Cô tựa vào người anh ..... người con trai ấy khiến cô cảm giác được sự an toàn và ấm áp ....
Anh cúi xuống đặt lên môi cô 1 nụ hôn nhẹ - Tiểu Oanh ...em có biết mình đẹp thế nào không hả ?
Tiểu Oanh Oanh khẽ cười .... khuôn mặt ngẩng lên nhìn vào đôi mắt của người
trước mặt ..... ánh mắt màu cafe đang nhìn cô chăm chú .... cái nhìn ánh lên 1 tình yêu mãnh liệt
Em không hề đẹp ... có lẽ ....chỉ trong mắt anh thì hình ảnh của em mới đẹp đến vậy .... hay phải chăng
.... vẻ đẹp của chính mình .... bản thân em cũng không thể nhận ra
- Chủ tịch , đừng đùa nữa ..... anh còn không làm việc ..... nếu để nhân
viên biết anh lười biếng như vậy nhất định sẽ đả đảo cho xem - Tiểu Oanh khẽ nhéo mũi anh .....
- Nếu vậy cũng tốt ... làm chủ tịch .... không thú vị chút nào ...... chở thành người đàn ông của em ...thú vị hơn nhiều
Đôi tay anh xiết chặt lấy cô trong vòng tay .... tình yêu ấy ..... dành cho em ... không chỉ vì sự khác biệt .... mà là tình yêu này dường như đã
được sắp đặt trước dành cho em
Tiểu Oanh cảm thấy ấm áp vô cùng .... nếu thời gian có thể ngừng lại .... cô mong khoảnh khắc này là vĩnh viễn .....
1 chút thôi để em cảm nhân hơi ấm từ cơ thể anh ..... 1 chút thôi để em
cảm nhận có anh trong cuộc sống ...... 1 chút ... để em nhận ra mình đã
không bị ảo tưởng
Chiếc điện thoại trong tay anh rung lên ... Hàn Thiên 1 tay vẫn ôm Tiểu Oanh ... 1 tay với lấy chiếc điện thoại trên bàn úp vào tai
- Alo - Hàn Thiên
lắng nghe .... nhưng ánh mắt vẫn không ngừng nhìn vào cơ thể người con
gái trong lòng ............. Đôi tay cô đang nghịch ngợm trên chiếc áo
sơ mi trắng của anh mà cởi từng chiếc khuy ra một
Tiểu Oanh Oanh ... em thật sự là không ngoan ngoãn chút nào .... nếu em cứ
như vậy ..... anh nghĩ sẽ không thể tiếp tục kiềm chế ham muốn có em
Bên kia .... giọng nói phát ra kéo anh về khỏi những dòng suy nghĩ miên man - Chủ tịch , tháng sau anh phải sang canada gấp ...
- Việc gì sao - Giọng nói đều đều phát ra không chút lo lắng
............... Có lẽ đây là yêu cầu của ông ta ..... người mà anh không muốn nhìn mặt 1 chút nào .....HÀN MẠC
- Là về bản hợp đồng ..... đích thân ông ấy muốn chủ tịch về
- Được rồi - sau câu nói là tiếng tút tút phát ra .... anh vứt chiếc điện thoại lên bàn .... khuôn mặt vẫn dán vào từng hành động tự lộp mạng của Tiểu Oanh Oanh
Đôi tay đưa lên vuốt
từng ngọn tóc mượt mà đang xõa suống bờ vai nhỏ nhắn .......... Đôi môi
của Tiểu Oanh không ngừng làm tăng thêm cảm giác ham muốn độc chiếm
trong lòng
Tiểu Oanh Oanh dừng lại động
tác ..... khuôn mặt nhỏ nhắn bị anh nhẹ nhàng đẩy cằm lên
.............ngón tay mơn trớn trên làn môi mềm đang ửng hồng của cô
- Anh sắp phải đi rồi .... chắc là sẽ nhớ em lắm đây
Tiểu Oanh Oanh xụ mặt xuống .....giật tay anh ra khỏi bờ môi của mình - Anh sẽ đi đâu ... bao lâu hả ..... nếu em không cho anh đi thì sao
Hàn Thiên mỉm cười trước thái độ của cô ..... Tiểu Oanh xem ra em nghiện
anh nặng rồi , thật sự là không lỡ xa em chút nào , nhưng việc này
....rất quan trọng không thể mang em đi theo ......và ...tuyệt đối sẽ
không để Hàn Mạc biết đến em .... anh chỉ sợ 1 điều ..... Tiểu Oanh của
anh sẽ bị người ta hãm hại
- Anh chỉ đi
có vài ngày thôi ... tháng sau mới đi .... từ bấy giờ đến lúc đó còn 1
khoảng thời gian dài .... Tiểu Oanh ... em lo sẽ mất anh sao hả ?
