Em Chỉ Không Muốn Gặp Gỡ Người Khác

Chương 20-1: Tìm tòi học hỏi một chút(1)




Editor: Xẩm Xẩm

Sau khi bọn họ ăn cơm xong cũng không nhàn rỗi gì, lại đi vê Tô gia. Lần này, tình hình có chút khác biệt, ví dụ như Lộ Thừa Hữu bị Tô lão gia trực tiếp kéo đi chơi cờ, mà Tô Văn Uyên ở bên cạnh lại có chút sốt ruột.

Nhìn hai người kia chơi cờ, lúc muốn lên tiếng lại bị Tô lão gia giáo huấn nghiêm khắc: “Chơi cờ không có chân của con”. Lộ Thừa Hữu muốn nhường lại cho Tô Văn Uyên chơi, nhưng Tô lão gia lại không cho, ông rất ghét bỏ tài nghệ chơi cờ của Tô Văn Uyên.

Mà Tiêu Tô Oanh lại không nỡ để Tô Thiển Oanh xuống bếp, chỉ để cô đứng một bên nhìn, sau đó hỏi hiện giờ cô thấy thế nào... Nói, cô cũng không kiên nhẫn lắm, nhưng vẫn một lần lại một lần trả lời: “Tốt lắm tốt lắm tốt lắm.”

Đương nhiên, cô còn phải xin lỗi, và nhận sai.

Nghe thấy cô nhận sai, Tiêu Tố Oanh cảm thán, ngay đến hốc mắt cũng đã ươn ướt, nhưng vẫn không quên dặn dò Lộ Thừa Hữu: “Tính cách của Oanh Oanh thật sự không tốt lắm, cũng trách mẹ quá cưng chiều con bé, con hãy cố gắng vị tha nhiều một chút, đừng so đó với nó. Hiện tại, chúng ta giao Oanh Oanh cho con, hi vọng con đối xử tốt với con bé. Cứ coi như đây là mấy lời lải nhải của ông bà già này!”

Lộ Thừa Hữu nghiêm túc trả lời: “Con hiểu, con sẽ đối xử tốt với cô ấy.”

Tô Thiển Oanh không nói nên lời, cô cũng tự thấy mình không phải là một đứa con tốt, cô luôn khiến cha mẹ phải lo lắng, cho tới bây giờ đều chưa từng suy nghĩ vì bọn họ một lần nào, cho tới bây giờ đều chỉ quan tâm đến bản thân mình. Cô cảm nhận được rõ ràng, tình yêu nồng đậm mà cha mẹ dành cho mình.

Thật lâu trước kia, cô từng nghe thấy một câu nói, con cái chính là duyên nợ của cha mẹ từ đời trước. Cha mẹ luôn đưa cho con cái 100% tình yêu thương của mình, nhưng vĩnh viễn, sự đáp trả lại của con cái luôn được chiết khấu đi rất nhiều. Sau khi kết hôn rồi sinh con, chồng và con sẽ trở thành những người quan trọng bậc nhất của con gái mình, tự nhiên cha mẹ cũng bị tự xuống vị trí đứng sau.

Tâm tình Tô Thiển Oanh chua chát, đến tận lúc ngồi lên xe rồi, dường như cô vẫn còn khó khăn khi lý giải cảm xúc của chính mình: “Không phải em thật sự rất tùy hứng ư?”

Lộ Thừa Hữu nhìn đường phía trước: “Hiện giờ đã biết sai rồi?”

“Em chỉ cảm thấy mình giống như một viên đá chẳng hay ho gì, ai đá phải thì sẽ gặp xui xẻo.”

Lộ Thừa Hữu nở nụ cười: “Vậy em nên đối xử với anh tốt một chút.”

“Dựa vào đâu chứ?”

“Chẳng lẽ về sau không phải anh chính là người xui xẻo nhất sao? Cha mẹ em đều được giải thoát khỏi bể khổ rồi.”

