Chủ nhật, Từ Tử Sung gửi tin nhắn cho Hạ Mộng Ngư, kể đại khái tình hình sức khỏe của mình để Hạ Mộng Ngư yên tâm.
Những chỗ khác vẫn ổn, chỉ có mũi là bị gãy, tuy nhiên không quá nghiêm trọng, dùng khí cụ để cố định lại là ổn. Có điều, những vết thương trên mặt trông rất đáng sợ, để tránh những phiền phức không cần thiết mà lại phải giải thích nhiều, cậu tìm lý do xin nghỉ hẳn một tuần.
Hạ Mộng Ngư nói mình biết rồi, một tuần sau đó, hai người ăn ý không hề liên lạc với nhau.
Từ Tử Sung không liên lạc với Hạ Mộng Ngư vì vốn dĩ cậu không phải là kiểu người không có việc gì mà lại nói mấy lời thừa thãi, còn Hạ Mộng Ngư không liên lạc với Từ Tử Sung là vì cô biết lúc này nên để cậu được thả lỏng. Từ Tử Sung thuộc tuýp người không thích bị gò ép, càng gò ép sẽ lại càng trốn tránh, phải cho cậu thời gian để cậu tự mình nghĩ thông suốt, bởi vì một khi cậu đã ra quyết định là tuyệt đối không thay đổi.
Thứ Hai, quả nhiên Từ Tử Sung không đến trường, cô giáo nói cậu xin nghỉ, cả tuần này sẽ không đi học.
Cả lớp nhao nhao hỏi Mạnh Huy xem Từ Tử Sung có chuyện gì.
“Tôi biết đâu được đấy.”, không hiểu sao Mạnh Huy lại chạy ra hỏi Hạ Mộng Ngư, “Cậu có biết Sung ca bị làm sao không?”
Mọi người lập tức bắn ánh mắt nghi hoặc về phía Hạ Mộng Ngư.
Ấy, chẳng lẽ Hạ Mộng Ngư lại biết chuyện của Từ Tử Sung, hai người thân đến thế sao? Còn có thể thân hơn cả Mạnh Huy sao?
Hạ Mộng Ngư hận không thể tung một chưởng vào gáy Mạnh Huy.
“Cậu không biết thì mình lại càng không biết.”, Hạ Mộng Ngư giả bộ cười, “Cậu mới là bạn cùng bàn với Từ Tử Sung, mình chỉ ngồi cùng bàn với cậu ấy có một tuần thôi, đâu có thân thiết đến vậy.”
Lúc này Mạnh Huy mới ớ ra, xấu hổ cười khì khì rồi vội giải thích: “Cũng phải, mình hồ đồ quá cơ, để mình nhắn tin hỏi Sung ca xem.”
Vì đã sang tuần mới nên Hạ Mộng Ngư không bị phạt ngồi sát bục giảng nữa mà có thể trở về chỗ ngồi của mình. Phạm Tiểu Kiều sung sướng khôn tả, chỉ tiếc không thể đốt pháo ăn mừng.
Chương trình học buổi sáng kết thúc, Từ Tang dẫn theo cô bạn thân mũm mĩm sang tìm Hạ Mộng Ngư và Phạm Tiểu Kiều, bốn cô nàng cùng nhau đi ăn cơm, sau đó một người cầm một que kem đi sang sân thể dục xem đám học sinh mới tập quân sự, nhân thể tán phét về mấy chuyện trong trường.
“À đúng rồi, bọn mày có biết Lý Tử Viễn bị đánh không?”, biểu cảm của Từ Tang rất khoa trương, “Nghe nói bị đánh đến mức phải vào viện, gãy xương cơ mà. Có phải do Từ Tử Sung lớp bọn mày không? Tao thấy hắn cũng không đi học, chẳng nhẽ đánh nhau với Lý Tử Viễn xong cũng vào viện luôn?”
“Sao có thể.”, Hạ Mộng Ngư còn chưa nói gì thì Phạm Tiểu Kiều đã trợn mắt, “Mày không nhìn thấy hôm đấy Từ Tử Sung đánh người à? Con gà tre Lý Tử Viễn mà đánh Từ Tử Sung nhập viện được?”
“Cũng đúng…”, Từ Tang ngẫm nghĩ rồi nói: “Thế thì là ai đánh Lý Tử Viễn?”
“Thằng đấy bẩn tính như thế, người muốn đánh nó chắc chắn cực nhiều.”, Phạm Tiểu Kiều nói.
“Rất có lý.”
Hạ Mộng Ngư ngồi bên cạnh nghe hai cô nàng nói chuyện mà thoáng chột dạ.
Chắc chắn không phải Từ Tử Sung. Hạ Mộng Ngư biết là ai đánh Lý Tử Viễn, vì chuyện như thế này cũng không phải lần đầu tiên. Ngoài Hạ Dạ Dương ra thì còn ai vào đây nữa?
