Em Chỉ Có Thể Thích Anh

Chương 86




“Trong lúc huấn luyện đương nhiên sẽ có người chết, chỉ cần một phần ba số người sống sót là đủ rồi… Tự nhiên vẫn luôn thế, chỉ có xã hội loài người mới khác… Thích ứng thì sống sót, không thích ứng thì bị đào thải… Làm bất cứ chuyện gì thì quan trọng nhất là phải có tính tích cực. Không có tính tích cực thì không thể trở thành người giỏi nhất. Mà cái gì mới có tính tích cực nhất? Chính là khát vọng được sống…”

“Những cuộc đấu ở bên ngoài quá buồn cười. Quyền thủ có quy tắc, trọng tài và huấn luyện viên bảo vệ, nếu không trụ được thì hoàn toàn có thể từ bỏ, một quyền thủ như vậy làm sao có thể tập trung vào chiến đấu và huấn luyện được?…Một con báo hoang không thể biết được liệu ngày mai nó có con mồi hay không. Nếu không có, nó sẽ đói, thậm chí là chết. Chỉ như vậy, nó mới có thể có được tinh lực cao nhất. Quyền thủ cũng thế, chỉ khi bị cái chết đe dọa thì mới phát huy được tiềm lực lớn nhất… Đương nhiên, trong số đó, sẽ có người đánh mất tinh thần, nhưng cũng có người có thể sống sót, một khi đã sống sót, những người ở thế giới hoàn toàn không thể đánh bại được người đó.”



“Đừng coi thường khả năng tiềm ẩn của con người. Con người có thể sinh tồn trong cùng môi trường với sói dữ, rắn độc; trong cơn động đất, có người đẩy được cả tảng đá to. Vì sao? Vì gần như trong cảnh tuyệt vọng, con người mới có thể bộc phát ra khả năng tiềm ẩn, thế nên hoàn toàn có thể làm được những việc đó.”

Trong trại huấn luyện, mỗi ngày trôi qua đều có người chết.

Quyền thủ tài năng thật sự sẽ không đến nơi này. Người đến đây đều đã rơi vào cảnh đường cùng, có quyền thủ, có người luyện võ, có cả những tên chuyên đánh đấm nơi đầu đường xó chợ. Nơi này như một hi vọng cuối cùng cho những con người ấy. Nhưng đến đây rồi thì lại cảm nhận được nỗi tuyệt vọng còn khốn cùng hơn.

Mọi phương tiện liên lạc với bên ngoài đều bị tịch thu, ngày ngày phải trải qua những bài huấn luyện thể chất vượt quá sức chịu đựng của con người. Xung quanh trại huấn luyện có hàng rào điện, địa lôi, còn có bảo vệ được trang bị súng luôn trong trạng thái đã lên nòng, khiến người ở trong muốn trốn mà không được, chỉ có thể vật lộn cùng đám chó săn đói khát.

Người chết hoặc người bị thương đến mức khó có thể chữa khỏi đều được đem đi chôn một cách qua loa, dù sao những người đã vào đây rồi đều không còn ý nghĩa gì với thế giới bên ngoài, sẽ chẳng có ai đi tìm họ cả.

Mọi người đều cho rằng, ánh sáng của nhân tính có thể đánh tan được sự tối tăm, nhưng trên thực tế, trong cảnh tuyệt vọng, nhân tính hoàn toàn vô dụng, nó chỉ biết cách nhanh chóng đánh sập bạn.

Bởi thú hoang chỉ biết được cảm giác đau đớn, chứ không hiểu được nỗi đau khổ. Còn bạn có nhân tính, bạn biết thế nào là đau khổ, thế nên, bạn sẽ bị nỗi đau khổ tra tấn đêm ngày, và khi ấy, nỗi tuyệt vọng sẽ nhân lúc ý chí của bạn yếu đuối nhất xông vào cắn nuốt bạn, hủy diệt bạn.

Có người chết, có người vì sống sót mà từ bỏ nhân tính, hoàn toàn hóa thân thành một con thú hoang không cảm xúc.

Cũng có nhiều lúc Từ Tử Sung muốn từ bỏ chút nhân tính kia, trong cái thế giới chỉ toàn kẻ điên này, dường như chỉ trở nên điên cuồng mới có thể may mắn tồn tại.

Những lúc ấy, anh đều lấy một tấm ảnh dưới gối ra xem. Trong ảnh là một cô gái với mái tóc ngắn ngủn, đôi môi nở nụ cười đáng yêu. Rõ ràng là giả vờ cười nhưng vẫn sống động, dễ thương, hệt như một con thú cưng của đám trẻ.

Sinh động, tràn đầy sức sống.

Kiên định mà lại dịu dàng.

Như một tia sáng le lói hắt ra từ tảng đá, tia sáng ấy cứu vớt Từ Tử Sung khỏi lạc trong cơn tuyệt vọng. Nghĩ đến một lúc nào đó trong đời này còn có thể gặp được cô, anh lại buộc mình không được thay đổi.

Tuy anh đã không còn là anh trọn vẹn, nhưng Từ Tử Sung vẫn hi vọng có thể vì cô mà giữ lại một phần con người mình.



