Em Chỉ Có Thể Thích Anh

Chương 99




Vệ sĩ của Từ Tử Sung bắt đầu tìm kiếm khắp sảnh chờ của sân bay.

Những người đứng trong sảnh chờ này đều là hành khách của chuyến bay gặp nạn. Ngoài những người bị thương đang được đưa đi bệnh viện, những người còn lại đều ở đây, đợi hãng hàng không sắp xếp.

Từ Tử Sung đứng yên tại chỗ, ánh mắt không ngừng tìm Hạ Mộng Ngư trong đám đông. Trước khi đến đây, anh đã nắm được đại khái tình hình. Tai nạn lần này không có người chết, chỉ có mấy người bị thương nhẹ, ngoài ra còn có một người đàn ông lớn tuổi bị lên cơn đau tim, trong danh sách người bị thương không có tên Hạ Mộng Ngư.

Hạ Mộng Ngư và Hạ Dạ Dương đứng ở góc khuất gần khu nhà vệ sinh, thế nên không dễ nhìn thấy được.

Vừa thấy Từ Tử Sung xuất hiện, Hạ Mộng Ngư đã định chạy đến, nhưng lại bị Hạ Dạ Dương giữ chặt.

“Trốn ra sau đi.”

“Trốn ra sau làm gì?”, Hạ Mộng Ngư khó hiểu, “Tôi phải ra chỗ Từ Tử Sung, anh ấy đang tìm tôi kia kìa.”

“Thế mới muốn cậu trốn đi chứ.”

Hạ Mộng Ngư cảm thấy Hạ Dạ Dương đúng là nhàn quá không có việc gì làm, đang định mặc xác anh để chạy đi thì lại nghe thấy anh uy hiếp: “Cậu mà không tránh đi, tôi sẽ nói cho Từ Tử Sung biết vừa nãy cậu ôm tôi.”

Shit!

“Hạ Dạ Dương, tôi cảnh cáo cậu, đừng có mà làm thế đấy!”, Hạ Mộng Ngư căng thẳng nói.

Vừa rồi gặp lại sau bao năm xa cách nên mới kích động đến ôm bạn, vốn dĩ không có gì, nhưng Hạ Mộng Ngư cảm thấy Từ Tử Sung sẽ chẳng thèm quan tâm đến cái tình cảm bạn bè gì sất, chắc chắn sẽ ghen.

“Cậu yên tâm, tôi chỉ nói vài câu với Từ Tử Sung thôi, ôn chuyện cũ ấy mà, nhân thể giúp cậu kiểm tra xem cậu ta có chân thành với cậu hay không.”

“Kiểm tra chân thành cái khỉ gì, cậu ấu trĩ quá đấy, tôi không…”

Hạ Mộng Ngư còn chưa nói xong đã bị Hạ Dạ Dương đẩy một phát vào góc tường. Cô vừa bị đẩy vào đến nơi thì Từ Tử Sung cũng lia tầm mắt tới, vừa lúc chạm phải ánh mắt Hạ Dạ Dương.

Vốn dĩ Hạ Mộng Ngư muốn chạy ra, nhưng Hạ Dạ Dương lại thong dong tựa vào tường, rõ là muốn che cô đi, lại còn thò tay ra sau ra ám hiệu bảo cô đừng sốt ruột nữa. Hạ Mộng Ngư ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng quyết định không đi ra. Tuy không biết Hạ Dạ Dương định nói gì với Từ Tử Sung, nhưng có cô đứng phía sau, chắc Hạ Dạ Dương cũng không dám nói linh tinh, dù gì thì cô cũng có thể xông ra ngăn cản bất cứ lúc nào. Với lại, cô cũng có lòng hiếu kỳ muốn xem trò vui, còn rất muốn biết Từ Tử Sung sẽ nói với Hạ Dạ Dương những gì sau lưng cô nữa.

Vì khi điều tra thông tin chuyến bay, Từ Tử Sung đã biết cơ trưởng là ai, thế nên lúc này nhìn thấy Hạ Dạ Dương, anh cũng không mấy kinh ngạc.

Hai người liếc nhau, Từ Tử Sung đứng thẳng, tư thế đĩnh đạc, trầm ổn, còn Hạ Dạ Dương lại ung dung dựa vào tường, dáng vẻ vô cùng thoải mái.

