Lễ khai giảng kết thúc, cả đám học sinh lại ủ rũ quay về lớp. Điều đáng ăn mừng duy nhất có lẽ là thời gian của buổi lễ tương đối dài nên chiếm vào giờ học hơn mười phút.
Có điều, lúc về đến lớp, nhìn thấy thầy giáo dạy Toán đứng trên bục giảng, cảm giác may mắn lại biến thành nỗi tuyệt vọng.
Toi rồi, lại phải học quá giờ.
Cả lớp chết lặng, tiết đầu tiên sau lễ khai giảng lại là Toán, mà lại còn là hai tiết liền tù tì không nghỉ, còn có điều gì đáng tuyệt vọng hơn điều này không?
Hạ Mộng Ngư về lớp muộn hơn mọi người, lúc cô về thì thầy giáo dạy Toán đã bắt đầu giảng bài.
Nhìn thấy Hạ Mộng Ngư, trên gương mặt của thầy Toán lại hiện lên nụ cười đúng tiêu chí bà tám của thầy.
“Hạ Mộng Ngư, em đúng là khá ghê đấy, hôm nay phát biểu dõng dạc, truyền cảm quá, không hổ danh học trò ngoan chỉ một lòng học tập.”
Mẹ!
Hạ Mộng Ngư thầm chửi trong lòng, xem ra hôm thứ Sáu thầy có đi dạy.
Ông thầy này không hổ là giáo viên lắm chuyện nhất trường, nghe nói bình thường ông ấy thích nhất là hỏi thăm xem học sinh nào yêu sớm, yêu ở đâu, đã có ai chia tay chưa. Thật không ngờ, thầy từng ấy tuổi rồi mà tâm hồn vẫn như đứa con gái mới lớn vậy.
Cả lớp không nhịn được cười, biết ngay là thầy đang trêu vụ của Hạ Mộng Ngư với Hạ Dạ Dương đây mà. Tất cả đều háo hức nhìn về phía Hạ Mộng Ngư vẫn đang đứng đực ra ngoài cửa.
Đời học sinh Mười hai, chẳng mấy khi có được tiết mục giải trí hay như vậy.
“Thôi được rồi, vào học nhanh đi, học trò ngoan chỉ một lòng học tập của chúng ta.”
Hạ Mộng Ngư vội cúi đầu đi như bay về chỗ ngồi dưới ánh nhìn chăm chú của cả lớp.
Vì chưa đổi chỗ ngồi nên hiện giờ cả lớp vẫn bốn người ngồi một dãy bàn. Nhìn thấy Từ Tử Sung ở bên cạnh, Hạ Mộng Ngư không kiểm soát được trái tim đập thùm thụp, gương mặt cũng bất giác đỏ lên.
“Ôi chao, Hạ Mộng Ngư còn đỏ mặt nữa kìa, ha ha.”, thầy Toán lại nói.
Hạ Mộng Ngư cứng đờ người.
Xem ra thầy Toán vẫn cứ nhìn cô chằm chằm, thế nên mới tưởng là cô đỏ mặt vì bị thầy trêu.
“Không sao, con gái tuổi này có người theo đuổi là chuyện bình thường.”
Cả lớp lại cười ầm lên. Hạ Mộng Ngư muốn chết quách đi cho rồi, mấy người này đừng có trêu cô với Hạ Dạ Dương nữa có được không!
Hạ Mộng Ngư lập tức nhìn về phía Từ Tử Sung, cậu vẫn nhìn vào sách giáo khoa, không một chút cảm xúc. Càng là như vậy, Hạ Mộng Ngư lại càng hoảng.
Cưng à, đừng nghĩ nhiều nhé!
…
Vì sau khi chính thức khai giảng thì không có giờ nghỉ nhiều, giữa mỗi tiết cũng chỉ có mười phút, vừa nãy thầy Toán còn không cho nghỉ sau tiết một, vì vậy, tiết hai vừa kết thúc là cả lớp đều ùa ra ngoài, hoặc là nhà vệ sinh, hoặc là quầy bán đồ ăn vặt.