Suy cho cùng thì Hạ Mộng Ngư cũng có vẻ ngoài xinh xắn, dù từ nhỏ đến lớn đều không trang điểm, nhưng đã xinh thì không cần trang điểm vẫn xinh, vậy nên thỉnh thoảng vẫn có vài kẻ quấy rầy cô. Thái độ của Hạ Mộng Ngư từ trước đến nay luôn là một lòng chăm lo học tập, vậy nên nhiều người thường tự biết khó mà mà lui, nhưng cũng sẽ có vài tên lì lợm đến phiền phức. Kết quả là, Hạ Dạ Dương thân là bạn lớn lên từ nhỏ với Hạ Mộng Ngư sẽ đánh cho mấy kẻ cứng đầu cứng cổ biết tay. Nhưng đánh đến mức phải nhập viện thì vẫn là lần đầu tiên.
Hạ Mộng Ngư thầm thở dài, lẳng lặng đi về phía trước.
Còn chưa đến 12 giờ, trên sân thể dục, đám học sinh mới vào lớp Mười vẫn đang phải tập quân sự. Đến cuối tuần sau, khi năm học mới chính thức khai giảng, hội Hạ Mộng Ngư đã trở thành học sinh Mười hai rồi. Còn chưa đến một năm nữa, bọn họ sẽ bước vào kì thi quan trọng nhất, rồi sau đó từ những điểm xuất phát khác nhau mà bắt đầu hành trình dài của cuộc đời.
“Sao tao cảm thấy thời gian trôi đi nhanh quá cơ, bọn mình sắp thành học sinh Mười hai rồi.”, Phạm Tiểu Kiều nhìn đám học sinh mới trên sân thể dục và nói: “Như kiểu bọn mình chỉ mới đây thôi còn đang tập quân sự trên sân thể dục ấy.”
Từ Tang cũng khó có khi nói bằng giọng trầm thấp như thế này, “Ừ, tao cũng thấy nhanh, cảm giác như chỉ vừa mới ngủ một giấc thôi ấy. Haiz, nghĩ đến chuyện chỉ còn một năm nữa là tốt nghiệp, tao lại lưu luyến bọn mày ghê.”
Hạ Mộng Ngư vẫn không nói lời nào, Phạm Tiểu Kiều cảm thấy lạ bèn hỏi: “Hôm nay sao mày im lặng thế?”
“Đâu có đâu, tao thấy bọn mày nghĩ mấy năm nay ngắn, rõ ràng là không nghiêm túc học hành.”, Hạ Mộng Ngư nói mà mặt không chút biểu cảm.
“Lãng phí thời gian, đương nhiên sẽ thấy thời gian trôi nhanh rồi. Bọn mày cứ thử như tao, năm rưỡi dậy học bài, mười hai giờ đêm mới ngủ xem, chắc chắn sẽ cảm thấy một ngày dài vô cùng. Nếu mà tính thời gian thì hai năm của tao phải bằng bốn năm của bọn mày, bọn mày ngoài ngủ là nhiều ra thì lãng phí thời gian cũng nhiều, thế mà không thấy thời gian ngắn ngủi mới là lạ.”
Đồng bào không còn gì để nói, học thần là thế, cái gì cũng phải liên quan đến chuyện học.
Không thú vị!
Một đứa con gái không thú vị!
“Có điều…”, ánh mắt Hạ Mộng Ngư bỗng trầm xuống, khóe miệng cô thoáng hiện nét cười, cô khẽ nói: “Tao lại cảm thấy mùa hè năm nay ngắn vô cùng.”
Rốt cuộc, thầy quân sự cũng tuyên bố kết thúc giờ tập buổi sáng, đám học sinh trên sân sung sướng giải tán nhanh như chớp, đứa nào đứa nấy mặt mày cũng hớn ha hớn hở.
Bốn người đồng thời thở dài: “Ôi, tuổi trẻ…”
Đây là tiếng thở dài của cái tuổi thiếu nữ mộng mơ, là tiếng thở dài u buồn mà chỉ tuổi này mới có.
Nhiều năm sau này, khi mấy cô nàng nhớ lại buổi trưa hôm ấy, e là lúc đó mới hiểu rằng mình đã từng “thiếu niên bất thức sầu tư vị – vi phú tân từ cưỡng thuyết sầu”* tới cỡ nào, mà đó lại là một việc may mắn tới cỡ nào.
Bởi trong thế giới của người trưởng thành, đau khổ đấy, nhưng lại cứ nói rằng mình vẫn ổn.
*Trích trong bài từ “Sửu nô nhi” của Tân Khí Tật, ý nguyên cả đoạn là: Tuổi trẻ không biết mùi vị khổ đau, nhưng lại cứ thích làm thơ ép giọng giả buồn.