Cô nghĩ muốn bổ nhào lên cắn anh, nhưng lại thấy anh đang lái xe, nên không dám làm hành động nguy hiểm như vậy. Con người đúng là suy nghĩ nhiều rồi lại bắt đầu sợ đầu sợ đuôi, nếu như là trước kia, làm sao cô lại bận tâm chứ.

Tuy rằng vậy, nhưng thật ra ngay cả cô cũng cảm thấy anh thật đáng thương.

Cô nhìn động tác của anh, vĩnh viễn luôn là dáng vẻ không sợ hãi điều gì, lại nghĩ đến bộ dạng anh lúc động tình vẫn không nhịn được cười.

Anh không hiểu gì nhìn cô, không cần đoán nhiều cũng biết nhất định là cô chẳng nghĩ được chuyện gì tốt.

Xe của bọn họ lẫn vào trong dòng xe, đứng lên cũng chẳng thấy được gì, vô số xe chạy qua, nhưng cô lại cảm thấy rất khác nhau, đèn đường ban đêm cũng trở nên rất đáng yêu. Đèn xe nhiều như vậy, đèn đường nhiều như thế, nhiều màu sắc đan xen vào nhau, cô lại nở nụ cười, cảm nhận được sự yên tĩnh trong giờ phút này.

Vốn dĩ cũng không phải thế giới này rất tốt đẹp, mà là tâm tình tốt đẹp như vậy thì hết thảy mọi thứ đều viên mãn.

Nhưng Lộ Thừa Hữu lại thực sự cho rằng đêm nay chẳng có gì tốt lành, ví dụ như giờ phút này, anh đang nằm trên giường, áo của anh đã cởi ra từ lâu, cả người trần trụi, ánh mắt của anh gắt gao nhìn chằm chằm Tô Thiển Oanh đang ngồi bên kia.

Giường rất loạn, có thể tưởng tượng ra vừa rồi cuồng nhiệt thế nào. Áo ngủ của Tô Thiển Oanh lỏng lẻo, giờ phút này có thể hình dung được tư thái của cô quyến rũ thế nào, nhưng hiện tại anh chỉ muốn cô cách xa anh ra.

Tô Thiển Oanh nghĩ ngợi, mở miệng thương lượng: “Thật ra em đã muốn nhìn từ lâu rồi, anh để cho em nhìn một chút là được. Em tò mò muốn chết.”

Lẽ ra vừa rồi cô đã làm được, tự dưng lại bị anh xuất hiện, số cô thật không may mắn.

“Em cách xa anh ra.”

Cô bĩu môi: “Em thật sự rất ngạc nhiên, vì sao cái kia có thể trở nên cứng rắn như vậy?” Cô nói xong còn dùng ngón tay chỉ chỉ vào vị trí của cái kia, Lộ Thừa Hữu vô thức nhích người một chút.

“Chuyện này rất bình thường, ai là đàn ông thì đều như vậy.” Anh tự nhận mình là đã rất kiên nhẫn giảng giải cho cô.

“Nhưng đến cuối cùng thì em cũng không thể nghiên cứu trên người khác được.” Cô còn tự hỏi: “Cho dù bọn họ đồng ý thì vợ của bọn họ cũng không đồng ý.”

Lộ Thừa Hữu có chút bất đắc dĩ: “Tò mò cái gì, chỉ là một hiện tượng tự nhiên, em không được học trong môn sinh học sao?”

“Em ở khoa nghệ thuật mà.” Cô dương dương tự đắc.

“Chẳng nhẽ lúc phổ thông em không được học.”

“Giáo viên phổ thông cùng lắm chỉ nói qua trứng và t*ng trùng ở cùng một chỗ thì sẽ sinh ra bé con, cũng không nói gì đến chuyện làm sao để trứng và t*ng trùng gặp được nhau. Hơn nữa, sinh vật cũng vốn không thể thỏa mãn tò mò của em.”

“Dù sao em cũng không thể tới đây tò mò.” Lộ Thừa Hữu nghiêm khắc nhìn cô.

Cô đi về phía anh: “Là em tò mò, anh lại không cho em xem, không cho em sờ, em lại càng tò mò.