Em Chỉ Có Thể Thích Anh

Chương 92




Hạ Mộng Ngư đang muốn cắt túi bột mì, trong tay vẫn còn cầm kéo, lại bị Từ Tử Sung giở trò nên bất đắc dĩ nói: “Ơ này, anh đừng có nghịch, em đang cầm kéo đấy, nguy hiểm.”

Nghe Hạ Mộng Ngư nói vậy, quả nhiên Từ Tử Sung buông tay ngay lập tức.

Hạ Mộng Ngư cho rằng Từ Tử Sung sẽ thôi, nhưng không ngờ, cô vừa cắt xong gói bột, vừa cắm kéo trở lại hộp thì anh lại nhào đến.

Đúng là không biết điểm dừng mà…

Hạ Mộng Ngư đang định giáo huấn Từ Tử Sung vài câu thì bỗng cảm thấy có thứ gì đó chọc vào mình…

Sao lại thành ra thế này? Cô đã làm gì mà khiến Từ Tử Sung kích động như vậy?

“Anh đừng có dọa người như vậy chứ…”, Hạ Mộng Ngư đỏ mặt lẩm bẩm.

“Cứ nhìn thấy em là không chịu nổi.”, Từ Tử Sung nói.

Tiếng nói vừa dứt, Từ Tử Sung liền giơ tay kéo cô vào sát người mình. Cơ thể nóng rực hun đốt Hạ Mộng Ngư, anh liếm tai cô, bàn tay kéo cao vạt váy của cô lên rồi vuốt ve làn da trơn mịn của cô, tiếng hít thở ngày càng nặng nề.

“Này, đừng nghịch nữa.”

Hạ Mộng Ngư thử ngăn Từ Tử Sung lại, cứ tiếp tục thế này thì chắc chắn không làm xong bữa sáng mất.

“Nói thật đấy, mau thả em ra, tối lại nói chuyện được không?”

Từ Tử Sung buông cô ra thật, anh lui về sau một bước. Hạ Mộng Ngư đang cảm thấy lạ, sao lần này Từ Tử Sung lại dễ nói chuyện thế này, thì bất chợt cảm thấy thân dưới lành lạnh. Quần lót của cô bị lột xuống, cảm giác ma sát rất nhỏ khiến Hạ Mộng Ngư run lên. Cô nhắm hai mắt, phải chống cả hai tay vào quầy bếp mới đứng vững được.

“Anh dừng lại ngay.”, Hạ Mộng Ngư cắn răng, tiếng thở nặng nề, “Anh còn thế này thì em làm cơm thế nào được?”

Hạ Mộng Ngư nghe thấy tiếng khóa kéo từ phía sau.

“Cứ thế này mà làm.”

Thân dưới của Hạ Mộng Ngư bất thình lình bị lấp đầy, vừa thỏa mãn vừa khát khao, cô không kìm được tiếng rên khe khẽ.

“Không phải muốn làm cơm sao?”, Từ Tử Sung thủ thỉ bên tai Hạ Mộng Ngư, “Làm đi.”

Từ Tử Sung bắt đầu chậm rãi chuyển động. Giọng nói của anh rất trầm, nhưng giọng điệu lại cực kỳ lưu manh.

“Em tiếp tục đi, không cần phải xen vào việc của anh… Ăn em xong, vừa hay có thể ăn bữa sáng em làm.”

Hạ Mộng Ngư muốn thử tiếp tục, nhưng cô vừa đổ bột vào âu thì Từ Tử Sung bỗng húc vào một cú nặng nề, khiến cô thét lên một tiếng, làm đổ nguyên âu bột ra bàn.

Chắc chắn là anh cố ý.

Shit!

Thế này thì còn nấu với nướng cái rắm gì nữa.

Trong lòng Hạ Mộng Ngư ngùn ngụt lửa, lửa giận và lửa dục đan xen khiến cô hận không thể điên cuồng một lần với Từ Tử Sung. Cô đẩy hết nguyên liệu trước mặt ra, hai tay chống lên quầy bếp, nhắm mắt đón nhận Từ Tử Sung.

Bữa sáng này, cô không làm nữa.

“Hả? Sao lại không làm nữa?”, Từ Tử Sung hỏi.

Nghe thấy cái giọng cợt nhả đó của Từ Tử Sung, Hạ Mộng Ngư liền điên lên. Cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Không làm, ai thích làm thì đi mà làm.”

“Thế thì không bằng để anh làm cho.”, Từ Tử Sung nói.

“Anh biết làm đồ ăn?”