Từ Tử Sung cũng bị Mạnh Huy vội vàng lôi đi, thậm chí còn không quay đầu lại nhìn Hạ Mộng Ngư lấy một cái.
Hạ Mộng Ngư ý thức được rằng cả buổi sáng nay cô và Từ Tử Sung không nói chuyện, mà không chỉ không nói chuyện, Từ Tử Sung còn chẳng nhìn cô lấy một lần. Thế này không phải đang có tâm sự thì là gì?
Sốt ruột thật.
“Mày với Từ Tử Sung cãi nhau à?”, Phạm Tiểu Kiều hỏi.
“Không…”, Hạ Mộng Ngư chống đầu nhìn Từ Tử Sung đi ra khỏi phòng học, một tay gõ bàn, cau mày suy tư. Cô hỏi Phạm Tiểu Kiều: “Mày nói xem có phải đã cho cậu ấy quá nhiều không gian rồi nên giờ cậu ấy chạy mất không?”
“Tao thấy không phải đâu.”, Phạm Tiểu Kiều bày ra vẻ mặt đắc ý, “Tao biết vì sao Từ Tử Sung không để ý đến mày đấy.”
“Vì sao?”
Phạm Tiểu Kiều ghé vào gần Hạ Mộng Ngư rồi nhỏ giọng nói: “Đây là tao nghe Mạnh Huy nói đấy nhé. Sáng nay Từ Tử Sung nghe hai đứa con gái buôn về mày cả Hạ Dạ Dương, sau đấy cứ im mãi thôi.”
“Buôn thế nào?”
Phạm Tiểu Kiều kể lại với Hạ Mộng Ngư một lần, trong nháy mắt, Hạ Mộng Ngư đã hiểu.
Mẹ nó chứ, đúng là khó đề phòng. Không hiểu ở đâu tự dưng lại nhảy ra hai con điên nói luyên tha luyên thuyên, báo hại cô. Bản thân Từ Tử Sung vốn đã nhiều tâm sự, vậy mà lại nói cô với Hạ Dạ Dương xứng đôi, thế không phải sẽ làm cho Từ Tử Sung muốn rút lui hay sao?
“Mày định thế nào?”, Phạm Tiểu Kiều hỏi Hạ Mộng Ngư: “Tao cảm thấy Sung ca đối với mày hơi có chút tự ti, rất chi là do dự…”
“Không sao, tao biết phải làm gì rồi…”
Hạ quyết tâm xong, Hạ Mộng Ngư liền lấy sách huấn luyện thể chất ra đọc tiếp. Có điều lần này cô đã bọc bìa của quyển sách khác ra ngoài, lại còn đặc biệt lên Taobao đặt mua nữa. Cô không muốn để Từ Tử Sung nhìn thấy mình đang đọc loại sách này, đỡ cho cậu lại cảm thấy áp lực.
Lúc Từ Tử Sung quay về thì nhìn thấy Hạ Mộng Ngư đang cúi đầu chăm chú đọc một quyển sách tên là Nỗ lực học tập, vận mệnh nở hoa.
Cậu nhíu mày. Con thỏ tinh này lại đang làm cái quái gì vậy?
Từ Tử Sung không quấy rầy Hạ Mộng Ngư đọc sách mà gục xuống bàn ngủ bù. Cậu nhẩm tính, hôm nay đúng là ngày cậu và Hạ Mộng Ngư phải trực nhật, có gì để tối nói.
Thế nhưng, Hạ Mộng Ngư nhìn vào gáy Từ Tử Sung, trong lòng đầy lo lắng bất an. Mẹ kiếp, vịt tới tay rồi, tuyệt đối đừng bay đi đấy nhé.
…
Giờ nghỉ giữa trưa ngắn ngủi, mọi người không thể rảnh rang như lúc còn đang học hè, mà ai nấy đều phải tranh thủ từng giây từng phút để ăn cơm, sau đó chạy nhanh về lớp.
Bình thường cứ giữa trưa sẽ có giờ phát loa truyền thanh. Gần như lớp nào cũng tắt loa đi, vì nhà trường chỉ cho phép phát nhạc nhẹ và nhạc cổ điển, ai nghe cũng cảm thấy buồn chán.
Có điều, hôm nay không biết ai đã bật loa lên.