Cô lắc đầu ... đôi môi khẽ cười - Không phải người lo sợ là anh sao
Tiểu Oanh như đoán trúng tim đen của chủ tịch đại nhân ...... Hàn Thiên quả
thực không còn đường chối cãi .... chỉ có thể gật đầu thừa nhận
- Phải .... anh rất sợ mất em ....
Gía mà em biết anh yêu em nhiều đến thế nào .... anh có thể hi sinh tất cả
.... dù có là tính mạng hay sự nghiệp .... nhất định cũng không để tuột
mất em
Tình yêu có thể khiến con người ta trở lên điên rồ .... nhưng điều điên rồ ấy .... thật ra lại rất ngọt
**********************************************************************************************************
- Cô nghĩ xem .... bước đầu tiên lên xử lí con nhỏ đó đây hả - Hà Mi nhìn Tiểu Băng ..... đôi tay khẽ lướt nhẹ trên bàn phím nhưng ánh mắt vẫn
hằn lên những tia nhìn man rợ .... nụ cười nhếch mép vẫn hiện hữu trên
bờ môi
- Sớm thôi ....chủ tịch sắp đi rồi ..... đến lúc đấy Tiểu Oanh Oanh sẽ được nếm mùi vị
- ý cô là chuyến bay tới canada vào tháng tới sao ?
- Phải
Hà Mi đập mạnh tay xuống bàn ..... khẽ thở dài - Tiểu Băng.... cô làm tôi
hơi tốn thời gian vào kế hoạch này rồi .... như vậy thì quá lâu
Tiểu Băng cô không có kế hoạch nào thông minh hơn à .... cô nghĩ thời gian
của tôi là rác rưởi chăc ....đừng để tôi phải mất kiên nhẫn với cô
- Chỉ 3 tuần nữa ..... đủ để chuẩn bị 1 số thứ ..... Nếu bây giờ ra tay
.... người chết sẽ không phải Tiểu Oanh mà đổi lại là 2 chúng ta .... đồ ngu
Nếu không biết động não suy nghĩ thì đừng có cắn càn như vậy ..... tôi thật sự không chắc sẽ giữ được bình
tĩnh mà giết cô trước khi anh ta ra tay mất .....sự ngu ngốc đang lan
tràn trong cô .... biết không hả Hà Mi
-Cô muốn chuẩn bị thứ gì ?
- 1 chút vũ khí để con mồi phải nếm vị đau đớn mà không thể há miệng ra 1 lời nào
Tiểu Băng ... con người nham hiểm như cô ...thật sự khiến tôi tò mò ....vở kịch này rồi sẽ đi đến đâu .... tôi sẽ chờ để xem
Hà Mi bực bội bước ra ngoài .... lém lại ánh mắt sắc lẹm về phía cô - Thôi được tôi sẽ cố nhẫn lại
Tốt nhất là lên như vậy ..... đừng làm ra bất cứ điều dại dột gì ......đừng để tự làm mình bị thương vào lúc này
................. Bóng dáng Hà Mi khuất dạng sau cánh cửa ..... Tiểu Băng ôm chặt lấy
lồng ngực mình .........trái tim không ngừng co bóp khiến cô đau đớn
đến nghẹt thở , nó như bị ai đó bóp nghẹt ........... đôi tay cô xiết
mạnh lấy ngực mình .... cảm giác đau đớn khiến cô không thể đứng vững
trên đôi chân của chính bản thân mình , trên vầng trán lấm tấm những
giọt mồ hôi đang tuôn xuống ướt đẫm ......
