo cơ thể nhỏ bé của Tiểu Oanh xuống bên dưới .......
- Tiểu Oanh .... nếu anh muốn đền bù theo cách khác - anh chạm vào cơ thể cô .... 1 làn da tươi mát khiến anh dấy lên sự chiếm hữu trong đầu
Tiểu Oanh lấy tay che lại khuôn mặt đang đỏ ửng vì xấu hổ của mình ...... cảm giác này rất lạ .... an toàn trong khuôn khổ
- Chủ tịch .... anh đang làm gì vậy
Câu hỏi này hình như hơi thừa thãi thì phải ............................
Hàn Thiên mặc kệ câu hỏi ngốc nghếch của cô .... đôi môi nóng bỏng vẫn
không ngừng mơn trớn trên chiếc cổ trắng nõn ấy .................. đôi
tay xê dịch theo từng đường nét trên cơ thể .....
Cô sợ hãi .... đôi tay bất lực giật áo của anh như đang chống đối
Bỗng đôi tay Tiểu Oanh như muốn đẩy anh ra ...... đôi mắt ươn ướt nhìn anh như van lài
Hàn Thiên bỗng thấy hơi nhói trong tim ......... anh lau đi những giọt nước mắt trên khóe mi cô
Hơi thở gấp phả vào tai cô - Anh làm em sợ sao ?
Tiểu Oanh Oanh không trả lời .....khuôn mặt quay sang hướng khác cố tình lảng tránh khuôn mặt của anh
Anh xin lỗi ..... đáng lẽ anh lên để em sẵn sàng
- Tiểu Oanh Oanh .... em ghét anh sao hả
Cô lắc đầu ... ánh mắt vẫn hướng ra chỗ khác ............. chỉ là không
giám đối diện với anh ... không muốn để anh thấy khuôn mặt chằng chịt
cảm xúc lúc này
Hàn Thiên .... không phải vì em chưa sẵn sàng để trở thành của anh ..... mà là do em sợ .... em sợ anh sẽ bỏ lại em
Có thể em vẫn chưa thể tin tưởng anh ...nhưng làm ơn ....em không thể
thiếu anh ...bởi vì ...anh cũng chính là cuộc sống còn lại của em
- Hàn Thiên ... anh không đi được không ? - Vẫn là câu hỏi này
.......Tiểu Oanh không biết đã hỏi bao nhiêu lần .....nhưng kết quả vẫn
là con số 0 tròn chĩnh
- Nếu không đi
....sẽ có chuyện lớn . Anh hứa chỉ đi có 3 ngày thôi ..... sau khi kí
song bản hợp đồng , anh lập tức sẽ trở về với em
Cô lắc đầu ....khuôn mặt phụng phịu khiến anh bật cười thành tiếng
Có lẽ .... chính tình yêu đã biến cô trở thành con người khác .........
nhưng cô vẫn vậy ..... rất đẹp và đặc biệt đối với anh
................... Nhưng chính anh cũng không lỡ nào muốn rời khỏi cơ
thể nhỏ bé của cô
- Anh phải đi rồi
Tiểu Oanh Oanh ngồi dậy nhìn bóng dáng anh bước đi ........trong lòng trống
trải vô cùng......... dựa vào giác quan thứ 7 của mình .... cô cảm nhận
thấy có điều gì đó sắp sảy ra .... 1 điều gì đó mà cô cũng không rõ
**********************************************************************************************************************
Trong căn phòng ngập tràn sát khí ngun ngút ..... Tiểu Băng ngồi nhìn vào tấm hình trên tường với vài vết rách loang lổ .........
Hình
ảnh Tiểu Oanh Oanh bị cào rách thảm hại .............. Trên bờ môi Tiểu
Băng là những nụ cười thâm hiểm ............ chiếc li rượu trên tay rơi
xuống vỡ choang thành nhiều mảnh
Tiểu Oanh Oanh nhận được điện thoại từ Tiểu Băng ... ngay lập tức bật khỏi dường với dáng vẻ vô cùng gấp gáp
Người trong điện thoại yếu ớt goi tên cô .... tiếng thở như sắp hấp hổi khiến Tiểu Oanh Oanh thấy rợn người ....... 1 sự lo lắng dâng trào trong cô
như vỡ òa
Tiểu Băng ... nhất định có chuyện gì cũng phải gắng lên ..... tôi nhất định sẽ đến cứu bà ..... nhất định
Đôi tay khẽ mở ngăn kéo tủ lấy ra 1 con dao sắc lẹm ,1 chiếc đèn bin và vài chai thuốc mê dạng xịt ....... đã quá lâu để động đến mấy thứ này
Tiểu Oanh lái chiếc moto vụt đi ..... không khí tạt đến khiến cô càng trở lên lo lắng ..............