“Không biết.”, Từ Tử Sung cúi xuống, hôn bả vai Hạ Mộng Ngư rồi nói: “Nhưng anh biết làm thịt em.”

Từ Tử Sung xoay Hạ Mộng Ngư lại, nhẹ nhàng bế cô đặt lên quầy bếp. Anh mở hai chân cô ra, đứng ở giữa rồi lại một lần nữa đi vào cơ thể cô.

Theo động tác của Từ Tử Sung, bụng dưới của Hạ Mộng Ngư không ngừng phập phồng run rẩy. Ánh mắt cô mơ màng, làn da trắng nõn đỏ hồng lên. Cô nhấc mông phối hợp với Từ Tử Sung, dường như để hòa làm một với anh sâu hơn nữa.

“Muốn nữa không?”, Từ Tử Sung hỏi bằng giọng nghèn nghẹt.

“Muốn.”

Từ Tử Sung gia tốc, động tác càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh. Những ngón tay anh bấu sâu vào da thịt cô, hệt như một con thú hoang bị bỏ đói nửa tháng nắm chặt lấy thức ăn của mình, như thể chỉ muốn hung hăng nghiền nát cô, để có thể nuốt trọn vào bụng.

Trong cơn điên cuồng, Hạ Mộng Ngư hoàn toàn quên hết mọi sự, cô duỗi tay ra, không cẩn thận làm đổ túi bột đang để bên cạnh. Trong nháy mắt, thứ bột trắng xóa văng ra tung tóe, dưới ánh mặt trời xuyên vào căn bếp, những mạt bụi bay lên như những đốm tro tàn ngày tận thế.

Buổi sáng tĩnh lặng, trong căn bếp chỉ còn tiếng thân thể va chạm.

Thân thể kết hợp, giao hòa theo cách vừa ướt át vừa dấp dính.

Bột mì dính lên tóc, lên lông mày, lên da của hai người, bụi trắng tung bay như một làn sương mù giăng kín không gian, khiến cảnh tượng hoan ái của họ trở nên mông lung, mơ hồ đến lạ.

Cái cảm giác si mê này khiến họ chìm đắm, không cách nào kiềm chế được.

Cả người Hạ Mộng Ngư như bị hút cạn sức, cô nằm rạp trên quầy bếp. Theo từng động tác của Từ Tử Sung, mồ hôi của anh nhỏ xuống người cô, hòa lẫn với đám bột mì, khiến cơ thể họ càng trở nên nhớp nháp.

Động tác của Từ Tử Sung thoáng chậm lại. Hạ Mộng Ngư còn tưởng có thể lấy lại nhịp thở, ai dè anh cúi đầu, hôn ghì lấy môi cô.

Nụ hôn của Từ Tử Sung triền miên, mạnh mẽ, khiến Hạ Mộng Ngư hụt hơi, nhưng rời khỏi bờ môi anh, cô lại càng cảm thấy khó thở. Hạ Mộng Ngư vươn tay, choàng lấy cổ anh để nụ hôn thêm sâu.

Từ Tử Sung tóm lấy hai chân Hạ Mộng Ngư, bỗng nhiên ôm cô dậy.

“Mình đi.”, Từ Tử Sung nói.

Hạ Mộng Ngư ôm cổ Từ Tử Sung, vừa thở hổn hển vừa nhìn anh, “Đi đâu?”

Thân dưới còn đang kết hợp, cảm giác mãnh liệt như thế này, đúng là trước nay chưa từng có.

“Lên nhà tắm trên tầng.”, Từ Tử Sung nói.

Vào đến nhà tắm, Hạ Mộng Ngư gần như kiệt sức. Cô dựa vào góc tường, say mê nhìn Từ Tử Sung.

Quần áo đều bị nước dội ướt, rốt cuộc Từ Tử Sung cũng cởi nốt đống quần áo dư thừa, cởi bỏ đồng hồ quăng ra ngoài, sau đó đóng sầm cánh cửa thủy tinh trong phòng tắm lại. Anh đứng nhìn cô, hệt như vị chúa tể của sinh mệnh cô vậy.

Đôi mắt long lanh của Hạ Mộng Ngư nhìn vào ánh mắt sắc bén của Từ Tử Sung, nhìn sống mũi cao, bả vai rộng lớn, cơ bụng săn chắc, cặp mông căng tròn, chỉ cảm thấy cả cơ thể này hoàn mỹ không một chút khuyết điểm. Dường như đây là hình tượng hoàn hảo mà Thượng đế đã tạo ra, gợi cảm, hoang dã, chỉ nhìn một cái thôi đã khiến người ta bị giày vò bởi dục cảm.

