"Ngoài top mười ra Từ Tử Sung chẳng để ý đến đâu.", Hạ Mộng Ngư nói.
"Ngay từ đầu tao đã hấp dẫn cậu ấy vì thành tích tốt rồi."
"Mày có biết vì sao cả trường nhiều con gái như thế mà cậu ấy chỉ để ý đến mỗi tao không? Vì trong top mười chỉ có tao là con gái!"
Mọi người càng nghe Hạ Mộng Ngư nói lại càng thấy vầng quang quanh người Từ Tử Sung mờ đi. Bình thường thấy Từ Tử Sung rất ngầu, còn tưởng tính cách cũng vậy luôn, không ngờ lại thích học như thế, đúng là thần kinh!
"Chúng mày biết mỗi lần cậu ấy hẹn tao ra ngoài là làm gì không?", Hạ Mộng Ngư nói.
Cả đám con gái bắt đầu nổi lòng hiếu kỳ, bâu kín lấy Hạ Mộng Ngư, vây tròn quanh cô, nghe cô tiếp tục chém gió.
"Từ Tử Sung trông rất là khỏe nhá, có phải hừng hực hormone không?", có người hớn hở hỏi.
"Đúng rồi, có một trận bóng rổ, tao nhìn thấy cậu ta mặc đồng phục, lộ ra cái cánh tay, định mệnh, sexy dã man!"
"Hẹn mày làm gì, vào rừng hay là nhà nghỉ?"
"Xí!", Hạ Mộng Ngư lắc đầu, "Cậu ấy tìm tao để soát đề, lần nào hẹn tao ra ngoài cũng là để làm đề thi!"
"Lạ thế cơ?"
"Đúng, cậu ấy thích nhất là thảo luận với tao về câu cuối khó nhất trong đề Lý. Bọn mày thấy có biến thái không?"
Mọi người đều gật đầu.
Siêu biến thái!
"Cậu ta như vậy rồi sao mày vẫn muốn ở cạnh cậu ta?"
Gương mặt Hạ Mộng Ngư hiện lên một nụ cười thẹn thùng.
"Vì tao cũng thích học chứ sao!"
Ai nấy đều câm nín, hai người kia đúng là trời sinh một cặp.
Hoa khôi nghe Hạ Mộng Ngư nói vậy thì trong lòng cũng dễ chịu hơn một chút.
Bắt Từ Tang học Toán, học Lý, chẳng bằng giết cô nàng đi...
Hạ Mộng Ngư lại vỗ vai Từ Tang, cất lời thấm thía: "Người chị em, tao thấy mày nên bỏ Từ Tử Sung đi, dù sao thì mày cũng không còn thích cậu ấy nữa mà."
"Thế chẳng phải Từ Tang tao đây mất mặt lắm sao?", Từ Tang hừ lạnh một tiếng, "Ngoài Từ Tử Sung ra, tao chưa từng tán không nổi thằng nào hết! Tao không thể để cho người ta nghĩ Từ Tang tao thua."
Hạ Mộng Ngư nghĩ...
"Chuyện này thì dễ giải quyết, cứ giao cho tao, tao cam đoan sẽ nghĩ ra cách làm cho mày không mất mặt."
"Thật á?"
"Tao cam đoan.", Hạ Mộng Ngư giơ tay ra và nói: "Nếu sau này mày không bám lấy Từ Tử Sung nữa thì tao sẽ kết bạn với mày. Thế nào?"
Từ Tang hừ lạnh một tiếng, nhìn liếc qua bàn tay Hạ Mộng Ngư đang giơ về phía mình, cuối cùng mất kiên nhẫn tét bốp một cái.
"Vậy thì bổn tiểu thư miễn cưỡng kết bạn với mày."
"Uôi!", Phạm Tiểu Kiều nằm bên cạnh bỗng kinh hãi than: "Bọn mày xem, mây hôm nay đẹp dã man luôn, giống bầu trời trong thế giới mới kỳ bí ấy."