Họ cùng đánh giá nhau một lượt.

Hạ Dạ Dương nhướng mày cười cười, còn Từ Tử Sung thì vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, nhanh chóng đi về phía Hạ Dạ Dương.

Hạ Mộng Ngư nghe thấy tiếng bước chân của Từ Tử Sung, tim nhảy nhót không ngừng, muốn lao ra với anh, nhưng lại tò mò không biết hai người sẽ nói gì…

“Đã lâu không gặp.”, Hạ Dạ Dương vẫn nói bằng cái giọng thoải mái.

“Ừ.”, Từ Tử Sung ngừng lại một chút rồi nói: “Phải đến năm năm rồi nhỉ?”

“Chắc thế, gần năm năm rồi.”

Hả? Hạ Mộng Ngư giật mình, năm năm trước, hai người này đã gặp nhau rồi sao? Có duyên thế…

“Từ đó tới giờ tôi vẫn chưa có cơ hội cảm ơn cậu.”, Hạ Dạ Dương lại nói.

Cảm ơn? Từ Tử Sung từng giúp Hạ Dạ Dương việc gì sao? Hạ Mộng Ngư quả thật không thể kìm nén được lòng tò mò, lại càng muốn nghe xem hai người nói gì hơn. Có điều, Hạ Dạ Dương lại đổi đề tài.

“Sao lại chạy đến cái chỗ khỉ ho cò gáy này?”, Hạ Dạ Dương hỏi: “Nhìn dáng vẻ này của cậu thì chắc là tìm người rồi.”

“Tìm vợ.”, Từ Tử Sung nói.

Hạ Dạ Dương cười, biết rõ còn cố hỏi: “Ấy, đã lấy vợ rồi cơ à?”

“Vẫn chưa, sắp.”

Từ Tử Sung nói chuyện vẫn ngắn gọn như vậy, dường như anh không muốn nói gì thêm với Hạ Dạ Dương, ánh mắt cứ nhìn đi chỗ khác.

Hạ Dạ Dương thấy Từ Tử Sung vẫn đang tìm Hạ Mộng Ngư thì xấu bụng nói: “Vợ chưa cưới ở trên máy bay của tôi à? Chậc chậc, máy bay gặp nạn, thập tử nhất sinh, sao chẳng thấy cậu sốt ruột mà lại bình tĩnh thế này? Có vẻ tình cảm không sâu đậm lắm nhỉ?”

Hạ Mộng Ngư trộm véo Hạ Dạ Dương một cái.

Dám châm ngòi ly gián!

Hạ Dạ Dương đau đến nhíu mày, nhưng vẫn nhịn không kêu, anh cố giữ bình tĩnh, có điều thay đổi nhỏ của anh vẫn bị Từ Tử Sung nhìn ra. Tuy che chắn kín bưng, nhưng Từ Tử Sung nhạy bén nhận thấy phía sau Hạ Dạ Dương còn có một người nữa.

Hạ Dạ Dương cố tình nói tiếp: “Tôi thấy người khác đến tìm người thân đều khóc la om sòm như là trời sập đến nơi ấy. Kể cả cậu không đến nỗi thất hồn lạc phách, nhưng lúc cậu đến đây, tôi thấy dáng vẻ thong thả lắm, hình như là không mấy lo lắng cho vợ thì phải.”

Hạ Mộng Ngư trợn mắt. Tên Hạ Dạ Dương này đáng ghét thật, Từ Tử Sung trời sinh tính bình tĩnh đã được chưa? Sống lý trí là ưu điểm của anh, hoảng sợ chạy đến mới không giống anh.

“Tôi không sốt ruột, có cái gì mà phải sốt ruột chứ.”, trong giọng nói của Từ Tử Sung pha chút vẻ trào phúng.

Tim Hạ Mộng Ngư thót lại, cô hơi hụt hẫng. Tuy cô không sao, nhưng ít ra cũng phải sốt ruột một chút coi như nể mặt cô chứ! Bỗng nhiên Hạ Mộng Ngư cảm thấy chẳng thú vị chút nào, không muốn trốn nữa, cô đang định bước ra thì lại nghe thấy Từ Tử Sung cất giọng trầm trầm.