Từ Tử Sung vốn đang gục xuống bàn thì bỗng ngẩng đầu rồi nhíu mày. Cậu không thích nghe loa truyền thanh, ồn ào.
“Ai bật loa đấy, để yên cho Sung ca nhà tao ngủ!”, một cậu bạn trong lớp nói.
Từ sự kiện đánh hội đồng lần trước, Từ Tử Sung thể hiện sức mạnh của mình, cả lớp đều gọi cậu là Sung ca. Trước giờ cậu không hề yêu cầu làm đại ca, nhưng cả lớp cứ tự động tôn cậu lên thành đại ca của cả A14.
“Hạ Mộng Ngư bật.”, hoa khôi của lớp nói.
Hạ Mộng Ngư còn đang ăn gì đó, suýt chút nữa thì sặc.
Cô nàng này đúng là chú ý đến nhất cử nhất động của cô rồi.
Hoa khôi vốn định gây khó dễ cho Hạ Mộng Ngư, không ngờ cậu bạn kia vừa nghe nói là Hạ Mộng Ngư bật thì lập tức im bặt.
Nếu Từ Tử Sung là đại ca của lớp, thì sau sự kiện đó, Hạ Mộng Ngư cũng trở thành đại tỷ trong lòng mọi người, cũng là một phần tử không thể đắc tội.
Đắc tội với Từ Tử Sung có thể sẽ bị đánh, còn đắc tội với Hạ Mộng Ngư, có thể sẽ chết mà không hiểu vì sao.
“Thế nghe một chút đi, thỉnh thoảng nghe nhạc cũng tốt, nhạc cổ điển nuôi dưỡng cảm xúc mà.”, cậu bạn kia cười hi hi, chai mặt nói.
Còn năm phút nữa là hết giờ truyền thanh, Hạ Mộng Ngư nhìn đồng hồ.
Quả nhiên, đúng lúc này, phong cách âm nhạc bỗng nhiên thay đổi.
“Mẹ, sao dạo này hay có sự cố truyền thanh thế nhở?”, chẳng biết là ai nói.
Cả nhà ngẩng đầu nhìn vào cái loa, tất cả đều có vẻ kinh ngạc.
Qua hai năm cấp ba, đây là lần đầu tiên họ được nghe nhạc thịnh hành trong giờ truyền thanh.
Giọng hát này là của ca sĩ chính trong nhóm Queen, Freddie Mercury.
Phạm Tiểu Kiều lập tức nhìn về phía Hạ Mộng Ngư, vì cô nàng biết đây là ca khúc mà Hạ Mộng Ngư thích nhất.
…
You had to kill the conversation.
You always had the upper hand.
Got caught in love and stepped in sinking sand.
You had to go and ruin all our plans.
…
Hạ Mộng Ngư cảm giác Từ Tử Sung đang nhìn về phía mình, đây là lần đầu tiên trong ngày hôm nay cậu thèm ngó tới cô. Cô không quay đầu, chỉ yên lặng thu dọn bàn, rồi lại căng thẳng lôi sách ra.
Packed your bags and you’re leaving home
Got a one-way ticket and you’re all set to go
But we have one more day together, so
Love me like there’s no tomorrow
Trong nháy mắt, cả lớp yên tĩnh vô cùng. Tất cả mọi người đều lắng nghe ca khúc này, ai nấy đều có cảm giác như chim trong lồng bỗng được thả tự do vậy.
Khi không được phép mở nhạc thịnh hành thì lại nghe được một ca khúc tiếng Anh, như thể một mối tình bị cấm đoán, vừa mạo hiểm lại vừa đẹp đến động lòng người.
Giọng nam tuyệt đẹp lại vang lên, âm sắc cao vút, sâu sắc vô cùng.
This is our last goodbye and very soon it will be over
But today just love me like there’s no tomorrow
God knows just where I’ll be
Tomorrow, who knows just what’s in store for me
Anything can happen, but we only have one more day together, yeah
Just one more day forever, so
Love me like there’s no tomorrow
…
Mười hai rưỡi, tiếng nhạc đột nhiên tắt ngấm. Cả lớp im lặng một lúc rồi mới có người lên tiếng.