“À đúng rồi.”, bỗng nhiên Từ Tang nhớ ra một chuyện, bèn kích động hỏi: “Hạ Mộng Ngư, cuối tuần này là khai giảng, mày đại diện học sinh lên phát biểu phải không?”
“Cô vẫn chưa nói gì với tao về chuyện này.”
“Chắc là mày rồi.”, Từ Tang bấm tay tính toán: “Ừm, con gái là mày, còn con trai thì chắc là Hạ Dạ Dương.”
Hạ Dạ Dương ư? Nghe thấy cái tên này, Hạ Mộng Ngư lại chột dạ.
Nếu không có gì bất ngờ thì khả năng cao sẽ là hai người họ, mà để tránh sơ suất, trước hôm buổi lễ chính thức diễn ra, có lẽ họ sẽ phải diễn tập trước.
Quả nhiên, màn bấm tay tính toán của Từ Tang không hề sai. Trước tiết đầu tiên của buổi chiều, cô chủ nhiệm bảo Hạ Mộng Ngư đến văn phòng của thầy giám thị, vì cô được chọn làm học sinh tiêu biểu, phải phát biểu vào hôm khai giảng. Lúc đến văn phòng thầy giám thị, không quá bất ngờ, Hạ Dạ Dương cũng đang ở đó.
Hai người nghe thầy giám thị dặn dò xong, bàn thời gian nộp bài phát biểu cho thầy kiểm tra, hẹn thời gian diễn tập, rồi cả hai cùng rời khỏi văn phòng của thầy, đi về phía dãy phòng học.
Tiết đầu tiên đã bắt đầu, sân trường vắng hoe, chỉ còn lại hai người đang thong thả bước đi.
Có lẽ là vì đã tuyệt giao, lời quá quắt nào cũng đã nói, nên Hạ Mộng Ngư cảm thấy đi cạnh Hạ Dạ Dương nhẹ nhàng hơn rất nhiều, ít ra không cần làm nô tì của cậu ta nữa, dù sao thì cậu ta cũng biết cái vẻ khúm núm đó của cô là giả vờ.
“Cậu có biết Lý Tử Viễn phải nằm viện không?”, đột nhiên Hạ Dạ Dương hỏi Hạ Mộng Ngư.
“Ừ, Từ Tang nói với tôi rồi.”, Hạ Mộng Ngư trả lời dứt khoát.
Hai người lại im lặng đi thêm vài bước, rồi Hạ Mộng Ngư bỗng nhiên nghĩ ra vì sao Hạ Dạ Dương lại hỏi mình chuyện này.
“Lý Tử Viễn là do cậu đánh đúng không?”, Hạ Mộng Ngư hỏi.
“Ừ.”
Quả nhiên, Hạ Dạ Dương đang đến tranh công…
Hạ Mộng Ngư bất đắc dĩ thở dài một hơi, nhưng không định khích lệ cậu ta. Cô nói: “Sao lại đánh người ta đến mức nhập viện chứ, cậu không sợ nhà cậu ta làm ầm lên tới nhà trường à? Cẩn thận cậu bị phạt đấy.”
“Không sợ.” Hạ Dạ Dương nói không chút do dự.
Hạ Mộng Ngư sửng sốt, lại chợt sực nhớ ra. Đúng vậy, bố Hạ Dạ Dương là lãnh đạo, cậu ta sợ gì chứ…
Điều này khiến Hạ Mộng Ngư bỗng nhớ đến Từ Tử Sung.
Cùng tuổi, Hạ Dạ Dương có thể được sống tùy ý, muốn đánh ai thì đánh người ta đến mức nhập viện, kiêu ngạo, ngang bướng, thích làm gì thì làm, quả thật là hội tụ đủ những sự ngông cuồng của cái tuổi này. Đương nhiên, chuyện này không phải do Hạ Dạ Dương xấu tính, mà bởi cậu ta là thiếu niên. Độ tuổi thiếu niên không cần phải chịu trách nhiệm, phía sau người thiếu niên luôn có người trưởng thành, người trưởng thành ấy gánh vác mọi trách nhiệm giúp cậu ta, giúp cậu ta ngăn lại mọi thử thách của cuộc sống.
Nhưng Từ Tử Sung thì không. Từ nhỏ cậu đã phải đối mặt với cuộc sống chân thực nhất, không có ai đón thử thách hộ cậu, thậm chí hiện tại cậu đã như một người trưởng thành, phải đương đầu với thực tại đầy rẫy những dối lừa.
Hạ Dạ Dương có thể vì Hạ Mộng Ngư mà tung đòn hung ác, đánh người ta đến mức phải nhập viện. Còn Từ Tử Sung chỉ có thể vì cô mà tung duy nhất một cú đấm, còn phải tính toán lực tay để không đánh chết người ta.