“Anh đến đây, mau.”, Hạ Mộng Ngư cắn môi nói.

Từ Tử Sung cong khóe miệng, nụ cười đến gian tà.

“Sốt ruột à?”, bỗng Từ Tử Sung quỳ gối xuống đất, tách hai chân Hạ Mộng Ngư ra rồi nói: “Đến ngay đây.”

Hạ Mộng Ngư mơ màng nhìn Từ Tử Sung quỳ gối dưới chân mình, cuối cùng cô đã biết vì sao nhiều người đàn ông lại thích phụ nữ làm như vậy cho họ rồi. Cái cảm giác toàn tâm toàn ý bái phục đan xen cùng cảm giác kích thích khiến tinh thần và dục vọng đồng thời được thỏa mãn cực kỳ.

Một Từ Tử Sung vĩ đại như vậy, giờ lại quỳ gối trước cô. Cởi bỏ hết những lớp ngụy trang, cởi bỏ một thân âu phục và đồng hồ cao cấp, cởi bỏ cả sự tôn nghiêm, chỉ vì để cho cô toàn bộ tình yêu mãnh liệt của anh.



Vòi hoa sen xối nước trên hai người, rửa trôi đi cái nhớp nháp ban nãy. Hơi nước bốc lên, xuyên qua tấm cửa kính bám đầy sương mù, chỉ thấy mơ hồ hai cơ thể đang kết hợp một cách mãnh liệt. Một đôi bàn tay trắng nõn chống lên tấm kính, ngay sau đó, một đôi bàn tay khác cũng lao tới, cùng bàn tay kia mười ngón đan xen. Thân thể mềm mại của người con gái bị ấn vào tấm kính, sau đó, cô bị lật lại, hai chân bị nâng lên, tiếp tục màn va chạm kịch liệt.

Rất lâu sau đó, khi tiếng rên trầm khàn cùng tiếng thét cao vút đồng thời vang lên, hai người mới kết thúc trận chiến đầy si mê này…

Lúc họ xuống lầu, những người ra ngoài mua đồ khi nãy đều đã về. Căn bếp bị họ bầy bừa ra cũng đã được người giúp việc dọn dẹp sạch sẽ. Hạ Mộng Ngư liếc Từ Tử Sung một cái, xấu hổ cúi đầu, chỉ còn biết giả vờ điềm tĩnh đi vào, kiểm tra đống nguyên liệu họ vừa mua về.

Mọi người đều đã trưởng thành, mấy người từ ngoài về nhìn thấy cảnh tượng căn bếp chắc chắn đều biết đã xảy ra chuyện gì. Hạ Mộng Ngư cảm thấy, chỉ là mọi người giả vờ không biết mà thôi.

Không hổ là cấp dưới của Từ Tử Sung, ai nấy đều biết diễn.

..

Có lẽ vì mới sáng sớm đã được thỏa mãn, Từ Tử Sung trông rất khoan khoái, vừa ngồi uống cà phê vừa xem báo cáo của hôm nay.

Nguyên liệu đã có, Hạ Mộng Ngư liền bắt đầu làm bữa sáng. Có điều, lúc cắt một gói bột mì, cô lại bất giác nghĩ đến cảnh tượng ban nãy. Cô đỏ mặt liếc trộm Từ Tử Sung, vừa hay Từ Tử Sung cũng đang nhìn cô.

Từ Tử Sung nhếch khóe miệng, sau đó tươi cười tiếp tục đọc báo cáo.

Cảnh tượng này lọt vào mắt trợ lý và thư ký của anh. Hai người đàn ông liếc nhau, cùng nhướng mày, trao đổi ánh mắt. Sao anh Từ lại bỗng trở nên dịu dàng như vậy? Hơn nữa không làm gì cũng cười, quả thật là thay đổi hoàn toàn. Đi theo anh năm sáu năm nay, tính tổng số nụ cười của anh thì chưa chắc đã nhiều bằng số lần anh cười trong mấy ngày vừa qua.

Hạ Mộng Ngư làm xong bữa sáng liền gọi mọi người cùng ăn.

Đám cấp dưới nhìn về phía Từ Tử Sung, như thể đang đợi anh hạ lệnh. Lẽ ra họ nên từ chối thẳng, dù sao thì cũng là cấp trên với cấp dưới, không thích hợp để cùng ăn. Nhưng lúc Hạ Mộng Ngư nấu ăn, cái mùi thơm đó khiến mọi người đều không thể nhịn nổi, thế nên đúng là họ muốn ở lại thật.