"Thật á? Để tao xem nào..."
"Tao cũng xem, wow, thật đấy."
Một đám con gái cùng nằm dưới đất ngửa mặt lên nhìn bầu trời.
Gió chạng vạng tối mát lạnh, từng làn gió lùa qua tóc những cô gái trẻ, lướt qua làn da mềm mại, thổi bay đi những cảm xúc nóng nảy vừa rồi.
Mùa hè năm nay vô cùng nóng nực, đã nhiều ngày không thấy mưa. Ban ngày mặt trời chói chang suốt buổi, vậy nên có lẽ nào chỉ vào lúc xế chiều thế này mới khiến người ta cảm thấy thật ra mùa hè cũng rất đẹp?
Mùa hè của tuổi mười bảy, bầu trời của tuổi mười bảy, thời gian của tuổi mười bảy khờ dại.
Nỗi phiền muộn lớn nhất của các cô thiếu nữ cùng lắm chỉ là người mình thích không thích mình, tình cảnh túng quẫn nhất cũng chỉ là mất thể diện trước mặt người khác, chuyện để ý nhất cũng chỉ là người khác nghĩ sao về mình.
Mười bảy tuổi đúng độ thanh xuân, dù thế nào cũng là tuổi đẹp nhất, dù không tô phấn điểm son, dù vận nguyên bộ đồng phục nhếch nhác.
Gương mặt những cô gái ấy chưa hiện dấu vết tàn phá của tháng năm, giấc mộng của họ còn chưa tan biến, tình yêu của học chưa bị phụ bạc, niềm tin của họ vào cuộc sống tương lai vẫn vô cùng đẹp đẽ.
Những cô gái ấy hiện tại vẫn chưa có quá nhiều kiến thức với thế giới bên ngoài, không thể hiểu quá nhiều về cuộc sống thật sự, không biết một cô gái muốn trở thành một người phụ nữ phải trải qua những đau đớn giày vò nhường nào.
Giờ khắc này, niềm vui và nỗi buồn của các cô chỉ đơn giản, thậm chí nông cạn như vậy thôi. Chỉ cần vui vẻ, giận hờn như vậy là đủ.
Thế giới này, còn gì có thể sánh được với trái tim chân thành, đầy nhiệt huyết của một cô gái?
Sẽ chẳng thể có được.
"Này, giờ này mà có dưa hấu ăn thì tuyệt.", cũng chẳng biết là ai nói.
"Tao muốn ăn kem!"
"Tao muốn uống nước Ramune..."
"Tao muốn uống trà sữa."
"Tao muốn uống Vitasoy."
"Ai đi mua?"
"Tao đi!", Từ Tang ngồi bật dậy, vội vàng sửa sang đầu tóc, lấy lọ kem ra vừa đánh chút kem BB vừa nói: "Anh giai thu ngân của cửa hàng 7-Eleven trông như Ngô Ngạn Tổ mất nửa chân! Đẹp trai cực kỳ luôn!"
Mọi người ngẩn ra, cách hình dung giống Ngô Ngạn Tổ mất nửa chân đúng là quá bá đạo.
"Giống Ngô Ngạn Tổ thật á?"
"Thật! Mỗi tội hơi lùn.", Từ Tang nói.
"Tao phải đi xem mới được."
"Tao cũng đi!"
"Đi hết, đi hết!"
Từ Tang từ đầu đến cuối rõ ràng là một đứa mê trai, còn không quên dặn: "Bọn mày không được phép để ý anh ấy, tao chấm trước rồi đấy."
"Rồi rồi rồi, tao không có hứng thú với trai lùn đâu."
"Đi thôi."
Cả đám con gái kéo nhau đến cửa hàng 7-Eleven. Hạ Mộng Ngư vừa đi vừa nhắn tin cho Từ Tử Sung, giờ đã là bảy giờ, quá một tiếng so với giờ hẹn của họ.