Có đôi khi, trên thế giới này, sự tình lại là như vậy. Hạ Dạ Dương có thể thoải mái đạt được mười phần, còn Từ Tử Sung hao tổn toàn lực lại chỉ được có hai phần mà thôi.
Tốn công vô ích, ấm ức biết bao.
Cũng khó trách cậu lại do dự đến thế trong mối quan hệ của hai người, vì cậu thật sự đã cố hết sức rồi.
Hạ Mộng Ngư thở dài, nhìn vẻ mặt ương ngạnh đó của Hạ Dạ Dương, cô thật mong Từ Tử Sung cũng có thể thỏa sức sống đúng với tuổi thiếu niên của mình như vậy.
“Sao cậu lại nhìn tôi như thế?”, Hạ Dạ Dương bị Hạ Mộng Ngư nhìn đến mức đỏ mặt.
Lúc này, Hạ Mộng Ngư mới lấy lại tinh thần. Toi rồi, lúc nãy nhìn Hạ Dạ Dương chằm chằm, vị đại nhân này đừng có hiểu lầm gì đấy nhé.
“Tôi đang suy nghĩ nên ngây ra thôi! Cậu đừng có hiểu lầm.”
Nhưng Hạ Dạ Dương yêu bản thân cỡ đó cơ mà, chắc chắn là sẽ hiểu lầm.
“Không sao, cứ nhìn đi, tôi biết mình đẹp trai, nhìn đến ngây ngẩn là chuyện bình thường.”
Hạ Mộng Ngư đến bó tay, cô đành nói: “Thật sự là không có gì cả, chỉ cảm thấy cậu cứ thế này thật tốt.”
“Tôi thế nào?”, Hạ Dạ Dương vui vẻ hỏi: “Tốt thế nào?”
“Cậu thích thế nào thì là thế ấy, tôi cảm thấy như vậy rất tốt. Không phải ai cũng được như cậu, cậu không biết mình may mắn cỡ nào đâu.”
“Ha ha, sao lại tính là may mắn được? Lần sau, ai còn dám quấy rầy cậu, tôi sẽ đánh nó đến mức nằm viện thì thôi.”, Hạ Dạ Dương có phần đắc ý.
“Thôi đừng, cậu không cần kích động thế đâu.”
“Sao lại là kích động được? Cái này gọi là nhiệt huyết!”, Hạ Dạ Dương nói: “Tuổi trẻ là phải giàu nhiệt huyết, nếu không thể thích gì làm nấy, sợ này sợ nọ thì còn gì là đàn ông nữa? Phải thích làm gì là làm luôn.”
“Vậy sao?…”, Hạ Mộng Ngư cúi đầu suy tư rồi cười khẽ một tiếng.
“Cậu không cảm thấy thế à?”
Hạ Dạ Dương nhìn Hạ Mộng Ngư, cảm thấy hình như cô đang thất thần, rõ ràng là đang nói chuyện với cậu ta mà lại như đang nghĩ đến chuyện khác. Cậu ta không thích cô thiếu chuyên tâm với mình như vậy.
“Chắc thế.”
Hạ Mộng Ngư lại nghĩ tới Từ Tử Sung, không kìm được liền nở một nụ cười ngọt ngào. Cô thấp giọng lẩm bẩm, như đang nói với Hạ Dạ Dương, lại như đang tự nói với mình, “Nhưng tôi đã từng thấy có kiểu nhiệt huyết hơn cả thích gì làm nấy cơ.”
Hạ Dạ Dương cau mày, cậu ta không biết Hạ Mộng Ngư đang nghĩ đến ai, nhưng chắc chắn không phải là cậu ta.
“Thấy ở đâu?”, mặt Hạ Dạ Dương tối sầm, “Ai?”
Hạ Mộng Ngư trả lời không chút do dự. “Anh hùng của tôi.”
Hạ Mộng Ngư nở nụ cười rạng rỡ, trong mắt tựa như có hàng ngàn vì sao.
Nụ cười đó xuyên thấu tim Hạ Dạ Dương.
Cô ấy thích người đó đến vậy sao? Anh hùng mà cô ấy nói tốt đến thế cơ à?
“Tôi đến nơi rồi, vào lớp trước đây, tạm biệt.”, đến đầu cầu thang, Hạ Mộng Ngư chào tạm biệt Hạ Dạ Dương.
“Hạ Mộng Ngư, cậu chờ tôi một lát.”, Hạ Dạ Dương bỗng gọi cô lại.
“Sao vậy?”
Hạ Mộng Ngư bất đắc dĩ dừng bước.
“Hạ Mộng Ngư.”
“Hả?”
“Tôi thích cậu.”
Hạ Dạ Dương nói.
“Không phải là kiểu thích bạn bè bình thường, mà là thích ở mức muốn cậu làm bạn gái tôi ấy.”