Điều cô đang lo sợ chính là sự an toàn của Tiểu Băng ............ Tiểu Oanh
cô từ trước tới giờ đều rất coi trọng bạn bè ...hơn nữa Tiểu Băng đối
với cô rất tốt ..............Tiểu Oanh Oanh có mơ cũng không nghĩ người
cô tin tưởng thực chất lại là kẻ không đáng tin như vậy
Chiếc xe nhanh tróng dừng trước 1 khu rừng hoang vắng ...... xung quanh là
những ngọn đồi hoang vu ..... trời cũng bắt đầu chập choạng tôi .......
Tiếng gió rít và những âm thanh của vọng lại từ thành phố vẫn vang vỏng
đâu đây
Cô bước đi thật chậm .... cảnh
giác và khôn ngoan .................. Theo như sự chỉ dẫn của Tiểu Băng
thì đi cứ đi sâu vào rừng theo con đường này sẽ đến 1 căn nhà hoang
........... trong căn nhà có lỗi dẫn xuống tầng hầm xuống lòng đất
...... và có lẽ Tiểu Băng đang ở đâu đó dưới đấy
Từng bước chân cứ chậm lại dần ..... xung quanh là 1 khoảng u tối và tiếng rừng đang gào thét ......
Căn nhà hoang cuối cùng cũng xuất hiện trước mắt cô .... qua ánh sáng le lói của ánh trăng rọi xuống ......
Tiểu Oanh khẽ tắt đèn bin trong tay ..... tay phải đã cầm sẵn con dao sắc lẹm và lọ xịt trong tình trạng xấu nhất
Cánh cửa khẽ mở ra .... mọi thứ tối om và bụi bặm như 1 căn nhà ma
Tiểu Oanh Oanh khẽ rùng mình .... cả cơ thể run rẩy
Tiểu Oanh Oanh .... đây không phải lúc để mày sợ hãi ...... đồ ngốc .....
Tiểu Băng đang rất cần sự giúp đỡ của mày lúc này ....
Cô cố gắng hít sâu và thở đều kìm lén sự sợ hãi không đúng lúc chút nào
Tiểu Oanh để ý tất cả mọi thứ .... lục tung cả căn phòng u ám và trống rỗng
để tìm 1 cánh cửa dẫn xuống lòng đất ........ánh sáng le lói của anh
trăng hắt vào khe cửa bỗng dập tắt ..... Tiểu Oanh Oanh quay lại nhìn
cái cửa bị đóng rầm lại trước mắt mình ...nhanh như chớp cô cố gắng chạy ra nhưng không kịp
- Chết tiệt .... mở
ra cho tao - Tiểu Oanh mím chặt môi kìm hãm sự tức giận ngun ngút
....... bên ngoài không 1 ai trả lời cô .... chỉ có sự u tối xung quanh
làm cô thấy lạc lõng
Mùi xăng bốc lên
.... Tiểu Oanh lấy tay che ngang mũi .... cái mùi khó chịu khiến cô phát bực ..... đôi tay đập vào cánh cửa gỗ không ngừng ....