“Cậu muốn trở thành người như thế nào?”

Mười tám tuổi, Từ Tử Sung hỏi Hạ Mộng Ngư.

Ánh mắt của cô rất sáng, cô tủm tỉm cười, “Mình ấy à… Mình muốn là chính mình.”

Trở thành chính con người mình, một kết quả của vô số những chọn lựa chồng chéo nhau do sự xoay vần của vận mệnh.

Cô nói cô muốn làm một người có thể nắm chắc vận mệnh của chính mình, làm một người dám chọn lựa, cũng dám chấp nhận kết quả.



“Từ Tử Sung, cậu có biết trên đời này có gì đau khổ hơn không được thấu hiểu không?… Chính là cậu không hiểu chính mình.”

Cô vẫn ở tương lai chờ anh, cuộc đời của cô đã bắt đầu, cô đang trở thành người như cô muốn. Sao anh có thể ở đây và nhanh chóng đánh mất chính mình như thế?

Ở cái xứ lạnh lẽo Siberia, Hạ Mộng Ngư vẫn luôn là ánh sáng chiếu rọi cuộc đời Từ Tử Sung. Vậy nên, khi đám quyền thủ xăm mình, Từ Tử Sung đã lấy hình của Hạ Mộng Ngư xăm lên lưng.

Năm thứ hai ở trại huấn luyện, anh có một cái tên mới, không còn là Từ Tử Sung, không phải Pan, mà là thủy quái Makara*.

*Một sinh vật trong văn hóa Hindu



Từ Tử Sung được đánh giá là một quyền thủ thiên bẩm, nhưng không vì thế huấn luyện viên khoan dung với anh, mà ngược lại là càng tàn nhẫn hơn.

Huấn luyện viên hay nhốt anh vào lồng sắt với một con hổ, yêu cầu trong ba mươi phút không được bị thương; hoặc thả một con thú hoang vào phòng anh mà không báo trước, chỉ vì để anh nâng cao khả năng cảnh giác, để anh có thể tung ra phản ứng nhanh nhất dù chỉ có một làn gió nhẹ thổi qua.

Những quyền thủ phạm phải sai lầm ở đây chỉ có hai sự lựa chọn, một là bị giam trong lồng sắt với gấu đen một tiếng đồng hồ, hai là tập kích “Makara”.

Ngay từ đầu, những người đó đều chọn sẽ ra tay với Từ Tử Sung, nhân lúc khuya khoắt lẻn vào phòng anh để giết anh.

Sẽ chẳng có ai nương tay với Từ Tử Sung, vì mặc dù hiện giờ là bạn học, nhưng về sau không biết có gặp nhau trên sàn đấu của giới chợ đen hay không, một đối thủ như vậy, chết sớm một chút cũng tốt.

Chính trong hoàn cảnh đó, Từ Tử Sung đã rèn được khả năng phản ứng cực kỳ nhạy bén, chỉ một làn gió thổi qua cũng có thể khiến anh bừng tỉnh.



“Nói cho cùng thì vẫn phải cảm ơn bố anh.”, ánh mắt Từ Tử Sung tối lại, anh nhếch khóe miệng, để lộ một nụ cười đầy châm chọc, rồi anh nói với Hạ Mộng Ngư: “Hồi còn nhỏ, ông ấy thường xuyên về nhà trong tình trạng say khướt, tâm trạng không tốt là sẽ rút thắt lưng đánh người. Sau này anh rèn được một khả năng, hễ nghe thấy tiếng khóa cửa là sẽ tỉnh ngay lập tức, sau đó nhanh chóng chạy trốn, vậy mới có thể thoát được một kiếp nạn.”

Hạ Mộng Ngư nhớ hồi còn học cấp Ba, mặc dù Từ Tử Sung ngủ rất say, nhưng chỉ cần một động tác nhỏ của cô cũng làm anh tỉnh giấc. Khi ấy cô vẫn luôn cảm thấy kỳ lạ, tại sao anh lại phản ứng nhanh đến vậy, tại sao mỗi lần anh tỉnh dậy thì đều không giống người khác, không phải là vẻ mặt mơ màng, mà là một vẻ cảnh giác đầy sắc bén.

“Không ngờ khả năng trốn bố hồi bé lại cứu anh rất nhiều lần.”

Giọng nói của Từ Tử Sung rất bình tĩnh, nhưng khi lọt vào tai Hạ Mộng Ngư thì lại như tiếng sét, rạch toang một đường trong lòng cô.



Sau này, không còn ai dám chọn đi tập kích Từ Tử Sung nữa, mọi người đều chọn vào chiến đấu với gấu đen.

Hai năm sau, những quyền thủ còn sống sót đều bị đưa đến những thị trường đen tối của thế giới quyền anh. Quyền thủ của trại huấn luyện Siberia, bất kể là đi đâu thì cũng đều khiến người ta sợ mất mật.

Từ Tử Sung là quyền thủ ưu tú nhất nên được đến Mĩ.