Từ Tử Sung nói với vẻ không mấy vui, “Hiện giờ tôi không sốt ruột, mà là đang tức giận.”

“Hả?”, Hạ Dạ Dương nhướng mày, hơi liếc mắt sang bên cạnh rồi lại hỏi: “Giận cái gì?”

“Giận vợ tôi mà lại trốn sau lưng thằng đàn ông khác.”

Bỗng nhiên, Hạ Mộng Ngư cảm thấy lông tơ trên người dựng đứng hết lên. Xong rồi… Cô sẽ không có kết cục tốt rồi.

“Còn không ra đi.”, Từ Tử Sung nghiêm khắc nói.

Hạ Mộng Ngư rụt đầu lại, lập tức ngoan ngoãn thò cổ ra, cười hi hi hai tiếng với Từ Tử Sung rồi hỏi: “Ôi cha, định cho anh bất ngờ… Hi hi, sao anh biết em trốn ở đây? Giỏi quá!”

Hình như Từ Tử Sung không muốn đùa với Hạ Mộng Ngư, anh gằn giọng nói: “Lại đây.”

“Được rồi!”

Hạ Mộng Ngư biết tâm trạng ông tướng này đang không tốt, thế nên cuống quýt chạy sang, ngoan ngoãn đứng cạnh Từ Tử Sung, miệng cười cười ra chiều lấy lòng.

“Đứng đằng sau anh.”, Từ Tử Sung lại nói.

Hạ Mộng Ngư lập tức đứng ra sau Từ Tử Sung như cô vợ nhỏ.

Ôi chao, Từ Tử Sung này mà giận là ghê lắm đấy.

“Ồ, quản nghiêm thế cơ.”, Hạ Dạ Dương trêu.

Từ Tử Sung không đáp câu này, anh chỉ nhìn Hạ Dạ Dương, khẽ gật đầu rồi nói bằng giọng nghiêm túc: “Nếu không nhờ có cậu làm cơ trưởng, khó có thể tưởng tượng được hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì. Cậu cứu vợ tôi, ân tình này tôi sẽ ghi nhớ.”

“Bảo đảm an toàn cho hành khách trên chuyến bay là trách nhiệm của tôi, không có gì phải cảm ơn cả.”, Hạ Dạ Dương thoải mái cười, rồi lại nói bằng cái giọng không mấy đứng đắn: “Mà cậu cũng đâu có ở trên máy bay, có cảm ơn cũng không phải là cậu cảm ơn.”

“Đúng là tôi không ở trên máy bay, nhưng mạng tôi lại ở trên đó.”, Từ Tử Sung nói mà mặt không lộ cảm xúc.

Lúc nói câu này, Từ Tử Sung không hề đỏ mặt. Rõ ràng là một câu nói ngọt ngào đầy chân tình như thế, nhưng lại bị anh nói thành ra một câu giao tiếp hết sức bình thường. Nhưng càng như vậy lại càng khiến trái tim Hạ Mộng Ngư ê ẩm.

Bầu không khí có vài giây im lặng, ba người mang ba tâm trạng khác nhau.

Hạ Mộng Ngư ngọt ngào cười, thò đầu ra từ phía sau Từ Tử Sung rồi nhe nhở với Hạ Dạ Dương, lại chỉ vào mình và nói: “Ha ha, anh ấy nói tôi đấy! Tôi là mạng của anh ấy! Anh ấy là mạng của tôi!”

Hạ Dạ Dương nhìn thấy cái vẻ trẻ con này của Hạ Mộng Ngư mà không nhịn được cười. Bỗng dưng anh cảm thấy có chút nghèn nghẹn, thật không biết vì sao lại phải ở đây nhìn hai người tỏ vẻ hạnh phúc nữa.

“Đứng trở lại.”, Từ Tử Sung liếc Hạ Mộng Ngư.

Từ Tử Sung rất ít khi nghiêm khắc với Hạ Mộng Ngư như vậy, mà Hạ Mộng Ngư trước giờ luôn biết điều, thế nên vội ngậm miệng rồi ngoan ngoãn đứng lại chỗ cũ.

Hiện giờ không thể trêu tức Từ Tử Sung được, nếu không là toi.