- Mở ra ... nếu tao ra được nhất định sẽ giết hết tụi bay
Âm thanh vọng vào khiến cô như chết sững
- Chờ chết đi ... sẽ không ai cứu mày .... Hà Mi lên tiếng ...theo đó là nụ cười ghê rợn khiến cô lạnh gáy
- Hà Mi ... tôi biết là cô mà .... mau dừng cái trò ngu ngốc này lại đi
.... mở cửa .... đừng làm tôi mất kiên nhẫn - Tiểu Oanh như hét lên
..... lỗi sợ mỗi lúc 1 dâng trào .... cô sợ bóng tôi ..... rất sợ....... nhất là khi không có Hàn Thiên ở bên lúc này
Tiếng nói bên ngoài vang lên như 1 lời tử hình dành cho cô
- Vĩnh Biệt ..... Tiểu Oanh Oanh
Cánh cửa vẫn bị cô đập mạnh ..... nhưng gỗ quá rắn chắc khiến cô dù có đập
gẫy tay cũng không thể mở ra nổi ....................... Sắc mặt cô
trắng bêch .... lo sợ điều gì đó sắp xảy ra với mình
Hà Mi lùi ra xa .... nhìn chiếc bật lửa trên tay mình ..... nụ cười thâm độc vẫn không ngừng hiện hữu " Cạch " ....... " phù "
Tiểu Oanh Oanh thấy căn phòng bỗng sáng rực ..... ánh sáng màu vàng đang lấp ló xuyên qua khe cửa chiếu vào căn phòng ....... khói bốc lên nghi ngút
Cô như chết chân tại chỗ .... cả cơ thể run lẩy bẩy sợ hãi .......... ánh sáng này thật khủng khiếp ..... còn
kinh khủng hơn cả bóng tối ban nãy
-
Không ...Không .....Hà Mi .... đừng ...... tôi xin cô ..... đừng mà
..... tôi xin cô .... huhu............ Tiếng cháy vang lên đang dần
thiêu đốt mọi thứ.............. Âm thanh phừng phừng bốc cháy át hẳn
những tiếng gào thét của cô
Tiểu Oanh Oanh cố gắng nhìn xung quanh căn phòng nhỏ ... không một lối thoát
Cuộc đời của cô .... thực chất ngắn ngủi vậy sao ...... có mơ cũng không
nghĩ ...... 1 ngày bản thân sẽ từ biệt cuộc đời theo cách khủng khiếp
này
Mùi khói xộc vào mũi khiến cô khó thở nằm vật xuống đất
Những âm thanh nhỏ phát ra ......như 1 lời cầu cứu vô ích
Hàn Thiên cứu em ..... em rất sợ ..... mau đến cứu em ..... huhu
Đáp lại cô chỉ là tiếng lửa đang thiêu đốt - tiếng gọi của tử thần
......................... Những hình ảnh trước kia hiện về như 1 quấn
băng quay chậm ........ Nước mắt từ khóe mi tuôn rơi ...... Nếu là trước kia ...thì cái chết đối với cô không hề đáng sợ ........... Nhưng bây
giờ ....khi cô đã tìm thấy cuộc sống của đời mình ....thì lại bị tước
đoạt trong tay tử thần
Tiểu Oanh chìm
vào vô thức ....... những giọt mồ hôi không ngừng nhỏ giọt xuống lền đất ............... cảm giác nóng rát bao trùm lấy cô như 1 sự tra tấn kinh hoàng ........................... Những gì cô nhìn thấy .... chỉ là 1
màn sương dày đặc và mù mịt
******************************************************************
-Chủ tịch ..... đến giờ lên máy bay rồi - Người quản lí nhìn anh như thúc giục
- Cô ấy vẫn chưa đến - Anh nhìn đồng hồ .... chỉ còn lại 3 phút cuối cùng ...................... Tiểu Oanh Oanh không đến tiễn anh ..... anh
không buồn vì điều này .... chỉ là cảm giác không yên khiến anh lưu
luyến không rời
- Chủ tịch .... chúng ta đi thôi .... có thể người chủ tịch nói sẽ không đến đâu
Anh thở dài ....... duỗi bỏ tất cả những lo lắng trong lòng ..... đôi tay kéo lấy hành lí bước đi
Tiểu Oanh Oanh .... ở lại mạnh khỏe ...... anh sẽ sớm chở về với em
Sự trở về này .... có lẽ anh sẽ mất đi thứ quan trọng nhất của đời mình ..... người con gái anh yêu .... sẽ ra đi mãi mãi
Máy bay cất cánh ...... 1 dấu chấm hết .....
****
Cả căn nhà bốc cháy thiêu rụi mọi thứ ........................... Tiểu
Băng bước đến .... tận sâu trong đôi mắt tàn nhẫn ấy có nước ..... mặn
và đắng
Xin lỗi .... Tiểu Oanh Oanh ..... xin lỗi
...... Nhưng đây là cách duy nhất để có được Hàn Thiên ................
Anh ta sẽ không yêu bất cứ người phụ nữ nào khác nếu cô sống xót
...................
Cả căn nhà đổ rụp
xuống bốc cháy nghi ngút ..... mùi khói và cả mùi máu tanh lồng như hòa
lẫn vào nhau tạo cho người ta cảm giác khó thở và ngột ngạt
t/g : Từ giờ m không thể đăng chương đều đặn mỗi ngày vì còn phải ôn thi
....VV ..... các b đọc xong ... có thể cho mình ý kiến về truyện .....
cảm ơn ạ