Hạ Mộng Ngư: Xin lỗi nhé, hôm nay có chút việc bận, cậu còn ở bệnh viện à?
Từ Tử Sung: Ừ, vẫn.
Hạ Mộng Ngư: Còn đang cắt chỉ à? Bác sĩ nói vết thương của cậu thế nào rồi? Giờ tôi đến còn kịp không?
Từ Tử Sung: Hôm nay không cắt.
Hạ Mộng Ngư: Không phải là còn đang xếp hàng đấy chứ? Nhiều người thế cơ à?
Từ Tử Sung: "Không, bác sĩ vừa tan làm, tôi hẹn chú ấy sang ngày mai rồi.
Hạ Mộng Ngư: Gì cơ? Sao cậu không cắt chỉ đi?
Từ Tử Sung: Tôi chờ cậu.
Hạ Mộng Ngư: Cậu cứ phải chờ tôi đến mới cắt được à?
Từ Tử Sung: Đúng.
Hạ Mộng Ngư:...
Từ Tử Sung: Tại vì muốn cậu đến cùng.
Hạ Mộng Ngư lừ mắt một cái rồi lại không kìm được nụ cười tươi rói.
Chịu không nổi anh chàng Từ Tử Sung này.
"Uôi! Nhắn tin với ai đấy mà cười ngọt lịm thế này?"
"Á, Từ Tử Sung."
Từ Tang cũng xúm lại nói: "Mày có nói chuyện của bọn mình với Từ Tử Sung không?"
Lúc này Hạ Mộng Ngư mới nhớ đến chuyện vừa rồi cô nói sẽ có cách khiến Từ Tang không bị mất thể diện.
"Đợi chút, tao nói ngay đây."
Hạ Mộng Ngư: Sung ca, cậu phải nhận một cô em gái.
Từ Tử Sung:?
Hạ Mộng Ngư: Từ hôm nay trở đi, Từ Tang sẽ là em họ cậu.
Từ Tử Sung: Cái quỷ gì thế...
Hạ Mộng Ngư: Tại vì thành tích của cậu tốt, Từ Tang bị áp lực nên không muốn để người khác biết nó là em họ cậu. Mỗi lần nó đưa đồ ăn cho cậu không phải là để theo đuổi cậu, mà là do mẹ nó, bác gái cậu bảo nó đưa cho cậu.
Từ Tử Sung:...
Từ Tử Sung: Sao phải nói thế?
Hạ Mộng Ngư: Thế thì nó mới không mất mặt, xong là sẽ không bám lấy cậu nữa.
Từ Tử Sung: Nhàm chán.
Từ Tử Sung: Cậu ấy đã đồng ý với tôi hôm nay là lần cuối cùng cậu ấy tìm tôi rồi.
Hạ Mộng Ngư:...
Hạ Mộng Ngư: Chuyện quỷ quái đấy mà cậu cũng tin được.
Từ Tử Sung:...
Từ Tử Sung: Thôi, tôi chẳng quan tâm cậu ấy có bám lấy tôi hay không, không ảnh hưởng đến tôi.
Hạ Mộng Ngư: Cậu không sao nhưng tôi có sao đấy, ảnh hưởng đến tôi!
Từ Tử Sung:...
Hạ Mộng Ngư: Rốt cuộc có được hay không?
Từ Tử Sung: Được.
Từ Tử Sung: Cậu vui là được rồi.
Hạ Mộng Ngư: Chốt thế nhé!
Từ Tử Sung: Chốt.
Nói chuyện với Từ Tử Sung xong, Hạ Mộng Ngư hớn hở chạy lại hòa vào đám con gái.
Từ Tang đang thanh toán, còn không quên hất tóc tạo dáng quyến rũ với anh chàng thu ngân, tiện thể xin phương thức liên lạc.
