Em Chỉ Định Dọa Anh Xíu Thôi

Chương 8




8

Tôi nhanh chóng hỏi họ liệu giờ tôi chạy còn kịp không, kết quả, tôi bị con ma treo cổ liếc mắt.

hình

Tôi hiểu rồi.

Trầm tư cả đêm thì cuối cùng hồn ma treo cổ cũng nói anh ta có thể giúp tôi, anh ta sẽ đích thân tiễn tôi đến nơi chín suối.

hình

Sau đó, bọn họ lượn đi.

Bỏ lại tôi thờ thờ thẫn thẫn.

Dê béo đằng kia đang nhẹ nhàng bước vào, anh ta nhấc nắp bồn cầu, mở banh thùng rác, rồi lại nhìn xuống dưới gầm giường, xem ra vẫn còn kinh hoàng bạt vía đây mà.

Lâu lâu lại hét lên như thể đang sợ hãi điều gì đó.

Nếu là bình thường, tôi nhất định sẽ nhân cơ hội này mà hù dọa anh ta, nhìn anh ta nhảy cẫng lên mà cười sung sướng.

Nhưng bây giờ tôi đột nhiên không còn tâm trạng nữa.

Tôi lượn lờ bên cạnh anh ta mà không làm gì cả, chỉ nhìn anh ta.

Nhìn anh ta kiểm tra mọi thứ, sau đó nằm xuống giường thở phào nhẹ nhõm, an tâm chìm vào giấc ngủ.

Tôi lơ lửng trong không trung, suy nghĩ một lúc rồi cũng nằm bẹp xuống bên cạnh anh ta.

Coi như cũng có cảm giác giống con người.

Anh ta ở trong chăn, tôi ở ngoài chăn, mặt đối mặt.

Anh ta đã ngủ rồi.

Thật ưa nhìn.

Thật tiếc vì tôi không gặp anh ta sớm hơn.

Có điều, ngay cả khi tôi biết anh ta, tôi với anh ta cũng không có bất kì giao tiếp nào.

Tôi cứ nhìn anh ta cả đêm.

Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, tinh thần anh ta rất tốt.

“Không có chuyện gì đúng không?” Hai mắt anh ta sáng ngời, thoạt nhìn có vẻ rất vui.

Anh ta lật tung chăn bông rồi nhìn xuống gầm giường một lần nữa.

“Không có ai đụng vào chân nữa! Cũng không có ai trốn dưới gầm giường nữa!”

Anh ta vén chăn chạy vội ra ngoài: “Cũng không có ai di chuyển mọi thứ nữa!”

Anh ta lại vặn vòi nước: “Nước không thình lình đổi màu nữa, cũng không có gì trong gương!”

Anh ta trông rất phấn khích, có vẻ rất vui mừng.

Tôi đứng ngay sau anh ta.

Bỗng dưng muốn khóc.

“Thích Thích, tôi có 5 phút để đưa em đi” Giọng nói của hồn ma bị treo cổ vang lên.

“Ừmm.” Tôi đáp lại một tiếng.

Dê béo đã vui đến mức khui sâm panh ăn mừng rồi.

Tôi bay đi.

Không bay đến gần anh ta mà chỉ nhìn từ xa và nói với giọng mà chỉ có bản thân tôi nghe được: “Tôi phải đi rồi.”

“Hình uống rượu”

Anh ta vẫn đang say sưa rượu chè, rượu sâm panh rải rác khắp nơi.

“Trong thời gian làm ma, anh đã cho tôi rất nhiều điểm sợ hãi, giúp tôi có đồ ăn thức uống, đó thực sự là khoảng thời gian đẹp nhất của tôi.”

Tôi nhìn anh ta nhảy múa trên ghế sô pha, lại còn là một động tác breaking.

“Tất cả là lỗi của tôi, khiến anh sợ hãi phải trốn trong chăn, giờ tôi bị bắt đi rồi, nghe nói nhẹ thì bị ném vào chảo dầu, nặng thì bị nuốt gọn, nói chung…tôi sẽ không làm anh sợ nữa.”

“Thích Thích, phải đi rồi.” Giọng nói của hồn ma bị treo cổ truyền đến.

Tôi gật đầu.

“Tạm biệt.”

Tôi nói, sau đó quay đi.

“Cũng không bao giờ gặp lại nữa.”

Sau đó lơ lửng ra ngoài với hồn ma bị treo cổ.

Khi tôi bay đến lối vào, tôi không thể không nhìn lại.

Tôi thấy anh ta đang cầm chai rượu nhìn về hướng tôi.