“Tôi có ân tất sẽ báo.”, Từ Tử Sung nói: “Sau này bất kể có phiền toái gì, cứ đến tìm tôi.”

Hạ Dạ Dương cười cười rồi nói: “Tôi cũng là người có ân tất báo, nếu cậu cảm thấy đây là ơn cứu mạng, vậy thì ân tình giữa hai chúng ta coi như xong.”

“Cũng được.”, Từ Tử Sung đáp không chút do dự: “Coi như chúng ta hòa.”

Lỗ tai Hạ Mộng Ngư dựng lên, haiz, giữa hai người này chắc chắn có chuyện.

“Ngày trước hai người có chuyện gì vậy?”, Hạ Mộng Ngư tò mò hỏi.

Hạ Dạ Dương im lặng, dường như không muốn nói.

Từ Tử Sung cũng hờ hững nói: “Không liên quan đến em.”

Hạ Mộng Ngư bị Từ Tử Sung dỗi mà sửng sốt, hôm nay dỗi hơi nghiêm trọng thì phải? Có cần phải nhỏ mọn thế không, chẳng phải cô chỉ trốn có một lúc thôi sao?

“Đi thôi.”

Từ Tử Sung nắm tay Hạ Mộng Ngư rồi xoay người rời đi.

Hạ Mộng Ngư lảo đảo hai bước mới theo kịp Từ Tử Sung, còn không quên ngoái đầu lại vẫy tay với Hạ Dạ Dương, cười tủm tỉm nói tạm biệt.

Hạ Dạ Dương lắc đầu cười, lòng tràn đầy cảm giác bất đắc dĩ, hai người này, đúng là dính không gỡ được mà. Nghĩ đến mình còn cô đơn, người khác lại có đôi có cặp, Hạ Dạ Dương liền không thoải mái, thế nên anh giở trò đùa dai, lớn tiếng nói với Hạ Mộng Ngư: “Bọn mình hẹn rồi đấy nhé, đừng quên những lời cậu vừa nói lúc ôm tôi.”

Rõ ràng Hạ Mộng Ngư cảm nhận được bước chân Từ Tử Sung thoáng dừng lại, sắc mặt càng tối hơn.

Shit!

Cái đồ con bò Hạ Dạ Dương này, nói lời không giữ lời!

Đã bảo cô tránh đi thì sẽ không nói cơ mà?



Từ Tử Sung kéo Hạ Mộng Ngư đến thẳng lối đi VIP của sân bay. Hạ Mộng Ngư không hiểu bèn hỏi: “Mình đi đâu đây?”

“Lên máy bay.”

“Bọn mình về luôn sao? Hộ chiếu của em còn chưa làm lại kìa.”

“Mai mới đi. Sẽ có người làm cho em.”

Từ Tử Sung không nói nữa, chỉ kéo tay Hạ Mộng Ngư lẳng lặng đi về phía trước.

Hạ Mộng Ngư cảm thấy hôm nay Từ Tử Sung cứ là lạ, cô sốt ruột nói: “Này, anh đi chậm một chút nào, em không theo kịp, em… em đau chân.”

Tuy Từ Tử Sung vẫn giữ nguyên vẻ mặt tối thui đó, nhưng bước chân thì đã chậm lại.

Hạ Mộng Ngư biết Từ Tử Sung vẫn xót mình, thế nên liền hỏi vài câu để làm dịu bầu không khí: “Năm năm trước anh với Hạ Dạ Dương gặp nhau à? Sao anh không nói chuyện này với em?”

“Tại sao anh phải nói?”, Từ Tử Sung hừ lạnh: “Thời gian anh ở cùng em còn chưa đủ ít à mà anh còn phải lãng phí để nói về mấy tên râu ria?”

Hạ Mộng Ngư bị dỗi mà không nói được câu nào.

Cẩn thận nghĩ thì đã lâu lắm rồi cô không nghe thấy kiểu nói chuyển quái đản này của Từ Tử Sung, lần cuối cùng có lẽ là từ mười năm trước…Xong rồi, quả này là giận rất nghiêm trọng, đoán chắc là cực kỳ khó dỗ.