Hạ Mộng Ngư đánh giá anh giai thu ngân một lượt, dáng vóc không cao, khoảng chừng 1m73, nhưng vô cùng đẹp trai, luận về gương mặt thì không hề thua kém Hạ Dạ Dương, không hổ là Ngô Ngạn Tổ mất chân!
"Hạ Mộng Ngư, mày thích vị gì?"
Mọi người đang chia kem, Hạ Mộng Ngư nhòm vào túi rồi nói: "Tao thích Magnum, chocolate đi, còn có hạnh đào giòn ở ngoài nữa kìa."
Mua kem xong, cả đám con gái tự tách nhau ra để về nhà. Hạ Mộng Ngư và Phạm Tiểu Kiều cùng hướng nên hai cô nàng vừa ăn kem vừa chờ xe.
"Tao bảo này Mộng Ngư..."
"Hả?"
"Nếu tao đoán không sai, thì mày thích Từ Tử Sung đúng không?"
Hạ Mộng Ngư cắn một miếng vỏ chocolate giòn tan, không chút do dự, tủm tỉm cười: "Đúng."
"Vậy hắn có thích mày không?", Phạm Tiểu Kiều lại hỏi.
"Không chắc...", Hạ Mộng Ngư cân nhắc rồi nói: "Hình như là thích, mà hình như là không rõ ràng lắm, tao không chắc."
Phạm Tiểu Kiều híp mắt, giơ tay bấm đốt: "Bổn đại tiên bấm tay tính toán, cảm thấy Từ Tử Sung cũng thích mày."
"Haiz... Đúng là không chắc mà...", Hạ Mộng Ngư thở dài một hơi: "Con người Từ Tử Sung á, tâm cơ sâu xa, không tin người khác, rất hay nghi ngờ vô căn cứ, cuộc sống đầy bí mật... Dù sao thì cũng là thể loại khó nhằn nhất, khó nói..."
"Vậy mày tính thu phục hắn thế nào?", Phạm Tiểu Kiều tò mò hỏi: "Chắc chắn mày có cách đúng không?"
"Tao không định thu phục cậu ấy."
"À à, tao hiểu rồi!", Phạm Tiểu Kiều ra vẻ tỉnh ngộ, "Mày định câu dẫn hắn, để hắn chủ động thu phục mày."
"Tao cũng không định câu dẫn cậu ấy."
Phạm Tiểu Kiều ngơ luôn.
"Mày không định làm gì à? Mày đừng có nói với tao là mày chỉ muốn cắm đầu vào học đấy nhé..."
"Ai bảo? Đương nhiên phải làm gì đó rồi."
"Nói mau!"
Bỗng nhiên Hạ Mộng Ngư đứng dậy rồi hỏi: "Tiểu Kiều, mày cảm thấy khi thích một người thì phải làm gì?"
Phạm Tiểu Kiều vừa ăn kem vừa nghĩ, "Thích một người đương nhiên là phải ở bên cạnh người ta rồi, có thể ngày ngày ngọt ngọt ngào ngào ngược chết bọn FA... Mày nghĩ sao?"
Hạ Mộng Ngư cắn nốt miếng kem cuối cùng, khẽ lau miệng.
Cô nhìn về phía trước, trên mặt là nụ cười hồn nhiên, ánh mắt kiên định trước nay chưa từng có.
"Tao cảm thấy, thích một người là phải đối xử tốt với người ấy."
Không hề giữ lại cái gì, không hề nuối tiếc điều chi.
Hạ Mộng Ngư quay đầu nhìn về phía Phạm Tiểu Kiều, tủm tỉm cười, khóe mắt cong như vầng trăng sáng ngời.
"Thế nên chuyện tao cần làm, là tao muốn đối xử tốt với Từ Tử Sung."
Phạm Tiểu Kiều ngây người một lúc lâu, không nhịn được phải nói: "Mày chẳng phải tiểu tiên nữ đâu, mà phải là thánh mẫu."