“Các anh nhìn anh ấy làm gì? Là tôi mời các anh ăn. Kệ anh ấy đi, sang đây ngồi này…”, Hạ Mộng Ngư xếp đồ ăn lên bàn, sau đó lại nói với mấy người đang đứng đực ra, “Tôi làm đồ ăn cho mười người đấy, ăn không hết được, lại đây cùng ăn đi.”

Mọi người vẫn không dám ngồi, vì anh Từ là người không ưa náo nhiệt, không thích ăn cùng người khác, ngay cả những lần xã giao cũng đều chỉ là những bữa ăn nhỏ, chắc chắn anh không muốn cùng ăn. Hơn nữa, tuy mọi người biết anh Từ rất chiều chuộng cô Hạ, nhưng suy cho cùng thì họ mới tiếp xúc được vài ngày, mọi người vẫn chưa nghiên cứu được sự bao dung của anh Từ với cô ấy đã đạt đến độ nào rồi. Liệu có thể đến mức, cô Hạ nói gì thì là thế ấy, không cần chờ anh Từ chỉ thị?

“Ngây ra làm gì?”, Từ Tử Sung lạnh lùng nói: “Không nghe thấy cô Hạ nói gì sao?”

Mọi người giật mình, đồng loạt ngồi xuống.

Quả nhiên vẫn là cô Hạ quyết định…

Ăn xong bữa brunch* này, mọi người đều khen tay nghề của Hạ Mộng Ngư không dứt.

*Bữa lửng giữa bữa sáng và bữa trưa

Không có gì khiến Hạ Mộng Ngư cảm thấy thỏa mãn hơn việc nấu ăn xong được mọi người khen ngợi. Cô đứng dậy, đang định thu dọn bát đĩa thì bị Từ Tử Sung ngăn lại.

“Không cần, em nghỉ một lát đi, để giúp việc dọn được rồi.”, Từ Tử Sung nhìn đồng hồ rồi nói: “Cũng gần đến giờ anh hẹn, chắc là người kia cũng đến rồi.”

“Hẹn gì? Ai cơ?”

Từ Tử Sung chỉ cười chứ không nói gì, sau đó lái xe đưa Hạ Mộng Ngư vào nội thành.



Một lát sau, Hạ Mộng Ngư đã có mặt trước cửa một tiệm áo cưới nổi tiếng thế giới.

Nếu một người con gái mơ mộng đến lễ cưới của mình, thì nhất định trong mơ, cô ấy phải mặc áo cưới của nhà thiết kế này.

“Biết trước thế này thì sáng em đã không ăn nhiều như vậy!”

Nhà thiết kế này tuyệt đối không chạy theo cô dâu, mà yêu cầu cô dâu phải theo mình, thế nên béo lên một chút cũng không được.

“Nhà thiết kế sắp đến rồi, em có thể nói suy nghĩ của em với cô ấy, anh sẽ không vào cùng em đâu. Không phải người ta hay bảo, chú rể mà nhìn thấy cô dâu mặc áo cưới trước hôn lễ thì không may mắn sao!”

Hạ Mộng Ngư nhíu mày hỏi: “Anh trở nên mê tín từ khi nào đấy?”

“Từ sau khi quen em.”

Hạ Mộng Ngư câm nín, đúng là cô rất mê tín.

“Thế em một mình chọn à?”

“Đương nhiên là có người chọn cùng em rồi.”

“Ai?”

“Em cứ vào sẽ biết.”

Hạ Mộng Ngư đành căng thẳng đi vào tiệm áo cưới, sau đó, theo nhân viên của tiệm đi lên tầng hai.

Căn phòng này rất lớn, có một bậc cao để thử áo cưới, ba mặt xung quanh đều là gương. Bên cạnh đã treo sẵn mấy chục bộ áo cưới.

Trên sô pha, một cô gái với đôi chân dài miên man đang ngồi nghịch điện thoại giết thời gian, vừa nghịch vừa nhâm nhi ly champagne, có điều, cô ấy cúi đầu nên không nhìn rõ gương mặt.

Hạ Mộng Ngư nhíu mày, ai đây nhỉ, ăn diện đâu ra đấy, phong cách rất giống cô.

Cô đi vào, nghe thấy tiếng bước chân, cô gái kia ngẩng đầu lên.

Hai cô nàng nhìn nhau, cả căn phòng tĩnh lặng trong ba giây, sau đó lập tức vang lên tiếng hét ầm ĩ của cả hai.

“A a a, Hạ Mộng Ngư!”

“Từ Tang!”