Hạ Mộng Ngư vội ngậm miệng, ngoan ngoãn trở lại. Giờ cô không dám chọc đến Từ Tử Sung nữa, còn trêu anh là sẽ xảy ra án mạng mất.

Đợi anh hết giận đã.

Hạ Mộng Ngư trầm mặc theo Từ Tử Sung lên máy bay.

Từ Tử Sung dặn anh chàng mắt to ở lại trông Hạ Mộng Ngư, sau đó xoay người rời đi.

“Này, anh đi đâu đấy?”, Hạ Mộng Ngư gọi anh.

“Đi làm hộ chiếu cho em.”

Nói xong, Từ Tử Sung còn chẳng liếc Hạ Mộng Ngư lấy một cái. Ra đến cửa cabin, anh dừng lại nhưng vẫn không quay đầu nhìn cô, chỉ nói với anh chàng vệ sĩ mắt to: “Khoảng hai tiếng nữa tôi sẽ quay lại, ở đây trông chừng cô ấy cẩn thận.”

“Dạ.”

“Nếu cô ấy bị thương, bị đói, khát, bị lạnh, tôi sẽ tìm cậu.”

Hạ Mộng Ngư nghe được một câu cực vô nghĩa. Cô đang ở đây, quan tâm cô có bị thương không, có đói, có khát không, có lạnh không, vì sao không hỏi thẳng? Giận cô đến mức không muốn nói chuyện với cô sao?

Từ Tử Sung đi rồi, Hạ Mộng Ngư cũng dỗi luôn.

Vì không có hộ chiếu nên cô chẳng đi đâu được, nhưng Từ Tử Sung cũng không nhất thiết phải đích thân đi làm cho cô, chắc chắn là anh không muốn nhìn thấy cô rồi.

Hạ Mộng Ngư cũng ấm ức đấy nhé.

Cô liếc anh chàng mắt to rồi lẩm bẩm: “Chuyện này mà sếp Từ của các anh phải tự đi làm sao? Tôi cảm thấy là anh ấy cố tình bỏ tôi lại đây thì đúng hơn… Tại sao anh ấy phải giận tôi thế chứ? Cũng đâu phải tôi muốn bị tai nạn đâu, chẳng qua là tôi muốn cho anh ấy một bất ngờ nên mới sang Mĩ sớm thôi mà. Nhìn thấy tôi là nổi giận, còn chẳng thèm hỏi tôi có sợ hay không.”

Hạ Mộng Ngư càng nghĩ càng buồn, càng nghĩ càng ấm ức, lại nghĩ đến cảnh lúc nãy Hạ Dạ Dương bảo Từ Tử Sung bình tĩnh, trong lòng cô càng không vui. Tuy cô vẫn tỏ ra vui vẻ nhưng không có nghĩa là cô không sợ, chỉ nghĩ đến thôi là đã sợ mất mật rồi, chẳng qua là cô chỉ có một mình nên mới cố tỏ ra mạnh mẽ mà thôi. Cô muốn làm nũng với Từ Tử Sung, kể cho anh nghe cảm giác sợ hãi khi máy bay xảy ra sự cố, vậy mà anh lại lạnh nhạt, thờ ơ.

“Cô Hạ, cô cũng đừng trách anh Từ thờ ơ… Trong lòng anh ấy rất lo cho cô, anh ấy vừa nhận được tin nhắn là bay qua đây ngay đấy.”

“Bay qua là để quẳng lại tôi một mình thế này à?”, Hạ Mộng Ngư giận dỗi nói: “Nếu anh ấy không muốn nhìn thấy tôi thì cũng không nhất thiết phải bay sang đây, hà cớ gì phải tỏ ra quái gở như thế.”

Anh chàng kia thở dài một hơi, lại chẳng biết phải làm sao, làm vệ sĩ mà còn phải lo giải quyết vấn đề giữa vợ chồng nhà người ta?!

“Cô Hạ, không phải như cô nghĩ đâu…”, anh ta chột dạ nhìn ra cửa cabin, xác định không có ai rồi mới nhỏ giọng nói với Hạ Mộng Ngư: “Cô Hạ, cô tuyệt đối đừng nói với anh Từ là tôi lắm lời sau lưng anh ấy nhé, anh ấy không cho chúng tôi nói…”

“Sao vậy? Anh muốn nói gì? Anh ấy làm sao?”, Hạ Mộng Ngư chợt lo cho Từ Tử Sung, cô kích động nói: “Có phải anh ấy đã xảy ra chuyện gì không, anh nói cho tôi biết, tôi đảm bảo không kể gì cả!”