Hạ Mộng Ngư nháy mắt mấy cái với Phạm Tiểu Kiều, "Có phải cảm thấy cả người tao chìm trong hào quang thánh không?"
"Quả là đại ái vô cương*!"
*Nôm na hiểu là yêu không giới hạn.
Xe buýt đến, Hạ Mộng Ngư chuẩn bị lên xe thì bị Phạm Tiểu Kiều gọi lại.
"Mộng Ngư..."
"Gì?", Hạ Mộng Ngư quay đầu lại.
Phạm Tiểu Kiều giơ nắm tay với cô rồi nói: "Cố lên!"
Hạ Mộng Ngư sửng sốt, nhưng lập tức cười tươi rói với Phạm Tiểu Kiều.
"Được!"
Hạ Mộng Ngư lên xe, còn Phạm Tiểu Kiều vẫn đứng ở trạm chờ nhìn theo, cho đến khi chiếc xe buýt biến mất khỏi tầm mắt, cô mới chậm rãi thu ánh nhìn lại.
Haiz...
Phạm Tiểu Kiều nặng nề thở dài một hơi.
Hy vọng Từ Tử Sung có thể hiểu được lòng Hạ Mộng Ngư, đừng phụ trái tim nhiệt thành hồn nhiên của cô gái nhỏ đó.
...
Bố mẹ lo cho Hạ Mộng Ngư chỉ ở nhà một mình, nên vốn dĩ Chủ nhật mới về nhưng cuối cùng vẫn quyết định trưa mai làm đại thọ cho ông nội xong là lái xe về luôn.
Hạ Mộng Ngư đành chịu, tắm giặt sạch sẽ xong liền nằm lên giường nhắn tin cho Từ Tử Sung, hẹn chính xác thời gian ngày mai.
Hạ Mộng Ngư: Mai cậu hẹn với bác sĩ mấy giờ đấy? Sáng à?"
Từ Tử Sung: Cuối cùng cũng nhớ đến chuyện này?
Hạ Mộng Ngư:...
Hạ Mộng Ngư: Tôi vẫn nhớ mà.
Từ Tử Sung: Phải không thế? Tưởng cậu chỉ nhớ tìm em gái cho tôi chứ.
Hạ Mộng Ngư không chống chế được câu nào, vừa nãy không hỏi ngay Từ Tử Sung chuyện này, người ta còn ưu tư cơ.
Hạ Mộng Ngư: Mai tôi đến bệnh viện cùng cậu nhé?
Từ Tử Sung: Ừ.
Hạ Mộng Ngư: Mấy giờ thế?
Từ Tử Sung: Chín giờ sáng.
Hạ Mộng Ngư: Ok ~ Vậy mai gặp ở bệnh viện!
Từ Tử Sung: Rồi.
Lại ra vẻ, gõ thêm vài chữ thì chết chắc?...
Hạ Mộng Ngư lừ mắt, đang chuẩn bị cất di động để đi ngủ thì lại có chuông báo.
Từ Tử sung: Mai cắt chỉ xong mời cậu ăn cơm.
Hạ Mộng Ngư: Được thôi!
Bên kia có động tĩnh gì nữa không đây?
Một lát sau, Hạ Mộng Ngư không nhịn được lại gửi tin nhắn cho Từ Tử Sung.
Hạ Mộng Ngư: Từ Tử Sung!
Từ Tử Sung: Hả?
Hạ Mộng Ngư: Cậu từng cảm nhận cái gọi là đại ái vô cương chưa?
Từ Tử Sung: Gì cơ?
Hạ Mộng Ngư: Đại! Ái! Vô! Cương!
Từ Tử Sung:...
Từ Tử Sung: Chưa.
Hạ Mộng Ngư: Tốt, cậu sẽ sớm được cảm nhận thôi.
T