Ở đó, anh phải thi đấu cho trại huấn luyện hai năm, tiền thưởng phân chia năm mươi – năm mươi.

Tuy rằng số tiền thưởng lúc thi đấu chuyên nghiệp đã khá nhiều, đủ để một người bình thường phải suýt xoa, nhưng nếu so với thị trường đen tối kia thì vẫn thua xa. Cũng giống như một tảng băng trôi, phần nhìn thấy được chỉ là một phần rất nhỏ, còn phần chôn giấu dưới mặt nước biển mới khổng lồ đến đáng sợ. Đặc biệt là ở Mĩ, khi mà những khoản tiền thưởng cao nhất của thế giới ngầm đều từ đây mà ra.

Trong những cuộc cá độ ngầm, lợi nhuận đều cao ngất ngưởng.

Ở đây không có quy tắc, không có trọng tài, cũng không có chỗ thoát thân.

Chỉ có một sàn đấu là một lồng sắt quây kín năm mặt.

Không có lối thoát, quyền thủ chỉ có một suy nghĩ là nhanh chóng đánh gục đối phương.

Mọi người đều có thể xả hết những phần tàn bạo giấu sâu trong lòng mình ở nơi này, bất kể là người xem hay quyền thủ, đều là những kẻ điên khát máu, kẻ muốn được xem cảnh chiến đấu tàn bạo, kẻ muốn được thắng cuộc.

Tuy rằng kiếm được khoản tiền thưởng mà người bình thường khó có được, nhưng những quyền thủ đã vào đây rồi thì khó mà có cái kết yên ổn. Giống như những con bạc đầy máu ăn thua, thua thì muốn gỡ, thắng lại cảm thấy chắc chắn mình có thể thắng tiếp. Nếu không phải vì muốn kiếm tiền, thì chỉ có thể là những kẻ đơn thuần muốn hưởng thụ niềm vui giết chóc. Chỉ có một bộ phận cực nhỏ là có thể thu tay đúng lúc, tự tạo cho mình một cái kết yên ổn.

Tuyệt đại đa số quyền thủ đến cuối cùng đều vĩnh viễn nằm gục trên sàn đấu.

Ở đây, Từ Tử Sung một lần nữa trở thành quyền vương. “Thủy quái Makara” trở thành một cái tên khiến mọi quyền thủ đều run sợ.

Bình tĩnh âm trầm, một đòn mất mạng.

Anh cực giỏi quan sát, vô cùng mẫn cảm với những thay đổi cảm xúc dù cực nhỏ của đối phương. Thế nên, trên sàn đấu, anh luôn có thể đoán trước được hướng di chuyển của đối phương. Hơn nữa, anh giỏi che giấu cảm xúc, vì thế chẳng có đối thủ nào có thể đoán được hướng đi của anh, lần nào cũng như đang đấu với một đối thủ xa lạ.

Hai năm sau, “Thủy quái Makara” để lại một huyền thoại bất bại trong thế giới quyền anh ngầm, rồi bỗng một ngày, huyền thoại ấy bất ngờ rút lui. Có người khuyên Từ Tử Sung tiếp tục, hai năm thi đấu được chia một nửa số tiền, tuy rằng chỗ tiền đó đã đủ để sống xa hoa cả đời, nhưng chẳng ai lại thỏa mãn với tiền bạc cả. Suy cho cùng thì dục vọng và tham vọng lúc nào cũng là vô biên.

Có người khuyên anh đánh thêm một năm nữa, tiền thưởng của cả một năm này đều sẽ thuộc về anh. Nhưng Từ Tử Sung không hề bị dụ dỗ, anh từ chối không chút do dự.

Trại huấn luyện vốn chỉ ký hợp đồng hai năm với anh. Đối với họ, lúc này anh rời đi cũng không phải chuyện xấu, ngược lại, để cho những quyền thủ mới có nhiều cơ hội hơn, thế nên họ không giữ Từ Tử Sung nữa. Có điều, ông chủ đứng đằng sau trại huấn luyện vẫn cảm thấy nuối tiếc vì Từ Tử Sung từ giã sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, vì thế cố hẹn anh đến nói chuyện một lần.

“Tôi phải đi tìm một người.”, Từ Tử Sung nói: “Cô ấy đã đợi tôi bốn năm rồi.”

“Cậu phải biết rằng, người như chúng ta không thể sống cuộc sống bình thường… Vợ ư?”, ông ta gật gù nói: “Người nhà vẫn mãi là quan trọng nhất, người không chăm sóc người nhà, căn bản không được coi là đàn ông.”

Cuối cùng, vì chuyện này mà Từ Tử Sung lại trở thành bạn với ông chủ lớn đứng sau trại huấn luyện. Cho đến bây giờ, hai người vẫn duy trì mối quan hệ tốt đẹp.

Suốt bốn năm qua đi, rốt cuộc Từ Tử Sung cũng có thể đến Pháp tìm Hạ Mộng Ngư.



“Nhưng tại sao anh không đến tìm em?”, Hạ Mộng Ngư nghi hoặc nói: “Em đợi năm năm mà vẫn không thấy anh đâu.”