Em Chỉ Không Muốn Gặp Gỡ Người Khác

Chương 7-1




Tô Thiển Oanh ngột ngạt rời đi, tâm tình vô cùng phiền muộn, cô càng nghĩ càng không thông, vì sao lần nào đứng trước mặt Lộ Thừa Hữu cô cũng hèn mọn như vậy. Hơn nữa, trong lòng cô hiện tại có chút sợ anh. Loại cảm giác anh có với cô chỉ là xem thường, chắc lúc nào nhìn cô anh cũng nghĩ đêbs việc ngoài kia những kia những người cắm đầu cắm cổ, cố gắng làm việc kiếm tiền, rồi thành công, thăng tiến ngày càng nhiều, cô sao không nghĩ đến bản thân mình mà biết xấu hổ một chút. Cho nên mới nói, ba mẹ cô không biết để mắt ở đâu, vì sao lại sinh ra một đứa con gái ngu ngốc như cô.

Quả thật là ba mẹ cô cũng rất tốt, ngay cả cô cũng có thể giáo dục và nuôi nấng đến tận giờ. Ở Xuyên Nhiên, cô cũng hay bị khinh thường vì công việc của mình, cô chỉ là một người đánh máy, từ lúc bắt đầu tiền lương vỏn vẹn có hơn một ngàn, đến bây giờ đã được ba ngàn, nhiều hơn chả đáng là bao, cô kiêu ngạo như thế nhưng lại thực sự cảm thấy công việc này rất vui vẻ. Mức sống ở Xuyên Nhiên cũng không cao, cô chắt chiu tiết kiệm cũng sống được đầy đủ qua ngày. Một lần Lạc Diệc Minh đã đánh giá cô: cô chính là loại người dù phải chịu thiệt, khổ sở hơn một chút cũng nhất định không muốn thay đổi bản thân mình.

Có lẽ thực sự là, lúc cô không có nhiều tiền thì sẽ nghĩ làm cách nào để tiết kiệm được nhất có thể, nhưng người khác không như vậy, họ sẽ nghĩ ra cách để kiếm được nhiều tiền hơn.

Từ một lần đã lâu rồi, lúc cô vừa rời đi xa, có một lần gặp được Lạc Diệc Minh, anh nhìn cô với vẻ khó tin: Tô Thiển Oanh, bộ dáng bây giờ của em khiến anh rất hoài nghi không hiểu tại sao lúc trước mình lại đi yêu em?

Mà cô chỉ trả lời là: cám ơn anh lúc trước yêu em, nhưng tiếc quá, em chưa bao giờ yêu anh.

Khiến Lạc Diệc Minh tức giận không ít.

Cô lại trên đường một lúc, cô cảm thấy mình rất bất lực, đã lâu rồi cô và Lộ Thừa Hữu không gặp mặt riêng. Trước kia thường nghe người ta nói tức giận sẽ làm cho sức khỏe không tốt, hiện tại mời phát hiện đúng là như vậy, chí ít như bây giờ cô bị Lộ Thừa Hữu làm cho tức giận đến mức hít thở cũng khó khăn.

Cô vừa đi vừa nghĩ: xem đi, đã biết rõ là anh ta ghét bỏ mình.

Cô bĩu môi, lúc này mới lái xe về nhà.

Đối với nhiệm vụ không thể hoàn thành này, cô có chút chút áy náy, nhưng cũng không nghĩ quá nhiều.

Cô vừa mới trở lại biệt thự, Tiêu Tố Oanh liền ra đón: "Oanh Oanh, con thật tốt?"

Cô nghi ngờ nhìn thoáng qua mẹ của mình "Sao mẹ lại nhìn con như vậy?"

"Sao nào?"

"Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép."

Tiêu Tố Oanh cười lên, chả nhẽ bà không biết trong đầu cô đang nghĩ gì "Con ra đi đùng đùng khí thế, sao rồi?"

"Cái gì sao?" Cô cúi đầu nhìn mũi chân mình: "Đừng nhìn con như vậy, hôm nay con không đi tìm Lộ Thừa Hữu."

Tiêu Tố Oanh gật gật đầu.

Tô Thiển Oanh đột nhiên cảm thấy không thoải mái: "Con thực sự không có đi tìm Lộ Thừa Hữu."

Tiêu Tố Oanh sờ đầu cô: "Con ngoan, mẹ biết."

Cô vẫn cảm thấy mẹ không tin mình: "Con nói thật, con thực sự không đi tìm Lộ Thừa Hữu."

Tiêu Tố Oanh nhìn con gái mình: "Mẹ biết , Oanh Oanh không đi tìm Lộ Thừa Hữu, thực sự không đi tìm Lộ Thừa Hữu, quả thật không đi tìm Lộ Thừa Hữu."

Tô Thiển Oanh càng nghe càng thấy kỳ quái, buồn bực chạy về phòng.

Tiêu Tố Oanh chỉ cảm thấy buồn cười, sau khi cười xong lại cảm thấy có chút băn khoăn, chỉ là kết cục của bọn trẻ, ai cũng đoán không ra, hy vọng chúng có thể cho nhau một cơ hội.

Mà ngày hôm nay, thẳng đến lúc ăn cơm tối, mọi người cũng không hỏi cô quá nhiều, điều này khiến cô thấy mình thật vô dụng, bọn họ đã đưa cho cô một cái cầu thang, chỉ cần cô leo lên. Cô đã chuẩn bị tâm lý để được nghe bọn họ giáo huấn, cuối cùng lại chẳng ai hỏi gì, cô thực sự có cảm giác thất bại.

Cho nên cô rất chịu khó đi rửa bát, mỗi lần áy náy cô sẽ lựa chọn đi làm chuyện gì đó, khiến bọn họ vui vẻ.

Mà lúc cô ở trong phòng bếp, liền nghe thấy giọng của anh ở bên ngoài. Lộ Thừa Hữu thế nhưng lại tới, trong lòng cô hận đến nghiến răng ngứa lợi, sớm biết như vậy, cô có điên mới tới công ty của anh. Hiện tại thật khó xử, cô thà rằng ở chỗ này tiếp tục rửa bát cũng không chịu đi ra.

Lại là kiểu thái độ một chút cũng không để người khác biết mình đang nghĩ gì, nghe liền chán ghét.

Một lát sau thấy không còn tiếng nói chuyện cô mới nhẹ nhàng đi ra, chắc là Lộ Thừa Hữu lại bị ông nội lôi kéo vào thư phòng đánh cờ.

Cô bĩu môi, vừa mới xoay người liền nhìn thấy Tiêu Tố Oanh: "Mẹ."

Tiêu Tố Oanh gật gật đầu: "Lén lút vụng trộm làm cái gì?"

"Không, không có."

Tiêu Tố Oanh lắc đầu: "Muốn đi lên thì lên đi!"

Tô Thiển Oanh đi mấy bước lại cảm thấy rất không đúng, vì sao cô phải chạy trốn?

Suy nghĩ kia vừa mới vụt lên, cô liền đuổi kịp Tiêu Tố Oanh: "Mẹ, mẹ làm gì thế?"

"Pha trà."

Coi chủ động xin đi giết giặc: "Con mang lên cho."

Tiêu Tố Oanh cười một chút: "Tốt."