“Không, không, không, cô đừng nghĩ nhiều. Chỉ là anh Từ không cho chúng tôi kể cô nghe chuyện lúc chiều thôi.”

“Chuyện gì lúc chiều?”

“Haiz, cô Hạ, cô không nhìn thấy vẻ mặt của anh Từ lúc nhận được tin nhắn của cô chứ, thật sự, tôi chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng đáng sợ đó của anh ấy, hai mắt đỏ au au. Bên New York hôm nay mưa bão lớn, không chuyến bay nào được khởi hành, kể cả máy bay tư nhân cũng không được phê duyệt cho cất cánh, suýt chút nữa anh ấy giết người ở sân bay…”

Tim Hạ Mộng Ngư thót lại.

“Tin nhắn của tôi gửi đi được ư?”, Hạ Mộng Ngư khóc không ra nước mắt, cô hối hận vô cùng, “Tôi cứ tưởng không gửi đi được!”

“Gửi được, anh Từ nhận được… Ôi trời, tôi chưa từng nhìn thấy dáng vẻ đó của anh Từ bao giờ, thật đấy.”, anh ta không khỏi cảm thán, “Trước đây tôi vẫn luôn cho rằng anh Từ là người không có tình cảm, từ lúc ở cạnh cô mới có chút thay đổi, nhưng tôi thật sự không ngờ anh ấy lại kích động đến mức đấy… Lần đầu tiên tôi nhìn thấy vẻ sợ hãi của anh ấy… Bộ dạng đó của anh ấy còn khiến bọn tôi sợ hơn đấy, thật sự là không thể tưởng tượng được. Cô Hạ à, nếu cô nhìn thấy anh ấy lúc đó, nhất định cô sẽ tha thứ cho biểu hiện của anh ấy bây giờ.”

Hạ Mộng Ngư cúi đầu, trong lòng đầy cảm giác áy náy. Cô không ngờ Từ Tử Sung lại nhận được tin nhắn đó, nếu biết chuyện này, chắc chắn cô sẽ nhanh chóng tìm cách liên lạc với anh, chứ đâu còn tâm trạng mà vô tư ôn chuyện cũ với Hạ Dạ Dương nữa.

Từ lúc tin nhắn của cô được gửi đi, đến khi toàn bộ hành khách vào đến sân bay một cách an toàn, ít nhất phải đến mấy tiếng. Trong khoảng thời gian này, không có tin tức gì, có trời mới biết Từ Tử Sung vượt qua mấy giờ đồng hồ đó như thế nào.

Hạ Mộng Ngư nào còn bực vì Từ Tử Sung giận cô nữa! Cô chỉ hận không thể lập tức quỳ gối nhận lỗi với anh.

“Cô cũng đừng buồn, anh Từ nghĩ thông rồi là ổn thôi. Chắc anh ấy cũng đang cố chịu chứ làm sao mà giận cô mãi được.”

“Tôi biết…”

“Cô nói vài câu mềm dẻo là anh ấy sẽ ổn thôi.”

Hạ Mộng Ngư muốn dỗ Từ Tử Sung, tuy phải xin lỗi, nhưng cũng cần Từ Tử Sung chịu nói chuyện hẳn hoi với cô mới được. Cô hỏi anh chàng vệ sĩ: “Bao lâu nữa thì máy bay cất cánh?”

“Ở bên này phải xin bay trước một ngày, kiểu gì cũng phải mai mới bay được.”

Hạ Mộng Ngư suy nghĩ một lát rồi chắp hai tay lại, ra chiều cầu xin: “Thế thì anh giúp tôi một việc nhé, tôi phải dỗ dành sếp Từ của các anh.”

“Chuyện này… Anh Từ nói, cô chỉ được ở trong cabin, không được làm gì khác.”

“Tôi không đi đâu cả, chỉ ở đây thôi. Nhưng tôi cần anh giúp một chuyện, anh xem, các anh vui vẻ thì bọn tôi mới thoải mái được. Nếu cả chặng đường này anh ấy vẫn cứ lầm lì như thế thì mọi người đều khổ.”