“Sao trường mình lại phát nhạc này nhỉ? Sao tự dưng ban truyền thanh lại đổi tính đổi nết thế…”
“Bài này hay mà.”
“Wow, tên là gì đấy, có ai biết không?”
“Tao biết!”, Phạm Tiểu Kiều kích động nói.
“Là gì?”
“Không biết, tao chỉ nhớ là Hạ Mộng Ngư thích ca sĩ này, nhưng tao chưa nghe bài này bao giờ. Hạ Mộng Ngư, bài này tên là gì?”
Phạm Tiểu Kiều quay đầu nhìn về phía Hạ Mộng Ngư, lại phát hiện ra Hạ Mộng Ngư đỏ từ mặt cho đến cổ.
“Mày làm sao đấy?”
“Nghẹn, vừa bị nghẹn…”, Hạ Mộng Ngư căng thẳng nói.
Phạm Tiểu Kiều vội vàng đưa cho Hạ Mộng Ngư cốc trà sữa. Hạ Mộng Ngư đón lấy, hút một ngụm, sắc mặt khá lên một chút nhưng vẫn đỏ.
“Ổn không?”
“Ổn… Ổn.”, Hạ Mộng Ngư dừng một chút rồi trả lời, “Bài này là Love me like there’s no tomorrow, yêu em như không có ngày mai.”
Cả lớp đều xôn xao cảm thán.
“Wow, không hổ là học thần, nghe bừa một bài hát mà cũng biết.”
Hạ Mộng Ngư xấu hổ cười.
“À, trùng hợp, trùng hợp thôi…”
Người bên cạnh bỗng khẽ cười một tiếng, tiếng cười ẩn giấu sự trêu đùa, biết mà không thèm vạch trần.
Cảm nhận được lực trong lòng bàn tay, Hạ Mộng Ngư càng đỏ mặt hơn.
Tiếng nhạc dừng lại nghĩa là chỉ còn mười phút nữa thôi họ phải bắt đầu giờ tự học buổi trưa. Cả lớp quay về chỗ ngồi, nhanh chóng làm việc mình muốn làm nhân lúc đang còn thời gian nghỉ. Có người thì chép bài, có người ngủ, lại có người đọc tiểu thuyết, lướt Weibo.
Mà năm ngón tay đang nắm tay Hạ Mộng Ngư lại càng dùng sức, nắm chặt lấy bàn tay cô…
Hạ Mộng Ngư cúi đầu, cố gắng biểu hiện bình thường một chút, nhưng vẫn không nhịn được mà phải cúi đầu cười trộm. Khó khăn lắm cô mới khống chế được tâm trạng đang nhảy nhót của mình, giả vờ tập trung đọc sách.
Lúc nãy, khi ca sĩ hát đến câu “love me like there’s no tomorrow”, Từ Tử Sung liền duỗi tay dưới gầm bàn, vụng trộm nắm lấy tay Hạ Mộng Ngư.
…
Từ Tử Sung ngáp một cái, hơi dịch về phía Hạ Mộng Ngư, một tay khác làm gối để ngủ tiếp.
Hạ Mộng Ngư cũng âm thầm nhích lại gần Từ Tử Sung, sau đó một tay khác đặt lên bàn, giả vờ hết sức chăm chú học bài.
Lúc này, di động của Hạ Mộng Ngư vang lên tiếng chuông báo. Từ Tang gửi tin nhắn đến.
Từ Tang: Mẹ kiếp, bị thầy giám thị mắng gần chết, bà chị à, tao vì mày mà vượt núi đao biển lửa, mày phải mời tao ăn cơm đấy.
Hạ Mộng Ngư: Được.
Từ Tang: Nói đi, rốt cuộc là tại sao mày lại nằng nặc đòi tao bật bài này hả?
Hạ Mộng Ngư: Nói sau.
Từ Tang: Mày nói thừa một hai câu thì chết à? Mày tưởng mày là anh họ tao đấy à, nói năng cộc lốc!
Hạ Mộng Ngư: Không tiện gõ chữ.
Giờ cô chỉ có một bàn tay để bấm chữ thôi mà.