Cô lục lọi ngăn kéo tìm thuốc trợ tim rồi dốc vào miệng 1 cách gấp gáp .... với tay lấy cốc nước trên bàn và tu 1 ngụm lớn
Cô nằm vật ra đất ..... đôi mắt mở hờ .... đủ để có thể nhìn thấy những tia sáng yếu ớt trong phòng làm việc
Tiểu Băng .... mày đang lo lắng về điều gì vậy ..... anh ta không phải Kì
Phong ...... thứ mày muốn chỉ là khuôn mặt đó thôi mà ...... đừng suy
nghĩ quá nhiều nữa
Khuôn mặt nhợt nhạt hướng về phía bức ảnh trên bàn .... cô lê người đến ôm chầm lấy bức ảnh trong tay
Những hình ảnh của quá khứ ào về như 1 cơn giông bão
-Tiểu Băng coi trừng - Cả cơ thể chắn trước họng súng .... che cho người con gái phía sau mình
- pằng - Âm thanh ghê rợn phát ra ....mọi thứ như ngưng đọng trong giây phút này
..... Điều cô thấy cuối cùng là những âm thanh vang vọng quanh phòng
bệnh ...... 1 thứ âm thanh quen thuộc và thân quen đến lạ ..... mùi
hương nam tính ấy vẫn quanh quẩn nơi đây như 1 giấc mơ ..... người đàn
ông ấy với giọng nói yếu ớt trên giường bệnh .... đôi tay nắm chặt lấy
tay cô .... hơi thở gấp gáp khiến trái tim cô không ngừng co thắt từng
cơn
-Tiểu..... Băng .... anh ... chỉ .... muốn ....nói .... là ..... anh ......yêu ................em....
Những lời nói ấy .... khắc sâu trong cô .... là 1 lời tỏ tình .... 1 lời tỏ tình trước khi cái chết chia lìa
Câu nói ngắt đoạn được phát ra như 1 lời từ biệt ..... Tiểu Băng nhìn cánh
tay anh buông xuống giường ..... đôi mắt khép lại như đang rất mệt mỏi
anh ..... Như 1 thiên thần đang nằm ngủ - 1 giấc ngủ vĩnh hằng
- Không .... anh đừng rời bỏ em ....... không ..... xin anh .....huhu...em cũng yêu anh .... tỉnh lại đi .... xin anh...
Đôi mắt cô cũng mờ dần và chìm vào 1 giấc ngủ sâu ................... Trong giấc mơ .... anh xuất hiện và đến bên cô như chưa bao giờ rời khỏi
Đôi tay ấm áp ấy vẫn lướt nhẹ trên gương mặt cô ..... đôi môi ấy vẫn chìm đắm trong bờ môi mịn màng ..ngọt ngào ấy
Nhưng khi quay về với thực tại ..... Kì Phong lại biến mất ......bởi vì
....chỉ có trong giấc mơ ...cô mới có thể tìm thấy hình bóng của anh
....và mang theo 1 nỗi nhung nhớ khiến cô như muốn điên lên
Người con trai ấy đã ra đi mãi mãi .... tình yêu ấy mãi khắc sâu trong lòng
cô 1 vết sẹo lớn se lại theo thời gian ...............nhưng chính Hàn
Thiên anh đã khiến nó không thể lành lại ..... khuôn mặt ấy khiến cô cảm nhận được sự sống của Kì Phong vẫn tồn tại ........dù con người ấy
....... vốn dĩ không thuộc về mình