Anh chàng vệ sĩ do dự một lát, cuối cùng vẫn nhận lời Hạ Mộng Ngư.



Từ Tử Sung cố ý để Hạ Mộng Ngư chờ một mình trên máy bay.

Một là vì cô không có hộ chiếu, không ra khỏi sân bay được, hai là vì anh thật sự giận cô. Anh sợ nhìn thấy Hạ Mộng Ngư rồi mình lại không kiềm chế được mà nặng lời với cô, thế nên quyết định để mình bình tĩnh lại rồi mới quay về. Bao nhiêu năm trôi qua, Từ Tử Sung chưa bao giờ có lắm cảm xúc xáo trộn như hôm nay, nhưng cuối cùng anh vẫn tự tiêu hóa hết một bụng lửa giận, xong xuôi, khi tâm trạng anh bình ổn trở lại, anh còn tiện đường mua cho Hạ Mộng Ngư loại rượu và những món ăn cô thích. So với giận Hạ Mộng Ngư, Từ Tử Sung vẫn không nỡ để cô một mình hơn. Anh nghĩ, lát nữa quay về, thái độ của mình phải tốt một chút, hỏi xem cô có sợ không, có bị đau ở đâu không.

Tuy nhiên, lúc lên máy bay, Từ Tử Sung lại không thấy bóng dáng Hạ Mộng Ngư trong cabin. Sắc mặt anh trầm xuống, ngọn lửa giận lại bùng lên. Thế này là muốn anh từ nay về sau phải buộc một sợi xích trên người cô mới được đúng không? Bằng không thì thật sự là chẳng thể quản nổi nữa rồi.

“Cô Hạ đâu?”

Từ Tử Sung đặt rượu và đồ ăn xuống. Đang lúc anh định bảo đám vệ sĩ đi tìm Hạ Mộng Ngư thì mấy người đó lại bỗng dưng lui ra ngoài, không những thế còn đóng cửa cabin lại.

Anh nhíu mày, đương nhiên anh sẽ không nghi ngờ vệ sĩ phản bội mình, dùng đầu ngón chân mà nghĩ thì anh cũng biết chắc chắn con thỏ tinh lại giở trò rồi.

Quả nhiên, anh nhìn thấy một cô nàng tiếp viên hàng không vén rèm bước ra, cô nở nụ cười đầy chuyên nghiệp với anh: “Chào anh Từ, chào mừng anh đến với chuyến bay ngày hôm nay, tôi là Hạ Mộng Ngư, tiếp viên của chuyến bay này, rất hân hạnh được phục vụ anh.”

Từ Tử Sung trầm mặc nhìn Hạ Mộng Ngư.

Hạ Mộng Ngư vẫn mỉm cười, hơi cúi người và chìa tay ra với Từ Tử Sung: “Mời anh ngồi, tôi sẽ phục vụ cho anh.”

Từ Tử Sung đánh giá Hạ Mộng Ngư, ánh mắt đó khiến cô suýt nữa không trụ nổi.

Không phải chứ, sao lại nghiêm túc như vậy? Không lẽ Từ Tử Sung giận đến nỗi không muốn diễn trò với cô ư? Chẳng phải đàn ông đều thích sự quyến rũ của đồng phục sao? Kinh nghiệm của những người đi trước đều là giả à?

Đang lúc Hạ Mộng Ngư định từ bỏ trò vui, ngoan ngoan xin lỗi mong anh tha thứ, thì Từ Tử Sung lại nhếch khóe miệng. Nụ cười của anh mang theo sự nguy hiểm, khiến Hạ Mộng Ngư nổi đầy da gà.

“Được.”, Từ Tử Sung nói: “Vậy thì chờ em phục vụ.”

Từ Tử Sung dùng ánh mắt như con thú hoang nhìn con mồi để nhìn Hạ Mộng Ngư, sau đó anh xoay người đi vào cabin và ngồi xuống.

Đậu má, không hiểu sao Hạ Mộng Ngư lại có cảm giác chuyện bất thành rồi.

Không lẽ cô lại tự đào hố chôn mình?